Buổi tối, chập choạng tối tăm.
Nhảy qua một vũng nước đọng đen ngòm đang bốc lên cái mùi hôi thối khó chịu Lý Vân Long không khỏi lèm nhèm vài câu chửi thề. Đã thế cả con hẻm bẩn thỉu này còn vô số những cái vũng còn tồi tệ hơn như thế nữa, hai bên con hẽm toàn những ngôi nhà ọp ẹp, liêu xiêu không còn biết là cái hình thù gì . Nơi sâu nhất bên trong con hẽm có một ngôi nhà liêu xiêu nhất , Lý Vân Long thản nhiên bước luôn vào trong đó.
Bên trong ngôi nhà có một lão già gầy gò cụt mất một chân, lão đang rít thuốc lào. Từng tiếng ọc ọc , phành phạch vang lên cùng lúc với đôi mắt đục ngàu của lão cũng đang dần dại đi.
- Lão đang phê, đang bồng bềnh và có lẽ là đang hạnh phúc.
Lý Vân Long lẵng lặng tiến lại gần , tiện tay vớ luôn bình rượu đặt trên bàn , kéo một cái gế mây rồi ngồi luôn xuống. Chàng mở nắp bình ra tu một hơi dài.
Tay lão già vừa buông cái điếu xuống thì chàng cũng chộp luôn, chàng cũng muốn làm một cuốc. Lão già cũng không hề can thiệp, lão mặc kệ bởi vì lão đang phê
Lại thêm vài tiếng ọc ọc, phành phạch vang lên và lại có thêm một thằng nữa lơ mơ.
Bất ngờ lão già nói:
- Hôm nay động đất hay sao mà rồng lại gé qua nhà tôm thế này?
Lão già này cũng không ai biết tên thật là gì ,chỉ biết rằng lão từng là thủy thủ viễn dương cộng thêm lão rất sành ăn tôm và lão bị cụt chân nên gọi lão là : lão “ Tôm Cụt Đuôi” .
- Ơ, vậy thì hóa ra hai người quen nhau hả?
Lý Vân Long chỉ cười xòa, chàng nói:
- Gì đâu mà, bạn bè gé thăm nhau thôi.
Lão tôm khinh khỉnh nhìn chàng. Lý Vân Long rút trong mình vài gói thuốc lào ném vào người lão nói nhỏ:
- Lão nên thử loại này đi, cũng ngon ra phết.
Lão Tôm cụt đuôi bốc nắm thuốc lên ngửi một hơi lão thì thào:
- Thuốc lào Vĩnh Bảo à, loại hảo hạng nữa, ngươi ngày càng càng thích chơi sang đó. Ta lại vẫn thích chơi cái loại Thanh Hóa, cùi thì cùi nhưng mà sốc.
Lý Vân Long cười tủm tỉm nói:
- Không phải ta mua, ta lấy từ một người không bao giờ cần đến nó nữa.
Lão Tôm chẳng nói gì thêm , lão cũng vơ lấy một bình rượu khác, vừa nốc vừa ngả lưng nằm xuống cái gế mây.
Cả hai tên nát rượu cứ lẳng lặng mà uống một lúc lâu, cũng không biết dạ dầy họ được đúc bằng gì chỉ thấy rượu cứ cạn mà người vẫn cứ tỉnh bơ.
Bất chợt Lý Vân Long nói:
- Thiết Ưng chết rồi.
Lão Tôm cười nhạt:
- Cái thằng cha háo sắc đó cuối cùng rồi thì cũng chết về tay đàn bà.
- Gì lão cũng biết?
Lão Tôm vút chùm râu lù xù đắc ý nói:
- Mẹ kiếp, chuyện ở cái xứ cỏn con này có gì mà qua nổi mắt ta.
Lý Vân Long trầm tư đổi chủ đề :
- Ai cũng nghi ngờ cho Diễm Mi
- Ngươi cũng nghĩ thế ?
- Ta chưa nói chắc điều gì cả.
Lão Tôm lơ đễnh hỏi:
- Ngươi còn gì chưa chắc?
Lý Vân Long không trả lời mà hỏi ngược lại :
- Lão biết Diêm Minh Tài chứ?
- Có nghe qua rồi.
- Lão nghĩ cô ta có đủ tư cách thuê hắn không?
Lão Tôm lim dim như hồi tưởng lại đáp:
- Cô ta không những đẹp mà còn rất thơm .
- Diêm Minh Tài không chỉ cần sắc, hắn còn cần tiền. Không có mười vạn lạng bạc trở lên thì đừng có mơ mời được hắn. Lão nghĩ phải mấy năm bán hoa mới kiếm được số tiền ấy.
- Chừng khoảng hai mươi năm
- Cô ta bao nhiêu tuổi rồi ?
Lão tôm cười sằng sặc
- Biết đâu cô ta làm kĩ nữ từ trong bụng mẹ đấy.
Lý Vân Long cũng cười nói:
- Lão có biết xuất thân của cô ta không?
- Nghe nói là ở một thôn miền núi xứ Tuyên Quang, kiểu như Tây Thi chân đất đó
Lý Vân Long không khỏi sặc một tiếng với câu trả lời có phần đểu xỏ của lão tôm, chàng hỏi tiếp:
- Lão biết gần đây cô ta hay đi lại với người nào không?
Lão tôm thản nhiên nói:
- Cũng không nhiều, thường là đám công tử nhà giàu. Gần đây thì ít hẳn, Đàn bà của Thiết ưng ở cái xứ này không có mấy kẻ dám cho chân, tay vào.
Lý Vân Long nhíu mày hỏi:
- Ngươi nghĩ Thiết ưng có phải kẻ ngốc không?
- Không, không bao giờ.
- Vậy thì tại sao hắn lại có thể cho một cô gái không nguồn gốc rõ ràng leo lên giường của mình được.
Lão tôm trầm tư nói:
- Có lẽ vì thế mà hắn phải trả giá bằng chính tính mạng của mình.
Lý Vân Long hỏi:
- Ngươi giúp ta mấy việc này được không?
- Miễn là ngươi không có bắt ta đâm đầu xuống cống chết là được.
Lý Vân Long bật cười đáp:
- Cái lão hồ li này, ngươi đã thấy ta bắt nạt bằng hữu bao giờ chưa.
- Chính vì thế nên ta mới nói bất cứ việc gì trừ việc đó ra.
- Ngươi giúp ta tìm kiếm Diễm Mi, xem cô ta trốn đi đâu.
- Được
- Mà thằng Tôm Càng nó đi đâu rồi , bảo nó tới gặp ta ngay nhé.
Lão tôm cười tủm tỉm nói:
- Chính nó cũng muốn gặp ngươi đấy.
Lý Vân Long mừng rỡ suýt nữa nhảy cẩng lên.
- Ta không có nghĩ nhầm đó chứ.
- Không có đâu, ngươi nghĩ đúng đó.
- Vậy hắn giờ đang ở đâu.
- Hắn bảo ngươi cứ ra ngoài đường kêu lên mấy tiếng là “ Tiểu đệ muốn gặp Càng huynh” là hắn ra liền
DCLM, Lý Vân Long chợt bật cười lên hô hố, rồi đột nhiên nhớ ra chuyện gì, nhàn nhạt hỏi:
- Ngươi có biết bọn hắc y ám sát ta lúc chiều là người của ai không?
- Ở cái xứ này không phải người của ta làm chắc chỉ có bọn “ Đấu phá thiên hạ” dám làm thôi.
Chả còn chuyện gì nữa Lý Vân Long phủi đít đứng dậy ra về, khi đi qua ngõ chàng nói với lại một câu.
- Xong chuyện ta sẽ mời lão một bửa Tôm Hùm Đỏ.
- Không dám, không tiễn
**&*
“ Càng huynh tiểu đệ Lý Vân Long xin cầu kiến “ Lý Vân Long gọi to mấy tiếng mà không thấy có động tĩnh gì chàng nhếch mép lên gọi tiếp “ mẹ càng huynh chứ tiểu đệ Lý Vân Long xin cầu kiến”. chờ thêm lúc nữa mà vẫn chưa thấy có động tĩnh gì Lý Vân Long sốt ruột quá đang định phát tác môn công phu chửi lùm xum thì ở trên nóc nhà phía đằng xa thấy có một tên láu cá đang ôm bụng cười ngặt nghẽo.
Lý Vân Long đề khí thi triển khinh công, thoáng chốc đã đứng trước mặt hắn. tên này mặc một bộ quần áo màu xanh sẫm, nhìn đi nhìn lại có vẻ còn khá trẻ, khuôn mặt rất điểm trai mỗi tội gầy quá. Dễ làm người ta liên tưởng tới cái loại con nhà giàu ham mê tửu sắc.
Bản lĩnh của hắn cũng chẳng có gì nhiều ngoài món khinh công siêu tuyệt và tài đào tường khoét vách đến gê gớm. Thiên hạ đồn hắn là một trong những người ít ỏi luyện được môn công phu Xúc Cốt Công từ lâu đã là nỗi ám ảnh của những kẻ nhà giàu.
- Kẻ trộm chắc chắn phải có tài mở khóa, kẻ có tài phá khóa thường thường biết cách làm chìa.
Tôm càng vẫn ôm bụng cười, Lý Vân Long cũng cười, Cố lắm Tôm Càng mới nói được một câu:
- Tiểu đệ từ hồi biết sướng tới bây giờ lần này tuyệt đối là sướng nhất.
- Hì hì, ngươi cứ sướng đi, ta đợi cho ngươi sướng xong.
- Hố hố hố, thiên hạ chẳng có mấy người được Lý Vân Long đại danh đỉnh đỉnh kêu một tiếng huynh xưng đệ nhỉ?
- Tuyệt đối đếm trên đầu ngón tay được, chú em nên tự hào vì điều đó
Tôm càng đã cười xong hắn nói:
- Thôi, thôi, ngừng sướng lại đã , để tối về sướng tiếp.
Lý Vân Long cũng phải phì cười mà nói:
- Thằng quỉ, có gì thì nói lẹ đi.
Tôm càng trở nên nghiêm túc hẳn lên, hắn nói:
- Năm hôm trước có người tới thuê tiểu đệ làm một cái chìa khóa, loại rất đặc biệt . Theo đệ biết, xứ này có lẽ chỉ có thư phong Thiết Ưng mới có loại khóa đó thôi.
Lý Vân Long mắt sáng lên hỏi:
- Đàn ông hay đàn bà
- Đàn bà, bịt kín từ đầu tới chân có điều lại lộ ra một đôi giày hồng thêu hoa.
Lý Vân Long lại lâm vào trầm tư chàng hỏi:
- Còn gì nữa không?
- Mùi hương trên người nàng ta có lẽ là mùi hoa nhài.
- Có lẽ hay chắc chắn.
Tôm càng nhíu này nói một cách kiên quyết.
- Mặc dù chỉ thoảng qua thôi nhưng tuyệt đối là mùi hoa nhài.
Lý Vân Long nhíu mày hỏi sang một chủ đề khác:
- Tối nay ngươi không có bận gì chứ.
Tôm càng cười nham hiểm nói:
- Hề hê, lại có chuyện gì vui đó hả.
Lý Vân Long thản nhiên đáp:
- Không có gì cùng ta đi đập phá tí thôi.
- Há há không còn gì sung sướng hơn.
**&*
Bang “ Đấu phá thiên hạ ” nổi lên mấy năm gần đây như là một thế lực mới của xứ Quan Họ . Bang chủ Trầm hùng không chỉ võ công cao cường mà còn giao thiệp rất rộng. Chính vì thế mà chỉ mới vài năm, bang này cơ hồ đã chiếm trọn địa bàn phía nam, hiện tại đang lăm le sang phía bắc muốn đối đầu với bang” Tôm Hùm ”.
Lẽ dĩ nhiên lão Tôm không thể để bọn này có thể lộng hành thế được. Một vài trận đánh nhỏ đã diễn ra, và sắp tới nơi đây có sẽ là một trường đồ sát lớn . Lý Vân Long chẳng quan tâm lắm tới cuộc chiến này, bởi lẽ hơn ai hết chàng hiểu rõ lão Tôm lợi hại thế nào. Chàng chưa thấy lão làm việc gì mà chưa chắc cả.
Được Tôm càng dẫn đường chẳng mấy chốc mà hai người đã tới tổng đàn bang . Trước cửa bang treo một tấm bảng đỏ chót đề bốn chữ” Đấu phá thiên hạ “ bút pháp như rồng bay phượng múa. Hai bên tấm biển treo hai lá cờ màu đen, trên mỗi lá cờ đặt hai chiếc đèn lồng tỏa ánh sáng mờ mờ vừa đủ để thấy trên mỗi lá cờ vẽ hai quyền đầu màu đỏ như máu.
Hai bên cửa đặt hai con sư tử bằng đá, cạnh mỗi con sư tử có một tên cởi trần quấn khăn đen ,vắt ngang qua vai xuống bụng. Trên tay mỗi tên vác hai thanh đao to tướng nhìn như đao phủ. Lý Vân Long và Tôm càng xem như không nhìn thấy chúng, mạnh dạn bước vào.
Hai tên đao phủ lập tức hoành đao chặn lại, ánh mắt trợn lên nhìn hai người . Lý Vân Long thản nhiên gật đầu lập tức Tôm Càng đã xuất thủ, hắn vụt tiến lên phía trước, hai bàn tay hóa trảo móc vào cổ hai tên đao phủ, hai đứa chưa kịp phản xạ đã nghe cắc một tiếng, đầu rủ xuống, hồn du địa phủ.
Tôm càng rút tay về hai cái xác liền đổ ập xuống, nằm luôn lên hai con sư tử đá. Lý Vân Long quay đầu lại nhìn Tôm Càng với con mắt sáng rực nói:
- Ngươi càng ngày càng khá đó.
Tôm càng cười nụ cười có phần ngây thơ:
- Tất cả đều nhờ sự chỉ dạy tận tình của bang chủ, tiểu đệ chỉ học nhanh hơn một chút thôi.
- Tốt, tốt học nhanh là tốt.
Lý Vân Long chẳng nói thêm lời vung chân đá phốc vào cánh cửa, cánh cửa nhìn như nặng cả trăm cân thoáng chốc đã bật ra rơi xuống sân phát ra một âm thanh chấn động. Hai người thản nhiên bước luôn vào.
Tiếng động lớn như thế dĩ nhiên đã kinh động đến bang chúng bang Đấu phá bọn chúng nháo nhác chạy ra bao vây lấy hai người , tên nào tên nấy mang đao gươm sáng loáng,mặt mũi lầm lì xem ra đều là loại người đã chém giết nhiều.
Mấy đứa nhận ra Tôm Càng lớn tiếng thóa mạ:
- Mẹ kiếp lũ chết toi Tôm tép kia, muốn chết hay sao mà dám mò đến đây.
- Bố mày đến chả muốn chết chỉ muốn tìm Trầm lão yêu đi nói chuyện chút thôi.
Mấy thằng kia tức tối trợn mắt lên nhưng chưa kịp chửi lại đã lập tức ngã vật xuống đất , trên trán mỗi đứa một dòng máu đỏ tươi chảy ra phút chốc đã nhuộm đỏ mặt đất.
Thủy chung không ai biết ai đã ra tay như thế nào.
Bọn lâu la dù gan có lì cũng đã thấy sợ, tự động lùi lại, mặt mũi dáo dác nhìn nhau, một lúc sau một tên lắp bắp chỉ vào Lý Vân Long nói:
- Là hắn , là hắn.
Cả đám lúc này mới để ý tới người đi cùng Tôm Càng, trên tay người đó chả có binh đao gì, chỉ có một vài hạt đá con con, hắn thản nhiên vân vê qua lại rồi nói:
- Trầm Hùng mau cút ra đây cho ông nói chuyện, tiếng nói được truyền nội lực vào phút chốc đã lan truyền đi rất xa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...