“Anh Hành.”
“Cho nên không cần lo lắng.” Lục Duyên nói xong, cao ngạo tàn nhẫn buông xuống một câu: “Còn chưa biết ai làm ai đâu.”
Thật ra hắn cũng rất ít khi trải qua cảm giác được người khác quan tâm, từ nhỏ đã quen độc lai độc vãng, không có người bên cạnh, có té ngã cũng không có chỗ để khóc, phải tự đứng dậy, vỗ quần áo bước đi tiếp.
Từ Tễ Châu lẻ loi một mình đến hạ Kinh, lăn lê bò lết, sớm luyện thành bản lĩnh trợn mắt nói dối, hắn hiểu rõ còn hơn Tiêu Hành sự thật đằng sau “Cuộc đời” là gì.
Cuộc sống là rạng sáng vác đàn, sau khi biểu diễn xong cuối cùng có thời gian ngồi xuống ăn một miếng bánh mì.
Là ngày Hoàng Húc và Giang Diệu Minh ngồi tàu rời đi, hắn ngồi xổm ở trạm xe buýt suy nghĩ ban nhạc về sau sẽ làm gì.
Là vô số ngày hôm qua, cùng tất cả ngày mai không biết thế nào.
Tiêu Hành đột nhiên gọi hắn: “Duyên Duyên.”
Sau lần đó, anh dường như rất thích gọi hắn như vậy, Duyên Duyên, Duyên Duyên của chúng ta.
“Ừ.” Lục Duyên quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt của anh.
Tiêu Hành phối hợp với lời ngạo mạn của Lục Duyên, càng nói càng ngạo mạn: “Khi nào thì đăng ký, mang cái chức quán quân đó về chơi đi.”
Lục Duyên sửng sốt một chút, sau đó nở nụ cười: “Tuần sau. Em sao không phát hiện anh so với em còn nhẫn tâm hơn vậy nè?”
Tiêu Hành: “Ba ba em luôn luôn là ba ba em.”
“…” Lục Duyên nói: “Lăn.”
Tiêu Hành: “Nếu không muốn, đổi xưng hô cũng được.”
Lục Duyên tưởng anh sẽ lại nói từ bắt đầu bằng ‘Lão’ kia, nhưng Tiêu không trêu chọc hắn như vậy: “Sao nào, anh hơn em hai tháng, cho nên gọi ‘anh’ cũng không quá phận phải không.”
Lục Duyên di chuyển ngón tay, đơn giản đưa tay qua một chút, phủ lên tay Tiêu Hành.
“Anh Hành.”
Từ tính tình chó đến anh Hành.
Lần đầu tiên thấy mặt anh, Lục Duyên ở trên hành lang còn tưởng đối diện là một anh trai yếu đuối được cái mã, tràn đầy tự tin xắn tay có thể nhào vào đánh ngay, ai ngờ mấy tháng sau, hai người vốn bát tự không hợp lại ở cùng một chỗ thế này.
Sau khi Lục Duyên gọi “Anh Hành”, bầu không khí trở nên dị thường ái muội, Lục Duyên không cần nghĩ đến chuyện gì sẽ xảy ra trong giây tiếp theo, nhưng lần này hắn ngược lại chủ động vươn tay kéo cổ áo Tiêu Hành, kéo anh về phía mình.
Lần này Lục Duyên phát huy khả năng kiểm soát thường thấy của mình, hắn cười khinh bỉ, sau đó thả ngón tay móc cằm anh: “Cho hôn không?”
Phía sau, bóng cây bị gió cắt thành từng mảnh đung đưa dưới ngọn đèn đường, kéo dài bóng hai người.
Tiêu Hành tùy ý hắn đùa giỡn, cổ áo của anh bị mở phanh ra.
Lục Duyên cúi đầu, cọ chóp mũi bên cổ người đàn ông, sau đó nhích lên từng tấc một, cuối cùng đáp xuống môi người đàn ông.
Lục Duyên vừa mới ăn kẹo ngậm, Tiêu Hành nếm được một chút hương bạc hà mát lạnh: “Tiền đồ, đừng có tán tỉnh.”
Lục Duyên mơ hồ nói: “Không có nha.”
Tiêu Hành chỉ cảm thấy thân thể bỏng rát, tay cũng không quy củ, may mà lúc này trên đường không có ai, ngoại trừ đèn đường cũng không có ánh sáng, anh cách một lớp vải quần jean trên người Lục Duyên, sờ đến một chỗ lồi lõm. Là một hộp hình vuông.
“Cái gì thế này?” Tiêu Hành hỏi.
“…” Lục Duyên không thể quay đầu lại, nhưng khi tay Tiêu Hành định đút vào túi quần hắn thăm dò, trong đầu hắn “Ong” lên một tiếng: “Không có gì!”
“Không có gì sao phản ứng lớn vậy làm gì.”
“Thật sự không có gì mà.”
Đó là hộp đồ hắn mua ở cửa hàng tiện lợi.
Lục Duyên lúc đó mua xong, mang theo túi đồ trong ánh mắt tràn ngập phức tạp của nhân viên bán hàng đẩy cửa ra ngoài, tuy giả bộ bình tĩnh, nhưng thật ra chính mình cũng kinh ngạc cảm thán: Hắn mua làm gì!
Cái hộp kia cầm trên tay cảm giác như càng lúc càng nóng.
Không thể cứ nhét vào túi đồ… Lục Duyên cuối cùng dứt khoát nhét vào túi quần.
Lời này Lục Duyên nói ra đã quá muộn, hắn muốn trốn, nhưng trốn không thoát.
Tiêu Hành đã lấy hộp đồ ra, anh tựa hồ hơi ngạc nhiên, niết trong tay hướng hắn nhướng mày.
Lục Duyên: “Em có thể giải thích.”
Tiêu Hành: “Giải thích cái gì, mua cho vui?”
Lục Duyên: “…”
Tiêu Hành lại liếc hắn một cái, kéo dài giọng điệu nói: “Không nghĩ tới Duyên Duyên của chúng ta gấp đến không chờ nổi nữa…”
Lục Duyên: “Anh câm miệng.”
Tiêu Hành dừng những lời còn lại, nhét hộp đồ trở về, lòng bàn tay dán vào bắp đùi hắn nói: “Về làm thử đi.”
Lục Duyên nóng mặt.
Hai người đi bộ về khu 7 đã là tối muộn.
Hộp điện khu 7 hôm nay nói là sửa được nhưng thợ bảo dưỡng hiệu suất thật sự rất thấp, khi cả hai quay lại thì tòa nhà vẫn tối om.
Đẩy cửa đi vào liền nghe thấy tiếng Trương Tiểu Huy đọc lời kịch trước ánh nến. Gần đây cậu nhận được một nhân vật nhỏ có thể sống sót qua hơn chục tập phim, sự nghiệp của cậu đã đạt đến một đỉnh cao mới, nhưng lời thoại nghe hơi lạ: “Ông chủ đừng lo, tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt những con lợn trong trang trại, xem chúng như những người thân yêu của mình mà chăm sóc!”
Lục Duyên và Tiêu Hành lên lầu: “…”
Lên lầu 1.
Chị Lam cầm đèn pin bóc hàng, sàn nhà chất đầy hộp chuyển phát nhanh.
Cửa nhà anh Vĩ mở toang, hiện ra một thứ ánh sáng đặc biệt —— Người đàn ông này đã dẫm lên máy phát điện ba ngày rồi, vì con đường trưởng thành của đứa trẻ hàng xóm mà thắp sáng một cái bóng đèn.
…
Dù không có điện, cuộc sống không giàu có, thậm chí có người hàng ngày trố mắt nghĩ xem phải làm sao nếu không lấy lại được tiền thuê, không cất được tòa nhà nhưng cư dân tại tòa nhà này vẫn sinh hoạt như thường.
Tiêu Hành trước đây không thực sự cảm nhận được ý nghĩa của việc “Sống trong hiện tại”, nhưng bây giờ anh thực sự cảm nhận được sức sống của những điều vụn vặt trong cuộc sống.
“Duyên đệ đã trở lại rồi à? Ha! Nhìn tốc độ chân của anh này, nhanh hơn ngày hôm qua rất nhiều nha.”
“Vâng, vâng, vâng, anh có nghĩ đến việc chơi trống Jazz không? Ban nhạc ngầm cần một kỳ tài như anh vậy đó.”
“Lục Duyên, hôm nay chị làm hoa tai, cậu lại đây chọn đi.”
“Tới đây, cửa hàng Taobao của chị Lam gần đây lượng tiêu thụ không tệ nha ——”
Lục Duyên thường có thói quen chào hỏi từng người một khi trở lại tòa nhà, hắn và Tiêu Hành lại thường xuyên cùng nhau trở về, sau một thời gian dài, Tiêu Hành tính tình không giao tiếp với người khác càng có cảm giác hiện diện trong tòa nhà này mạnh mẽ hơn.
Trong khi chờ Lục Duyên lấy hoa tai, anh nhận được một xấp giấy từ Trương Tiểu Huy.
Trương Tiểu Huy năn nỉ nói: “Có thể giúp em đọc lời không? Lần đầu tiên đảm nhận một vai quan trọng, có chút lo lắng.”
Tiêu Hành liếc nhìn tiêu đề, Tống Thể số ba, in đậm. Hồi thôn dụ hoặc.
Trương Tiểu Huy chỉ vào câu thoại đầu tiên nói: “Đây là vai trò của anh, ông chủ Vương, một người nuôi lợn giàu có, còn em là công nhân của anh.”
Tiêu Hành: “…”
Lục Duyên đã chọn được hai cái từ chị Lam, hắn và chị Lam có không ít tiếng nói chung, có thể nói về mọi thứ, từ mỹ phẩm đến trang sức. Thực ra, chị Lam lần đầu tiên gặp hắn ở buổi họp phá dỡ cảm thấy người này thật thú vị, hoặc là tính khí bất phàm của hắn rất thú vị.
Chị Lam cắn điếu thuốc nói: “Cậu không để tóc dài à? Tóc dài đẹp mà”.
“Em có kế hoạch này,” Lục Duyên nói, “Lớn chậm quá.”
Lục Duyên nói xong liền ngồi xổm ở cửa, không khỏi nhìn về phía Tiêu Hành, Tiêu đại gia dựa vào tường, từ trong miệng nhàn nhạt nói: “Nuôi heo khoa học, chúng ta phải tiến cử công nghệ tiên tiến…”
Câu tiếp theo là lời của Trương Tiểu Huy.
Lục Duyên không nghe những lời sau đó cho lắm, hắn nghe câu đó liền không nhịn được thiếu chút nữa cười ra tiếng.
Có lẽ là cảm nhận được điều gì đó, Tiêu Hành hơi nghiêng đầu, hai người ánh mắt giao nhau trong không trung hai giây.
Lục Duyên thấy rõ năm chữ trong mắt Tiêu Hành: Lăn lại đây
Cứu anh.
Lục Duyên cười híp mắt, liền đụng phải ánh mắt cười như không cười của chị Lam: “Hai người.”
“Vâng,” Lục Duyên không phủ nhận, hắn đứng dậy, lắc hai chiếc hoa tai vừa đeo vào, rồi kéo Tiêu Hành lên lầu “Chị, em về trước đây… Tiểu Huy, cậu biết rõ lời thoại của mình mà, cảm xúc phong phú, chi tiết tinh tế động lòng người, ngày mai chắc chắn không có vấn đề gì đâu.“
Tiêu Hành lên lầu hỏi: “Cậu ta thường xuyên tìm em tập thoại à?”
Lục Duyên lấy ra cái chìa khóa nói: “Cũng không phải thường xuyên, lời thoại của cậu ta thường không quá ba câu, nhưng khi diễn cảnh hành động sẽ tìm chúng ta chơi cùng.”
Cái gọi là chơi cùng chính là tìm một đám người vây quanh cậu: “Tiểu tử ngươi hôm nay chết chắc rồi, nói, ai phái ngươi tới!”
Lục Duyên thường đóng loại phản diện này, hắn vẫn đứng giữa những kẻ xấu, kẻ xấu nhất. Khi Trương Tiểu Huy nói, “Có đánh chết ta cũng không nói”, mấy người vây quanh bước lên, Trương Tiểu Huy thực sự nhắm mắt và chết.
Tiêu Hành tưởng tượng hình ảnh này: “…”
Lục Duyên mở cửa, trong phòng vẫn là bóng tối.
Chiếc quần trên người hắn vốn dĩ không hề rộng, một nhân vật hình hộp nào đó mắc vào bắp đùi của hắn khi đang đi càng cộm khiến hắn thêm đau, buộc phải lộ ra cảm giác tồn tại mạnh mẽ.
Khi Lục Duyên bước ra khỏi phòng tắm lau tóc, Tiêu Hành đã tắm xong, nửa ngồi trên giường hút một điếu thuốc, tàn thuốc vụt sáng trong bóng tối, trên tay anh cầm chiếc hộp quen thuộc.
Thấy hắn bước ra, người đàn ông bóp tắt điếu thuốc, trầm giọng kêu lên: “Lại đây.”
Lục Duyên rõ ràng không hút thuốc, cổ họng lại mạc danh khô khốc: “Em chỉ mua cái này, không mua…” Bôi trơn.
Tiêu Hành nói, “Anh mua rồi.”
? ? ?
Lục Duyên sửng sốt: “Mua khi nào?”
Tiêu Hành: “Sớm mua rồi. Cái ngày làm xong lần trước.”
Lục Duyên không có thời gian nghĩ tới quan hệ lần này, trong lúc nhất thời trời đất quay cuồng, tóc còn chưa kịp lau khô, Tiêu Hành đã kéo hắn lên giường, nước trên gối thấm ướt một màu kiều diễm.
Tiêu Hành đặt tay bên tai Lục Duyên, hôn người dưới thân.
Lục Duyên quên lấy bông tai sau khi tắm, ánh lên màu sắc lạnh lẽo như kim loại. Nụ hôn cùng với nhiệt độ cơ thể Tiêu Hành đáp xuống trán Lục Duyên, sau đó nhìn xuống đôi lông mày lạnh như băng cùng với hai mặt dây chuyền. Lông mày thanh mảnh, sắc bén, lông mày gắn đinh, mí mắt sâu gần như mí mắt trong, khi không cười nhìn hắn như một kẻ xấu không ai dám khiêu khích, nhưng hiện tại lại mềm mại trước mặt anh.
Chỉ trước mặt anh.
Tiêu Hành hôn qua rất nhiều chỗ, mũi, cằm, hầu kết, lại hôn đến đường cong cổ nam nhân. Tiếng hít thở càng lúc càng nặng nề, sau đó anh mới nhìn rõ chiếc áo sơ mi rộng rất quen thuộc mà Lục Duyên đang mặc… là của anh.
Ánh mắt Tiêu Hành trầm xuống, nghịch nghịch mặt dây chuyền, thầm thì bên tai: “Cố ý?”
Kể từ khi Tiêu Hành chuyển máy tính về phòng hắn, anh rất ít khi về phòng mình, thường lấy quần áo trên sân thượng thuận tay nhét vào tủ hắn. Có lẽ Lục Duyên vừa rồi sờ soạng tìm quần áo trong bóng tối không chú ý đến.
Trời nóng, sau khi cúp điện cũng không dùng được quạt, Lục Duyên cúc áo sơ mi không cài được mấy nút, một ngực lớn cùng eo lộ ra ngoài. Quần áo trên người quả thực lớn hơn một chút, nếu thỉnh thoảng cử động, chỗ trống càng hãm sâu, khiến vòng eo lộ ra càng thêm thon gầy.
Xung quanh tối om.
Tiêu Hành lật người hắn lại, áo sơ mi tuột khỏi vai từng chút một —— Giống như trên sân khấu trước đây.
Khóa thắt lưng.
Quần áo vải dệt phát ra tiếng sột soạt.
Cuối cùng là tiếng tháo nhựa.
Lục Duyên hai tay chống giường, Tiêu Hành thuận tư thế này cắn cổ hắn.
Lục Duyên cảm thấy một loại đau khác giữa cơn đau nhói lên đột ngột, ngón tay hắn đột nhiên siết chặt, suýt chút nữa không chống đỡ được, kêu lên một tiếng. Cảm giác khó tả ùa lên từ xương cùng xuyên sâu vào từng đầu dây thần kinh.
Lục Duyên không sợ đau, tuy rằng hai mắt dần dần mờ mịt, nhưng xương cốt vẫn quá cứng.
Họ giống như hai con mãnh thú quấn lấy nhau, hết sức ôn nhu, lại cực độ thô bạo mà phát tiết, trao đổi nhiệt độ cơ thể, mồ hôi, thân thể……
Có thể là bởi vì đau, Lục Duyên hiếm khi nói, chỉ có một chút tiếng thở dốc nhỏ vụn phát ra từ giữa môi răng.
Tiêu Hành cơ hồ sắp chết trên người Lục Duyên, cùng thanh âm của hắn.
Trong lúc ngập đầu khoái cảm tiến công, ánh mắt Tiêu Hành dừng bàn tay Lục Duyên đang nắm lấy khăn trải giường, các khớp ngón tay thon dài của hắn có chút trắng bệch do dùng lực quá độ, những cử động đó rơi vào mắt Tiêu Hành, cũng như ngôi sao bảy cánh trên cổ tay hắn.
…
Sau khi kết thúc.
Lục Duyên cả người mồ hôi, nhưng không muốn nhúc nhích chút nào, mở miệng muốn nói chuyện, giọng nói gần như tắc nghẹn, so với mở một buổi biểu diễn còn mệt hơn.
“Không thoải mái sao?”
Lục Duyên gật đầu, trầm giọng nói: “Anh Hành à, kỹ thuật của anh không tốt lắm.”
Tiêu Hành liếc mắt một cái: “Vừa rồi không phải còn kêu rất tuyệt sao.”
Lục Duyên: “Đó là cho anh mặt mũi.”
Tiêu Hành không cùng hắn tranh, xuống giường lấy nước.
Chờ Lục Duyên uống xong, anh lại ghé vào sờ hộp thuốc trên bàn máy tính, vừa cầm hộp thuốc lên liền nhận thấy điện thoại Lục Duyên ném phía trên không ngừng chấn động.
“Điện thoại em đang đổ chuông.” Tiêu Hành nhắc nhở.
Lục Duyên nhắm mắt lại: “Mặc kệ nó.”
Tiêu Hành định rút tay về.
Lục Duyên lại mở mắt ra, lo lắng bỏ lỡ tin tức quan trọng: “…Bỏ đi, vẫn nên nhận.”
Tin nhắn là một cuộc trò chuyện nhóm.
Trong trò chuyện nhóm V, Hứa Diệp đã gửi một loạt biểu tượng cảm xúc nhân vật nhỏ đang nhảy sau khi biết tin.
Hứa Diệp: Tốt quá! Đăng ký đi!
Hứa Diệp lần đầu thổ lộ tiếng lòng: Thật ra, mẹ tôi trước sau không tán thành việc tôi làm việc này… Nếu thi đấu giành được vị trí, tôi muốn dùng cuộc thi này để nói cho họ biết, tôi đang làm gì, tôi làm vì cái gì, ban nhạc không phải là một nhóm người lưu mạnh gì đó.
Lục Duyên nhìn thoáng qua, trả lời bằng một cái emoji.
“Đang vội?”
Lục Duyên trả lời xong lại ném điện thoại sang một bên.
“Không. Hứa Diệp nhắn, nói về việc tham gia cuộc thi.”
Lục Duyên ngửi thấy mùi khói thuốc từ bên cạnh bay tới, nhất thời cơn nghiện thuốc lá cũng ẩn ẩn phát tác, hắn cúi người thò lại gần, ngậm lấy tay Tiêu Hành một ngụm. Áo sơ mi trên người hắn vừa mới khoác lên, do động tác lại rơi xuống, cả người không mặc gì cả, đầy dấu vết.
Lục Duyên cũng không thèm để ý, kiệt sức, không có công phu quản những cái đó. Hắn từ từ nhả khói, xem như hiểu xong việc hút thuốc là cái tư vị gì.
Ngày hôm sau, Lục Duyên mở mắt ra, phát hiện đèn trong phòng đã bật sáng.
Toàn bộ tòa nhà đã có một màn cổ vũ cuồng nhiệt.
Cùng lúc đó, 《Tân kỷ niên ban nhạc》 cũng tăng cường tuyên truyền sau khi chính thức công bố, chủ đề bàn tán vẫn ở mức cao trên mạng.
Các yêu cầu đăng ký cần phải kèm theo lời giới thiệu của các thành viên ban nhạc, một bức ảnh, hai tác phẩm hoàn chỉnh. Lục Duyên đã thảo luận về hai bài hát và quyết định dùng bài hát mới hiện đang được thu âm.
Khi họ thu âm xong bài hát, tình cờ đến kịp ngày đăng ký đầu tiên.
Tám giờ tối, kênh đăng ký mở ra.
Hàng trăm ban nhạc trên khắp cả nước đã gửi hồ sơ và tác phẩm của ban nhạc mình, ở cuối kênh đăng ký có dòng giao lưu tính chất bộ phận, thông điệp phương châm: ______ (vui lòng điền kỹ, sau khi qua sẽ xuất hiện trong hồ sơ ban nhạc).
Vô số ban nhạc đã điền rất nhiều nội dung vào bài báo này, hoặc kiêu ngạo, hoặc trung nhị hoặc lừa tình.
Chỉ cần thông tin các ban nhạc này đưa là bình thường, về cơ bản họ sẽ nhận được lời mời tham gia thử giọng. Sau khi kênh đăng ký đóng, chương trình này được công bố lần đầu tiên trên Internet, nó đã mở ra những cuộc thử giọng sôi nổi trong khu vực.
Thành phố Hạ Kinh là điểm dừng chân đầu tiên của buổi thử giọng.
Đối với tất cả các nhạc sĩ, điều này giống như một cái còi, một tiếng súng hơn. Đạn nổ tung trên không trung thành phố Hạ Kinh, hàng trăm ban nhạc đã sẵn sàng lên đường.
Tác giả có lời muốn nói: Chậm rồi! Nhưng hôm nay cũng rất dài phải không!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...