Ngôi Sao Rực Rỡ FULL


Bọn họ ăn cơm ở hẻm Thanh Hoa.
Kiều Dã mang Từ Vãn Tinh về nhà, để cô ngồi chơi còn mình tự xuống bếp.
“Tống Từ đâu?”
“Đi làm.”
“Vậy cậu thì sao, không phải đi làm à?”
Kiều Dã không nói chuyện mà mở tủ lạnh nhìn nhìn, “Khoai tây hầm xương sườn, thịt xào đậu nành, lại thêm canh trứng chiên nhé?”
Từ Vãn Tinh yên lặng nhìn anh hỏi, “Cậu nghỉ làm à?”
“Tôi xin nghỉ phép, không tính nghỉ làm.” Anh mang nguyên liệu nấu ăn ra, “Nếu cậu không có ý kiến thì tôi sẽ làm mấy món này.”
Từ Vãn Tinh đi tới vén tay áo lên nói với anh, “Tôi giúp cậu.”
Nhưng Kiều Dã lại ấn cô ngồi xuống nói, “Cậu nghỉ ngơi đi, cơm để tôi làm.”
“Cậu biết nấu cơm à?” Cô hiển nhiên còn nhớ rõ hồi cấp ba anh chẳng phải làm gì, mười ngón tay trắng tinh.

Ngoài đọc sách anh chưa bao giờ xuống bếp, ngay cả cơm chiên trứng cũng chưa từng làm.
Kiều Dã xoay người mặc tạp dề rồi bình thản nói: “Có thể nấu hay không lát nữa cậu sẽ biết.”
Nhưng chờ nửa giờ sau Kiều Dã đi ra từ phòng bếp lại thấy Từ Vãn Tinh rúc trên ghế sô pha mà ngủ.

Trong tay cô là cuốn “đốm xanh nhạt”, tóc mái che khuất gò má.

Tư thế ngủ của cô giống một đứa nhỏ thiếu cảm giác an toàn, cả người cuộn tròn lại.
Cánh tay rũ bên sô pha tái nhợt, gầy gò như gốm sứ.

Anh nhìn cô một lát, vốn muốn gọi cô dậy ăn cơm nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng, chỉ lấy một cái chăn từ phòng ngủ đắp cho cô, lại mở điều hòa ấm hơn.
Lúc Từ Vãn Tinh tỉnh lại đã là hơn 3 giờ chiều.
Một giấc này cô ngủ cực trầm, phải mất một lúc cô mới hoàn hồn, đột nhiên ngồi dậy nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh và nhớ lại mọi thứ trước khi ngủ.
“Tỉnh rồi à?”
Trên ghế sô pha đơn bên cạnh Kiều Dã buông sách nhìn đồng hồ nói, “Tôi đi hâm lại cơm.”
Từ Vãn Tinh cầm di động trên bàn ấn nút sau đó kinh ngạc hô: “Đã 3 giờ rưỡi rồi ư?”
“Cậu ngủ được một lúc rồi.”
Cô xốc chăn lên đứng dậy mới thấy bàn cơm chưa hề bị đụng chạm, “Cậu cũng chưa ăn ư?”
“Nói là cùng ăn bữa cơm mà cậu lại muốn cho tôi leo cây để tôi ăn một mình hả?”
Mất một lúc mới hâm nóng xong đồ ăn, hương vị đương nhiên không còn được như lúc đầu nhưng Từ Vãn Tinh vẫn nể tình ăn no.
Qua bảy năm mọi người đều trưởng thành, người trước mặt từ học bá không có năng lực tự gánh vác biến thành nhà khoa học gì cũng biết.

Mặc dù đồ ăn không mới mẻ nhưng cũng chứng tỏ tay nghề anh không tồi.
Kiều Dã quét nhìn cô một cái nói, “Không cần nịnh nọt đâu.”
“Không phải nịnh nọt.” Cô buông đũa cười nói, “Tôi đã không nhớ nổi lần gần nhất an ổn ăn một bữa cơm là khi nào.”
Sau khi lão Từ nằm viện cuộc sống của cô luôn rối tung, hoặc giải quyết bữa cơm ở nhà ăn bệnh viện, hoặc theo Cố tiên sinh chạy ngược chạy xuôi và ăn bên ngoài.
Khi còn nhỏ gia cảnh không tốt nên cô luôn nhớ thương đồ ngoài hàng.

Mặc dù tay nghề lão Từ cực tốt, nhưng cô vẫn thích đi ăn tiệm.

Nhưng sau khi lớn lên mới phát hiện hóa ra sơn trân hải vị cũng không so được một bữa cơm thường ngày, chỉ cần đối diện có người nhà.
Cô cười cười, không nói tiếp nữa.

Kiều Dã dừng một chút mới hỏi cô: “Buổi tối cậu có lịch gì chưa?”
“Không có.”
“Vậy để tôi lên lịch.”
Bọn họ tới rạp chiếu phim xem một bộ phim điện ảnh, là hài kịch, có thể vừa ăn bắp rang vừa cười như kẻ điên.

Cảnh trên màn hình thay đổi, lúc sáng lúc tỏ, trong rạp là tiếng cười vui, giống như nhân gian chỉ có vui mừng, không hề có ưu sầu.
Lúc đi từ rạp chiếu phim ra thì trung tâm thương mại vẫn mở cửa.
Kiều Dã nói: “Đổi mùa rồi, đi mua chút quần áo thôi.”
Vì thế hai người phá lệ cùng nhau dạo qua các cửa hàng quần áo.

Anh vốn là cái giá áo nên mặc gì cũng đẹp, có điều anh chỉ chọn màu sắc lạnh.
Từ Vãn Tinh hỏi: “Cậu còn trẻ sao cứ mặc như người già thế?”
Cô cầm lấy một cái áo len màu mận chín cùng áo khoác trắng đưa cho anh, “Thử cái này xem?”
Anh cũng không cự tuyệt mà ngoan ngoãn đón lấy bộ quần áo mang màu sắc mình chưa từng thử.

Kết quả anh vừa ra khỏi phòng thử đồ đám nhân viên nữ của cửa hàng đã trầm trồ khen ngợi.
“Bạn trai chị thật đẹp trai.” Nhân viên cửa hàng Giáp trộm kề tai nói nhỏ với Từ Vãn Tinh.
“Hoàn toàn vượt qua người mẫu trong ảnh chụp.” Nhân viên cửa hàng Ất mắt lấp lánh, không hề che giấu ngưỡng mộ.
Kiều Dã mua quần áo mới, lúc đi ra khỏi cửa anh lập tức nói, “Hiện tại đến phiên tôi.”
“?”
“Cậu chọn quần áo cho tôi mặc, vậy lúc này tới phiên tôi chọn cho cậu.”
Anh dẫn cô vào cửa hàng nữ, thong dong bình tĩnh ngồi trên ghế sô pha bắt đầu chỉ huy cô đổi quần áo.
Từ Vãn Tinh luôn cho rằng thẩm mỹ của anh rất tốt, nhưng hôm nay mới phát hiện ra đàn ông đúng là đàn ông.
Dưới sự chỉ huy của anh cô tổng cộng thay 5 bộ, từ váy áo hoa lệ thục nữ tới khí chất ngời ngời.

Từ Vãn Tinh mặc cũng thấy ngượng ngùng thế mà cái tên ngồi trên sô pha lại mang vẻ mặt bình tĩnh, ngẫu nhiên lên tiếng: “Xoay người xem nào.”
Từ Vãn Tinh đỏ mặt trợn mắt lườm: “Cậu chỉ muốn nhìn tôi bị chê cười thôi.”
Kết quả cô vọt vào phòng thay quần áo để đổi nhưng sau lưng thắt nơ bướm mãi không tháo được.

Nhân viên cửa hàng tri kỷ gõ cửa tiến vào nói, “Để em giúp chị.”
Sau đó cô nhóc trộm kề tai nói nhỏ với cô, “Bạn trai chị thật tốt.”
Cô nàng này sao lại có kết luận như vậy? Từ Vãn Tinh nghẹn họng nhìn trân trối, “Cậu ta toàn ý xấu, tốt chỗ nào?”
“Cực kỳ quan tâm.” Cô gái nhỏ cười tủm tỉm, dùng ánh mắt yêu thích và ngưỡng mộ nhìn cô nói, “Anh ấy còn đẹp trai như vậy, lại chịu cùng chị đi dạo phố mua quần áo.”
Từ Vãn Tinh: “……” Không thể nào giải thích được.
Dưới sự chỉ huy của Kiều Dã cô cũng mua một đống quần áo mới.

Cuối cùng hai người xách theo bao lớn bao nhỏ đứng trước cửa hàng bánh ngọt nhìn nhau.
Kiều Dã: “Muốn ăn sao?”
Từ Vãn Tinh sờ sờ bụng, có chút chột dạ: “Cậu còn nuốt trôi sao?”
“Thử xem thì biết.”
Lúc Từ Vãn Tinh đang do dự đứng trước một đống đồ ngọt mà chọn thì người phục vụ lập tức đề cử: “Anh chị có thể chọn phần ăn cho tình nhân của tiệm, là xoài với đá cùng bánh dày đậu đỏ.

Đó là món đang bán chạy.”
Cô còn chưa kịp nói gì đã nghe thấy Kiều Dã trả lời: “Vậy cho cái đó.”

Tim cô đập cứng lại, rối loạn tiết tấu.
Trong tiệm đèn đuốc sáng trưng, Từ Vãn Tinh đào từng muỗng quả xoài trộn đá, thỉnh thoảng mới thấy Kiều Dã động một thìa.

Lúc này tiệm mở nhạc du dương, ngoài cửa sổ sát đất là cảnh người người đi lại tấp nập.
“Lát nữa chúng ta về nhà sao?”
“Cậu mệt à?”
“Không mệt.” Cô nhướng mày, “Tôi ngủ trưa dài như thế cơ mà.”
“Vậy tiếp tục, phải chơi cho đã.”
Anh nói được thì làm được, lúc sau hai người tới khu trò chơi điện tử.

Mấy năm nay lưu hành mini ktv, một hàng bày biện chỉnh tề bên góc đại sảnh, hai “Người già” chui vào trong đó mân mê một trận.

Vốn muốn học người trẻ tuổi hát một phen nhưng kết quả lại toàn hát bài của Châu Kiệt Luân, Lâm Tuấn Kiệt và S.H.E.
Bọn họ mơ hồ nghe thấy bên cạnh truyền tới bài hát của TFBoys thế là hai người hai mặt nhìn nhau.
Kiều Dã cảm thán: “Không nhận già cũng không được.”
“Tôi không nhận đó.” Từ Vãn Tinh không phục mà mở danh sách bài hát ra, ý đồ tìm thấy một bài trong nhóm bài hot mà mình có thể hát.

Kết quả tìm mãi cũng chỉ tìm được bài《 tinh trung báo quốc 》.
Cô hoành tráng rống “Vó ngựa xuôi nam người nhìn về bắc” nhưng ngay lập tức bị Kiều Dã lôi ra khỏi đó.
“Đi đấu xe đi.” Anh bình tĩnh xoa xoa lỗ tai vừa bị tra tấn.
Bọn họ chơi một đường từ đua xe đến bóng bàn, từ đập chuột tới xạ kích, cuối cùng thật sự nhàn rỗi không có việc gì mới đem xèng hiến cho máy gắp thú bông.

Nhưng cái máy này không cho ai mặt mũi hết, mấy chục tệ đi vào cũng không gắp được con thú nào cả.
Lúc ra khỏi khu trò chơi thì trung tâm đã đóng cửa, bọn họ từ thang máy ở cửa hông đi xuống lầu.

Thành Đô vào đêm đông vẫn huy hoàng tráng lệ, nhưng người đi đường đã về nhà, trên đường chỉ còn mấy bóng người tản mát.
Con sông lẳng lặng chảy xuôi trong bóng đêm, ánh đèn lấp lóa trên mặt sông, giống như ngân hà.

Bọn họ chậm rãi đi dọc bờ sông, thật lâu không nói gì.
Cuối cùng Từ Vãn Tinh mở miệng: “Cảm ơn cậu, Kiều Dã.”
“Cảm ơn cái gì?”
“Cảm ơn cậu thông cảm cho một người già nua sống tách biệt quá lâu như tôi nên mang tôi ra ngoài trải nghiệm vui vẻ của người trẻ tuổi.” Cô giơ cái túi trong tay lên.
Anh nhìn cô một lát rồi nói: “Khách sáo như vậy quả không giống Từ Vãn Tinh tôi biết.”
“Săn sóc như vậy cũng không giống học bá Kiều Dã kiêu ngạo mà tôi quen.”
Cô biết anh có lòng, muốn đền bù cho cô những thứ cô bỏ lỡ trong những năm này.

Những bình thản ấm áp tối nay khiến cô có thể thả lỏng và tùy tiện, giống như không có gì phải nhọc lòng, không có gánh nặng lúc nào cũng đè xuống.
Gặp chiêu nào thì phá giải chiêu đó một lát Kiều Dã mới hỏi cô: “Về sau cậu có tính toán gì không?”
“Còn đang suy nghĩ.”
“Cần tôi hỗ trợ đưa ra ý kiến tham khảo không?”
Cô dứt khoát lắc đầu, “Không cần, lúc đọc sách tôi toàn dựa vào cậu, lúc này đã qua nhiều năm chẳng lẽ tôi không có chút tiến bộ nào à?”

“Là tôi không tiến bộ, luôn hận không thể tự tay làm lấy, đem phương án tốt nhất dâng lên.”
Hai người đối diện một lát cô lại dời tầm mắt, “Tôi biết, nên tôi rất cảm kích cậu, từ lúc ấy tới bây giờ.”
Ngân hà như vẽ, đêm đông vắng vẻ.
Cô trầm tư một lát mới mở miệng nói: “Tôi cần một chút thời gian ngẫm nghĩ xem mình muốn làm gì, hy vọng trở thành người thế nào, có năng lực làm gì, tương lai muốn cuộc sống ra sao.”
Cô nói: “Ba tôi đi rồi, cuộc sống giống như xuất hiện một lỗ trống to đùng, tuy không có nhiều việc phải nhọc lòng, nhưng đã nhiều năm quen bôn ba, nay đột nhiên ăn không ngồi rồi tôi giống như mất đi trọng tâm.”
“Tôi biết cậu sẽ đề nghị tôi học tiếp, đi theo con đường chúng ta đều mơ ước.

Có cậu ở phía trước thì con đường này hẳn sẽ thuận lợi hơn nhiều.

Dù sao cậu cũng nói cậu thích cung cấp phương án giải quyết cho tôi.”
Từ Vãn Tinh thở một hơi, sương trắng mờ mịt không tiêu tan, giống như đó là một bí ẩn.

Sau đó cô cúi đầu cười cười, nhẹ nhàng đạp lên con đường lát đá bên bờ sông, “Nhưng Kiều Dã, tôi không muốn làm một cái bóng được chỉ dẫn, tôi cũng muốn làm một ngôi sao tỏa sáng.”
Thoát ly ngươi chỉ dẫn, dựa vào chính mình sáng lên, chẳng sợ sáng lên chậm chút, chẳng sợ ánh sáng mỏng manh ảm đạm nhưng ít nhất nó vẫn hoàn chỉnh thuộc về tôi.
Một ngôi sao thuộc về Từ Vãn Tinh.
Cô tiêu sái cười và ngẩng đầu lên nói, “Còn có một việc tôi muốn nói với cậu.”
“Chuyện gì?”
“Về mẹ cậu.” Cô cân nhắc một lát mới cười và sửa lại, “Mẹ của chúng ta.”
Ngày Từ Vãn Tinh rời đi có rất nhiều người tới tiễn cô.
Cô dùng một ngày tới từ biệt Cố tiên sinh, cảm ơn ông những năm gần đây đã quan tâm.

Cố tiên sinh nhìn cô gái nhỏ trước mắt không biết đã lớn từ khi nào thì chỉ mỉm cười nói: “Đi về phía trước đi, lúc nào muốn ngừng chân lại về tổ.”
Cô lại dùng một ngày thu dọn căn phòng, đóng gói đồ đạc gửi chỗ Mập Mạp, sau đó treo biển cho thuê, giao cho Xuân Minh giúp mình quản lý.
Cô và Tân Ý thức trắng đêm tâm sự, nghiêm túc nói với cô ấy đời người chỉ sống một lần, sống cho bản thân là được, còn kẻ khác chỉ làm nền.
Cô ôm Xuân Minh uống cả một chai rượu, lại vỗ lưng cậu nói thế giới rất rộng lớn, luôn có người yêu cậu ấy.

Thật sự không được thì tự mình yêu mình cũng chẳng sao.

Xuân Minh cười ha ha nói lão tử yêu cậu nhất.
Cuối cùng là Vạn Tiểu Phúc.
Không biết sao mà anh lại khuyên cô ở lại, vành mắt cũng đỏ lên.

Bộ dạng này cực kỳ giống lúc anh biết lão Từ bị bệnh, anh cũng bướng bỉnh muốn ở lại chăm sóc cô.
Một năm kia những lời anh nói vẫn rõ ràng như cũ.
Anh nói: “Từ Vãn Tinh, tôi thích cậu, muốn giúp cậu nhưng đó là ý nguyện của cá nhân tôi, cậu không cần thấy áp lực.

Tôi không hề có ý vin vào đạo đức, cũng không cần cậu phải trả tôi cái gì.

Vạn Tiểu Phúc tôi làm việc ngay phẳng, việc nào ra việc đó.

Từ Vãn Tinh cậu có thích tôi hay không cũng là lựa chọn của cậu.

Còn tôi giúp cậu cũng là lựa chọn của tôi, mong cậu đừng cự tuyệt.”
“Nếu nói có tâm tư gì thì cậu cũng không phải sợ hãi, tôi sẽ thẳng thắn nói với cậu.

Tôi làm nhiều việc như thế chỉ mong một điều.” Anh nhếch miệng cười rồi gãi gãi đầu nói, “Từ Vãn Tinh, cậu quay đầu lại nhìn tôi một cái, chỉ một cái thôi cũng được.”
Nhiều năm qua Từ Vãn Tinh không sợ trời không sợ đất, ai cũng không để trong mắt, chỉ mỗi Kiều Dã là được cô đuổi theo.

Anh nói dễ nghe cô cười, nói không dễ nghe cô cũng cười, Vạn Tiểu Phúc đúng là bị tức chết rồi.
Dựa vào cái gì mà Kiều Dã có thể có được phần ưu ái này? Mấu chốt là cái tên kia còn con mẹ nó ở trong phúc mà không biết phúc.

Vạn Tiểu Phúc không có tâm nguyện nào khác, anh biết mình không có bề ngoài và năng lực tốt như Kiều Dã, cũng biết Từ Vãn Tinh không thể đột nhiên quay ngoắt 180° mà yêu mình.

Nhưng anh nghĩ tình cảm của mình bất kể thế nào cũng không thể kém Kiều Dã, chẳng qua anh thiếu một khởi đầu hoàn hảo.

Khởi đầu ấy cần một điều kiện tiên quyết, đó là Từ Vãn Tinh chịu quay đầu nghiêm túc nhìn anh.
Bảy năm sau Từ Vãn Tinh đứng bên đường dang tay ôm Vạn Tiểu Phúc một cái thật chặt.
“Tiểu Phúc ca, đừng chờ tôi nữa.

Thanh xuân tươi đẹp chờ cậu, còn có rất nhiều cô gái xinh đẹp đáng để cậu yêu.”
Vạn Tiểu Phúc đỏ mắt nói, “Tôi đâu cần!”
“Tôi cần.” Từ Vãn Tinh ôn nhu cười, buông tay ra nghiêm túc ngẩng đầu nhìn anh, “Cậu tốt như vậy, tôi hy vọng bên cạnh cậu cũng có một người tốt nhất.”
Không phải anh không tốt, chẳng qua trái tim này đã từng có người khác, sau đó chẳng ai có thể đi vào nữa.

Cô sống cả đời, không muốn an nhàn lựa chọn một người toàn tâm toàn ý yêu mình còn bản thân lại không đủ yêu người ta.
Vạn Tiểu Phúc đáng giá tình cảm chân thành nhất trên đời này, và điều này cô không làm được.
Rất nhiều người đưa tiễn, cuối cùng lại chỉ có một người lái xe đưa cô tới sân bay, đó là Kiều Dã.
Xưa nay anh vốn ít lời, cũng không lải nhải dặn dò quá nhiều mà chỉ trầm mặc cả quá trình, cùng cô tới tận trước cổng an ninh.
“Cậu về đi.” Cô ngửa đầu cười.
“Ừ.”
“Đừng lo lắng, tôi đến đâu cũng vẫn là Từ Vãn Tinh không sợ trời không sợ đất.”
Anh cười, vẫn gật đầu nói một từ đơn: “Ừ.”
Sau đó một lúc lâu anh mới nói: “Nếu ngại tiền điện thoại đắt thì có thể gọi voice call.”
“……” Từ Vãn Tinh thiếu chút nữa đã đi ngay.
“Phải mập lên một chút, con gái gầy quá khó coi.”
“Đã biết.”
Thiên ngôn vạn ngữ đến cuối cùng cũng chỉ dư lại một câu: “Cậu tự chăm sóc bản thân cho tốt.”
Anh đứng trong đám người, cùng cô cách một cái dây màu đỏ.

Cô theo đoàn người xa dần, còn anh vẫn lặng im đứng đó nhìn theo.

Mãi đến khi cô rẽ ở cửa an ninh nhìn lại vẫn thấy anh lặng yên đứng đó.
Mắt cô nóng lên, dứt khoát kiên quyết xoay người rời đi.
Trong đại sảnh Kiều Dã nhận được điện thoại của Tống Từ.
“Đi rồi hả?”
“Đi rồi.”
“Nghe giọng cậu đi, úi xời, cậu cũng có ngày hôm nay cơ đấy.”
Kiều Dã dừng một chút, nhàn nhạt nói: “Thu dọn đồ đạc của cậu đi, chuẩn bị dọn nhà mới ——”
“Đừng đừng đừng, tôi chỉ lắm mồm tí thôi.” Tống Từ cười làm lành, “Buổi tối uống rượu không?”
“Không uống.

Ngày mai còn phải đi làm.”
Tống Từ không hiểu gì cả, “Cậu nói cậu đi, luyến tiếc thì giữ người lại, nhưng cậu không khuyên, cũng chẳng ngăn cản, còn mẹ nó trông mong tiễn người ta đi.

Cái này tôi đúng là không hiểu được.”
Kiều Dã nhìn về phía bóng dáng sớm biến mất và ngẩn ra.

Cuối cùng anh nói: “Cô ấy có lòng tự trọng cao ngất, sẽ không cam lòng rúc dưới cánh chim người khác.”
“Cho nên cậu để cô ấy bay đi hả? Vạn nhất cô ấy không về thì sao?”
Anh cười cười, “Vậy đến lượt tôi đi tìm cô ấy.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui