Lam Kim Ngọc ăn mặc kín đáo, che chắn cẩn thận rồi vội vã ra ngoài, xe của Phó Bách Niên đang đợi ở dưới nhà, cô vừa lên xe, Phó Bách Niên đã hỏi: “Sợ bị phóng viên theo dõi hả? Lo có người nhận ra mình sao? Tôi thấy sự lo lắng đó hơi dư thừa rồi, dù bộ phim của cô đãquay xong nhưng vẫn chưa được phát sóng, nên sẽ không có ai nhận ra cô đâu!”
Trong đầu Lam Kim Ngọc cứ lặp đi lặp lại câu nói: Sẽ không có ai nhận ra cô đâu, sẽ không có ai nhận ra cô đâu!
Cô nhìn Phó Bách Niên bằng ánh mắt ấm ức: “Phó tổng, anh có biết những lời vừa rồi của anh chính là sự sỉ nhục lớn nhất đối với một diễn viên không?”
Phó Bách Nhiên chỉ cười.
Rồi anh bỗng nhoài người qua, gương mặt lạnh lùng đối diện với cô, gần trong gang tấc, Lam Kim Ngọc cứng đờ, lắp bắp: “Anh… Anh… Anh… Anh muốn làm gì?”
Phó Bách Niên chậm rãi giúp cô thắt lại dây an toàn, thờ ơ trả lời: “Đầu cô suốt ngày nghĩ vớ vẩn? Đừng quên, tôi không hề có hứng thú với cô, chính xác là...”
Lam Kim Ngọc trợn mắt nhìn anh rồi tiếp lời: “Tôi biết, chính xác là anh không có hứng thú đối với tôi, cho mới quyết định chọn con nhỏ đáng thương này làm lá chắn, tôi đã hiểu rõ, không cần anh phải lặp lại nhiều lần!”
“Cô hiểu được thì tốt!”
Hứ, không có hứng thú thì không có hứng thú, ai thèm!
Lam Kim Ngọclẳng lặng nói thêm một câu: “Tuy hiện tại tôi không nổi tiếng, nhưng lại được nhắc đến rất nhiều trên mạng xã hội, cũng không biết ai làm, mắng chửi tôi không thương tiếc, muốn phá hỏng thanh danh của tôi.”
Phó Bách Niên nhếch mép liếc cô: “Chẳng phải tôi đang cho cô cơ hội cứu vãn tình hình sao?”
Lam Kim Ngọc hừ lạnh một tiếng, khoanh tay trước ngực nhìn ra cửa sổ, không thèm để ý đến anh nữa.
Phó Bách Niên mỉm cười nhìn cô quay đi, gương mặt cô tròn trịa, nhưng lại rất đáng yêu, đôi môi đỏ mọng hơi cong lên, từ góc độ này nhìn qua, trong nháy mắt, anh cảm thấy rất quen thuộc, anh hốt hoảng nhìn tới thất thần.
Phụ nữ nào cũng có điệu bộ như vậy sao? Nhưng mà... đây là Trần Mỹ Mỹ?
Nghĩ vậy, nụ cười trên mặt của anh tan biến,thu hồi ánh mắt rồi tập trung lái xe.
Xe tấp vào lề đường, Phó Bách Niên đi trước bước vào một nhà hàng, Lam Kim Ngọc theo sau, vào trong rồi Lam Kim Ngọc mới hiểu câu nói lúc nãy của Phó Bách Niên là có ý gì, nhà hàng anh chọn là một nhà hàng uyên ương, trong này đều là các cặp đôi đang dùng bữa.
Đúng là cơ hội, nhưng cơ hội mất đi sẽ không trở lại được nữa, nên Lam Kim Ngọc biết phải nắm chắc nó.
Cô chụp ngay một tấm hình bên ngoài nhà hàng, sau đó thản nhiên như không có gì, tới ngồi đối diện với Phó Bách Niên, cười tít mắt!
“Khung cảnh đẹp, nhưng đèn này hơi tối, không biết hiệu quả thế nào!”
Phó Bách Niên vẫy tay gọi phục vụ: “Tôi muốn gọi món!”
Sau khi chọn món xong, nhân viên cầm thực đơn rồi hỏi Lam Kim Ngọc: “Xin hỏi cô còn muốn dùng gì nữa không?”
Lam Kim Ngọc tính xem thực đơn, nhưng giọng lạnh lùng của Phó Bách Niên vang lên: “Cô còn muốn ăn nữa sao? Hay cô thấy mỡ trên người vẫn chưa đủ nhiều?”
Không khí trở nên căng thẳng, người phục vụ lúng túng cúi xuống, còn Lam Kim Ngọc cười gượng: “Tôiđang giảm cân nên khôngăn nhiều, những món ban nãy là đủ rồi.”
Không ngờ Phó tổng đây lại là người hẹp hòi đến vậy.
Đã vậy ánh mắt kiểu như ‘chẳng qua là tôi muốn tốt cho cô thôi’ cứ xoáy vào cô: “Giảm cân rất quan trọng! Không phải cô nói muốn phát triển sự nghiệp sao, giảm cân chính là bước đầu tiên.”
Lam Kim Ngọc gõ gõ hai tay lên bàn: “Anh nói đúng, rất đúng.”
Nhà hàng đang rất yên tĩnh nên tiếng gõ bàn của cô vàng lên rõ mồn một, hầu như mọi ánh mắt đều dồn về phía cô, ngay cả Phó Bách Niên cũng nhìn cô chằm chằm.
“Ha ha!” Cô cười biết lỗi: “Ngại quá, đã làm phiền đến mọi người dùng cơm, tôi theo đuổi người này đã lâu, rốt cuộc cũng đã được rồi, vui quánên tôi không kìm được.”
Tiếng cười sảng khoái của cô vang khắp nhà hàng uyên ương.
Chẳng bao lâu sau, có người lấy điện thoại ra chụp hình cô!
"Ôi, đây không phải là Trần Mỹ Mỹ trên Weibo sao, trước đâyai cũng nói cô ấy là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, không ngờ cô ấy lại theo đuổi được Phó Bách Niên thật rồi.”
“Từ đầu tôi đã thấy cô ấy tuy hơi mập mạp thật, nhưng lại tốt hơn Từ Cẩm Ca giả tạo kianhiều, không ngờ người đang ông này cũng biết nhìn người.”
“Tất nhiên rồi!”
“Mau mau chụp ảnh đi!”
Tuy đang dùng cơm, nhưng những người này đều lén để tay ở dưới bàn cầm điện thoại chụp ảnh!
Lam Kim Ngọc nghe những lời này thì vô cùng khoái chí.
Bỗng nhiên có tiếng ‘tách tách’ vang lên, có người quên tắt đền flash khi chụp lén, thấy mình đã bị phát hiện, người này hơi lúng túng, còn Lam Kim Ngọc đi từng bước về phía cô ta.
“Này, cô chụp ảnh tôi sao?”
Người này ấp a ấp úng: “Rất nhiều người chụp, không phải chỉ có mình tôi!”
Lam Kim Ngọc nhoẻn miệng cười, để lộ hàm răng trắng tinh: “Cô định đăng lên Weibo? Vậy thì chụp thoải mái đi!”
Tiếp đó, cô quay lại bên cạnh Phó Bách Niên, choàng tay qua đầu anh ta tỏ vẻ rất thân mật, hai cái đầu tựa sát vào nhau: “Cô qua đây chụp đi.”
Thấy vậy, người lúc nãy vội cầm điện thoại bấm liên tục, Lam Kim Ngọc còn tranh thủ đổi kiểu, mọi người đều rất vui vẻ, ngoạitrừ Phó Bách Niên, từ đầu đến cuối đều chỉ có một biểu cảm, rõ ràng là rất khó chịu, nhưng anh cũng cố gắng phối hợp rất tốt.
Sau khi ảnhđược đăng lên Weibo, Lam Kim Ngọc lập tức chia sẻ lại bài viết này, đồng thời, Weibo của Phó Bách Niên cũng xác nhận.
Sau khi thấy tên mình lại nổi trên Weibo một lần nữa, Phó Bách Niên cảm thấy mình quá ngây thơ, không nói gì chỉ xoa xoa trán, xem ra anh đã xem thường chỉ số thông minh của cô gái này rồi, cứ tưởng cô muốn tự mình giải quyết, không ngờ cô lại dùng sức mạnh của dư luận.
Sau khi tài khoản của Phó Bách Niên xác nhận tin này, Weibo của Từ Cẩm Ca liền trở nên ồn ào, các fan hâm mộ ầm ĩ bắt cô ấy phải lên tiếng, bạn trai đã bị người khác chiếm mất, đúng là hồ ly tinh… tất nhiên, những từ này là nhắm vào Lam Kim Ngọc, có điều người này vẫn im lặng không lên tiếng, fan ngày càng ồn ào, tôi cũng không xuất hiên trên Weibo nữa.
Lam Kim Ngọc kết thúc cuộc chiến với Từ Cẩm Ca trên Weibo, cô cùng với Phó Bách Niên giả vờ thân thiết, trong nháy mắt lượng người hâm mộ trên Weibo đã tăng vọt, Lam Kim Ngọc nhìn con số ngày càng nhiều, yên lặng nhìn người đàn ông đang ăn bít-tết: “Lượng fan hâm mộ của tôi con ít hơn một người như anh, Phó Bách Niên, anh đang rất đắc ý phải không?”
Anh lau miệng, nghiêm túc đáp lại: “Tôi biết tôi có nhiều điểm xuất sắc, nên chẳng có gì đắc ý cả.”
Đúng vậy, đúng là một người rất xuất sắc, có điều hơi tự mãn.
Đáng tiếc là có người đã nói... Tôi mãi mãi không có hứng thú đối với cô.
Lam Kim Ngọc buồn bã thở dài, Phó Bách Niên hoàn toàn phù hợp với hình mẫu người yêu của cô trước đây, chỉ là... tính tình hơi đáng ghét một chút thôi.
Người dịch: Đan Đan (Ớt’s Team)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...