Vừa gặp một vị khách lạ.
Edit: Mean
Parker hiểu một từ, “time”.
Cho nên anh ta do dự trả lời tên của Hứa Diệp, muốn hỏi người có thể nói tiếng Anh của tiểu tử kia ở đâu.
Hứa Diệp tất nhiên là đang trong lớp.
Dù là sinh viên đầu ngành khoa máy tính của đại học C đã có khả năng vung tay, c0i quần áo ném trên sân khấu, thậm chí khi hứng thú anh chàng này còn túm lấy micro cướp ca từ của Lục Duyên.
Nhưng cậu cũng là bé ngoan, không bao giờ nghịch điện thoại trong lớp.
Bây giờ Parker đang tán phét với Lục Duyên, tự mình phát triển tư duy, khai thác trí tưởng tượng phi thường. Hai người vượt qua rào cản ngôn ngữ, lấy phương thức giao lưu ly kỳ “Dạo này khỏe không” trò chuyện một lúc.
Trò chuyện được một nửa, tin nhắn Tiêu Hành mới phản hồi.
[Tiêu Hành]: Vừa mới họp xong.
Tiêu Hành xả hai cúc áo, gửi xong liền liếc thấy câu “Có nhớ bạn trai không?”
Lục Duyên vẫn đang tám với Parker, bàn phím ngôn ngữ tạm thời không chuyển lại được, suýt chút nữa trả lời một câu tiếng Anh.
[Tiêu Hành]: Bán trà sữa thế nào?
Lục Duyên: Cũng tạm, một nhóm tan học vừa đến, bây giờ ít người.
Phản hồi xong, nhướng mắt nhìn ra ngoài, đảm bảo bên ngoài không có khách.
Tiêu Hành im lặng hai giây.
Sau đó trực tiếp gọi điện thoại.
“Hôm nay mấy giờ tan làm?” Giọng người đàn ông lười biếng.
Lục Duyên tiếp, xem thời gian: “Còn nửa giờ nữa…” Lại thuận miệng nói, “Em đang tám với Parker chuyện phòng thu âm.”
Tiêu Hành: “Người nước ngoài lần trước?”
Lục Duyên: “Chỗ đó rẻ.”
Tiêu Hành đột nhiên gọi tên Lục Duyên: “Duyên Duyên.”
Lục Duyên: “Hả?”
Tiêu Hành lại nói: “Tha cho người ta đi.”
Lục Duyên, người cảm thấy tiếng Anh của mình đã cải thiện rất nhiều: “Bọn này lần này nói chuyện rất suôn sẻ.”
Tiêu Hành thở dài, trong lòng nói suôn sẻ cái rắm: “Gửi danh thiếp anh ta cho anh.” Dừng một chút lại nói: “Còn nữa, trên đời này có một thứ gọi là phần mềm dịch thuật.”
“…”
Lục Duyên đang định trả lời thì một giọng nói ngoài cửa sổ vang lên, “Đến, một trà sữa.”
Lục Duyên nghe người đầu dây bên kia thấp giọng cười nói: “Làm việc đi.
Bạn trai cũng nhớ em.”
Lục Duyên ngẩn ngơ để điện thoại sang một bên, đứng thẳng người, vươn một cánh tay sang ngang, ấn hai lần vào màn hình gọi món bên cạnh: “Bát lớn hay chén nhỏ?”
Người ngoài cửa sổ không chút khách khí, thậm chí có chút khó chịu: “Ai, gì cũng được.”
“…” Lục Duyên lúc này mới cúi xuống nhìn khách hàng ngoài cửa sổ, cười nói: “Thưa ngài, tiệm chúng tôi không bán gì cũng được.”
Vị khách không cao nên Lục Duyên cúi xuống.
Khá bí ẩn.
Kính râm.
Khẩu trang.
Mũ.
Toàn bộ khuôn mặt bị che kín.
Lục Duyên nói thêm: “Mười ba tệ một bát lớn, chín tệ một chén nhỏ, ngài nghĩ kỹ một chút.”
Khách: “Vậy thì bát lớn.”
Lục Duyên: “Có yêu cầu đặc biệt gì không, thêm đá không?”
Khách: “Thêm.”
Lục Duyên: “Không kiêng gì sao?”
Vị khách cau mày: “… Không có.”
Lục Duyên cảm thấy vị khách này không giống như tới mua trà sữa.
Hơn nữa hắn có độ nhạy cảm cao với âm thanh, cho nên mơ hồ cảm thấy mình đã nghe qua giọng nói này, nhưng người khách không nói nữa nên cũng không tìm hiểu sâu hơn.
Rửa tay xong, hắn quay sang lấy cốc rỗng, thêm các nguyên liệu theo danh sách thành phần.
Trong quần jean nhét một cái MP3 nhỏ, cách vải quần nhô ra một khối, dây tai nghe màu đen nhét trong áo lao động, một dây vòng sau tai, giấu trong tóc.
Bài hát ngẫu nhiên phát trong tai nghe.
Có bài hát kinh điển của ban nhạc nổi tiếng, có bản demo ngày thường tự mình ngẫu hứng thu âm, có bài hát ban nhạc địa phương lén phát hành riêng.
Lục Duyên đặt nắp nhựa lên, lắc lắc vài cái, quay đầu hỏi: “Đóng gói?”
Lúc này mới chú ý đến vị khách dường như đang nhìn vào cuốn sổ trải trên bàn của hắn.
Nói cuốn sổ cũng không chính xác lắm, hắn làm việc không lâu, đôi khi còn quên danh sách thành phần của các loại đồ uống không phổ biến. Mấy trang đầu tiên là liên quan đến công việc, còn lại tất cả là mấy ngày nay trong tiệm động kinh viết ra lời bài hát đứt quãng bằng nét bút bi.
Lục Duyên viết nhạc rất tùy hứng.
Có khi đang rót trà sữa trong đầu chợt hiện ra vài giai điệu, liền tựa vào bàn nhựa viết lại.
Lục Duyên khép sổ, đóng gói trà sữa, để ống hút bên cạnh.
“Đi thong thả.”
Người khách liếc nhìn hắn qua kính râm, đưa tay ra nhận lấy.
Lúc này một vị khách khác đến, nam thanh niên đang nhai kẹo cao su, đút túi quần.
“Anh trai, trông anh quen quá,” Người mới đến không nhịn được hỏi sau khi chọn xong đơn, “Có phải gặp anh ở chỗ nào rồi không?”
Vị khách có lẽ đã xem buổi biểu diễn của ban nhạc, nhưng chương trình trôi qua đã lâu, ấn tượng của anh ta về ca sĩ chính ban nhạc Vent trông như thế nào trở nên rất mơ hồ.
Lục Duyên thản nhiên nói: “Tôi, khuôn mặt đại chúng thôi.”
Sau khi mọi người rời đi, Lục Duyên mới có thời gian nhìn điện thoại của mình.
Tiêu Hành đã hẹn với Parker: Thời gian phòng thu âm vào khoảng 9 giờ sáng cuối tuần.
Chắc là Tiêu Hành đợi mấy phút vẫn không thấy trả lời lại, gửi một dấu hỏi.
[Tiêu Hành]:?
Lục Duyên: Đã biết.
Hắn lại đánh tiếp: Vừa rồi gặp phải một vị khách lạ.
Lục Duyên đánh xong ngẫm lại chuyện này cũng không có gì đặc biệt nên xóa từng chữ một.
Hắn ngước mắt lên, người khách trước đó bịt mặt kín mít như khủng b0 đút hai tay vào túi, loạng choạng bước, rẽ vào một góc băng qua đường.
Lục Duyên thu lại ánh mắt.
Cắn bút mở sổ ra.
Sau khi gạch bỏ phần trống, thêm một đoạn harmonica hiếm khi dùng vào giữa.
Hắn cứ như vậy khom lưng dựa vào bàn viết bài hát một lúc.
Công việc ở tiệm trà sữa Lục Duyên làm không tệ lắm.
Được nửa đường, bà chủ đi tới xem sổ sách, đọc xong liền đặt sổ lại: “Cố lên nhá.”
Lục Duyên biết nghe lời phải, chưa từng quên bài phát biểu nâng cao hạnh phúc nhân dân lúc mới vào làm: “Cảm ơn bà chủ, tôi nhất định sẽ…”
Bà chủ vẫn còn chưa biết nhân viên mình thuê có trong đầu “Giấc mơ” thế nào, cười cắt ngang: “Được rồi, không hiểu cậu cả ngày xóa xóa sửa sửa trong sổ cái gì nữa.”
Lục Duyên sờ gáy.
Sau khi bà chủ rời đi, mãi cho đến khi đóng cửa cũng không có khách, Lục Duyên viết xong bản thứ hai, định khép lại thì cửa sổ bị gõ hai lần.
Từ góc độ của hắn, chỉ có thể nhìn thấy nửa cổ áo sơ mi của người đàn ông.
Thậm chí không cần nhìn mặt cũng biết là ai tới, cúc áo thứ hai trên cổ áo vẫn là do hắn cài trước khi ra ngoài sáng nay.
Lục Duyên làm bộ không biết: “Anh đẹp trai này, muốn gì nào?”
“Tôi tìm người.”
Lục Duyên ngồi dậy.
“Tìm người lớn lên rất soái.”
“Có thể sáng tác.”
Tiêu Hành nói từng câu từng chữ: “Tài hoa hơn người trong vòng tròn rock and roll ở Hạ Thành.”
Lục Duyên nghe vậy không kìm lòng được, lúc trước nói ra lời kịch này không có cảm giác gì, nhưng sau khi nghe xong mới nhận ra mấy câu tâng bốc tận trời cao này rất đáng xấu hổ.
Lục Duyên đặt bút xuống, không nhịn được cười: “Nhớ rõ vậy… Dự án kết thúc rồi à?”
“Gần rồi,” Tiêu Hành nói, “Mấy đứa phải chuẩn bị cho kỳ thi cuối tuần.”
Lục Duyên ở trong xã hội lăn lê bò lết bốn năm, cách quá xa cuộc sống vườn trường, từ lâu đã quên mất những chuyện như kỳ thi: “Ừ, sắp giữa kỳ rồi.”
Tiêu Hành: “Đi thôi, về nhà ăn cơm.”
Lục Duyên: “Có một tin xấu, nồi cơm điện nhà chúng ta hoàn toàn tạm biệt chức năng bình thường rồi, nếu lúc đó ông đây chiếm vị trí quán quân biết đâu giờ vẫn còn ngụm cháo để húp.”
Tiêu Hành: “Ra ngoài ăn không?”
Lục Duyên cũng có ý này: “Quán mì trước kia có hợp khẩu vị của anh không?”
Tiêu Hành: “Cũng được.”
Lục Duyên xách chìa khóa ra đóng cửa.
Trên cửa của tiệm có hai ổ khóa.
Tiêu Hành đứng một bên nhìn, bận rộn cả ngày, khoảng thời gian này không được nghỉ ngơi thoải mái, bị k1ch thích bởi công việc cường độ cao khó tránh khỏi tâm tình bực bội, sau khi khung dự án gần như được thiết lập còn phải lần nữa đi kéo đầu tư, mỗi một bước đều không biết.
Nhưng những cảm xúc này đã tan biến sau khi nhìn thấy Lục Duyên.
Thậm chí không cần bất kỳ từ ngữ nào.
Chỉ cần hắn ở đây.
Đang nghĩ ngợi, Lục Duyên đóng cửa lại, đi về phía anh, lắc chìa khóa nói: “Đi thôi… Cuối tuần này anh rảnh chứ, muốn đến phòng thu âm không?”
Tiêu Hành: “Anh đi làm gì, làm trợ lý cho siêu sao tương lai sao?”
Lục Duyên: “Đề nghị của anh không phải là không thể.”
Hôm thứ bảy, Tiêu Hành thật sự bị Lục Duyên túm đi.
Tiêu Hành lần đầu tiên tham gia ghi âm, trước đó chỉ nghe Lục Duyên nói bọn họ cãi nhau trong phòng thu vì tranh chấp bản ghi âm.
Khi hai người xuống xe, bọn Lý Chấn đã đợi sẵn ở nhà ga, ném điếu thuốc trên tay xuống, đứng dậy nói: “Đến rồi à.” Lý Chấn nói xong liền dừng lại, “Sao lại mang theo một người nữa?”
Lục Duyên: “Ông mang theo người nhà, có vấn đề gì sao?”
Vị trí phòng thu âm khác xa tưởng tượng của Tiêu Hành.
Anh đi theo Lục Duyên rẽ vào tòa nhà dân cư, vòng qua một số ngã rẽ không xác định.
Lý Chấn bên cạnh giới thiệu: “Đừng nhìn lão Lục của chúng tôi mù đường mà lầm, chỗ này là cậu ta tìm ra… Chỉ cần đủ rẻ, cho dù ở góc xó xỉnh nào, cậu ta cũng đều có thể tìm được.
Phòng thu âm này tính phí thấp hơn mười lăm tệ mỗi giờ so với phòng thu trước đó, còn chuyện cái đầu màu mè trước kia… “
Nhắc tới đầu.
Lục Duyên đá anh ta một cái: “Đừng nói nhảm nữa, nhìn đường.”
Lý Chấn: “Tôi nói không sai nhé, chỗ kia lần đầu đi còn suýt bị lạc nữa kìa.”
Lục Duyên: “Đó là linh cảm của ông đây tốt.”
Nói đến đề tài này, lại xả đến cái đầu chổi, Lý Chấn nói, “Ai, cái đầu đó của cậu rất k1ch thích nha ——”
Chỉ có Đại Pháo và Hứa Diệp vẫn ở trong tình trạng: “Đầu gì?”
Đại Pháo: “Đại ca của em uốn tóc à?”
Đại Pháo nhìn kiểu tóc hiện tại của Lục Duyên —— Mái tóc nửa dài không khác gì trong trí nhớ của cậu, nếu phải nói là khác, thì cả người trông cứng hơn. Trừ cái này ra thì thực sự không thể nghĩ ra kiểu tóc nào đại ca của mình từng đổi.
Lục Duyên làm bộ muốn đánh cái nữa, Lý Chấn né được.
Lý Chấn vừa chạy vừa kêu: “Họ Tiêu, quản cậu ta đi!”
Mà Tiêu Hành hoàn toàn giữ thái độ “Đối tượng của tôi làm gì thì làm”.
Lý Chấn: “… Quên đi, tôi không nên trông cậy vào cậu mà!”
Đùa giỡn xong, mọi người tiến vào nhà kho.
Parker đã chuẩn bị trước.
Đại Pháo thu đầu tiên, Lục Duyên ngồi bên cạnh Parker.
Mấy năm nay thu âm bài hát, hắn đã quá quen các nút khác nhau trên máy thu, đến nỗi không cần Parker thực hiện các thao tác cơ bản đã nhấn nút trước, sau vài giây im lặng, nói với người bên trong: “Đoạn này không được.”
Đại Pháo: “Tại sao không!”
Lục Duyên: “Đoạn thứ hai, tiết tấu nhanh.”
Đây là lần thứ ba Đại Pháo đánh, có chút sụp đổ: “Lại?”
Lục Duyên: “Cậu trước nghỉ một lát đi, hiện tại cảm giác không được.”
Đại Pháo đi ra chuyển động hai vòng, sau khi thay đổi tâm trạng lại tiếp tục đi vào thu, lần này một lần là qua.
Tiêu Hành ngồi trên ghế sô pha phía sau nhìn xung quanh, phòng thu âm này không lớn như anh tưởng tượng.
Hầu hết các thiết bị là đồ cũ.
Trên tường dán poster của ban nhạc không biết tên.
Trạng thái làm việc của Lục Duyên trong phòng thu âm không giống như thường ngày, hắn xoi mói chi tiết, hiệu quả thấp lại muốn mắng người: “Lý Chấn, anh có đáng giá 105 tệ một giờ không?”
Lý Chấn: “…”
Chờ thu âm xong tất cả nhạc cụ, Lục Duyên tháo tai nghe ra, quay lại nhìn thấy bạn trai đang ngồi bên cạnh, ngón tay chạm vào màn hình liên tục, thỉnh thoảng lại lơ đãng liếc qua.
Lục Duyên bước tới: “… Chơi gì vậy?”
Tiêu Hành: “Đấu địa chủ, bọn họ thu âm xong rồi?”
Lục Duyên cầm lấy chai nước bên cạnh anh, vặn mở nói: “Ừ, chỉ còn lại phần lời.”
Uống nước xong, Lục Duyên lại khụ vài tiếng, hỏi: “Muốn nghe không?”
Tiêu Hành nhướng mắt.
Lục Duyên cầm bình nước dẫn anh đến chỗ bộ trộn âm thanh*: “Ngồi đây, đeo tai nghe.” Hắn đặt tai nghe theo dõi lên đầu Tiêu Hành.
Sau khi tất cả các âm thanh bị chặn lại.
Tiêu Hành lại nghe thấy âm thanh của Lục Duyên, anh và Lục Duyên chỉ cách nhau một tấm kính.
Người đàn ông mặc áo thun dài tay rộng rãi, đeo tai nghe, đang điều chỉnh mức micro, trên tay đeo một sợi xích bạc, ra hiệu cho Parker chuẩn bị.
Lục Duyên đặt một tay lên giá micro, khúc dạo đầu vừa kết thúc, lúc này giọng hát không chút thay đổi vang lên.
Thu âm không giống như biểu diễn trực tiếp.
Không có đèn, không có khán giả.
Lục Duyên hát câu đầu tiên, chỉ nhìn thấy Tiêu Hành ở trước mắt.
Ngay cả khi không có sân khấu, giọng ca trầm ấm cao ngạo bên trong tai nghe dường như vẫn có thể đột phá phòng thu âm chật chội này.
Trong một khoảnh khắc, Tiêu Hành thậm chí còn cho rằng mình trở lại sân khấu kết thúc kỷ niệm 4 năm.
Đối với Tiêu Hành.
Nói giọng hát của hắn là duy nhất còn lại trên thế giới này thì không đúng.
Bởi vì hắn, chính là toàn bộ thế giới..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...