Gần mười giờ tối, A Viên như thường lệ kéo xe đến đầu phố để bán hoành thánh.
Khách đến mua, đa số là những người làm ca đêm hay các học sinh vừa đi học thêm trở về.
Sinh ý A Viên rất tốt, cậu bán hoành thánh tuy không dám xưng ngon nhất, nhưng lại vô cùng dụng tâm. Nhân thịt to béo trơn mềm, nấm hương cắt nhỏ trộn đều với thịt bằm cải dầu và trứng gà, tiếp đến bọc một lớp vỏ mỏng bên ngoài. Cuối cùng dùng nước hầm xương làm canh, nấu đến chín đều, sau đó bỏ vào chén sứ đã phai màu trên bàn.
Cầm muỗng sứ múc một viên hoành thánh tròn trịa, hơi nóng bốc nhẹ nhàng, cắn mạnh một ngụm. Nhai nhừ nhân thịt trộn lẫn nước canh thơm ngọt rồi nuốt xuống, chậm rãi chảy vào dạ dày, dưới màn đêm lạnh quả thực là một loại hưởng thụ.
Nhưng A Viên không hề ăn hoành thánh của mình, trên thực tế hoành thánh không phải do cậu nặn. Kí ức của cậu rất mơ hồ, không thể nhớ mình bán hoành thánh từ khi nào, dường như lúc có ý thức thì A Viên đã bán hoành thánh ở đây rồi.
Hôm nay vừa vặn đúng Tết Đoan Ngọ, sắp đến mười giờ, cửa hàng xung quanh đều đã đóng cửa.
Đường phố rộng lớn vắng vẻ đến lạ, chỉ nghe thấy tiếng kêu nhỏ, ba con mèo lẳng lặng đáp xuống đất.
A Viên nhìn nồi hoành thánh lưng lửng, cảm thấy tiếc tiếc. Dưới chân bỗng đụng trúng một thứ xù xù, cậu cúi đầu, là một con mèo màu trắng đen. Con ngươi thăm thẳm lấp lóe tia sáng, không hề chớp mắt theo dõi cậu.
“Meow–” Con mèo tam thể bỗng dưng nhảy lên chiếc bàn, nó xoay xung quanh vài vòng, sau đó đặt mông ngồi xuống, cong đuôi nhìn A Viên.
Cạch một tiếng, xe đẩy đột ngột rung lên, một cái đuôi dài rũ xuống. A Viên lui về phía sau ngẩng lên nhìn, là một con mèo trắng đang cúi đầu nhìn cậu.
Ba con mèo thả lỏng tư thế đi săn, nhìn qua rất giống mấy tên vô lại hay mò tới lục soát phí bảo kê. A Viên có chút buồn cười, nấu mấy viên hoành thánh đơn giản, dùng chuôi múc vào hộp đựng rồi đặt xuống một góc cho mấy tiểu vô lại đến ăn.
Ba con mèo lập tức chạy qua, cúi đầu nhấm nháp.
Cậu quay đầu định dọn quán, bên cạnh đột nhiên xuất hiện tiếng nói, “Đóng một hộp hoành thánh cho tôi.”
A Viên ngẩng lên nhìn, một người đàn ông đứng bên cạnh chiếc bàn lùn. Dưới ánh đèn mờ mờ không thể thấy rõ dáng vẻ người nọ, bóng dáng đạm mạc chìm dưới màn đêm tối, đĩnh đạc như bách tùng.
Tuy chưa thấy rõ gương mặt người đàn ông, nhưng A Viên lại lạ kỳ cảm thấy anh thật quen mắt — từng gặp ở nơi nào nhỉ?
Thời gian trôi qua, hoành thánh đã nấu xong. A Viên lấy hộp đựng thức ăn, múc hoành thánh bỏ vào rồi đóng nắp, để vào túi, “Hoành thánh của anh đây.”
Người đàn ông tiến đến, nhận lấy túi hoành thánh trong tay A Viên, “Cảm ơn.”
Đèn đường quá mờ, phản chiếu hình dáng mơ hồ. A Viên chỉ nhớ đôi mắt ấy thực đen, đen hơn cả màn đêm, giống như đáy vực sâu, ám trầm dường như có thể nuốt sống bất cứ ánh sáng nào chiếu tới.
A Viên sửng sốt đứng một chỗ, thẳng đến khi người nọ khuất bóng sau góc đường, mới nhớ ra anh vẫn chưa trả tiền cho mình.
Một chén hoành thánh cũng chỉ mấy đồng, không trả thì thôi. Mặc dù lúc A Viên bán hoành thánh vẫn thu tiền đều đặn, nhưng chuyện kỳ quái chính là, cậu hầu như không mang chấp niệm với những đồng tiền ấy, giống như cậu rất giàu vậy.
Nhóm mèo hoang ở một góc ăn hoành thánh xong sẵn tiện tha chiếc hộp đi mất, nước canh đổ tùm lum, sau đó nhanh chóng thấm xuống đất.
A Viên dọn quán, đẩy xe trở về.
Vùng này nhà lầu mọc san sát nhau, bê tông cốt thép tàn sát khu rừng đắp thành những hình khối lỏm chỏm.
Bánh xe leng keng vang vọng khắp con phố, đến cuối đường, đống nhà cao tầng phía sau lúc ẩn lúc hiện, bóng đêm như muốn nuốt chửng cậu. Nhà lầu cao tầng cứ thế đắm chìm dưới ánh trăng âm lãnh.
Ngôi nhà phía trước có một khuôn viên nhỏ, tường vi màu trắng lấp ló sau gian hàng rào, dưới đêm khuya trông như bộ một xương khô hứng thú bừng bừng ngắm nhìn người đi đường đầy sợ hãi.
A Viên cưỡng chế cảm giác không thoải mái xuống, cởi dây xích quấn xung quanh, sau đó đẩy xe vào trong hoa viên.
Cậu vẫn thường để xe ở nơi này. Chờ đến ngày hôm sau, hoành thánh và nước canh đã trở nên tươi mới.
A Viên không rõ người làm hoành thánh là ai, giống như không rõ vì sao mình lại bán hoành thánh. Đôi khi cậu cảm thấy mình như người máy vô tri, công việc duy nhất chính là phục tùng mệnh lệnh.
Trừ hoa tường vi ở vách tường, hoa viên nhỏ chỉ toàn cỏ dại khô cằn. Gốc cây uốn cong, xích đu vốn cột trên cây cũng uể oải nằm dưới đất.
Chỗ này như một phần mộ mai táng vạn vật, tuy A Viên vẫn tới đây hàng đêm nhưng không dám ngốc quá lâu. Cậu buông xe đẩy, chỉ lấy tiền rồi vội rời khỏi.
Nhưng ngay lúc này, cậu nghe thấy một âm thanh ở phía sau.
— Soàn soạt, soàn soạt.
Như tiếng chân ai đang đạp trên lá khô. Có người tiến đến chỗ cậu, một bước hai bước, sau đó đứng ngay phía sau.
Trăng giữa bầu trời, phản chiếu bóng dáng người nọ dưới đất, uốn lượn trên lớp cỏ, như một mãng xà đen chuẩn bị đớp con mồi.
A Viên thậm chí không dám động đậy, cậu bỗng dưng nhớ tới một câu: Ban đêm gặp quỷ như gặp chó điên, bạn càng chạy, nó càng đuổi.
A Viên bất động, người nọ cũng bất động. Cứ giằng co như vậy một hồi, anh bỗng nhiên hỏi: “Cậu sống ở đây?”
Giọng nói quen thuộc, chính là người mua hoành thánh lúc nãy.
A Viên thả lỏng cả người, “Tôi không sống ở đây, chỉ tạm để xe thôi.” Ở cái nơi quỷ quái như thế gặp phải con người giống mình, là chuyện khiến người ta vui vẻ cỡ nào.
Phía sau bỗng lộc cộc một tiếng, giống như có gì rơi xuống đất, “Hỏng rồi.” Giọng nói người nọ bỗng nhỏ dần, giống như đang khom lưng nhặt gì đó.
“Còn anh, sao lại đến đây thế? Tôi…” Cậu quay đầu lại, người nọ như lùn mất một khúc, A Viên lui về mấy bước ngẩng đầu nhìn, tiếp đó, cậu trừng to hai mắt —
Dưới ánh trăng mông lung, cậu có thể nhìn rõ ràng, trên chiếc cổ trống rỗng, không có đầu.
“Ngại quá.” Người nọ ôm đầu của chính mình mỉm cười nhìn cậu, “Đầu tôi không chắc lắm.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...