Tôi ngồi trên băng ghế quen thuộc ở Vườn White Point với một tay cầm chiếc bánh kẹp thịt băm mua ở cửa hàng thức ăn nhanh và tay kia ôm một chồng giấy tờ hợp đồng nhà, ngắm những đứa bé leo trèo trên những khẩu pháo đủ loại nằm rải rác khắp nơi. Khu di tích Battery này luôn là địa điểm tôi thích nhất ở Charleston, mặc dù nó đã bị ngâm quá lâu trong lịch sử và có quá nhiều đám đông du khách hay tụ tập quanh năm tại đây, nơi mà dòng Asley và con sông Cooper giao nhau và cũng là nơi có thể nhìn thấy pháo đài Fort Sumter xa xa từ bên kia hải cảng.
“Con biết không, thức ăn nhanh có thể giết chết con đấy.”
Tôi ngẩng nhìn lên theo giọng nói quen thuộc, đưa tay lên mắt để che nắng. Ba tôi, với gương mặt vừa được cạo râu sạch sẽ và đôi mắt tinh anh, trong trang phục áo thun chơi golf và quần kaki cùng giày mọi khiến tôi không khỏi bật cười. “Có phải Jack chọn quần áo cho ba trong những ngày gần đây không?”
Ông cười đáp lại. “À, cậu ấy có đưa ba đi mua sắm và cũng cho ba vài gợi ý, có vậy thôi. Sao thế? Con không thích cách ăn mặc mới của ba à?”
Rồi ông xoay một vòng cho tôi xem với hai tay đưa ra hai bên giống điệu bộ mấy cô người mẫu, trong khi tôi trầm trồ nhìn đường nếp gấp thẳng cứng dọc theo hai ống quần cùng mái tóc sạch được cắt thành từng lớp của ông và bỗng cảm thấy ghen tỵ vô lý vì ông đã đi mua sắm với Jack thay vì với tôi. Tôi đoán có lẽ vì ông biết rằng Jack luôn trả lời điện thoại khi ông gọi để nhờ, trong khi tôi thì không có được sự bảo đảm ấy.
“Trông bảnh lắm, ba à,” tôi nói thật lòng. “Nhân dịp trọng đại gì thế?”
Ông ngồi xuống băng ghế bên cạnh tôi, đôi mắt ông hơi tối lại khi ông nhìn tôi thật gần. “Ðã ba tuần rồi đấy. Không một giọt rượu.” Ông vỗ nhẹ vào túi quần, và tôi thấy tay ông vẫn còn hơi run nhẹ. “Dạo này ba nhai nhiều kẹo cao su lắm. Jack bảo vụ này giúp nó cai rượu rất hiệu quả, thế là ba cũng thử xem sao.”
Tôi gật đầu, rồi nhìn xuống chồng giấy tờ, cảm thấy mắt mình hơi mờ đi. Tôi chẳng muốn có cảm giác vỡ òa vì mừng rỡ và hy vọng nữa. Càng bay cao ngã càng đau mà thôi.
Ông ấy chạm vào cánh tay tôi, rồi nhanh chóng rút tay lại ngay. “Ba biết con không thể mừng cho ba, và ba không trách con về điều ấy. Ba chỉ muốn cho con biết thôi.”
Tôi lại gật đầu, chẳng muốn nói ra điều hy vọng của mình. Thay vào đấy, tôi chỉ quay sang ông rồi hỏi, “Làm sao ba tìm được con ở đây?”
“Cô tiếp tân văn phòng con, Nancy. Lúc đầu con bé chẳng muốn cho ba biết con đang ở đâu, thậm chí khi nó biết ba là ba của con.”
“Ðiều gì khiến nó mủi lòng thế?”
“À, nó đang đứng đấy và xóc xóc những cái cọc đánh golf trong túi, thế là ba nghĩ chắc chắn con bé phải rất thích chơi golf.”
“Dạ, ba có thể nói như thế. ‘Ám ảnh’ công việc đấy.”
Ông cười tươi và đôi mắt ông lấp lánh, một điều mà tôi không hề thấy trong một thời gian rất dài. “Nên ba nói với nó là ba có một người bạn, người này có một người bạn có quen biết với người làm quảng cáo cho Tiger Woods và ba sẽ cố xin chữ ký cho con bé.”
“Và thế là cô nàng xiêu lòng.”
“Ðổ sập như bộ đồ chơi ghép nhà,” ông nói, rồi lại cười tươi. Ông gõ gõ những ngón tay lên đùi khi nụ cười của ông bắt đầu nhạt dần. “Mặc dù ba nghĩ là nó chắc chắn sẽ cho ba biết cái ba cần nếu như nó biết điều ấy là có lợi cho con. Nó chỉ muốn ba nghĩ rằng ba không có cơ hội và chờ xem ba có thể làm gì. Kiểu như để ba tự chứng tỏ bản thân đấy, phải không con?”
“Và cũng may là ba đã vượt qua được thử thách ấy. Cô ta có một cây gậy đánh golf cỡ to nhất giấu phía sau bàn tiếp tân đấy, trong trường hợp có vị khách nào lộn xộn.”
“Sau khi gặp nó thì ba tin vào điều đó.”
Tôi ăn miếng thịt băm cuối cùng và đưa cho ông một mẩu khoai tây chiên. Nuốt xong miếng bánh, tôi hỏi, “Thế điều gì khiến ba phải đi gặp con mà không thể nói chuyện qua điện thoại nào?”
Ông nhìn tôi với đôi mắt ngày xưa - đôi mắt mà ông đã từng có khi có ba người trong gia đình chúng tôi, đôi mắt vốn trong veo và lấp lánh một sự hài hước ẩn nấp. “Ba nghĩ là con sẽ không trả lời điện thoại. Và ba cũng khá chắc chắn là con sẽ không bỏ chạy ở nơi công cộng.”
Tôi trợn mắt nhưng chẳng nói gì vì biết rằng ông nói đúng.
Ông tiếp tục. “Nancy bảo là con thường đến đây vào hầu hết những ngày nắng đẹp để ăn trưa. Ðiều này làm ba ngạc nhiên.”
Tôi vò mảnh giấy gói bánh kẹp thịt băm lại. “Sao thế? Nhiều người khác cũng hay đến đây để ăn trưa mà.”
Ông nhìn tôi, đôi mắt ông nghi vấn. “Bởi vì mẹ con đã từng đưa con đến đây rất nhiều lần. Bà ấy mê kể cho con nghe về lịch sử của nơi này, và có lần con đã có thể gọi tên của từng gia đình sống ở khu Ðông Battery này.” Ông dựa người lại, hai bàn tay dày chắc của ông đặt lên đùi, lông bàn tay đã bắt đầu điểm bạc. “Con đã từng cười lên cười xuống mỗi khi nghe câu chuyện về khẩu pháo giả nặng bốn ký lô thời Cách Mạng đặt ở cuối đường Church. Rồi con sẽ kể câu chuyện ấy cho bất cứ ai muốn nghe và rồi lại bò ra cười ngặt nghẽo.”
Tôi nhìn xuống tập giấy tờ, nhớ lại câu chuyện ấy nhưng không phải nhớ đến sự liên quan của mẹ tôi trong ấy. Và trong thoáng qua, tôi tự hỏi, làm cách nào trong ngần ấy năm mà tôi vẫn có thể loại bỏ hình ảnh mẹ tôi ra khỏi lịch sử cá nhân của mình trước đây như thế này.
Nửa khóe miệng của tôi hơi nhếch lên khi tôi hồi tưởng lại câu chuyện chính quyền thành phố đã cho di dời khẩu pháo cổ của Anh Quốc ra khỏi khu Longitude Lane và đưa đến khu di tích Battery mà không dự tính trước sự nổi giận của cư dân nơi khẩu pháo đã từng tọa lạc. Ðể xoa dịu, một khẩu pháo giả đã được chế tạo - họ làm cho mặt ngoài của nó bị rỗ cùng với một dòng chữ khắc trên ấy để nó trông giống như thật - và rồi nó được “mua lại” và mang trả về cho những cư dân giận dữ của Longitude Lane. Vốn là người Charleston chính hiệu, họ từ chối không chịu nhận khẩu pháo ấy vì nó không phải là đồ gốc, thế là khẩu pháo giả này lại được tặng cho thành phố và được đặt đối diện với khẩu pháo thật ở bên kia khu di tích Battery, bí mật của nó được bảo toàn cho đến khi có kẻ định ăn cắp khẩu pháo thật. Và rồi khẩu pháo thật lại được dỡ mang đi, để cho kẻ mạo danh bé nhỏ kia ở lại lừa đảo du khách cũng như những cư dân Charleston vốn chưa ở đủ lâu để phân biệt được thật giả.
“Con đã quên mất vụ ấy,” tôi nói và quay lại nhìn ba tôi với một nụ cười toe toét. “Chỉ có ở Charleston, phải không ba?”
Ông mỉm cười lại với tôi. “Ừ. Ðúng là như thế.”
Chúng tôi cứ ngồi đấy và mỉm cười với nhau cho đến khi tôi chợt nhận thức ra những gì đang xảy ra với mình, rồi quay mặt đi. “Con cần phải quay về văn phòng để gọi cho vài người, sau đó sẽ quay lại ngôi nhà.”
Tôi đứng bật dậy, làm rơi cây viết. Ông ấy cúi xuống nhặt nó lên và đứng dậy đưa cho tôi. “Vậy thì ba sẽ gặp con ở nhà.”
Tôi gật đầu. “Dạ, cứ vậy đi ba à.”
Ông nhìn tôi một lúc rồi nói, “Con luôn gọi nó là ‘ngôi nhà’. Chẳng bao giờ là ‘nhà tôi’ cả.”
“Thì, nó cũng chưa hẳn là của con mà, phải không?” Tôi hỏi và khó chịu vì ông ấy có thể sâu sắc đến thế. Ông đã từng như thế khi tôi còn nhỏ, lúc nào cũng biết trước mà không cần tôi phải nói ra là tôi đang buồn hay cô đơn hoặc chỉ cần có ai đó để trò chuyện cùng. Nhưng việc ấy xảy ra đã từ lâu lắm rồi, khi tôi vẫn còn cần có ai đó cho tôi biết cảm giác của tôi ra sao.
Tôi phủi vụn bánh trên váy. “Ba vẫn chưa cho con biết ba tìm con để làm gì.”
“Ðúng rồi.” Trông ông có vẻ hơi bẽn lẽn. “À, ba muốn biết tại sao con vẫn chưa đưa ba vào danh sách phân công cho tuần này.”
Tôi lại ngồi xuống, giật mình vì việc này đủ quan trọng với ông khiến ông phải tìm cho ra tôi và hỏi tôi tại sao. “Vì con nghĩ rằng ba có thể giúp Jack bất cứ khi nào anh ta cần.”
Ông lại ngồi xuống, và tôi thấy cơ mặt của ông hơi co giật. “Có lẽ con cũng thấy, rằng Jack đã là người trưởng thành. Cậu ấy không cần có ba lẽo đẽo đi theo và làm vướng víu công việc của cậu ta. Ba cần được phân cho việc của riêng ba và Jack có thể kiểm tra xem ba có đi làm đúng giờ và làm tốt việc được giao hay không, nhưng nó không cần phải giám sát ba 24/24.”
“Ồ,” tôi nói, không kịp dùng từ nào khác hơn. “Con xin lỗi. Con không có ý như thế. Con chỉ nghĩ rằng...” Tôi nuốt nước bọt, cố nhớ lại chính xác xem khi ấy mình đã nghĩ gì. Dĩ nhiên là tôi cần được giúp, và rõ ràng tôi cũng đủ lớn để thấy rằng mình không cần phải trừng phạt một người cha vốn đã không còn là một phần trong cuộc sống của tôi cách đây đã nhiều năm. Thế là tôi chỉ nhún vai thay cho câu trả lời.
Ông vỗ lòng bàn tay lên đùi. “Tốt quá. Ba rất vui vì cha con mình đã nhất trí với nhau về vấn đề này. Ba có thể đến đấy vào tám giờ sáng mai. Con chỉ cần đặt bản phân công cho ba lên một trong những chiếc ghế đu ngoài hàng hiên, và ba sẽ đến lấy.”
“Ðược thôi,” tôi nói và cố nhớ lại đâu là lần cuối cùng ba tôi sẵn sàng thức dậy trước mười hai giờ trưa. Và rồi tôi cũng nhớ thêm một việc khác: một ký ức về hình ảnh ba tôi với một chiếc xẻng trong vườn sau của một nhà nọ, đang đào lỗ trồng các bụi hoa tú cầu. Cũng chẳng thành vấn đề nếu chúng tôi đã không sống ở đó đủ lâu để nhìn chúng nở hoa. Vấn đề là tôi đã nhớ việc ấy và rằng ông ấy đã tỉnh rượu và vui vẻ như thế nào khi ông nghĩ đến việc trồng vài bụi hoa bên trước căn hộ của chúng tôi khi ấy. “Hay là ba làm vườn nhé? Có vài bụi hồng quý hiếm ở phía sau đài phun nước ở vườn sau nhà. Phần còn lại của khu vườn thì hầu như chỉ toàn cỏ dại và cỏ dại. Con e rằng nếu con phải nhổ cỏ, con sẽ không biết phân biệt sự khác nhau giữa chúng, cái nào được phép ở lại và cái nào phải lên đường.”
Ông cười rạng rỡ, và tôi nghĩ, Ông ấy cũng nhớ đấy chứ, và tôi nhìn ra nơi khác để ông không thấy tôi cũng đang cười.
“Ba sẽ thích việc ấy,” ông nói một cách hờn dỗi. “Ðã lâu rồi ba chẳng có mảnh vườn nào.”
“Tốt lắm, vậy là đã xong việc này nhé.” Tôi sắp xếp ngay ngắn chồng giấy tờ trên đùi và đứng dậy.
“À, còn một việc nữa.” Ông đưa tay vào túi sau, lôi ra một mảnh giấy và đưa cho tôi.
Tôi mở ra và thấy trên ấy có ghi tên và số điện thoại của một người. “Cái gì thế này?”
“Sophie có nói rằng mặt lò sưởi trong phòng khách trên lầu đã có vài mảnh gỗ mục, cũng tương tự với những khung gỗ trang trí bên trên các cánh cửa dưới nhà. Một trong những chiến hữu của ba làm chủ một cửa hàng thu hồi đồ cổ phế liệu, và nếu nó biết con muốn tìm gì, nó sẽ lấy cho con ngay. Nó thề là nó không hề nhúng tay vào việc giật sập nhà, và nó chỉ đến đấy để cứu vãn những món đồ có giá trị từ những ngôi nhà bị giật sập mà thôi, nhưng tốt hơn là đừng nói gì với Sophie về việc này nhé con. Con bé rất dễ xúc động mỗi khi nghe đến việc giật sập những ngôi nhà xưa đấy.”
“Ðúng là nó rồi,” tôi nói và nhét mảnh giấy ấy vào túi xách. “Người thông minh như thế lại có thể trở nên khá là ngốc nghếch khi nói về những ngôi nhà xưa.”
“Cẩn thận đấy, Melanie. Ba nghe đồn là vụ ấy dễ lây nhiễm đó con à.”
Tôi cười khìn khịt. “Ðừng lo, con được miễn dịch rồi.”
Ba nhìn tôi một hồi. “Chắc chắn rồi.” Rồi ông nhét hai tay vào túi quần. “Ba muốn chiều nay đi nghiên cứu các loại vườn ở Charleston và đặc biệt là vườn nhà con để ba có một ý niệm xem vườn tược thì phải trông ra làm sao. Nếu con đồng ý, ba sẽ gặp con vào ngày mai ở nhà mới.”
“Ðược thôi,” tôi nói, vẫn còn cảnh giác. “Mai gặp nhé.”
Tôi nhìn ông bước đi xa dần, khuất sau những đám đông du khách và học sinh đang túm tụm. Rồi tôi quay lưng và bước về lại văn phòng, cố lảng tránh chiếc khẩu pháo bé nhỏ ấy mà bản chất bên trong không giống như bề ngoài của nó, cùng với kỷ niệm về người mẹ vốn đã từng nắm tay tôi và kể cho tôi nghe những câu chuyện mà tôi vẫn còn nhớ đến tận bây giờ.
***
Có rất nhiều xe đậu kín ven bên ngoài ngôi nhà nên tôi đành phải đậu xe cách nhà hai dãy phố, cũng có nghĩa là người tôi sẽ ướt mồ hôi còn tinh thần thì bực bội khi tôi vào đến nhà. Khi tôi mở cửa bước vào hành lang mái vòm, tôi hoảng hồn khi thấy Marc Longo đang ngồi trên chiếc ghế đu, những ngón tay gõ liến thoắng vào BlackBerry. Anh mỉm cười, rồi nhét nó vào túi áo vest và đứng lên.
Thật may là anh ấy đã phớt lờ gương mặt nhễ nhại mồ hôi cùng đầu tóc ủ rũ của tôi, “Trông em thật xinh như thường lệ, Melanie ạ.” Rồi anh cầm lấy hai bàn tay tôi và hôn tôi vào hai bên má. Thật không thể nói hết sự biết ơn của tôi về việc Jack không có ở đây mà chứng kiến hành động này của anh ấy, bởi vì tôi biết rằng mình sẽ phải nghe đi nghe lại việc ấy trong nhiều tuần lễ liền.
“Thật là một bất ngờ thú vị,” tôi nói. “Có phải tôi quên rằng chúng ta có hẹn hay không?”
“Không hề.” Anh nhìn tôi một cách trách móc. “Tôi hy vọng rằng bây giờ chúng ta đã là bạn đủ thân để tôi không phải xin hẹn mới được gặp lại em.”
“Không, dĩ nhiên là không - tôi chỉ là, à, em biết anh rất bận, và em cũng không ngờ được gặp lại anh sớm như thế này.”
Anh lại cầm lấy hai bàn tay tôi. “Tôi biết, nhưng tôi không thể không nghĩ đến em sau bữa ăn tối ấy. Em làm tôi phân tâm quá.”
Tôi đỏ mặt trước cái nhìn mãnh liệt của anh và cố tìm một câu hồi đáp cho tinh tế vào mà không phải lắp bắp hay lại càng đỏ mặt hơn. Và tôi vẫn im lặng.
Anh nói tiếp. “Tôi cũng muốn tìm hiểu xem em có kế hoạch gì cho cuối tuần này hay chưa. Tôi có nhà hướng biển trên đảo Isle of Palms, và tôi không biết em có thích đến chơi cùng tôi hay không, xem như một chút gì đó gọi là nghỉ ngơi và thư giãn sau một tuần làm việc.”
Tôi mở miệng ra trả lời, nửa muốn đồng ý, nửa kia lại định chối từ, và tự khiến mình bối rối với sự mâu thuẫn ấy. Ðây là một người đàn ông cực kỳ đẹp mã và cũng rất thành công trên thương trường, đang mời tôi đi nghỉ cuối tuần ở ngôi nhà ở biển của anh ta, nhưng còn một vấn đề khác nữa là tôi chỉ mới biết anh ta chưa đến một tuần. Mặc dù tuổi thật của tôi là ba mươi chín, nhưng tuổi hẹn hò của tôi chỉ mới mười ba.
Sau khi thấy môi tôi cứ mấp máy như thế, Marc nói, “Ðừng lo. Trong nhà có tám phòng ngủ và em sẽ có riêng một phòng cho mình. Tôi chỉ muốn được ở bên em để không bị... phân tâm nữa.” Anh ngẩng mặt lên về hướng ngôi nhà, nơi có tiếng búa nện bắt đầu đâu đó từ bên trong.
“Anh thật tốt và đã có lòng mời em,” cuối cùng tôi cũng lấy lại tự chủ. “Em chỉ không chắc vì mình lại đi chơi xa trong khi ở nhà có quá nhiều việc đang tiến triển như thế này...”
Cửa hành lang mái vòm bật mở và Chad ùa vào, trên người vận chiếc áo sặc sỡ kiểu Hawaii cùng quần jeans cắt ống ngắn, một tay cắp chiếc nệm tập yoga và tay kia thì ôm Ðại tướng Lee, lúc này đang chưng diện một chiếc khăn sặc sỡ màu đỏ. “Này Melanie, mọi việc ổn chứ?”
Anh chàng dựa tấm nệm yoga lên mặt trước ngôi nhà, rồi chìa tay ra cho Marc và tự giới thiệu. “Chad Arasi. Anh có phải một trong những tay sửa mái nhà có hẹn đến đây vào hôm nay không? Sophie bảo tôi nhớ trông chừng nếu anh có đến đây trước cô ấy.”
“Chào Chad,” Tôi nói và cảm thấy Marc có vẻ không thoải mái. “Ông Longo đây là một khách hàng khác của tôi. Và cũng là một người bạn.” Tôi vội vã nói thêm phần ấy. “Tôi chưa gặp những người sửa mái nhà, nhưng tôi sẽ nói chuyện với họ khi họ đến đây.”
Tôi quay sang Marc. “Tiến sĩ Arasi là giảng sư môn lịch sử hội họa ở trường đại học. Anh ấy có một ít kinh nghiệm trùng tu nhà cổ và đã rất tử tế đóng góp thời gian riêng của mình để giúp tôi.”
Marc đưa tay ra để bắt nhưng rụt tay lại ngay khi Ðại tướng Lee bắt đầu gầm gừ, nhe những chiếc răng nanh bé xíu trông cũng dữ tợn cỡ những viên kẹo đường mềm.
Chad kéo Ðại tướng Lee lại. “Coi nào, chú tiểu khuyển này. Như thế là không ngoan nhé.” Rồi nhìn lại Marc, anh nói, “Xin lỗi về việc ấy nhé. Chẳng hiểu anh chàng tí hon này bị cái gì nhập vào người đây. Bình thường cậu ta trầm tính lắm.”
Marc mỉm cười nhưng việc ấy vẫn chẳng thay đổi được thành kiến của Ðại tướng Lee về anh. Con chó nhỏ lại tiếp tục gầm gừ và nhe răng cho đến khi cửa mở và Jack thò đầu ra. Thế là nó nhảy phóc từ vòng tay của Chad và chạy đến Jack, anh bế thốc nó lên và bắt đầu gãi tai nó như thể một người đã từng luôn nuôi chó từ nào đến giờ.
Jack chìa tay ra cho Marc. “Ồ chào anh bạn Matt. Rất vui là ông có thể sớm quay lại như thế này. Hy vọng ông có mang theo quần áo để thay, bởi vì loại công việc này có thể vây bẩn quần áo đấy.”
Marc bắt tay Jack một cách hời hợt. “Thật ra, tên tôi là Marc, và tôi chỉ ghé ngang đây để chào Melanie và gửi lời mời cho cuối tuần này. Tuy nhiên tôi nghĩ rằng cô ấy vẫn chưa có câu trả lời.”
Jack nhìn xoáy vào tôi. “À, ngoại trừ công việc ở ngôi nhà này, anh biết mình sẽ có thời gian rảnh. Còn em thì sao, Mellie?”
Ước gì anh ta đang đứng gần tôi hơn để tôi có thể đá cho một phát. Tôi mỉm cười, hy vọng anh ta có thể đọc thấy thông điệp thật sự trong mắt tôi. “Tôi tin rằng lời mời ấy chỉ dành cho tôi thôi, Jack à. Nhưng tôi cũng không chắc cuối tuần này chúng ta sẽ làm gì cho ngôi nhà. Tôi vẫn chưa làm bản phân công cho mọi người xa đến thế.”
Jack giơ một bàn tay lên. “Thôi đừng nói gì nữa. Anh hiểu rồi. Chắc chắn là bốn người mình cùng với bọn thấy người sang bắt quàng làm họ này sẽ tự quản được cho cuối tuần này mà không cần đến Mellie. Chỉ cần mang theo điện thoại phòng khi có trường hợp khẩn cấp thôi. Không thể nào lường trước được việc không hay nào sẽ xảy ra cho những ngôi nhà cổ như thế này.”
“Bốn người các ông à?” Marc nhướn một bên mày.
Jack gật đầu. “Ừm. Anh Chad đây và tôi, cộng với bạn của Mellie là Sophie và ba của Mellie. Tất cả bọn tôi sẽ làm việc ở đây vào cuối tuần.”
“Thế thì,” Marc nói, “có vẻ như việc nhà đã chu tất cả rồi. Ông cũng thấy là Melanie đây cần được nghỉ ngơi thư giãn một chút. Cô ấy đã trải qua một tháng đầy khó khăn.”
Nụ cười của Jack vẫn không nhạt đi. “Tôi nghĩ ông là người biết rõ điều ấy nhất.”
Bằng cách nào đó mà tất cả chúng tôi đã có thể cùng bước vào đại sảnh sau một cuộc nói chuyện đầy khó xử như thế. Chad đi trước chúng tôi và lúc này đang nhìn vào phòng khách, hay bàn tay chống lên hông, quan sát bộ đèn chùm vỡ tan tành đang nằm trên sàn cùng cái lỗ to trên trần nhà. “Má ơi, thế này thì đau phải biết.”
Ba người chúng tôi bước đến đứng sau lưng Chad nơi bậc cửa. “May mắn là không có ai ở đây khi sự việc xảy ra,” tôi nói.
Marc quỳ gối xuống trước chiếc đèn chùm và săm soi nó thật kỹ. “Trông có vẻ là đồ của Ý. Ta có thể mang nó đi sửa được không nhỉ?” Anh nhặt lên một mảnh pha lê hình giọt nước. “Tất nhiên là ta luôn có thể bán nó cho những người chuyên thu hồi đồ cổ phế liệu. Những người sở hữu nhà cổ luôn cần những mảnh pha lê bị mất như thế này cho bộ đèn chùm thời ông bà của họ.”
“Thật ra, nó là hiệu Baccarat thời thế kỷ mười chín và đáng giá cả một gia tài.” Sophie đã bước vào mà tôi không nghe thấy và đang đứng cạnh Chad với kiểu đứng hai tay chống hông y hệt anh ta. Nó chau mày khi nhìn Marc rồi nói. “Tôi có nhờ chuyên gia đến đây vào ngày mai để mang nó đi sửa. May là nó rơi đúng ngay tấm thảm chứ không phải trên sàn gỗ cứng, cho nên cũng không đến nỗi là không cứu vãn được như người khác vẫn nghĩ. Phục hồi sửa chữa nó sẽ tốn rất nhiều tiền, nhưng so với giá trị của nó thì chi phí này chẳng nghĩa lý gì.”
Marc đứng dậy và phủi bụi trên hai đầu gối. “Thật đáng kinh ngạc. Nghe như thế khiến ta phải nghĩ nó được làm bằng kim cương hay đại loại là thế.” Anh quan sát tôi thật kỹ khi anh nói những từ này, khiến tôi thắc mắc chẳng hiểu có điều gì mà mình không biết hay không.
“Dĩ nhiên là không phải thế,” Sophie nói, cúi xuống và nhặt lên một mảnh pha lê đã vỡ nằm giấu một nửa bên dưới tấm thảm. “Tấm thảm Aubusson tội nghiệp này chắc chắn sẽ bị thủng một lỗ to đùng ở ngay chính giữa nếu đúng là như thế.” Rồi nó đặt mảnh pha lê vỡ vào trong lòng bàn tay. “Kim cương sẽ gây thiệt hại chết người cho thảm cũ mạnh hơn là pha lê.” Nó mỉm cười rồi thả mảnh pha lê vào trong túi áo.
“Ôi trời ơi! Việc gì thế này?” Tất cả chúng tôi đều quay đầu lại và nhìn bà Trenholm đang đứng đằng sau chúng tôi nơi bậc cửa, sở thị toàn bộ sự thiệt hại. Rồi bà dừng mắt lại nơi Jack. “Làm ơn nói với mẹ là con chẳng dính líu gì vào vụ này nhé.”
Jack vươn người lại và hôn lên hai bên má của bà. “Không đâu, mẹ ạ. Nó chỉ tự rơi ra khỏi lớp vữa trần cũ kỹ. Nhưng cũng cám ơn mẹ đã nghĩ rằng con có khả năng giật một bộ đèn chùm ra khỏi trần nhà cao bốn mét ba như thế này.”
Bà Trenholm lắc đầu một cách buồn bã. “Mẹ biết con như thế nào khi con vừa biết đi, nhớ không.” Rồi bà bước lại chiếc đèn chùm. “Chắc chắn là hiệu Baccarat. Khoảng giữa thế kỷ mười chín, tôi đoán là thế. Và cũng rất đáng được sửa chữa.”
“Cháu cũng nghĩ như thế,” Sophie vừa nói và đưa tay ra tự giới thiệu.
Tôi chào mẹ của Jack và rồi giới thiệu với bà những người còn lại trong phòng, kết thúc với Marc.
“A đúng rồi, ông Longo. Tôi tin rằng chúng ta đã nói chuyện trên điện thoại hồi mùa xuân năm ngoái về việc quyên góp từ thiện cho viện bảo tàng Gibbes trợ giúp bệnh nhân AIDS.” Bà nhướn một bên mày thanh nhã, và hình như tôi có thể thấy Marc có vẻ lúng túng trước sự quan sát của bà.
“Phải, tôi có nhớ việc ấy. Thật hân hạnh, cuối cùng cũng được gặp bà, thưa bà Trenholm.”
“Tôi cũng thế,” bà nói và mỉm cười lịch sự.
Tôi giới thiệu Amelia với Sophie và Chad, rồi xoay sự chú ý trở lại với bà. “Cám ơn cô đã đến chơi. Xin lỗi vì nhà bừa bộn quá.” Tôi chỉ những tấm vải bạt che phủ nền nhà bằng đá hoa cương ở lối vào cùng bộ thang cẩu mini mà Chad đã đẩy cho cao lên và đặt trong đại sảnh, sẵn sàng cho công việc đầy gian khổ là lột bỏ lớp giấy dán tường có tuổi đời năm mươi năm mà không làm hại đến lớp giấy dán tường vẽ tay dưới cùng và còn cao niên hơn nữa là một trăm năm mươi năm. Sau khi thở dài lẫn chau mày năm lần bảy lượt thì cuối cùng Sophie cũng đồng ý sẽ chỉ bảo cho Chad cách làm, vì thấy rằng việc này sẽ kéo anh ta ra xa nó hơn trong một thời gian dài. Sự hăm hở của Chad quả thật rất cảm động.
“Nó không phải là sự bừa bộn, cưng ạ. Chỉ là công việc đang làm dở thôi. Và cô xin lỗi vì đã đường đột đến đây. Jack gọi cô vào sáng nay và muốn nhờ cô xem vài món mà nó tìm được trên gác mái.”
Tôi đối diện Jack. “Có phải anh đã hoàn tất việc lục lạo trên ấy rồi không?”
“Tôi không ngủ được sau khi cô đi khỏi vào tối qua.” Anh ngừng lại - một lời bóng gió có chủ ý, tôi biết chắc là thế. “Thế nên tôi quyết định sẽ lục lạo toàn bộ căn gác mái. Tôi mang đi hầu hết những cái hộp và những món nhỏ hơn và trữ chúng trong hai phòng ngủ phụ cùng phía với phòng tôi. Món to hơn - như con trâu thuộc của cô chẳng hạn - thì tôi để lại trên ấy. Khi nào mẹ tôi xem xong, Chad đây có thể giúp tôi chuyển những món đồ gỗ có giá trị hơn sang những nơi khác trong nhà - ít ra là cho đến khi chúng ta sửa xong mái nhà.”
“Tôi đang lo vụ đó,” Sophie nói. “Hiện tôi đang chuẩn bị giấy tờ để nộp cho Ủy ban, và tôi vẫn đang chờ họ trả lời. Hy vọng họ chỉ phải đóng một con dấu lên là xong. Hiện giờ thì tôi đã gọi thợ đến để trám những cái lỗ thủng trên căn gác mái vào hôm nay.”
Marc khoanh hai tay và chau mày. “A, cái Ủy ban ấy. Chẳng phải họ thường được ví như người bà con xa vốn thường đến chơi và ở mãi chẳng chịu về phải không?” Marc nhìn chung quanh để tìm đồng minh cho câu ví von ấy.
Những lời này của anh va đập đúng ngay vào cảm xúc của tôi, nhưng được nghe chúng thành lời tự dưng lại làm tôi xấu hổ, khiến tôi cảm giác như một kẻ mạo danh, nhắc nhở tôi về thời trước đã có lần tôi từng nghĩ rằng những con phố với hai hàng cây sồi trải dọc hai bên trong khu phố cổ là những con đường tuyệt đẹp nhất trên đời.
Marc siết hai tay lại với nhau trước sự im lặng ngột ngạt này. “À, bây giờ chúng ta có thể đi xem nhà được chứ?”
“Tất nhiên rồi,” tôi nói và lảng tránh cái nhìn của Jack. “Trước hết chúng ta sẽ lên căn gác mái để cho bà Trenholm xem những báu vật mà Jack vừa phát hiện, nếu anh muốn bắt đầu xem nhà từ trên ấy.”
“Ðược lắm,” Marc nói và hăm hở bước về phía cầu thang. Tất cả chúng tôi bước theo sau, bao gồm cả Ðại tướng Lee, dường như đã bắt đầu thói quen đáng ghét là cứ đeo bám theo tôi mỗi khi cả hai cùng ở trong phòng với nhau.
Khi chúng tôi bước lên cầu thang, bà Trenholm dừng lại giữa chừng và ngưỡng mộ quang cảnh bên dưới đại sảnh. “Cháu đúng là may mắn, Melanie ạ. Cô biết có nhiều người sẽ sống chết làm bất cứ việc gì để có thể chạm tay vào những món đồ nội thất quý giá này, đừng nói gì đến ngôi nhà! Nhân tiện, cô có quen biết với vài nhà bảo tàng, hai trong số họ ngỏ ý muốn giữ giúp cháu một vài bộ sưu tập đồ cổ của cháu trong khi cháu đang sửa chữa nhà. Cô hầu như chỉ nghĩ đến một vài món có giá trị để đưa vào bảo tàng mà Jack nghi là cháu có thể có trên gác mái, nhưng giờ đây khi được chứng kiến khối lượng công việc cần làm cho ngôi nhà này, cô nghĩ cháu cũng nên xem xét cho họ mượn thêm vài món khác vì chúng có thể làm vướng víu cho công việc.” Rồi bà nhìn chung quanh một lần nữa với đôi mắt nheo lại. “Cháu dự đoán công việc trùng tu này sẽ mất bao lâu?”
“Cháu cho nó tối đa là một năm, và khi ấy thì cháu sẽ có thể bán nó đi.”
Tôi để ý khi Amelia và Jack nhìn nhau qua đỉnh đầu tôi. “Một năm hử? Cô nghĩ cháu chưa từng làm việc nhiều với thợ thầu xây dựng, đúng không?”
Tôi khoanh hai tay trước ngực, cảm thấy phải phòng thủ. “Không hẳn thế. Cũng là một trong những lý do tại sao cháu luôn thích sống trong những ngôi nhà mới hơn.”
“Ra thế,” bà nói, và hai từ ấy dường như ẩn chứa thật nhiều ý nghĩa mà tôi không thể nào diễn giải được vào lúc này.
Rồi chúng tôi lại tiếp tục bước lên lầu. “Cháu rất muốn cô mang đi cái đồng hồ cổ dưới nhà dùm cháu. Nó gõ chuông cách mỗi mười lăm phút, cả ngày lẫn đêm, và nó khiến cháu phát điên lên được. Sophie muốn bắt đầu bằng việc sửa trần nhà và những bức tường trong căn phòng ấy, nên sẽ thật khó mà làm việc vòng quanh nó.”
Bà Trenholm dừng lại trên đỉnh cầu thang và nhìn tôi. “Ồ đừng làm thế, Melanie ạ. Cháu không nên di dời cái đồng hồ cổ ấy. Thế là xui lắm đấy - cháu chưa bao giờ nghe nói đến điều ấy à?” Bà đặt một ngón tay lên cằm, một đường nhăn mảnh xuất hiện giữa đôi lông mày. “Cách đây nhiều năm, cô chắc chắn là thế, có một câu chuyện được thêu dệt về chiếc đồng hồ ấy. Nó đã ở đây từ thời Nội Chiến, và chưa bao giờ được di dời đi đâu cả. Câu chuyện nói rằng chiếc đồng hồ này bị ếm hay đại loại nhảm nhí như thế, và rằng bất cứ ai cố di dời nó đi thì sẽ gặp phải một số phận rất bi thảm - nhưng cô có cảm giác rằng bất cứ ai đã bịa ra câu chuyện ấy hẳn phải là chồng của ai đó vì anh ta chẳng muốn bị gãy lưng khi vợ anh ta muốn sắp xếp lại đồ đạc trong nhà.” Bà nháy mắt. “Cháu cũng biết đàn ông là như thế nào rồi đấy.”
Jack làu bàu gì đấy nhưng mọi người còn lại đều im lặng bước vào gác mái. Chúng tôi đứng đầy khu vực ngay sau cánh cửa còn Jack bước vào bật bóng đèn duy nhất trong ấy lên.
“Ôi trời ơi,” bà Trenholm kêu lên đầy cảm thán khi nhìn xung quanh. “Nhìn cứ như là tìm được kho báu ấy.” Bà bước đến một chiếc rương thấp có nắp hình vòng cung và những chi tiết chạm trổ bằng đồng. Quỳ gối bên trước chiếc rương, bà mở một ngăn kéo và liếc nhìn vào bên trong. “Ðồ Pháp, thế kỷ mười bảy là tối đa. Ðược làm rất công phu.” Bà đứng dậy và vỗ nhẹ lên nó như cách một người mẹ vỗ vai đứa con trước khi đưa nó vào lớp học mẫu giáo trong ngày đầu tiên. “Chỉ cần sơn sửa lại, ngoài ra thì không cần làm gì khác vì nó vẫn còn tốt lắm.” Rồi bà quay sang tôi. “Melanie, cháu nhất thiết phải mang cái này ra khỏi căn gác mái ẩm mốc này ngay. Cô sẽ nhờ người bạn ở viện bảo tàng gọi cho cháu vào ngày mai.”
“Cám ơn cô,” tôi nói, nhét thêm nhiệm vụ ấy vào cái danh sách những việc cần làm dài liên tu bất tận của mình.
Ðại tướng Lee đã chạy qua mặt tôi hướng về con trâu thuộc và bắt đầu sủa. Chad cười vang. “Nhìn kìa. Cu cậu tưởng là mình vừa tìm được bạn mới.”
Sophie bước đến, mọi cố gắng trong việc quẳng cho Chad cái nhìn khinh khỉnh đã thất bại thảm hại. “Không, thật ra, dường như nó đang sủa vào cái bàn giấy ngay phía sau Ông Trâu kìa.”
Nó nhảy mũi trong khi Chad bước đến và bế con chó lên. “Có việc gì thế, chàng to con? Cậu sợ ma à?”
Ðại tướng Lee trả lời bằng một tiếng sủa nhách vang rền và vặn người trên cánh tay Chad để nhìn cái bàn lần nữa.
Jack và tôi cùng bước đến gần chiếc bàn giấy trong khi Sophie bước đến và mở ngăn kéo bàn. “Nhìn này - có một xấp giấy tờ trong đây này.”
Jack bước đến và nhấc chồng giấy tờ ra. “Tôi có biết. Mellie và tôi tìm thấy chúng vào đêm qua. Khi nào có thời gian tôi sẽ xem kỹ hơn, mặc dù khi mới liếc sơ qua thì tôi chẳng thấy có gì quan trọng cả.” Anh bước đến và nhét chúng trở lại vào trong ngăn kéo, khi ấy tôi bỗng nhớ ra điều tôi nghĩ trong đêm trước ngay khi tôi vừa chìm vào giấc ngủ. Tôi đặt bàn tay lên cổ tay Jack. “Chờ chút. Tôi muốn xem cái chứng thư ấy một lần nữa.”
Trong một thoáng tôi có cảm giác thật khác thường là anh định từ chối. “Ðược thôi,” anh nói và lật qua các tờ hồ sơ rồi rút ra tờ giấy tôi cần và đưa cho tôi.
Tôi nhìn nhanh qua bản chứng thư, mắt tôi dừng lại ở phần cuối và xác nhận điều tôi đã nghĩ trước đây. “Tôi có biết người đã làm chứng cho vụ này.” Tôi nhìn lên, bắt gặp ánh mắt của Jack, và rõ rằng anh ta đã biết. “Ông nội tôi - Augustus Middleton.”
Ðại tướng Lee lại sủa vang khi Sophie và Chad tiến đến gần chúng tôi để xem kỹ hơn tờ chứng thư. Sophie cầm lên tờ giấy từ tay tôi và nhíu mắt đọc những dòng chữ nhỏ. “Mình nghĩ như thế cũng có lý vì ông nội cậu không chỉ là bạn mà còn là một luật sư. Nhưng tại sao ông Vanderhorst cha lại chuyển nhượng tài sản cho vợ mình nhỉ?”
Chad cúi xuống bế Ðại tướng Lee lên, lúc này cũng đang nhảy chồm ra vẻ như cũng muốn xem cho rõ hơn. “Việc này rõ là một điều khó hiểu,” anh chàng nói và nhìn xung quanh. “Nhưng chắc chắn nếu bốn chúng ta chụm đầu lại cùng nhau suy nghĩ thì chúng ta sẽ khám phá ra thôi.”
Bà Trenholm đằng hắng một cách lạ tai, và lại ho húng hắng. “Jack này, con có nhớ cái phim hoạt hình buồn cười về con chó và bốn người bạn của nó mà con từng xem mỗi sáng thứ Bảy hay không? Bọn chúng thường phá án và lái chiếc xe van ấy.” Một nụ cười tươi vắt ngang gương mặt bà Trenholm.
Jack nhíu mày. “Ý mẹ là Scooby-Doo?”
Sophie cười khìn khịt. “Với Shaggy, Fred, Velma, và Daphne?”
“Vâng! Ðúng đấy.” Amelia chặn bàn tay lên miệng để ngăn lại một tiếng cười to.
“Hu ra!” Chad lên tiếng, rõ ràng là đã hiểu ra câu chuyện tếu mà bằng cách nào đã vượt quá sự hiểu biết của tôi.
Khi Jack và Sophie cũng bắt đầu cùng cười rộ thì sự bực mình của tôi đã chuyển sang cáu kỉnh. “Tôi nghĩ cũng có người trong chúng ta có việc quan trọng cần phải làm hơn là ngồi xem TV vào những buổi sáng thứ Bảy,” tôi nói và nhớ lại hồi ấy tôi đã từng ngồi cạnh giường của ba tôi với một cái chậu để phòng khi ông ấy có ói mửa sau những buổi chè chén say sưa tối thứ Sáu thì tôi có cái mà hứng và không phải dọn dẹp.
Marc hắng giọng. “Sự trùng hợp này có vẻ hơi không tự nhiên nhỉ. Nhưng chẳng lẽ các bạn không cần có thêm sự trợ giúp của một con ma à?”
Lời nói ấy nhanh chóng khiến mọi người tỉnh ngủ, và tôi tự hỏi không biết bọn họ có nhớ về những bức hình hay bay trong phòng khách hay không. Tôi né tránh cái nhìn của Jack rồi quay sang tờ chứng thư. “Có phải tôi có nghe đâu đó rằng đồn điền Magnolia Ridge vừa được mua lại gần đây không?”
Marc lại ho nhẹ. “Ðúng ra, tôi sở hữu nó đấy. Xem như sự đột phá đầu tiên của tôi vào lĩnh vực bất động sản cổ. Ðồn điền Magnolia Ridge đã bị bỏ hoang và sau đó nằm dưới quyền sở hữu của chính quyền trong nhiều năm dài rồi được đưa ra đấu giá. Quý vị có thể thấy là tôi may mắn có mặt đúng nơi đúng lúc.”
“Thật là một sự trùng hợp thú vị nhỉ,” Jack nói với một nụ cười mím chặt.
“Ðúng thế, phải không nào?” Marc mỉm cười, rồi quay sang tôi. “Xin lỗi tôi phải đi sớm vì có một cuộc hẹn khác. Melanie, khi nào em không quá bận rộn thì cho phép tôi được đi tham quan ngôi nhà vào một dịp khác nhé. Và tôi sẽ đón em lúc năm giờ chiều thứ Sáu? Em chỉ cần mang theo bàn chải răng và bộ đồ tắm thôi.”
Mọi đôi mắt đều đổ dồn vào tôi, và tôi cảm thấy đôi má của mình nóng rực, cảm thấy có lỗi vì tôi đã có thể tự thưởng cho mình thời gian nghỉ trong khi tất cả mọi người còn lại phải làm việc cật lực chỉ với một mức lương khiêm tốn - sáng kiến của ba tôi - và được ăn các món ngon do bà Houlihan nấu. Ngoại trừ động cơ chính của Chad là có liên quan đến Sophie, tôi không thể ảo tưởng rằng trên đời lại có người muốn làm việc trùng tu nhà cổ chỉ để cho vui. Tôi nhìn xuống những móng tay bị gãy xước của mình, là món quà của việc cạo không biết bao nhiêu là lớp sơn của cầu thang chính, những lớp sơn vốn đã chồng chất lên nhau qua nhiều thập kỷ. Và rồi tôi chợt nhớ rằng tôi lại lỡ hẹn một lần nữa với cô thợ nhuộm tóc của tôi vì tôi “lại phải ngồi chờ thợ điện đến.”
“Tôi hứa là chuyến đi này hoàn toàn không phải chỉ để nghỉ dưỡng, nếu điều này làm cho em đỡ áy náy,” Marc nói thêm. “Chúng ta có thể bàn tiếp về bất động sản cổ ở Charleston và thậm chí còn có thể lên danh sách những ngôi nhà mà chúng ta sẽ đi xem trong tuần tới.”
Nói về công việc khiến tôi cảm thấy lương tâm mình cũng thanh thản được phần nào, và khi tôi lén nhìn bộ móng tay bị xao lãng của mình lần nữa, thế là tôi lại quyết tâm. Tôi hất hàm một cách thách thức. “Phải, thế thì tuyệt quá. Em sẽ sẵn sàng.”
Vẻ ngạc nhiên của anh mau chóng bị che giấu đằng sau một nụ cười. “Tốt quá. Hẹn sớm gặp lại em nhé.” Rồi anh hôn phớt lên má tôi, hơi thở ấm áp của anh vờn đùa thần kinh cảm giác trên ấy khiến tôi đỏ mặt. Tôi mừng vì đèn trong phòng khá mờ.
“Ðể em đưa anh ra ngoài,” tôi nói và bước theo Marc đi ra cửa.
“Cả tôi nữa,” Jack nói và đi theo chúng tôi ra cầu thang. Tôi chẳng thèm quẳng cho anh ta cái nhìn nghiêm khắc nữa, vì việc ấy cũng chẳng thay đổi được gì.
Marc dừng lại giữa lưng chừng cầu thang. “Ngôi nhà này quả là tuyệt đẹp. Thật lòng tôi thấy hơi thất vọng vì nó chưa được đăng bán. Mà nghĩ lại, nhìn vào khối lượng công việc ở đây, tôi cũng không rõ là mình có sẵn lòng làm cho đến cùng hay không nếu tôi ở vị trí của em.”
Chúng tôi ra đến cửa chính. “Tin em đi,” tôi nói, “Ngày nào em cũng cứ nghĩ không biết mình có sáng suốt hay không khi lại quyết định sống ở đây.”
Marc mỉm cười, đôi mắt anh thật ấm áp. “Không có gì đáng lo về sự sáng suốt của em cả, Melanie ạ. Em đã hứa với một ông già, điều đó chứng tỏ em có một tấm lòng nhân hậu và rộng lượng. Ðó là điều rất tốt, em biết rồi đấy.”
Tôi nghĩ anh sắp hôn tôi, và tôi cũng chẳng phản đối về việc ấy, thì nghe tiếng Jack nói từ sau lưng chúng tôi. “Mellie của chúng tôi là thế đấy. Cô ấy có một tấm lòng vàng.” Rồi anh bước vòng quanh chúng tôi và mở cửa. “Cám ơn ông đã ghé qua chơi, Matt. Bọn tôi sẽ gặp lại ông sau nhé.”
Ðôi mắt của Marc lóe lên một sự căm ghét tột bực nhưng rồi nó nhanh chóng vụt biến mất. Marc lại nhìn tôi lần nữa, đôi mắt nâu của anh thật tập trung. “Hẹn gặp em thứ Sáu nhé.”
“Mong sớm đến ngày ấy,” tôi nói và nhìn anh bước ra hành lang có mái vòm, tự hỏi liệu anh có hôn tôi hay không nếu Jack không có ở đấy.
Tôi đóng cửa lại, rồi xoay quanh, suýt tí nữa thì nhảy dựng lên vì giật mình khi thấy Jack đang đứng quá gần mình như thế. Anh không cười.
“Có nhớ những gì tôi nói về sự trùng hợp ngẫu nhiên không, Mellie? Không hề có chuyện ấy. Không nói đến việc hắn ta muốn cô nghĩ như thế nào, nhưng đây rõ ràng không phải sự trùng hợp khi Marc Longo không chỉ làm chủ Magnolia Ridge mà hắn lại còn xuất hiện ngay trước cửa nhà cô và ngỏ ý muốn mua ngôi nhà này nữa.”
Cáu tiết, tôi vùng vằng đi nhanh qua anh ta và hướng về cầu thang. “Tôi đã nói với anh rồi, anh ấy là một doanh nhân. Nếu anh ấy muốn đầu tư vào bất động sản ở nơi sinh trưởng của mình thì cũng chỉ hợp lý thôi.”
Jack đi theo tôi, gót giày của anh ghim vào sàn nhà với mỗi bước đi. “Nhưng tại sao lại là cô? Tại sao đúng ngôi nhà này? Cô không nghĩ rằng có việc gì khác nữa sao?”
Tôi đứng trên bậc thang thứ ba và xoay người nhìn anh. “Chẳng hạn cái gì? Rằng anh ấy đã phát hiện ra ông nội mình và Louisa đã thực sự có tư tình với nhau? Tại sao điều ấy lại khiến anh ấy muốn mua hết toàn bộ những điền sản chỉ vì nó có liên quan đến bà ấy? Marc Longo chỉ đơn giản không phải là loại người đa sầu đa cảm chỉ vì một câu chuyện tình xưa hoặc một vụ tai tiếng của quá khứ. Anh ấy là một doanh nhân, nhớ không? Anh ấy chỉ tìm cách kiếm tiền thôi.”
Tôi đang run rẩy, giận dữ một cách phi lý và rồi xoay người lại chạy lên lầu. Jack kéo cánh tay tôi, thình lình giật mạnh người tôi lại. “Hắn ta chỉ sử dụng cô để đoạt được cái gì đó tôi - tôi cũng không rõ là gì, nhưng nó chắc chắn phải có liên quan đến ngôi nhà này. Tôi đoán là hắn đã đi tìm cái ấy ở đồn điền Magnolia Ridge, và khi hắn chẳng tìm được gì thì hắn cho rằng nó phải ở đây trong ngôi nhà này.”
Tôi giật mạnh cánh tay lại, nhưng Jack vẫn không buông. Anh tiếp tục. “Tôi đã hỏi lòng vòng trong thành phố, và phát hiện Marc Longo hiện đang nợ ngập mặt và rất cần tiền. Mẹ của tôi có thể nói cho cô nghe thêm về việc hắn đã quịt tiền đóng góp từ thiện ủng hộ bệnh nhân AIDS mà họ đã đề cập đến lúc nãy như thế nào. Hắn chưa bao giờ thanh toán đúng hạn. Chủ nợ của hắn ngày càng đông đảo như nấm mọc sau mưa.” Anh rướn người lên. “Hắn muốn cái gì đấy, Mellie ạ. Và hắn không phải là loại đàn ông có thể chấp nhận một lời từ chối đâu.”
Ngực tôi nghẹn lại, cảm giác thất vọng quen thuộc lại tràn về, và tôi xoay vòng người lại rồi chạy lên cầu thang. “Có phải anh chẳng thể nào tin nổi việc có một người đàn ông đẹp mã và thông minh lại có thể chỉ thích tôi hay không?” Tôi nuốt nước bọt, cảm thấy hổ thẹn khi nghe thấy tiếng mình nghèn nghẹn như đang khóc. Mình đã tuyệt vọng đến thế hay sao? Tôi dừng lại trên bậc thang cuối cùng và thở lấy hơi. “Thôi được. Vậy nếu động cơ của anh ta không hề kinh khủng đến thế thì sao nào? Ở giai đoạn này trong cuộc đời của mình, tôi chẳng bận tâm nữa. Anh ấy đẹp trai và tận tâm chu đáo, và anh ấy thích đưa tôi đi chơi. Cả hai chúng tôi đều thoải mái vui vẻ và không có ý định lên kế hoạch làm đám cưới, làm gì mà ầm ỹ đến thế?” Rồi tôi vừa thở vừa run bần bật, cố kềm cho giọng của mình sao cho nghe không đến mức quá tuyệt vọng như trong lòng tôi đang nếm trải. “Nhìn này, tôi là người đã trưởng thành, và tôi có thể tự lo cho mình được. Có bao giờ anh dừng lại mà nghĩ rằng có lẽ tôi chỉ muốn chơi bời vui vẻ với một gã đàn ông xinh xắn bảnh trai? Như thế thì có gì sai nào?”
Giọng của anh trầm xuống sau lưng tôi. “Có phải em cũng không thể nào tin nổi rằng tôi thật sự lo lắng cho em và không muốn em bị tổn thương hay không?”
Khi ấy tôi đang quá giận dữ và đau khổ khiến tôi chẳng thể tin bất cứ điều gì anh ta nói, và tôi muốn làm tổn thương anh thật nhiều như anh đã làm tổn thương tôi. Tôi quay người lại đối mặt với anh và nắm lấy tay vịn cầu thang. “Tại sao hôn thê của anh lại rời bỏ anh hở Jack?”
Gương mặt anh vẫn bình thản nhưng tôi thấy mắt anh hơi tối lại và tôi biết mình đã đạt được mục tiêu. Ban đầu tôi nghĩ anh ta sẽ không trả lời. Nhưng rồi anh lại lặng lẽ nói, “Cô ấy nói với tôi rằng cô ấy không yêu tôi. Rằng cô ấy chưa bao giờ yêu tôi cả.”
Bất cứ sự thỏa mãn nào tôi có thể cảm thấy được bỗng chốc tan biến nhanh trước sự đau đớn và mất mát đong đầy trong mắt anh. “Jack, tôi...” Trong một tích tắc, tôi vừa kịp ngửi thấy mùi thối rữa chung quanh mình trước khi những ngôn từ kịp phọt ra khỏi miệng tôi bởi cảm giác rõ rệt của hai bàn tay lạnh như nước đá đấm vào lưng tôi và làm tôi ngã dúi dụi thẳng vào Jack. Anh kịp đưa một cánh tay ra đỡ lấy tôi trong khi tay còn lại vẫn nắm chặt vào thanh vịn cầu thang.
“Cô phải thôi ngay không được tự ngã vào người tôi như thế này nữa, Mellie à,” anh vừa nói xong thì tôi lại tiếp tục cảm thấy thêm một cú xô đẩy thật thô bạo nhắm vào giữa lưng tôi, khiến cả hai chúng tôi lăn tròn xuống cầu thang hướng về sàn đá cẩm thạch bên dưới. Jack giữ chặt vòng tay xung quanh tôi, xoay người để anh rơi trước xuống cầu thang bằng gỗ và chịu hết lực xóc của cú ngã. Gia tốc ấy đẩy chúng tôi ngày càng nhanh xuống cầu thang, và tôi có cảm giác Jack đang cố xoay người chúng tôi để cả hai không bị ngã cắm đầu xuống trước.
Rồi, cũng bất ngờ giống như cú đẩy từ phía sau, chúng tôi bỗng dừng lại đột ngột trên bậc thang cuối cùng. Gương mặt Jack chỉ cách mặt tôi chưa đến hai phân rưỡi, thật gần đến nỗi tôi có thể thấy những giọt mồ hôi đang rịn trên trán anh. “Cái gì thế...?” Tôi cảm thấy trống ngực anh phập phồng khi chúng tôi nằm áp sát vào nhau nơi chúng tôi vừa rơi xuống. Anh không cố đưa tôi ra khỏi người anh, hai cánh tay anh vẫn ôm choàng lấy tôi. Nếu trong tình huống khác, có lẽ tôi đã có thể hưởng thụ giây phút này. “Cô có sao không?”
Sửng sốt đến không nói nên lời, tôi chỉ gật đầu, tâm trí đang kiểm kê lại xem tay chân của mình có còn đủ hay không. Tôi đã cảm thấy vết bầm ở hai chỗ trên lưng, là nơi mà những bàn tay vô hình đã chạm vào.
“Làm sao mà việc ấy có thể xảy ra nhỉ, Mellie? Cô đang đứng vững, và rồi bỗng nhiên cô lại bay về phía tôi, như thể cô bị ai xô từ sau lưng ấy.”
Răng tôi bắt đầu đánh lập cập, và anh càng siết chặt vòng tay quanh người tôi hơn. “Chỉ là tôi... vụng về thôi. Tôi rất hay ngã.”
Anh nhìn chằm chằm vào tôi một hồi, hơi thở của anh thật ấm trên má tôi. Không ai trong chúng tôi có ý định nhúc nhích.
Jack tiếp tục nói. “Và tôi thề là đã có ai đó - hoặc cái gì đó - đã đỡ chúng ta khỏi cú ngã ấy. Cảm giác như mình rơi xuống cái gối êm ấy.”
Tôi cắn chặt răng lại để chúng không đánh lập cập nữa trước khi nói. “Tôi không thể tưởng tượng được việc ấy lại đã có thể xảy ra,”
“Thật không?” anh hỏi, nhướn một bên mày.
“Thật đấy,” tôi nói.
“Vậy là không có gì khác ở đây mà tôi cần biết. Không gì có thể khiến cô - hoặc tôi - gặp nguy hiểm.”
Tôi lắc đầu, và lại ngửi thấy mùi hoa hồng. Răng của tôi thôi không đánh lập cập nữa.
“Cô cũng không biết rằng có một... hồn ma nào đó vốn đang cố gây sự chú ý của cô vì lý do này hay lý do khác, khi cứ cho là, cô cũng tin vào những thứ như thế.”
Một lần nữa, tôi lại lắc đầu. “Không, dĩ nhiên là không.”
Có tiếng động của vật thể rắn nào đó rơi xuống sàn trong phòng khách cạnh bên khiến cả hai chúng tôi đều giật mình, nhưng không ai cử động. Rốt cuộc, cả hai đứa đều đã từng nghe tiếng động ấy rồi còn gì.
Jack đã hơi nhích người ra một chút và đang nhìn chăm chăm vào bờ môi của tôi bằng cái nhìn khiến da thịt tôi như căng ra từ trong xương tủy. “Vậy thì, nếu toàn bộ những sự vụ này đều giống như nhau,” anh nói bằng một giọng trầm lắng, “thì tôi sẽ phải loanh quanh ở đây để bảo vệ cho cô khỏi bị hại bởi chính cô, được chứ?”
Tôi gật đầu vì đã hết hơi không nói nổi.
“A ha, mấy bồ này. Xin lỗi vì đã làm gián đoạn, nhưng mà cậu nhỏ cần phải đi tè.”
Jack và tôi vội vã lò dò đứng dậy, rồi cả hai đứng ở hai phía đối diện nhau của cầu thang và nhìn một cách thờ ơ khi Chad ôm con chó nhỏ đi xuống, đôi dép lê của anh chàng bước thật nhẹ nhàng trên các bậc thang, có lẽ vì thế mà chúng tôi đã không nghe khi anh ta bước xuống từ căn gác mái.
Chad hết nhìn tôi rồi lại lướt sang Jack và lại quay về nhìn tôi trong khi một nụ cười chầm chậm lan tỏa khắp gương mặt anh chàng. Rồi khi bước về phía cửa chính, anh ta nói với qua vai mình, “Tôi sẽ gõ cửa trước khi bước vào trở lại.”
Sau khi nghe tiếng đóng cửa, tôi bước vào phòng khách, Jack đi theo sát tôi. Ngay trước chiếc đồng hồ cổ, một vật đang nằm ngửa trong đó có hai gương mặt đang nhìn lên chúng tôi. Ðó là bức hình của Nevin Vanderhorst và mẹ ông ấy.
Jack cầm nó lên và nhìn tôi. “Vậy thì không có gì bất thường đang xảy ra trong ngôi nhà này.”
“Không hề,” tôi nói, tránh không nhìn vào mắt anh và giật mạnh khung hình ra khỏi tay anh và đặt nó lại lên bàn, là nơi tôi vừa nhìn thấy nó lần cuối cách đấy chưa đến một giờ đồng hồ.
Chợt nhớ ra rằng mình vẫn còn giận anh ta, tôi bỏ đi mà không nói thêm lời nào rồi hướng lên cầu thang, cảm thấy anh vẫn đang nhìn chằm chặp vào lưng mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...