Địa điểm offline cuối cùng không ngờ chọn ở chỗ thành phố Vu Đa ở, cậu hưng phấn cả đêm ngủ không được, sáng sớm đã dậy sớm đứng ngay cửa khách sạn hội hợp cùng Gió Bấc và Bông Tuyết.
Khí trời se se lạnh, tâm Vu Đa cũng hạ đều đều, mặc cho Bông Tuyết đùa giỡn thế nào cũng không chịu thừa nhận.
“Tiểu Hoa, cậu thừa nhận đi! Có phải đã quen với Dưa Hấu rồi không?” Bà tám Bông Tuyết ghé đầu lên đầu vai cậu hỏi, bị Gió Bấc đen mặt kéo về, “Em nói thì cứ nói, đừng có thấy con trai rồi dán sát vào được không?”
Bông Tuyết chép miệng, còn chưa từ bỏ ý định, “Tiểu Hoa, cậu thừa nhận đi thôi!”
Tâm Vu Đa ngứa ngáy, bọn họ rốt cuộc có tính là thật hay không? Cậu cũng không biết… Cái tên ấy mỗi ngày gọi bà xã bà xã, đến tột cùng là ẩn chứa bao nhiêu phần thật tình?
Chưa kịp đáp lời, bỗng Bông Tuyết hưng phấn kêu lên, “Ui, người kia hình như là Tiểu Hồ Ly!”
Vu Đa nhìn sang, chỉ thấy hai người con trai cao lớn cùng một cô gái nhỏ xinh đang đi tới, nhanh chóng nghĩ tới chuyện Tiểu Hồ Ly và tên ấy vốn dĩ không ở cùng một nơi.
Làm quen với bọn Tiểu Hồ Ly và Tả Ngạn xong, ngay cả lão đại cũng đã đến, tên kia vẫn không thấy bóng dáng đâu.
Rõ ràng mới hơn mười giờ, Vu Đa vẫn nhịn không được nhủ thầm, hắn ta hẳn sẽ không tới, luồng suy nghĩ buồn cười này thỉnh thoảng cứ ẩn hiện trong đầu cậu, mãi cho đến khi có hai anh chàng nam sinh sải bước tới cách đó không xa.
Phía bên này, Tả Ngạn đang làm ầm làm ĩ đến hăng say với lão đại, không ai chú ý tới có người đang tiến về phía này, nhưng Vu Đa vẫn để ý thấy một người đẹp trai mặt mày ngạo mạn đó, tim bất giác không thể khống chế nhảy dựng lên.
Người nọ cười như không cười chăm chú nhìn cậu càng lúc càng gần, Vu Đa âm thầm siết chặt tay, “Dưa Hấu nát?”
Hắn thoáng chốc nở nụ cười, lộ ra hai chiếc răng nanh, “Bà xã…” Giọng nói cố ý trầm trầm êm diệu, chan chứa đầy ý vị làm nũng, khẩu khí so với trong game chẳng kém bao nhiêu.
Mặt Vu Đa đỏ bừng, “Hừ! Ai là bã xã của ông!”
Dưa Hấu ôm chặt lấy cậu, “Bà xã… Rốt cuộc nhìn thấy cậu rồi, thật đáng yêu!”
Nghe thấy hai chữ cuối cùng, tâm tình rối loạn của Vu Đa tức khắc phát nổ, ám muội vừa nãy cũng nháy mắt chạy sạch, “Con mẹ nó ông mới đáng yêu!” Ông đây ghét nhất là hai chữ đó!
Bị tiếng hai người họ làm xáo trộn, Tả Ngạn và lão đại cũng tạm thời ngừng chiến:Mọi người vào trong khách sạn phân chia phòng:Trái tim vừa bình tĩnh của Vu Đa lại bang bang đập liên hồi.
Tại sao chứ, ngay cả rút thăm ngẫu nhiên cũng cùng phòng với tên kia? Cậu dám cá rằng, đám bà hủ nữ kia nhất định đã động tay động chân gì vô rồi.
Bần thần theo chân bọn họ vào KTV ngây ngốc cả buổi trưa, (viết mấy cái phiên ngoại mới phát hiện hóa ra bọn họ lúc hát K đều toàn trong lòng có quỷ, 囧… ) lúc ra ngoài sơ ý giẫm chân lên khoảng không suýt chút vấp té, may mà được Dưa Hấu nát ôm eo kéo về.
Nhưng Vu Đa vẫn chột dạ đẩy hắn ra.
“Bà xã, cuối cùng là thế giới hai chúng ta rồi…” Dưa Hấu ghé sát lỗ tai cậu thầm thì, nét đỏ trên mặt Vu Đa từng chút lan phía sau tai.
Tắm rửa sạch sẽ nằm trên giường, Vu Đa tận lực xem nhẹ ảnh hưởng người bên cạnh phát tới mình, nhắm chặt mắt lại, đèn tắt, bấy giờ chỉ còn tiếng thở nhè nhẹ của hai người vang lên.
Dưa Hấu chuyển người lại, Vu Đa bất giác run run toàn thân người, người nọ phì cười ra tiếng, vươn tay xoa nhẹ đầu cậu, “Sao lại căng thẳng vậy?”
Vu Đa dường như bị kim đâm trúng giật mình ngồi dậy, “Ai căng thẳng? Ông, ông đây không có căng thẳng!”
Nụ cười Dưa Hấu càng rộng mở, “Được được, không căng thẳng không căng thẳng, mau nằm xuống ngủ!” Nói xong thuận thế kéo cậu qua, còn nhéo nhéo gương mặt trẻ con phì phì của cậu một cái.
Vu Đa xoay người qua, “Con mẹ nó anh làm gì!”
Dưa Hấu ôm chặt, “Nghe lời, ngủ.”
Vu Đa còn định giãy dụa, nhưng thân thể không thể thoát khỏi khống chế dần an tĩnh lại.
Lòng cậu tự biết, buổi sáng hắn ta dậy sớm đón xe, đến đây ngay cả ngủ trưa cũng không ngủ đã theo bọn họ chơi hết cả buổi trưa, hẳn là mệt muốn chết rồi.
Ghé đầu lên bờ vai hắn, Vu Đa cố gắng nhắm mắt lại, nghe tiếng thở đều đều của người bên cạnh, ý thức bất giác cũng trở nên mơ hồ
Tối hôm qua, mình cũng ngủ không ngon.
Ngày hôm sau án theo kế hoạch đi leo núi, Vu Đa chẳng biết như thế nào, ẩn ẩn cảm thấy có phần bất an.
Dưa Hấu cười tươi như hoa xen giữa đám con gái Bông Tuyết, còn không quên lôi kéo cậu theo.
Vì thế ánh mắt tụi Bông Tuyết nhìn bọn họ càng thêm ám muội, “Dưa Hấu, hôm qua tui hỏi Tiểu Hoa kiểu gì cũng không nói, thật ra các ông có phải là một đôi không?”
Tim Vu Đa nhảy bình bịch, lỗ tai đỏ quạnh nhướng lên nghe câu trả lời của hắn.
Dưa Hấu cười sang sảng, “Mấy bà thấy giống hả?”
Họa Thủy đáp, “Giống cái gì, vốn vậy rồi mà!”
Vu Đa mặt đỏ tai hồng cãi lẽ, “Nói bậy bạ gì đó? Ông đây chả có quan hệ gì với ổng hết!”
Dưa Hấu tức khắc ủy khuất ngoảnh đầu nhìn cậu, “Bà xã… Sao em có thể ghét bỏ anh chứ… Người ta lâu như thế vẫn chưa thể đánh động tới em sao?”
Tâm Vu Đa tê dại, giọng điệu cũng lắp ba lắp lắp, “Ông, ông nói xàm gì đấy!”
Dưa Hấu cười giảo hoạt, “Bà xã… Người ta tưởng rằng nói thế nào cũng có thể trở thành bạn thân của em, chẳng lẽ em bây giờ còn ghét bỏ anh sao?”
Luồng suy nghĩ của Vu Đa khi nghe thấy hai chữ “bạn thân” chợt cứng đờ, sắc mặt nhất thời trắng bệch, may mắn lý trí vẫn còn, đành lung ta lúng túng trả lời, “Đương, đương nhiên, bạn thân…”
Không khí hiện trường đột ngột có phần ký quái, Vu Đa không chú ý nhiều, mặt mày thẩn thờ tiếp tục bước lên trên.
Hắn đã nói thế, sao có thể tự dưng chẳng hiểu ra sao nhảy ra một thằng con trai thích mình chứ?
Quả nhiên, chỉ làm bạn thân mà thôi, là do bản thân tự mình đa tình, người bình thường ai lại xem chuyện đùa giỡn đồng tính là thật?
Nhưng, may mắn chưa hãm được sâu, bây giờ rút chân vẫn còn kịp, nhất định còn kịp…
Offline lần đó xong, Vu Đa chầm chậm bỏ chơi Mộng Cổ, tên kia vẫn mặt dày mày dạn kêu dài kêu ngắn bà xã không thôi, Vu Đa thật sự không muốn cứ buông mình mặc kệ theo dòng nước như vậy.
Thế nhưng, lúc ấy gia nhập bang hội mỗi ngày còn có thể tán dóc với đám người kia, Vu Đa chỉ có thể một bên lo lắng, một bên theo chân bọn họ pha trò.
Dù sao cũng đã sớm nhận rõ thực tế, việc này, trước sau gì cũng phải quên.
Kì nghỉ hè bất tri bất giác trôi qua, giờ nhớ tới suy nghĩ tìm bạn gái trước khi nghỉ hè của mình, haha, bây giờ ngẫm lại, quả thật chút buồn cười.
Song, tên kia vẫn dám gọi cậu đi chơi Mộng Ảo Tru Tiên.
Vu Đa thậm chí còn muốn mắng to vào mặt hắn nói, cách xa ông đây ra, nhưng chuyện ập lên đầu vẫn không chút cốt khí đồng ý.
Người nọ giơ cao cờ hiệu “bạn thân”, khiến lời cự tuyệt của cậu cứ tắc nghẽn trong họng nói không ra miệng được.
Ôm tâm tư rối bời, Vu Đa chơi chẳng hứng thú gì, nhàm tay gia nhập vào một đoàn đội nam dạo chơi lung tung, thêm bạn tốt với đám người họ, sau đó tách khỏi đội.
Bỗng thu được tin tức hảo hữu, Vu Đa mở lên nhìn, 囧 ra trò.
“Trong biển người mênh mông, bạn và người hữu duyên Nhân Yêu tình cờ gặp nhau:Bạn có đồng ý trở thành bạn tốt với người đó? Blah blah blah…”
Vu Đa ngay từ đầu đã không muốn chơi nhiều, đương nhiên cũng không lên forum game, đương nhiên không biết chuyện hệ thống gia tăng bạn tốt này, đến khi Nhân Yêu kia gửi qua lời mời tổ đội, cậu mới thoáng phục hồi tinh thần lại.
Chấp nhận lời mời, Nhân Yêu kia gửi tới tin nhắn.
“Anh đẹp trai, cùng train level không?”
Vu Đa chơi game lâu như vậy, lần đầu tiên gặp phải người đặt tên Nhân Yêu hợp tình hợp lẽ đến thế.
Vu Đa đáp lại một khuôn mặt cười, tuy không muốn chơi, nhưng từ chối thì không tốt lắm, bèn theo sau mông gã ta bắt đầu làm nhiệm vụ.
Game vừa open beta xong cực kì lag, Nhân Yêu cuối cùng may mắn phát hiện được một địa điểm ít người, ngồi chồm hổm tán dóc chuyện trời nam đất bắc.
[Đội ngũ] Nhân Yêu: Ha, tui nói nè anh đẹp trai, sao lại đặt tên này, thất tình phỏng?
[Đội ngũ] Dư Thừa: … Sao nghĩ thế?
Mấy người bọn họ đều nghĩ cậu đảo tên mình ngược lại mà thôi, ngay cả tên Dưa Hấu nát kia cũng nghĩ như vậy.
[Đội ngũ] Nhân Yêu: Xí, quá rõ ràng còn gì! Game này chán chết đi được! Nơi nơi toàn là người, còn đông hơn cả quái.
[Đội ngũ] Dư Thừa: …
Tán gẫu thêm vài câu linh tinh, trong đội thình lình lại nhiều hơn một người.
[Đội ngũ] Nhân Yêu: Ai ui đồ xấu xa, quấy rầy người khác nói chuyện yêu đương, từ chối một trăm lần còn xin vào, đội tui không có luyện cấp, ra ngoài đi!
Nói xong bèn đá người nọ vừa mới thêm vào ra khỏi đội.
Tâm Vu Đa nhảy dựng, người mới tiến vào lại bị đạp ra ngoài, rõ ràng chính là tên Dưa Hấu nát!
Cậu phát hiện ra, tên đó đang đứng ngay bên cạnh mình!
Còn nhớ trong nham động Vô Danh ở Mộng Cổ, cậu đang cố gắng tìm bà xã thì người nọ ủy khuất chạy tới khóc lóc, dường như ngày hôm ấy, cậu cảm giác được tâm ý mình, mà bây giờ, không ngờ đã trở nên tâm tàn ý lạnh.
[Phụ cận] Hấu Trong Dưa Hấu: Bà xã… Sao em lại ở đây tình tứ với người khác?
[Đội ngũ] Nhân Yêu: Là cái gã phụ tình anh đó hả?
[Đội ngũ] Dư Thừa: … Đừng có nói lung tung!
[Đội ngũ] Nhân Yêu: Chờ tí, để tui báo thù cho anh…
[Phụ cận] Nhân Yêu: Đa Đa… Anh vì gã này mà từ chối lời theo đuổi của em sao? Được rồi… Em không ép anh, nhưng anh đã đồng ý với người ta cùng chơi Thiên Long Bát Bộ, không được nuốt lời nha!
[Đội ngũ] Dư Thừa: …
Sao mình không nhớ là mình đã đồng ý vậy cà?
Cân nhắc hồi lâu, Vu Đa theo chân anh chàng Nhân Yêu kia chuyển game, tuy đã chơi quen game cũ, nhưng lợi dụng cơ hội này tránh né anh ta, cũng có thể coi như là một biện pháp tốt.
Thế nhưng, tại sao… Tên ấy cũng đuổi tới?
Vu Đa đau đầu không thôi, chẳng lẽ cậu không thể thoát được dạng cuộc sống này hay sao?
Mà anh chàng Nhân Yêu kia, sau khi Dưa Hấu đến đây càng thêm hung hăng càn quấy, mỗi ngày đều Đa Đa dài Đa Đa ngắn dính sau mông cậu, cực kỳ giống hắn ta hồi đó.
Vu Đa u ám lê lết đi luyện cấp, không thèm đếm xỉa đến hai người bọn họ đối đầu gay gắt, một tháng ngắn ngủi trôi qua, xông lên cấp 70.
Mà hai tên kia ngày ngày ngắt véo cấu túm nhau, vẫn còn quanh quẩn tại cấp 50.
Hôm nay, Vu Đa theo đội xoát cờ, đột nhiên di động reng chuông, cờ càng lúc ra càng nhanh, cậu cũng không rảnh xem biểu thị màn hình điện thoại, trực tiếp đặt kề bên tai, “Alo?”
“Bà xã! Em muốn kết hôn với tên Nhân Yêu chết tiệt kia?” Bên kia truyền tới âm thở phì phì.
Vu Đa sửng sốt, tay đang ấn chuột bất giác ngừng hẳn, “Dưa… Dưa Hấu?”
“Gã là một thằng gay em lại muốn kết cái gì!” Giọng điệu bên kia hầm hầm tức giận.
Nhưng lý trí của Vu Đa khi nghe hết mấy lời này liền bùng nổ, “Cái, cái đó mắc mớ gì tới ông, gay thì sao?” Chẳng lẽ nam và nam không được?
Hóa ra hắn ghét bỏ đến như vậy sao? Luôn mồm bà xã bà xã là có ý gì chứ?
Vu Đa cúp điện thoại cái rụp, ngón tay run run, di động lại reng chuông không ngừng, cậu dứt khoát cứ thế rút phăng cục pin ra.
Tổ đội lạ thấy cậu vẫn đứng ở tại chỗ bất động bắt đầu mắng chửi lên, Vu Đa tắt hẳn máy tính, cất cái bàn nhỏ đi, úp sấp đầu ngủ.
Nhưng mãi không ngủ được.
Không biết qua bao lâu, Vu Đa nghe thấy có người đứng dưới lầu kêu to, “Bà xã… Em ra đây, bà xã! Anh thích em! Em đừng có đi kết hôn với tên Nhân Yêu chết tiệt đó!”
Lập tức bị hù tỉnh, tiếng gào càng to rõ.
Người ngủ chung phòng ngó xuống cửa sổ nhìn, “Thằng ngu này chắc tìm lộn lầu rồi, tưởng bên chúng ta là lầu nữ hả?”
Vu Đa không kiềm được toàn than run run, giọng bên dưới rõ ràng là của tên Dưa Hấu nát.
Bật mở di động, ding dong ding dong một đống tin nhắn, tất cả đều của tên đó, Vu Đa nhắn một tin trả lời về.
“Ông nổi điên gì đấy, còn không mau đi.”
Tiếng gào dưới lầu ngưng bặt, một tin nhắn nhanh chóng gửi qua.
“Bà xã, anh ngồi xe hơn hai giờ, mệt muốn chết, em xuống đây đi… Anh thích em, em đừng có đi kết hôn với thằng Nhân Yêu chết kia được không…”
Vu Đa ngỡ mình đang nằm mộng rồi.
Phương hướng trường học của hai người nằm hai phía trái ngược nhau, cậu trước kia chỉ kể với hắn trường của mình ở nơi nào, không hề nhắc tới những thứ khác:Hắn có thể tìm thấy lầu ký túc xá cũng thật không dễ dàng a.
Nhưng, Vu Đa bất thình lình được tỏ tình đầu óc trống rỗng, nhất thời không có chủ ý gì, thẫn thờ trong chốc lát, dưới lầu lại kêu to.
“Bà xã… Em xuống đây đi! Anh thật sự thích em! Anh yêu em —— “
Vu Đa nhanh chóng soạn mẩu tin ngắn, “Đừng hô nữa:Đứng chờ ở cổng trường, tôi xuống ngay!”
“He he, tuân lệnh!”
Tiếng la hát bên dưới cuối cùng cũng ngừng, người bạn cùng phòng lại ngó xuống lầu, “Thằng ngu kia rốt cuộc đã vỡ lẽ ra.”
“…”
Vu Đa chầm chầm lê chân tới cổng trường, tên kia quả nhiên đứng ở đó, vừa thấy cậu đi tới liền bật cười dán người lên, “Bà xã…”
Âm điệu vẫn mềm mại như hôm đầu gặp gỡ, Vu Đa bỗng tê dại một trận, “Ông, ông tới đây làm gì.”
Dưa Hấu ôm cổ cậu, cổng trường học người đến người đi liên tục, Vu Đa vội vàng giãy người, “Ông rốt cuộc muốn làm gì!”
Dưa Hấu ủy khuất nhìn cậu, “Bà xã… Em chẳng lẽ thật sự xem anh là bạn thân thôi à? Anh, anh yêu em…”
Tim Vu Đa đập thình thịnh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cả người run rẩy kiềm chế cơn xúc động, “Lúc đó nói bạn thân là ông nói!”
Dưa Hấu thần tình vô tội, “Bà xã… Anh sai rồi không được sao? Em đừng kết hôn với thằng Nhân Yêu kia, anh, anh luyện acc nữ em lấy anh là được.”
Vu Đa xoay mạnh người, rõ ràng uất ức trong lòng không yên, nhưng vẫn vô tình cong nét môi cười khẽ, “Anh thích luyện hay không, liên quan gì tới tôi!”
Nói xong cũng không thèm ngoảnh đầu lại chạy thẳng về phía trước, thần tình Dưa Hấu rốt cuộc căng thẳng, hấp tấp đuổi theo, “Bà xã… Đợi anh một chút! Anh, anh nói thật đấy, ai…”
Mẹ nó, muốn tôi tha thứ cho anh? Chậm rãi chờ đi!
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ai ~~ Hôm qua người ta sai hẹn, trong khoa nhất thời có việc bận, mấy bồ tha thứ cho người ta nha!
Hôm nay người ta nhận được thông báo, lớp buổi chiều tự dưng được nghỉ, vốn định up chương mới, nhưng nhớ tới cô bạn cùng phòng tối nay mới về, đành cố nén không onl, kết quả chờ đến tối bả nói không đến được, tui…
Được rồi, đây đại khái chính là thông báo trong truyền thuyết.
Nhưng hôm nay người ta thật sự rất cố gắng đánh chữ, tuy không hiệu suất gì mấy, nhưng đồ đệ và Địch Tử với tụi bạn lấy game ra dụ dỗ tui tui cũng không có đi nha!
Đêm nay định viết luôn phiên ngoại Bùi Thiên Hữu, nhưng giờ không có linh cảm gì:Không biết viết được hay không.
Đúng rồi, có người hỏi tui có thể bảng mã chữ xong rồi up, ặc… người ta cũng là do mua không nổi sách nên mới lên Internet á, TAT
Lại nói, có người nào muốn đọc của Bùi Thiên Hữu không? Không có ai tui trực tiếp post truyện mới… Ô ô… Phiên ngoại trễ thật lâu…
Cuối cùng, hoan nghênh mọi người vô forum chơi, số ID là 2336260… Bên trong có một đoàn tinh khiết thụ và thụ tự xưng là công, còn có thể ca mỗi ngày cho chúng ta nghe nha…
Được rồi, tui thừa nhận, bọn họ vốn dĩ chưa hề xem truyện của tui..
---Hết---
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...