Gần bảy giờ sáng hôm sau tôi mới về đến nhà mình trên phố Tradd. Rõ ràng Marc cũng là người hay dậy sớm, và anh đánh thức tôi dậy bằng món bánh mì Pháp phục vụ tại giường. Anh có vẻ im lặng và trầm ngâm, luôn chăm chú nhìn tôi thật với đôi mắt đang che giấu điều gì đó. Tôi tự hỏi không biết đó có phải là sự hối tiếc mà tôi đang nhìn thấy trong mắt anh hay không, nhưng rồi anh đã nhanh chóng nhìn lảng đi nơi khác. Sự đề phòng ấy của anh khiến tôi cảm thấy e dè, không rõ mình đã phạm phải lỗi gì hay không.
Sự quan tâm chăm sóc của anh rồi cũng xua tan đi tất cả những nghi ngờ trong tôi. Anh nghiêng người qua và hôn tôi, liếm đi lớp si rô trên môi tôi. “Hôm nay em muốn làm gì nào?”
Tôi phải suy nghĩ chừng một phút trước khi nhớ ra hôm nay là thứ Bảy. “Em có lịch cạo sơn trên cửa khu tiền sảnh cùng với Jack.”
“Với Jack?”
“Phải. Bù lại anh ta sẽ được phép lục tìm bất cứ thứ gì có liên quan đến sự mất tích của Louisa, và anh ta đã hứa sẽ giúp em trong công việc trùng tu ngôi nhà. Anh ta có chút ít kinh nghiệm trong việc trùng tu nhà của chính mình nên em đã đưa anh ta vào bản phân công làm việc.”
Khóe môi anh nhếch lên. “Và em làm một bản kế hoạch chương trình cho việc này à?”
Tôi uống một ngụm cà phê để nuốt trôi miếng bánh to trong miệng rồi vẫy tay một cách dửng dưng. “Chuyện dài dòng lắm. Nhưng hôm nay em có đầy người làm việc ở nhà, và nếu em không có mặt thì trông sẽ rất lộ liễu, nếu không nói là vô cùng xấu hổ.”
“Bởi vì tên của em nằm trong bản phân công.” Anh vẫn không che giấu được sự thích thú trong giọng nói của mình.
“Chính xác.” Tôi nghiêng người qua để hôn anh, cảm thấy vui vì anh muốn ở bên tôi trong ngày hôm nay. “Hay là ngày mai nhé? Mình sẽ đi ăn tối rồi xem phim?”
Anh nháy mắt nhẹ. “Không được. Anh có việc phải đi xa vài ngày. Nhưng anh sẽ gọi em khi anh quay về, được chứ?” Anh hôn vào mũi tôi trong khi tôi vừa ngoạm thêm một miếng bánh mì cho bữa sáng.
Tôi nhai chầm chậm, thất vọng nhưng cũng cảm thấy hơi nhẹ nhõm. Tôi cần thời gian để sắp xếp lại những suy nghĩ trong đầu mình trước khi gặp Marc lần nữa. Ðiều quan trọng nhất, là tôi cần phải luận ra xem hà cớ gì tôi cứ luôn nhìn thấy gương mặt Jack mỗi khi Marc hôn tôi. Ðiều đó ngu xuẩn quá, thật tình. Jack hoàn toàn không phải là tuýp người của tôi. Anh ta quá tự tin, quá vênh váo ngạo mạn, và luôn mỉa mai châm chọc. Và thật thờ ơ lãnh cảm. Nếu tôi có phạm phải lỗi lầm lớn nhất đời mình thì đó sẽ là việc cho Jack biết rằng tôi thích anh ta, dù ở bất cứ mức độ nào. Thậm chí nếu mức độ ấy chỉ nằm ở điểm xuất phát, ngu xuẩn, và chẳng liên quan gì đến tình cảm có thực. Tôi nhận ra rằng nếu tôi cứ tự nói với mình như thế, thì cuối cùng tôi sẽ tin đó là sự thật. Dù sao thì, tôi cũng đã có nhiều năm luyện tập cách tự đánh lừa bản thân mình còn gì.
Khi Marc rẽ vào phố Tradd, tôi co rúm người lại khi thấy không chỉ có chiếc xe bán tải của anh thợ ống nước, mà còn cả xe của ba tôi đang đậu sát lề đường. Tôi đoán chiếc Porsche của Jack vẫn đậu ở nơi thường lệ, nằm gọn lỏn và an toàn trong ga-ra nằm riêng biệt phía sau ngôi nhà. Ðó là ga-ra cho một xe, được cải biên từ nhà dành cho xe ngựa ngày xưa, và đó cũng là sự nhượng bộ của tôi dành cho Jack, cho phép anh được sử dụng nó cho chiếc xe quý giá của anh ta.
Marc mở cửa xe cho tôi và bước đến như thể anh định đưa tôi đến cửa trước. Tôi lắc đầu. “Em nghĩ tốt hơn là em nên vào một mình. Ba em đang ở đây.”
“Anh hiểu,” Marc nói, rồi hôn lên môi tôi. “Dù cho người phụ nữ ở độ tuổi nào đi nữa, thì cô ấy vẫn luôn luôn là cô gái bé bỏng của ba.”
Tôi gật đầu, chẳng muốn nói với anh rằng tôi chưa bao giờ tự cho mình là “Cô gái bé bỏng của ba”, mà sự do dự của tôi thiên nhiều hơn về một chút sự thật không trong sáng khi phải bước vào nhà và đối diện với Jack sau khi đã qua đêm với một người đàn ông khác.
Marc đợi đến khi tôi đến cổng trước mới mở cửa xe. “Vài ngày nữa anh sẽ gọi cho em nhé.”
Tôi vẫy tay và nhìn theo khi anh lái xe ra đường. Chuẩn bị tinh thần trong tâm trí, tôi sục sạo lục tìm trong ví cầm tay cho đến khi tìm ra chìa khóa nhà, rồi mở cửa bước vào.
“Cô đã đi đâu vậy trời? Cả nhà chuẩn bị gọi cho cảnh sát đây.”
Câu này là từ Jack chứ không phải từ ba tôi, lúc này đang đứng sau lưng Jack nhưng cũng mang vẻ mặt không hài lòng chẳng kém gì Jack. Anh thợ ống nước Rich đứng cạnh cầu thang với bàn tay đang siết chặt, cũng cố làm ra vẻ ít hài lòng hơn về tôi.
“Tôi đi chơi với Marc - anh biết việc ấy mà, Jack.” Tôi liếc xéo anh ta, cảm thấy giận anh ta vì đã chiếm lĩnh đầu óc tôi nhiều hơn là vì đã mắng nhiếc tôi vì tội đi chơi cả đêm như thế.
“Ðó chính xác là lý do khiến tôi lo lắng đấy. Tại sao cô chẳng trả lời điện thoại?”
Cố che đậy sự xấu hổ trong tình trạng đang giao tranh như thế này, tôi hất hàm lên. “Nó to quá không vừa với ví cầm tay nên tôi tắt máy và cất trong phòng.”
Jack tiến đến tôi thêm một bước, mặt anh đỏ vằn lên. “Cô bỏ điện thoại ở nhà chỉ vì nó không vừa với cái ví bé nhỏ của cô à? Ðó là điều ngu ngốc nhất mà tôi từng được nghe. Cô có bao giờ nghĩ rằng chúng tôi sẽ lo lắng nếu không gọi được cho cô hay không?”
“Tụi tôi sẽ không quá lo lắng nếu cô có mang theo điện thoại, cô Middleton à.”
Cả ba chúng tôi đều quay sang anh thợ ống nước, hai bàn tay vo thành nắm đấm đứng chống nạnh đầy vẻ buộc tội. Anh ta hết nhìn tôi lại qua nhìn Jack, rồi nhìn ba tôi và cuối cùng quay lại nhìn tôi. Không ai trong chúng tôi nói lời nào. Rồi anh ta thả hai tay xuống. “Ừm, để tôi đi sửa cái phòng tắm ở trển, thưa cô Middleton. Khi nào cô cần tôi thì cho tôi hay hen.”
“Cám ơn anh, Rich.” Tôi chờ cho đến khi anh ta đi khuất sau cầu thang mới quay lại nhìn Jack. “Chỉ vì anh sống chung dưới cùng mái nhà với tôi không có nghĩa là anh có quyền quyết định tôi phải sống như thế nào. Bây giờ thì, hãy bỏ qua việc ấy đi bởi vì anh đang làm tôi tởm lợm đây.”
Ba tôi đặt bàn tay cản cánh tay Jack lại. “Cả nhà ai cũng lo phát sốt lên Melanie à. Khi thấy con không sao thì ai cũng nhẹ nhõm. Lẽ ra con nên gọi trước, con à.”
Tôi quay sang ông, chẳng muốn thừa nhận rằng ông nói đúng. Ðang quá xấu hổ, lại bực bội vì tôi đã gần bốn mươi tuổi rồi mà tôi và ông chưa hề có những cuộc nói chuyện như thế này bao giờ. “Chẳng phải bây giờ đã hơi muộn khi ba bắt đầu xử sự như một người cha biết lo lắng cho con gái hay sao?”
Ông có vẻ nao núng, và tôi biết mình đã đánh trúng mục tiêu. Tôi đưa tay lên ra vẻ dàn hòa. “Thôi mà, ba, con xin lỗi. Nhưng con đang rất mệt và cảm giác như mình vừa bị tấn công ngay từ bên trong ngôi nhà của mình. Con cám ơn vì ba đã lo lắng cho con, nhưng con đã ba mươi chín tuổi rồi còn gì. Con không cần bất cứ ai che chở cho con nữa.” Tôi ngừng nói một lát. “Và cũng chẳng phải là con ngủ với anh ấy hay là gì.” Tôi không ngưng lại để suy nghĩ vì sao tôi cảm thấy cần phải nói dối, mà thực ra tôi làm thế là để tác động đến sự đánh giá của Jack hơn là của ba tôi. Và hai người lúc này đang liếc nhìn nhau có vẻ mờ ám. Cảm thấy không ổn, tôi nhìn hết Jack rồi sang đến ba tôi. “Có việc gì thế?”
Họ lại nhìn nhau một lần nữa như thể đang chơi trò rút thăm, ai thua cuộc sẽ phải là người báo hung tin cho tôi biết.
Jack bước một bước đến gần tôi. “Chúng ta hãy đi vào phòng khách. Tôi nghĩ cô cần phải ngồi xuống thì mình mới nói chuyện được.”
Tôi phủi tay anh. “Ðể làm gì chứ? Ðể anh lại nói với tôi rằng Marc đang có ý đồ không tốt chứ gì? Không đâu, cám ơn. Tôi đã nghe việc ấy rồi. Vậy thì, nếu anh cho phép, tôi muốn đi lên lầu để thay đồ trước khi bắt tay vào việc.”
Tôi sấn tới cầu thang thì ba tôi gọi giật lại. “Không được, Melanie. Ba nghĩ trước hết con cần phải nghe xem Jack sẽ nói gì đã.”
Từ từ, tôi xoay người nhìn ba tôi, nhận ra giọng nói oai phong mà ông đã hoàn thiện trong những năm tháng đã quen ra lệnh trong môi trường quân ngũ. Ðó là một giọng nói mà tôi đã từng ngưỡng mộ và cố tranh đua cùng nhưng đồng thời cũng là giọng nói mà tôi đã không được nghe trong một thời gian dài. Tôi bị giằng xé giữa hai cảm giác vừa khâm phục vừa lưỡng lự, và cuối cùng thì tôi cũng đi theo Jack vào phòng khách.
Tôi ngồi trên một trong những chiếc ghế xếp vừa được mang vào phòng khách lúc này đã trống lốc vì tường đang được trát vữa và sơn lại. Tôi khoanh tay trước ngực. “Anh muốn nói gì thì nói nhanh lên đi. Tôi và anh đã lên kế hoạch bắt đầu sơn tường lúc tám giờ đấy.”
Ba tôi vẫn đứng cạnh chiếc đồng hồ quả lắc trong khi Jack kéo ghế ngồi trước mặt tôi. Tôi tránh không nhìn vào mặt anh, sợ rằng mình lại nhìn thấy gương mặt ấy trong tấm hình mà mẹ anh đã cho tôi xem hôm trước. Nếu tôi phải thành thật với chính bản thân mình, tôi sẽ nói rằng hình ảnh ấy đã tác động đến tôi nhiều hơn là tôi muốn thú nhận. Và thậm chí có lẽ cũng là lý do mà tôi đã hôn Marc khi đang đứng ở góc phố Archdale và Market.
“Việc này chẳng dễ chút nào, và tôi ước gì cô không phải nghe từ tôi, nhưng cô cần phải biết.”
“Biết gì?” Ðôi chân đang chéo ngang của tôi bắt đầu đá lên đá xuống dữ dội, và tôi phải chéo ngược chân để giữ cho chúng được yên.
Jack liếc lên nhìn ba tôi rồi lại nhìn xuống hai bàn tay mình. “Như cô cũng biết đấy, tôi đã tìm tòi nghiên cứu rất nhiều về gia đình Vanderhorst. Chẳng có gì mới cả - tôi cũng đã nói với cô rồi đó, toàn bộ những gì tìm được đều chỉ ra rằng đó là một gia đình hạnh phúc.” Anh lại liếc lên nhìn tôi với một chút dấu vết của nụ cười chết người ấy, rồi lại ngồi dựa người ra và nhìn thẳng vào mặt tôi, lúc này nụ cười ấy đã biến mất. “Và như cô cũng biết, tôi đã điều tra khá kỹ về gia đình Longo, để xem ngày trước hai gia đình này đã từng quen biết nhau như thế nào. Cho đến nay, tôi vẫn chưa tìm ra manh mối gì - mặc dù tôi rất bị thuyết phục rằng phải có điều gì ẩn giấu đâu đó. Tôi nghĩ vụ này chắc chắn phải liên quan đến việc cả hai gia đình chẳng hề chịu đựng bất cứ khó khăn tài chính nào sau khi thị trường chứng khoán sụp đổ vào năm một chín hai chín.”
“Việc này hấp dẫn đấy Jack, nhưng có điều gì liên quan đến tôi hay không?”
“Tôi đang nói đến việc đó.” Anh đứng lên và bắt đầu đi vòng quanh phòng khách, chạm tay vào mặt lò sưởi và những bức tường, rồi dừng lại vỗ nhẹ một cách lơ đãng lên lớp kính pha nhựa được gắn phủ lên biểu đồ tăng trưởng của Nevin, và cuối cùng anh quay lại đối diện với tôi. “Trong khi điều tra về những phi vụ làm ăn của gia đình Longo, tôi đã có trong tay thêm nhiều tài liệu mới, trong đó phản ánh những phi vụ tài chính hiện tại của gia đình Longo.”
Tôi dập cả hai bàn chân xuống sàn. “Jack, việc đó chẳng liên quan gì đến anh. Và trên hết, anh cũng không được phép đi tìm tòi những thông tin mật ấy.”
Anh đưa tay lên để ngăn không cho tôi nói thêm nữa. “Tôi chẳng làm gì bất hợp pháp cả, nếu đó là điều cô đang ám chỉ. Chẳng qua tôi cũng còn là một ký giả nữa, nhớ không? Tôi biết mình nên hỏi những gì và tôi biết tìm đúng người để hỏi - chỉ đơn giản thế thôi. Và đó là cách mà tôi đã tìm hiểu được về chàng Marc Longo của cô.”
Tôi vùng đứng dậy, hai chân tôi đẩy mạnh vào chiếc ghế đang ngồi khiến nó quẹt mạnh lên sàn nhà. “Ồ, thế là tôi đã rõ. Vụ này là về Marc chứ không phải về Louisa hay Joseph hay về ngôi nhà.” Tôi xoay người chuẩn bị bỏ đi. “Tôi không có thời giờ cho những thứ này. Tôi còn phải đi sơn tường.”
“Marc đang mắc nợ ngập mặt. Xưởng chế biến rượu vang của hắn đang hút sạch tiền với tốc độ nhanh còn hơn nước chảy xuống máng xối. Và hắn cũng mang một số nợ cờ bạc khá ấn tượng. Thực tế là, hắn đã lên kế hoạch đi Las Vegas vào ngày mai để chơi một canh bạc cuộc đời vì tiền cá cược rất cao. Hắn có đề cập rằng hắn phải đi công tác xa hay không?”
Tôi dừng lại, cố quay lưng về phía anh.
Jack tiếp tục. “Giờ đây hắn đang cần được tiếp sức bằng một lượng tiền mặt nặng ký - một nhu cầu rất kinh khủng. Tôi nghĩ đó là khi cô bắt đầu vào cuộc.”
Từ từ, tôi quay người lại. “Ý anh là ngôi nhà này ấy à?” Tôi cố chỉ ra những tấm vải bạt và công việc trùng tu đang dang dở, phun trào và để lại dấu ấn lên từng bức tường trong ngôi nhà như thể một ca bệnh đậu mùa đang trong giai đoạn đỉnh điểm. “Và nếu anh chưa để ý, anh sẽ thấy, ngoài cái mái nhà mới thay - vốn ngốn nhiều tiền hơn cả trị giá của một ngôi nhà mới nào đó - thì ngôi nhà này hiện đang trong tình trạng tệ hại còn hơn cả khi tôi vừa tiếp quản nó. Bất cứ ai đang cần tiền tươi đều sẽ chẳng thèm ghé mắt vào đây làm gì.”
Tôi cố bỏ đi lần nữa nhưng ba đã cản tôi lại. “Còn nữa, Melanie à. Con cần phải nghe tiếp.”
Jack đang tiến tới chiếc ghế tôi vừa ngồi khi nãy. “Tôi thật sự nghĩ rằng cô cần phải ngồi xuống đây trước khi tôi nói cho cô biết việc này.”
“Tôi thích đứng hơn, cám ơn. Và vui lòng nói nhanh nhanh lên. Sophie và Chad sẽ đến đây bất cứ lúc nào.”
Anh hít mạnh. “Ðược rồi. Tùy ý cô thôi. Tôi không biết phải bắt đầu từ đâu, nên có lẽ tôi sẽ kể từ đầu. Vào năm một tám sáu hai, nhà vua Brunei là ông Abdul Momin đã tặng cho chính quyền miền Nam sáu viên kim cương hạng nhất để ủng hộ sự nghiệp cách mạng của miền Nam, mỗi viên là mười ca-ra.”
Jack dừng lại, đôi mắt xanh của anh nhìn tôi xuyên thấu, và tôi phải tự nhắc nhở mình rằng tôi đã qua đêm với một người đàn ông khác - là người mà Jack đang cố sức hạ uy tín. Tôi hiên ngang đón nhận cái nhìn ấy mà chẳng hề nao núng.
Anh lại tiếp tục. “Hiện không có văn kiện nào xác nhận giao dịch ấy mà chỉ có hai bản báo cáo có người làm chứng, được lưu truyền từ thế hệ này đến thế hệ khác, về việc những viên kim cương này thật sự đang ở trong nước và được lưu giữ tại thành phố Richmond thủ phủ của miền Nam cùng với những thỏi vàng của chính quyền miền Nam.”
Tôi mất kiên nhẫn liếc nhìn chiếc đồng hồ quả lắc vừa điểm chuông cho một phần tư giờ. “Này, tôi biết rằng anh rất mê câu chuyện lịch sử ấy, nhưng tôi thì chẳng màng, và cũng không hiểu tại sao anh lại cho rằng tôi cần một bài học lịch sử ngay lúc này. Hay là anh cứ giả vờ như tôi đang có mặt ở đây và tiếp tục bài học ấy trong khi tôi đi lên lầu, nhé?”
Khi tôi sắp bước ra khỏi phòng thì Jack lại nói tiếp. “Tôi nghĩ những viên kim cương ấy hiện đang ở trong ngôi nhà này và tôi cho rằng Marc Longo cũng nghĩ như thế.”
Tôi bước xăm xăm trở lại vào phòng và để ý thấy ba tôi từ nãy giờ vẫn đang chăm chú theo dõi tôi. “Cái gì? Anh đang nói về cái gì thế này? Tôi chưa bao giờ nghe nói gì đến những viên kim cương bí mật ấy, và tôi cũng chắc như bắp rằng chúng chẳng hề có ở đây - vì nếu thế thì cho đến bây giờ chúng ta chắc hẳn đã tìm ra chúng rồi. Và nếu đây là cách mà anh dùng để ngăn cản tôi tiếp tục quen với Marc, thì anh đã lầm to. Có lẽ nếu anh nói với tôi rằng anh ấy là vua của nước Anh thì tôi sẽ tin anh hơn đấy.”
Jack bước xồng xộc đến tôi từ phía bên kia căn phòng. “Mẹ kiếp, Mellie - cô có thể lắng nghe chỉ năm phút được hay không? Ðã có đủ dấu vết giấy tờ cho thấy khi tổng thống phe miền Nam là Jefferson Davis tẩu thoát khỏi Richmond với tài sản quốc gia trong tay, thì ông cũng đang nắm giữ những viên kim cương ấy. Chúng theo ông đi sâu xuống miền Nam, đến tận thành phố Washington thuộc bang Georgia, và cuối cùng thì Jefferson đã ra lệnh xé lẻ kho báu ấy ra và cho mang đi cất giấu ở nhiều nơi khác nhau.”
“Thế thì sao?” tôi trả lời mà thậm chí vẫn cảm thấy giọng nói của mình không được nhất quyết cho lắm.
Jack tiếp tục nói, trong khi vẫn kiên quyết nhìn tôi như thể đang ước lượng phản ứng của tôi vậy. “Một lượng vàng lớn đã được giấu bên trong một ngăn đáy bí mật của chiếc xe ngựa và được giao cho một sĩ quan kỵ binh tin cẩn, người này có nhiệm vụ mang số vàng ấy về quê nhà của mình ở Charleston. Người sĩ quan kỵ binh này tên là John Nevin Vanderhorst, về đến Charleston mà không mang theo vàng hay xe ngựa nào cả, nói rằng ông ấy đã bị cướp đường đánh cướp mất cỗ xe ngựa. Không còn ai đả động gì đến những viên kim cương ấy nữa, còn Vanderhorst thì tử trận trong một trận đánh không lâu sau đó.”
Jack luồn hai tay vào mái tóc, và khi anh nhìn tôi, mặt anh trông rệu rã khiến tôi hơi mừng, bởi vì tôi bắt đầu cảm thấy rằng phần khó nhất của câu chuyện anh muốn kể cho tôi nghe vẫn chưa đến.
“Mellie à, ba nghĩ là con cần phải ngồi xuống để nghe tiếp chuyện này.”
Ba tôi tiến đến và kéo ghế đến gần cho tôi, sự có mặt của ông hơi nghịch cảnh vì tôi đã quên mất rằng ông cũng đang có mặt ở đấy. Tôi đã quen với sự vắng mặt của ông trong cuộc sống của mình, và kỳ lạ là giờ đây việc ông có mặt nơi đây cũng khiến tôi cảm thấy ấm áp đôi chút. Nhưng rồi tôi chợt nhận ra rằng ông đã có phần nào được thiên vị vì đã biết những gì Jack sắp nói ra.
“Không!” Tôi cố chống cự. Tôi đã ngừng khóc từ năm lên bảy tuổi và giờ đây tôi càng chẳng muốn khóc. Tôi nghĩ nếu mình cứ hung hăng gây gổ, cứng đầu, và hiếu chiến thì việc ấy sẽ giúp tôi che đậy được những giọt nước mắt đang tranh nhau chực chờ nơi vòm họng của mình lúc này.
Jack kéo ghế đến sát gần nơi tôi đang đứng. “Thế thì xin cô thứ lỗi cho việc tôi lại ngồi trước mặt một phụ nữ, vì tôi cần phải ngồi.”
Tôi chẳng nói gì nữa, thế là anh lại tiếp tục. “Theo truyền thuyết thì ông Vanderhorst tổ đã giấu những viên kim cương ấy ở một trong hai nơi, hoặc ở đồn điền Magnolia Ridge, hoặc là ngôi nhà ở Charleston này. Mặc dù người ta đã cất công tìm kiếm những viên kim cương ấy, thì một trăm bốn mươi hai năm sau, chúng vẫn là điều bí ẩn, và hầu hết các sử gia đều không muốn công nhận sự tồn tại của chúng.”
Sự im lặng bao trùm trong căn phòng càng được tăng cường bởi tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ cổ đồ sộ, như thể đang nhắc nhở mọi người về sự có mặt của nó. Tôi cố giữ cho giọng mình được bình tĩnh, và tự ngạc nhiên về điều ấy. “Nhưng anh biết một điều gì khác.”
“Phải, tôi biết.”
Tôi nhìn anh chờ đợi.
Anh ho nhẹ. “Tôi phát hiện rằng mình có khả năng thiên phú về giải mã khi còn phục vụ trong quân đội. Rồi nó dần dần trở thành thú tiêu khiển của tôi và tôi bắt đầu đi lùng sục những mật mã rồi tìm cách giải. Tôi đã từng đi cùng ba mẹ đến một cuộc đấu giá điền sản ở thành phố Washington bang Georgia, và trong thời gian ấy, tôi có đến nhà bảo tàng nơi có trưng bày chiếc rương cũ vốn đã từng đựng một phần vàng của chính quyền miền Nam thời ấy. Và ngay tại đấy, nếu người nào hay để ý thì sẽ thấy trước mặt mình là một mật mã cổ dùng phương pháp thay thế ký tự được khắc vòng quanh đáy rương để nó trông giống như một họa tiết của thiết kế. Nghe nói mật mã này đã từng được đội quân Thập tự Chinh thời trung cổ sử dụng bằng cách thay thế ký tự đầu tiên bằng ký tự cuối cùng trong bảng mẫu tự Do Thái, và cứ tiếp tục như thế. Cũng không khó lắm nếu ta biết nó là cái gì. Nếu không, mật mã này sẽ trông giống như một đường diềm hoa hòe dùng để trang trí một cái rương mà thôi. Ðó cũng là lý do vì sao nó vẫn còn là ẩn số trong từng ấy năm.”
“Thế mật mã ấy nói gì?” Giọng tôi bắt đầu đứt quãng và tôi cố ho để che giấu việc ấy.
Anh nhìn tôi chăm chú trong khi trả lời. “Tôi không nhớ nguyên văn của nó, nhưng nếu dịch thoáng đi thì nó nói như thế này ‘Một cơ đồ hoàng kim cho những linh hồn các anh hùng nghĩa sĩ; những góa phụ gạt lệ trên phiến băng lấp lánh.’”
“Phiến băng lấp lánh,” tôi nhại lại, giọng đầy mai mỉa. “Không hề có cái gọi là sự trùng hợp ngẫu nhiên, đúng không?”
Anh chỉ nhìn lại tôi mà chẳng biểu lộ cảm xúc gì.
“Và anh cho rằng như thế đã đủ bằng chứng cho thấy những viên kim cương kia là có thật và là một phần của kho báu?”
“Tôi khẳng định là như thế. Sau khi nhìn cái rương ấy, tôi đã làm một chuyến đến trường Ðại học Texas ở Austin, nơi có cất giữ một bộ sưu tập lớn các giấy tờ của tổng thống Davis. Tôi tìm thấy một lá thư ông ấy viết cho Ðại tướng Lee trước khi chạy trốn khỏi Richmond, nói rằng ông có phương tiện để giúp đỡ tài chính cho các góa phụ của phe miền Nam cho dù cục diện cuộc chiến có như thế nào. Khi ấy tôi khá chắc chắn về ý đồ của câu nói ấy, và tôi còn phát hiện có một sự công nhận chứng minh rằng những viên kim cương ấy là có thực.” Anh dừng lại và thọc hai tay vào túi quần, làm tôi nhớ đến tấm hình phía sau quyển sách gần đây của anh, và tôi bỗng có một ý nghĩ thoáng qua rằng tư thế đứng ấy không có nghĩa là kiêu căng hay tự tin quá đáng gì cả; nó chỉ đơn thuần cho thấy một người đàn ông mà tôi bắt đầu biết rõ hơn vốn đang nấp sau hình ảnh tác giả ấy. Nếu khi ấy tôi không quá căm ghét anh thì có lẽ tôi đã cho rằng hình ảnh ấy thật đáng yêu là đằng khác.
Jack lại tiếp tục. “Và đó là khi tôi quyết định sẽ dùng đề tài ấy cho quyển sách sắp viết của mình.”
Tôi thả lỏng hàm ra. “Bởi vì anh đã quá cần một thứ thật to tát để cứu vãn sự nghiệp viết lách của mình. Ðể bù đắp cho tai ương của cuốn sách anh vừa viết. Cuốn sách vốn đã biến anh thành trò hề cho công chúng và đã khiến nhà xuất bản hủy hợp đồng tái bản sách cho anh.”
Jack bạnh hàm ra. “Ờ. Ðại loại là như thế.”
“Thế còn ngôi nhà phố của Ðại tá Vanderhorst? Nó nằm ở đâu?”
Anh rướn thẳng người trên chiếc ghế đang ngồi, hai cánh tay chống lên gối, và khi anh nhìn lên, trông anh thật khổ sở. “Ngay tại đây. Tại số năm mươi lăm phố Tradd.”
Tôi gật đầu, rồi lại tiếp tục gật gù giống như cái đầu hình nhân đồ chơi gắn trên một cái lò xo cứ bật lên bật xuống. Lúc này tôi không còn nhìn thấy gì nữa, hay có thể suy nghĩ một cách mạch lạc được nữa. Ý nghĩ Marc có lẽ đã lừa gạt tôi được ghi nhận chỉ như hình ảnh chiếc lá rơi nhẹ nhàng trên mặt hồ so với cảm giác hiện tại đang dần chiếm lĩnh lấy cả người tôi - một cảm giác nhắc tôi nhớ lại ngày ấy khi tôi bước đến mở tủ quần áo của mẹ ra chỉ để thấy nó trống huơ trống hoác.
“Vậy có nghĩa là khi chúng ta mới gặp lần đầu và anh nói với tôi về quyển sách anh sắp viết, thì nó chẳng liên quan đến Louisa và Joseph Longo gì cả. Ðó chỉ là một câu chuyện đầy thuận lợi mà anh thêu dệt nên để vào được nhà của tôi.”
Anh gật đầu xác nhận. Kể từ khi tôi biết anh thì đây là lần đần tiên gương mặt anh mới thật sự hoàn toàn nghiêm túc. “Ðúng thế, mặc dù khi ấy tôi khá chắc chắn rằng hai câu chuyện kỳ bí xung quanh ngôi nhà này là có liên quan với nhau. Tôi vẫn còn tin như thế. Tôi cho rằng sự biến mất của Louisa cùng Joseph có liên quan đến những viên kim cương này theo một cách nào đó.”
“Có nghĩa là anh đã lừa dối tôi ngay từ ngày đầu tiên chúng ta gặp mặt.” Giọng nói của tôi run rẩy. Tôi hy vọng đó là vì giận dữ chứ không muốn đó là từ những giọt nước mắt đáng ghét vốn vẫn còn lởn vởn trong vòm họng và chẳng chịu buông tha cho tôi.
Anh đứng dậy và bắt đầu bước đến tôi, nhưng ba tôi đã đặt bàn tay lên vai và ngăn anh lại. “Tôi xin lỗi. Tôi thật sự không có ý để cho sự việc đi quá xa như thế này. Từ những gì tôi nghe được về danh tiếng của cô... à, bởi vì khi ấy tôi không chắc là cô có cho phép tôi được toàn quyền lục tung ngôi nhà của cô để tìm một mớ kim cương hay không. Thế nên tôi thấy rằng nếu dùng mối liên hệ cá nhân đến ông Vanderhorst có lẽ sẽ làm cô mềm lòng hơn, và như thế sẽ dễ dàng hơn cho tôi. Tôi dự định chỉ tìm những thông tin mà tôi cần và rồi sẽ biến ngay. Thậm chí nếu tôi có tìm ra những viên kim cương ấy đi nữa, tôi cũng sẽ trả lại cho cô. Tôi chỉ cần chúng làm bằng chứng rằng tôi đã tìm ra chúng mà thôi.”
Tôi quay mặt đi, không thể nào nhìn mặt anh ta được nữa. “Khi tôi cho anh xem bức thư của ông Vanderhorst, lẽ ra anh đã phải nhảy cẫng lên sung sướng vì tôi đã làm cho mọi việc trở nên quá dễ dàng cho anh còn gì.” Tôi ngừng lại một khắc, cắn môi và lắng nghe tiếng tích tắc nhè nhẹ của chiếc đồng hồ. “Anh biết không... đằng nào tôi cũng sẽ cho anh được vào nhà cơ mà. Nếu anh cứ cho tôi biết vì sao việc tìm ra lời đáp cho câu chuyện này có tầm quan trọng nhường ấy với anh, thì tôi sẽ rất thông cảm. Anh chẳng cần phải nói dối làm gì.”
“Giờ thì tôi đã biết rồi, Mellie. Nhưng ban đầu thì tôi đâu có biết cô như thế nào. Và việc này quá quan trọng cho sự nghiệp của mình đến nỗi tôi đã hành xử như một thằng khốn mà chẳng dừng lại để suy nghĩ, liệu việc này sẽ ảnh hưởng đến cô như thế nào. Tôi cứ tưởng rằng mình sẽ có thể đến rồi đi thật nhanh, đến nỗi cô cũng chẳng màng quan tâm làm gì.”
Tôi ngả ngửa đầu ra sau và cười vang, mặc dù đó không thật sự là một tiếng cười. Nghe giống tiếng của một con chim bị trúng đạn hơn, hay của một đứa trẻ gặp điều bất mãn. Một ý nghĩ bỗng chợt đến trong đầu, và tôi quay qua nhìn anh. “Vụ cá cược của anh với mẹ anh - và anh thua ấy. Có phải là về vụ này không?”
Anh gật đầu, và nếu tôi vẫn có chút tình cảm nào còn đọng lại, có lẽ tôi đã ngưỡng mộ sự thật thà của anh. “Bà ấy bảo tôi cứ thẳng thắn với cô ngay từ đầu, nhưng tôi không nghe. Tôi đã hứa với bà ấy là tôi sẽ nói cho cô biết ngay - ngay khi nào tôi thấy cô có thể tiếp thu và chấp nhận sự thật này.” Anh dừng lại, như thể không biết phải nói tiếp những gì.
“Thế hai người đã cá cược như thế nào?”
“Rằng tôi sẽ chờ quá lâu mới dám nói cho cô nghe sự thật để rồi cuối cùng tôi lại không thể.”
Hai cánh tay khoanh chặt trước ngực đang ép thật mạnh vào người tôi đến nỗi tôi bắt đầu cảm thấy hơi tê dại vì thiếu tuần hoàn máu. “Nhưng tại sao không chứ? Sau khi anh đã bắt đầu biết thêm về tôi, tại sao anh lại không nói cho tôi biết?”
Trong mắt anh lập lòe một tia sáng nhỏ nhưng rồi nó tắt ngấm ngay. “Bởi vì càng ngày tôi càng thích cô hơn nên không dám cho cô biết rằng mình đã nói dối. Bởi vì tôi sợ rằng cô sẽ ghét tôi và sẽ tống cổ tôi ra khỏi nhà. Và cũng bởi vì tôi biết rằng nếu mất đi tình bạn với cô thì còn tệ hơn cả việc mất hợp đồng xuất bản sách.”
Tôi cắn mạnh vào môi dưới, cố tập trung vào cảm giác đau ấy để không phải nghĩ đến sự rối ren phức tạp từ những điều anh ta vừa nói. Rồi hít một hơi thật mạnh, tôi nói, “À, anh biết gì không? Anh nói đúng. Hiện giờ tôi rất ghét anh.” Tôi quay sang đối diện với ba mình. “Vậy là ba cũng biết hết rồi à? Con là người duy nhất bị che đậy sự thật ư?”
“Không đâu, Melanie. Jack chỉ vừa kể cho ba nghe thôi - cũng chỉ vì nó quá lo sợ có việc không hay xảy đến với con do tay Marc Longo này gây ra. Thậm chí ba còn cố thuyết phục Jack cho phép ba nói với con rằng ba là người phát hiện ra câu chuyện về những viên kim cương ấy. Nhưng nó chỉ muốn cho con biết sự thật.”
“Thế còn Sophie và Chad thì sao?” Tôi hỏi.
“Không còn ai khác biết vụ này,” Jack nhẹ nhàng nói. “Ngoại trừ Marc Longo.” Anh tiến thêm một bước về phía tôi, rồi dừng lại. “Mellie, tôi xin lỗi. Tôi biết việc này nghe có vẻ không thỏa đáng, nhưng đó là sự thật. Và dù cho cô có ghét tôi đến mức nào vào lúc này, cô vẫn cần nghe tôi về Marc. Hắn đang rất tuyệt vọng và sẽ có thể trở nên rất nguy hiểm. Tôi nghĩ cô không nên ở một mình với hắn. Còn nhớ vụ phá hoại và vụ đột nhập khi cô ở đây lần trước không? Thậm chí cả những cú điện thoại nữa. Tôi sẽ không ngạc nhiên nếu biết hắn là người chịu trách nhiệm cho những việc này. Hắn hiện đang rất liều mạng, Mellie à. Và những kẻ liều mạng thường làm những việc cũng rất liều mạng.”
Tôi phớt lờ anh ta, đầu óc tôi đang bận quay lại những sự kiện trong vòng vài tháng qua kể từ khi Jack bước vào cuộc sống của tôi. “Thế thì việc anh cứ khăng khăng đòi gắn hệ thống báo trộm chẳng phải vì anh lo lắng cho tôi chút nào, đúng không? Ðó là để canh gác những viên kim cương đầy bí hiểm này mà có lẽ chúng cũng chẳng tồn tại trên đời. Và việc anh muốn dọn vào đây là để bảo vệ chúng chứ không phải bảo vệ tôi.”
Xương hàm anh nghiến lại. “Cô sai rồi, nhưng tôi cũng biết rằng thật khó để cô có thể tin tôi vào lúc này.”
“Không, tôi sẽ chẳng tin anh nữa đâu.”
Ba tôi bước đến. “Melanie, còn nữa con à. Và đây có lẽ là thời điểm tệ nhất để nói cho con biết, nhưng tất cả những việc này đều có liên quan với nhau và có thể giúp con tính toán xem phải làm gì sắp tới.”
Tai tiếng của tôi với cương vị là một kẻ cứng đầu cứng cựa trên thương trường bất động sản, dù không đồng nghĩa với cá tính của tôi trong cuộc sống riêng tư, đã được đền bù xứng đáng. Tôi loại ra hết bất cứ cảm xúc nào vốn không liên quan đến việc được tự làm những gì mình thích hoặc hoàn tất một giao dịch, rồi quay sang đối diện với ba tôi, hy vọng tỏ được thái độ thật bình tĩnh. “Cái gì hả ba?”
“Ba đã bỏ ra hai ngày để tính toán lại chi phí, dựa trên những dự báo chi phí của Sophie cho những công việc cần làm sắp tới.”
Tôi cảm thấy thái độ bình tĩnh của mình bắt đầu hơi chùng xuống. “Và?”
Ông nuốt nước bọt nhưng vẫn không rời mắt nhìn tôi. “Ðó là... à... có lẽ chúng ta sẽ không còn đủ tiền trước khi hoàn tất toàn bộ mọi công việc.”
“Làm sao việc ấy lại có thể xảy ra chứ?” Giọng của tôi hơi nao núng, nhưng tôi không to tiếng.
“Ðơn giản thôi. Việc thay mái nhà tốn hơn gấp đôi ngân sách dự kiến bởi vì ban đầu chúng ta dự định sẽ chỉ thay một phần thôi và chắp vá những chỗ khác, còn việc sửa chữa móng nền, mặc dù rất cần thiết cho tất cả những công việc trùng tu còn lại, thì hoàn toàn ngoài dự kiến. Và những phương pháp của Sophie,” - ông nhún vai - “à, rõ là nó biết nó đang làm gì và mọi thứ đều phải là hạng nhất, nhưng tiền bạc đang đội nón ra đi nhanh hơn là chúng ta có thể dự đoán con à.”
Món bánh mì Pháp cùng cà phê tôi đã dùng cho bữa sáng đang đe dọa sẽ trào ngược lên miệng tôi. “Thế thì chính xác ra là ý ba muốn nói gì?”
“Rằng chúng ta cần những viên kim cương ấy. Nếu chúng được tìm thấy trong ngôi nhà này, chúng sẽ thuộc về con. Do đó nếu có ai tìm ra chúng, kẻ đó phải là chúng ta.”
Tôi xua tay trước mặt mình, như thể cố bôi xóa tất cả mọi thứ vừa nghe được. Những lời nói dối, những viên kim cương, rồi việc thiếu hụt tiền bạc - tất cả những ý nghĩ này cứ nẩy bật tưng bừng trong đầu tôi như một quả bóng bị bắn đi trong máy chơi bắn đạn. Tôi cảm thấy mình sắp nôn ra hoặc phát khóc lên được, nhưng việc nào rồi cũng nhục nhã như nhau cả. “Con không thể dàn xếp việc này ngay bây giờ, ba ạ. Con không thể. Khi nào Chad và Sophie đến đây, cứ bảo với hai người rằng họ được nghỉ hôm nay. Chúng ta sẽ ngồi xuống và nói chuyện với Sophie sau, nhưng không phải là lúc này. Con sẽ cho ba biết khi nào.” Tôi quay người một lần cuối, dừng lại một lần nữa ở khung cửa và quay lưng về phía hai người đàn ông này. “Jack, tôi muốn anh thu dọn đồ đạc và ra khỏi nhà ngay trong vòng một giờ đồng hồ. Và tôi không bao giờ muốn nhìn mặt anh lần nào nữa.”
“Mellie à, dừng lại. Xin hãy nghe tôi. Cô có thể gặp nguy hiểm. Ngôi nhà của cô đã bị đột nhập hai lần, nhớ không? Tôi xin cô đấy. Giờ thì không phải vì quyển sách nữa. Hay cả sự nghiệp của tôi cũng không. Bây giờ chỉ có cô là đối tượng tôi quan tâm lo lắng nhất mà thôi.”
Tôi không dừng lại để nghe thêm một lời nào nữa. Tôi bước đến bậc thang đầu tiên rồi dừng lại. “Làm ơn đi khỏi đây. Tôi chẳng muốn nghe bất cứ điều gì anh còn muốn nói nữa.” Tôi bước lên một bậc rồi dừng lại một lần nữa. “Và đừng có gọi tôi là Mellie,” tôi nói to rồi chạy một mạch lên lầu, cẩn thận kềm nén những giọt nước mắt ngu ngốc của mình cho đến khi tôi đến được vùng an toàn trong phòng ngủ của mình.
***
Tôi suýt vấp ngã vào một trong những cuốn album của Louisa khi vừa bước vào phòng, gần như mất thăng bằng nhưng may mà tôi kịp bấu víu vào chiếc rương to. Cuốn album nằm ngay ngắn trên sàn nhà, mở ra và ngửa mặt lên. Phớt lờ nó, tôi trượt tay xuống cửa phòng cho đến khi chạm tay xuống sàn, dùng gang bàn tay cố ngăn lại dòng nước mắt đang chực trào. Cuối cùng thì tôi cũng đã không khóc và thậm chí còn mở được mắt ra. Có cái gì đó trống rỗng và thập thò trong ngực khiến tôi khó thở khi tôi ngồi nhìn chăm chăm vào cuốn album đang mở.
Cả hai trang đều dán đầy những tấm hình nghiệp dư chụp một chú bé Nevin đang lớn dần. Trong một tấm hình, tôi nhận ra cái hành lang mái vòm, nơi Nevin đang ngồi trên một chiếc ghế đu, ngón tay trỏ của chú chỉ vào người cầm máy ảnh vô hình, gương mặt của chú nhăn gấp lại vì cười. Tấm hình hơi mờ, như thể đối tượng ấy không thể ngồi yên cho việc chụp hình, nhưng thần thái của đứa bé thì đã được thể hiện hoàn toàn.
Tôi nhớ lại chiếc máy ảnh Brownie mà Jack đã tìm ra trên căn gác mái và Louisa đã viết rằng đó là món quà mà chồng bà đã tặng cho bà. Thậm chí nếu tôi không biết, thì dựa vào vẻ mặt của cậu bé con Nevin, tôi cũng có thể đoán ra rằng mẹ cậu bé chính là người đã đứng sau chiếc máy ảnh.
Tôi nhắm mắt lại, chẳng muốn nhìn thấy gương mặt của cậu bé mà tôi đã không làm tròn sứ mạng cho như đã hứa. Dù cho những viên kim cương này có tồn tại hay không - và thậm chí là chúng có thực đi chăng nữa, thì tôi biết rất rõ rằng nếu chúng đã nằm trong ngôi nhà này thì cho đến giờ chúng tôi chắc chắn đã phải tìm ra chúng. Tôi chẳng tiến xa hơn được bước nào trong việc nghiên cứu của mình để tìm hiểu xem điều gì đã xảy ra cho Louisa so với ngày đầu tiên tôi ngồi trong phòng khách với ông Vanderhorst và ăn kẹo hạnh nhân bọc chocolate đựng trong chiếc đĩa sứ hoa hồng. Nếu không có Jack thì tôi cũng không rõ mình sẽ có thể lục tìm được gì thêm nữa hay không; chỉ đơn giản là tôi chẳng biết phải đi đâu mà tìm. Tôi cảm thấy tê dại, đầu dây thần kinh cảm giác của tôi hiện giống như đám hoa bồ công anh vừa bị nghiền nát trong gió, chỉ còn lại những cọng lá trơ trọi đầy rệu rã.
Mở mắt ra, tôi lại nhìn chằm chằm vào những tấm hình, nhìn vào cậu bé vô cùng hạnh phúc ấy để rồi lớn lên trở thành người đàn ông cô đơn cứ mãi tự hỏi vì sao mẹ mình đã bỏ rơi mình. Và cũng là người đã giao phó ngôi nhà cho tôi cùng giấc mơ tìm ra sự thật của ông.
Tôi co hai chân kéo lên áp vào ngực rồi dựa đầu lên gối. Còn một việc mà tôi có thể làm nhưng chưa làm - một việc tôi đã không làm từ khi bà tôi mất và từ khi tôi biết nhận ra rằng những người bạn tưởng tượng của tôi không có thật mà là một thứ hoàn toàn khác biệt.
Tôi hít một hơi thật mạnh bằng mũi rồi giữ lại, sau đó từ từ thở ra đường miệng, cố xua đuổi Jack theo làn hơi đang đi ra. Với một hơi thở sâu nữa, tôi lại nhìn vào những tấm hình của cậu bé con đang mỉm cười rồi nhìn quanh căn phòng trống rỗng. “Louisa? Bà có ở đây không?”
Chiếc đồng hồ cổ dưới nhà vừa điểm chuông và rồi mọi thứ lại yên ắng trở lại. Tôi vẫn ngồi yên nơi ấy, lắng nghe.
“Bà Louisa?” Tôi hỏi một lần nữa rồi dụi lòng bàn tay lên mắt. “Xin hãy cho cháu được giúp bà.” Tôi vẫn giữ hai bàn tay áp chặt lên mắt, để tôi chỉ có thể nhìn thấy những điểm màu đỏ áp trên mí mắt mình. “Tại sao bà lại từ bỏ con trai mình trong khi bà đã yêu cậu ấy đến thế?”
Tôi rùng mình, và khi mở mắt ra, tôi có thể nhìn thấy cả làn hơi của mình. Tiếng sột soạt khô khan của những tờ giấy khiến tôi chuyển sự chú ý đến quyển album, lúc này những trang giấy đang lật chầm chậm như thể được một cơn gió vô hình thổi qua. Rồi chúng dừng lại ở những tấm hình được gắn kép chụp khu vườn của Louisa, tập trung vào những bông hoa hồng của bà ấy và một giàn dây leo mà sau đó đã được thay thế bằng chiếc đài phun nước. Tôi hít mũi, ngửi thấy mùi hoa hồng như thể mình đang ngồi ngay giữa vườn hồng trong một ngày hè nắng nóng. Những trang giấy lại sột soạt, vẫy nhanh như những con thiêu thân bay loạn xạ quanh bóng đèn, và rồi một mảnh giấy báo đã ố vàng bắt kịp luồng không khí đang chuyển động, xoay vòng hai lần trước khi rơi lên sàn nhà ngay cạnh đôi bàn chân tôi.
Bài báo được đề ngày 30 tháng 12 năm 1930, và hàng tít nhỏ ghi Hai Quý Ông Lừng Danh Ðã Kết Thúc Sự Hợp Tác Dài Hạn. Tôi đọc lướt xuống toàn bộ bài báo.
Người phát ngôn của hãng luật đầy uy tín Vanderhorst và Middleton đã báo cáo trong hôm nay rằng hãng này đang tiến hành giải thể. Hãng cũng bảo đảm rằng các thân chủ hiện tại sẽ tiếp tục được phục vụ đúng theo cung cách trước đây, và luật sư thừa hành sẽ là do quý thân chủ lựa chọn. Các thân chủ đã được thông báo và có thể liên lạc với hãng theo địa chỉ hiện tại cho đến ngày đầu tiên của tháng Hai.
Không có lý do nào được viện dẫn cho sự giải thể của hãng luật, nhưng nhiều người nghi vấn rằng việc này có thể có liên quan đến sự mất tích gần đây của phu nhân ông Vanderhorst, bà Louisa Gibbes Vanderhorst. Tung tích của bà, cũng như lý do bà đã từ bỏ phu quân của mình cùng đứa con trai tám tuổi của họ, Nevin, cho đến nay vẫn chưa được xác định.
Tôi nhìn chằm chằm vào bài báo trong một hồi lâu rồi nhét nó trở lại vào album. Tôi chầm chậm đóng bìa album lại rồi trượt nó lên sàn, gục đầu vào hai tay. Rất nhẹ nhàng, tôi nói chuyện với người phụ nữ vốn đã rời bỏ ngôi nhà này từ lâu lắm rồi nhưng giờ đây dường như lại miễn cưỡng không muốn rời xa nó lần nữa. “Cháu biết tất cả những việc này, bà Louisa à. Cháu biết về những bông hoa hồng của bà, và làm sao mà ông nội của cháu và chồng của bà trở thành bạn bè và đối tác làm ăn và rồi lại chia rẽ.” Trong cơn thất vọng cùng cực, tôi giơ tay nắm hai lọn tóc to rồi giật mạnh. “Ðiều mà cháu không biết là tại sao bà lại bỏ đi và bà đã đi đâu và tại sao giờ đây bà lại quay về.”
Chậm rãi, tôi cố đặt hai bàn chân lên sàn và đứng dậy, giờ đây lại ngửi thấy mùi nồng nặc của những cánh hoa hồng đã bị bỏ quá lâu trong bình cắm. Tôi chun mũi, rồi vươn tay xuống dưới gầm giường và lôi ra chiếc vali của mình, bắt đầu thu dọn thật nhiều đồ dùng cá nhân của mình cho vào đấy. Tôi chẳng muốn ở lại thêm một đêm nào nữa trong ngôi nhà này, nơi mà nhìn đi đâu tôi cũng thấy thất bại của mình cả. Tôi không quen với thất bại: tôi đã và đang là người dẫn đầu doanh số bán nhà của công ty tôi trong vòng năm năm nay, và người ta không thể đạt đến cấp độ ấy nếu thất bại. Sự thành công của tôi là điều duy nhất giúp tôi không nhìn lại phía sau để khỏi phải nhìn thấy một con bé rụt rè nhút nhát mà chính mẹ nó còn chẳng yêu nổi.
Tôi không rõ việc mình bỏ trốn có ảnh hưởng gì đến điều khoản bổ sung vào tờ di chúc hay không, nhưng tôi nghĩ mình sẽ có ít thời gian trước khi phải liên lạc với luật sư. Trước khi tôi liên lạc họ thì họ không cần phải biết việc này. Ba tôi, người phải làm việc với luật sư nhiều nhất, sẽ không nói gì với họ mà không hỏi tôi trước. Dù ông đã có nhiều thất bại, nhưng chưa bao giờ ông là người bất trung cả.
Khi kéo dây khóa kéo của chiếc vali lúc này đã to kềnh, tôi thoáng thấy đôi găng tay cao su màu vàng trên bàn trang điểm. Tôi không đặt chúng lên đấy, và tự hỏi không biết ai đã làm thế. Một bên má tôi hơi nhăn lên vì một nụ cười bất chợt khi tôi nhớ đến lần đầu tiên Jack thấy tôi đeo chúng.
Mắt tôi dừng lại trên những cuốn album chứa đầy những tấm hình của một người chụp hình nghiệp dư vốn đã từng chụp không biết bao nhiêu là hình của đứa con trai yêu dấu của bà, khu vườn, ngôi nhà của bà, và rồi một ngày tự dưng lại ra đi không bao giờ trở lại. Tôi bỗng cảm thấy một làn sóng giận dữ trào lên. Tôi giận cái người đã bỏ đi và chẳng bao giờ liên lạc lấy một lần đứa con trai bé nhỏ mà bà ta đã bỏ lại - đứa bé vốn luôn mỏi mòn trông ngóng chờ mẹ mình quay về. Có loại mẹ nào lại có thể đối xử như thế với con của mình hay không?
Sự giận dữ của tôi là vô lý, và trong một chừng mực nào đó, tôi biết là như thế. Nhưng những cảm giác đen tối cứ như đang rút rỉa lấy tôi từ bên trong những bức tường của ngôi nhà cổ và hung đúc nên cảm giác giận dữ này giống như mưa dầm thấm đất. Một sự giận dữ khiến cho tôi dễ dàng đóng hành lý và cuốn xéo ra khỏi ngôi nhà này ngay - một ngôi nhà với sàn nhà bong rộp méo mó, với những mặt lò sưởi được khắc chạm bằng tay, và đầy rẫy những bí mật dường như chẳng bao giờ được phơi bày ra ánh sáng. Tôi quẳng mạnh một cách không cần thiết đôi găng tay màu vàng vào vali, dập mạnh nắp vali lại, rồi xoắn mạnh cái dây khóa kéo cho đến khi khép được chúng vào nhau.
Tôi đã nghe tiếng Jack ra về và sau đó là tiếng ba tôi nói chuyện với Chad và Sophie, rồi nhìn ba tôi lái xe đi. Như thế thì tôi đã biết chắc chắn rằng khi mở cửa phòng ngủ thì tôi sẽ chỉ được chào đón bằng sự yên ắng cùng với tiếng gõ tích tắc không ngớt của chiếc đồng hồ quả lắc.
Chiến đấu với chiếc vali nặng kềnh, tôi cũng kéo nó xuống được cầu thang và rồi ra đến cửa trước. Tôi đóng cửa lại sau lưng mình lần cuối, kiểm tra khóa cửa một lần nữa rồi thả chìa khóa vào trong túi xách. Bước ra khỏi cửa chính, tôi băng qua đường đi bộ đến nơi đậu xe rồi thảy chiếc vali vào cốp xe. Trong lúc tôi lóng ngóng với chùm chìa khóa xe, đằng sau gáy tôi bỗng dưng nổi đầy gai ốc. Tôi quay về hướng ngôi nhà, nhìn chằm chằm lên ô cửa sổ phòng ngủ trên lầu nơi tôi vừa bước ra, cảm giác giận dữ vốn vừa tiêu tan khi tôi rời khỏi ngôi nhà bỗng chốc lại ùa về. Nơi ấy, hiện rõ trên lớp kính cửa sổ làm bằng tay đã méo mó, là cái bóng đen của một người đàn ông.
Chùm chìa khóa lúc này nhét sâu vào lòng bàn tay khi tôi nắm chặt bàn tay lại thành quả đấm, da tôi khô rát vì sợ hãi. Tôi bước giật lùi về xe của mình, tay tôi run rẩy dò tìm nắm cửa xe, không còn can đảm mà quay lưng lại nhìn cái bóng đen ấy nơi cửa sổ. Tôi có cảm giác kỳ lạ rằng việc ấy có thể giết chết tôi.
Tôi trượt vào ghế xe, lóng ngóng đến lần thứ ba thì cũng tra được chìa vào ổ. Lốp xe của tôi kêu rít lên khi tôi lao đi, hai tay tôi vẫn còn run rẩy khi cố bám chặt vào tay lái. Tôi dừng lại ngay giữa đường, chợt nhớ ra rằng mình đã quên không viết giấy để lại cho bà Houlihan. Và cũng nghĩ đến hương thơm ngọt ngào của hoa hồng vốn đã không xuất hiện để xua tan nỗi sợ hãi cho tôi lúc này. Có lẽ vì tôi từ bỏ ngôi nhà của bà, nên Louisa cũng đã từ bỏ tôi.
Vòm họng tôi cảm thấy nghèn nghẹn trong khi tôi lái xe chầm chậm ra đường, chốc chốc liếc nhìn vào gương chiếu hậu có ngôi nhà trên phố Tradd đang ngày càng nhỏ dần cho đến khi nó hoàn toàn biến mất khỏi tầm nhìn của tôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...