Ngôi nhà có cánh cổng cao cao


CHƯƠNG 8: NHỮNG NGÀY YÊN BÌNH NGẮN NGỦI
* Sáng Chủ Nhật.
-Này, ánh mắt chị nhìn anh Hải Đăng rất là lạ đó nha!
-Đâu có!
Uyển Thanh giật mình khi thấy Du Du vào phòng ăn. Hải Đăng là tên của anh làm ở vườn sau. Nó phát hiện ra chị Thanh đã để ý anh Hải Đăng từ lâu rồi, nhưng phải để xác nhận thêm vài lần mới dám khẳng định. Nó còn phát hiện ra 2 cặp mắt già của bà Khaly và ông Ô nhìn nhau trìu mến, nhưng chưa bao giờ dám nói chuyện với nhau. Du Du đang ấp ủ trong lòng một kế hoạch giúp những con người “độc thân” này nhận ra tình cảm của mình. Rồi chợt nảy ra một ý định, nó nhờ bà Khaly dạy cho nó làm bánh ngọt.
Bà Khaly rất sẵn lòng, vì hôm nay là chủ nhật nên cũng rất tốt để mọi người thay đổi khẩu vị. Nó rủ cả chị Uyển Thanh vào cùng học. Bà dạy nó pha nước, nhào bột, đường như thế nào. Cũng không mấy dễ dàng để nặn ra được một ụ bột vừa mịn, vừa dai. Rồi đến giai đoạn nặn hình, có thể nặn ra những hình thù mà mình ưa thích.
Việc làm bánh càng trở nên thích thú vì đến giai đoạn dùng socola vẽ lên, trông rất hấp dẫn. Tha hồ vẽ những hình dễ thương, hoặc viết chữ lên bánh…Nó bảo bà KhaLy và chị Uyển Thanh cùng nó viết tên những người trong nhà lên bánh để tặng cho mỗi người một cái. Sau một hồi lưỡng lự, hai người cũng chịu. Và đúng như nó đoán, chị Uyển Thanh viết chữ Đăng, bà Khaly viết chữ Ô trong cái bánh đầu tiên của mình. Sau đó viết hết tên những người làm trong nhà. Du Du bắt đầu xếp những chiếc bánh vừa làm vào khay và đi mời mọi người. Những người làm cùng rất thú vị khi nhìn những chiếc bánh dễ thương của Du Du. Mọi người đều mỉm cười và nhận bánh rất vui vẻ vì cái bánh có hẳn tên riêng của mình. Khi nó đem bánh đến cho Hải Đăng, người làm vườn sau, nó cố tình đưa những chiếc bánh của chị Uyển Thanh làm lúc nãy, kèm theo những lời nói đầy ẩn ý:” Chị Uyển Thanh làm cái này để tặng riêng cho anh đó.” Du Du bước ra vườn trước và gặp lão Ô, Du Du đưa chiếc bánh to nhất mà lúc nãy bà Khaly làm mẫu để chỉ cho 2 đứa nó.
-Bà Khaly nhờ cháu chuyển cái này cho ông và chúc ông ngon miệng!
Nó quay bước vào nhà, nó biết rằng lão Ô sẽ rất thích chiếc bánh ấy và chờ đợi cái bánh ấy từ lâu lắm rồi. Trên cái khay nó cầm giờ còn một chiếc bánh, và bên trên là 2 chữ THIÊN TỨ.
Nó đi ngang qua phòng Thiên Tư và thấy hơi có lỗi vì không làm cho cậu ta một cái, nhưng rồi nó lại nghĩ chẳng sao cả, vì nó chẳng ưa gì cậu ta. Ai biểu cậu ta chỉ hay gây thù chuốc oán làm chi. Nó mạnh dạn tiến đến phòng Thiên Tứ. Nó gõ cửa và được sự đồng ý vào phòng, Thiên Tứ đang ngồi ở bàn học. Nó hồi hộp và hơi bẽn lẽn lại gần:
-À, hôm nay mình được bà Khaly chỉ cho cách làm bánh, cậu dùng thử chiếc bánh đầu tiên mà mình làm xem thế nào nha.
Thiên Tứ ngồi trên ghế không có một biểu hiện gì, chỉ hơi cau mày nhìn chiếc bánh có tên và một hình mặt cười bằng socola thật con nít. Nó xấu hổ chạy ra khỏi phòng, nghe tim mình đập rất nhanh. Chỉ khi Du Du đi khỏi, người ngồi trong phòng mới bật cười. Có tiếng cửa phòng tắm bật mở:
-Em đang làm gì trong phòng của anh vậy? Mà lại còn ngồi cười nữa chứ!
Thiên Tứ từ trong phòng tắm bước ra, lau lau cái đầu đang ướt.
-À, em sang mượn quyển tập về chép bài.
-Cái gì trên tay vậy?
-À, bánh từ nhà bếp đem lên.
-Sao không có phần của anh vậy?

-Anh tự xuống lấy đi, mà nhanh lên, chắc ở dưới không còn nhiều đâu.
Nói rồi Thiên Tư cầm chiếc bánh đứng dậy ra phía cửa.
-Chẳng phải em sang mượn tập sao, chưa lấy mà đã đi rồi?
-Chút nữa anh đem sang phòng em dùm, em về phòng có việc.
Thiên Tư khép cánh cửa lại.
-Cô ta thật là thiên vị, chỉ có anh hai là có bánh, không làm cho mình một cái, đã vậy thì lấy luôn.
Cậu ta dùng tay quẹt đi cái dấu nho nhỏ bằng socola trên chiếc bánh, vì 2 cái tên khá giống nhau, nên việc thay đổi quá dễ dàng, chiếc bánh bây giờ là dành riêng cho THIÊN TƯ.
Tối hôm đó, Du Du chợt lên cơn đau bụng dữ dội, nó vội vàng ra ngoài nhà vệ sinh chung của khu nhân viên, tay ôm cái bụng, mặt nhăn nhó. Nó chợt giật mình khi thấy một vài người nhân viên khác cũng đang ôm bụng đứng chờ nhà vệ sinh. Mọi người quay lại nhìn nó bằng ánh mắt hình viên đạn. Nó chưa kịp hỏi mọi người tại sao lại đồng loạt bị đau bụng như vậy thì thấy chị Uyển Thanh cũng ôm bụng chạy ra. Mờ mờ hiểu ra sự việc. Nó nhìn chị Uyển Thanh mặt mếu đến thảm thương.
-Vô cùng xin lỗi mọi người, có thể nguyên liệu bánh hoặc do…
-Ồ, không sao đâu, dù gì thì lâu lâu có chuyện lạ xảy ra cũng hay mà.
Mọi người nhìn 2 đứa nó vừa ôm bụng cười, vừa đau. Nó và chị Uyển Thanh cúi đầu lia lịa xin lỗi. Mọi người không ai trách mắng gì. Nguyên nhân đồng loạt đau bụng ắt hẳn là do những chiếc bánh nó làm, thiệt là hết sức oái oăm, không biết nói gì để xin lỗi. Rồi nó chợt nhớ chiếc bánh làm cho cậu chủ Thiên Tứ. Thôi rồi, nó đang tưởng tượng ra cái khung cảnh Thiên Tứ chạy ra chạy vào nhà vệ sinh mà căm thù nó. THật là khổ sở và khó xử cho nó trong tình huống này. Nó chắp tay lẩm bẩm: “Cầu trời cậu ta chưa ăn, cầu trời cậu ta chưa ăn”. NÓ vừa than vừa ôm cái bụng đau của mình, khiến ai nấy đang đau cũng phải bật cười. Tầng trên của INNO, cũng đang có một người ngủ không yên vì lỡ ăn cái bánh…
Sáng hôm sau, nó đang uể oải, vì cả đêm qua khó ngủ. Nó chợt nhớ ra có việc quan trọng phải thực hiện ngay. Du Du thay đồng phục đi học, rồi chạy ra phía gian nhà chính để chờ 2 cậu chủ từ tầng trên đi xuống.
-Cậu Thiên Tứ, tối hôm qua… cậu ngủ được chứ, có bị sao không?
-Không có gì bất thường cả, có việc gì à!
-Về việc cái bánh hôm qua…
-À, mình chưa ăn.
-Vậy thì may quá!
Nó thở dài, may là Thiên Tứ không bị gì, sắc mặt cậu ta cũng tươi tỉnh, cậu ta chưa ăn cái bánh đó, nó hơi buồn một chút, nhưng dù vậy cũng đỡ hơn…Trong đầu Thiên Tứ thì lại đang nghĩ hoàn toàn khác. Hôm qua, lúc Thiên Tư kêu cậu ta xuống bếp lấy một cái, nhưng cậu ta lại không để ý lắm và không xuống nhà bếp lấy. Thiên Tư đứng gần đó, vội vàng khoác vai Thiên Tứ, đẩy cậu ta vào xe và đi đến trường, dường như để tránh bị lộ tẩy việc gì đó. Vừa vào xe, Thiên Tư nhăn nhăn cái mặt, tay xoa cái bụng.

-Trông sắc mặt em không được khỏe, có việc gì à?
-À, không, có thể do hôm qua em ăn phải cái gì đó!
Rồi cậu ta quay sang một bên, thì thầm đủ để một mình nghe: “Biết thế lúc đó không lấy chiếc bánh ấy làm gì, báo hại suốt đêm qua ra vào tolet. Con gái gì mà nấu ăn tệ thật! Đúng là đồ nhà quê”
Mâu thuẫn về vụ cái khung hình dường như Thiên Tư đã bỏ qua cho nó, ánh mắt cậu ta đã trở lại như xưa. Mặc dù tấm hình trong phòng không được để vào cái khung hình của nó như cũ, nhưng cả 2 lại tiếp tục đấu đá từng ngày, từng giờ mỗi khi gặp nhau, điều đó làm nó cảm thấy thoải mái hơn. Dường như cậu ta rất thích đày đọa nó. Ngày nào cũng được gọi lên phòng và than phiền, chỗ này lau chưa sạch, quần áo cần giặt chưa lấy, hay cả việc tìm kiếm bất cứ cái gì trong phòng cậu ta, cứ làm như nó nắm rõ hết vị trí đồ đạc trong phòng vậy. Cũng thật lạ, khi mà lúc trước cậu ta nói không muốn thấy mặt nó, vậy mà bây giờ lại cứ kêu nó lên phòng để than phiền và bắt nó làm lại. Chạm mặt nhau quá nhiều lần như vậy chẳng phải càng khó chịu hơn hay sao. Thật không thể hiểu nổi tên Thiên Tư này. Nó vô cùng bực tức lau lại cái tủ quần áo của cậu ta theo như lời cậu ta than phiền. Thật là vô lý, khi cậu ta quẹt được một đường bụi ở trên nóc tủ, và nói rằng nó làm việc thật ẩu tả. Nhưng làm sao một cô gái như nó có thể leo thật cao để lau chùi tận trong cùng bên trên của cái tủ? Nhưng dù gì cậu ta cũng là cậu chủ, nó không thể nào cãi lại được, đành phải lao động “ngoài giờ” bất đắc dĩ. Du Du bèn tìm một cái ghế và leo lên lau, để tên Thiên Tư không còn gì bắt bẻ được. Cái ghế thật cao, nên việc leo lên vô cùng khó khăn. Lui cui một hồi nó mới có thể leo lên được. Khi đứng trên ghế rồi thì việc giữ thăng bằng lại là vấn đề. Vừa lau mà Du Du vừa run, nó chậm rãi lau từng chỗ một, vừa phải vịn để giữ thăng bằng. Nó rướn mình lên để với tay vào xa hơn, cố rướn xa hơn một chút nữa, một chút nữa,…và rồi, nó thấy mình đang chơi vơi, hình như cái ghế bị lệch và bắt đầu nghiêng ngửa. Du Du thấy mình không còn đứng vững nữa mà cả ghế và người đều mất thăng bằng. Toàn thân của nó đang lơ lửng và “rơi tự do”. Tay cầm chiếc khăn, miệng nó há hốc miệng ra và la thất thanh : Á, á, á…
Người nó ngả theo tư thế ngửa ra sau, tay chới với vào không trung. Và “bụp” một phát. Không đau đớn chạm vào sàn như tưởng tượng, mà dường như có một vật thể gì đang đỡ nó, cảm giác rất êm ái. Nó từ từ mở mắt ra và trố tròn, người trước mặt nó bây giờ là tên cậu chủ đáng ghét Thiên Tư. Khuôn mặt cậu ta bây giờ rất gần với nó. Cảm nhận đang nằm gọn trong vòng tay cậu chủ, nó không hề cảm kích vì cậu ta đã đỡ nó kịp thời, mà ngược lại nó cảm thấy vô cùng sợ hãi. Điều đáng chú ý ngay lúc này, chính là bàn tay của Thiên Tư… đang chạm vào vòng 1 của nó. Không gian như đứng lại, 4 mắt tròn xoe nhìn nhau không cử động. Bất giác nó la thất thanh lên, còn to hơn khi nó vừa bị té, nó tát Thiên Tư một cái rõ đau, và xô cậu ta ra, làm cho cậu ta không kịp phản ứng và ngã nhoài ra sau. Nó không thể nói lời nào, cắm đầu đứng dậy chạy thẳng ra khỏi phòng. Cánh cửa phòng đóng lại, Du Du đứng bên ngoài thở hổn hển. Nó nhớ lại khung cảnh lúc nãy, đưa tay lên tim mình và lo sợ.
-Tại sao lại dám làm như vậy với mình. Không có gì cả, bình tĩnh, bình tĩnh…Thiên Tư, đồ sàm sỡ…
Không thể trấn tĩnh được mình, nó chạy đi và hét thật to như vậy. Nó thấy cả người bây giờ nóng ran. Thiên Tư vẫn ngồi trong phòng không hề nhúc nhích, tư thế bị xô ngã vẫn giữ nguyên. Đến khi nghe nó la thất thanh “đồ sàm sỡ”, cậu ta mới giật mình tỉnh lại, khuôn mặt cậu ta lúc này như bị rút hết máu. Nhìn thấy Du Du mất thăng bằng, cậu ta chỉ định chạy ra đỡ, nhưng ai ngờ sự việc lại trớ trêu đến như vậy, cái tay lại vô tình đụng vào chỗ nhạy cảm nhất của con gái. Đưa bàn tay “tội lỗi” của mình lên, Thiên Tư lắc đầu ngao ngán. “Vô ý thật!”, không biết rồi đây sẽ đối mặt với cô ta thế nào. Rồi cậu ta đưa tay lên xoa xoa cái má đang ngấn 5 ngón tay của Du Du.
-Cô ta thật là vô ơn, dù gì mình cũng là người vừa cứu cô ta cơ mà!
Kể từ hôm đó, Thiên Tư không còn gọi Du Du lên mà than phiền nữa. Những giờ mà Du Du lên dọn dẹp phòng, cậu ta đều tránh mặt. Những lúc chạm mặt nhau trong nhà, cả 2 đều bối rối, và lảng đi việc khác ngay tức khắc. Ánh mắt của Du Du vừa ngượng ngùng vừa căm thù. Lần đầu tiên có một đứa con trai dám chạm vào nó như vậy, nhưng nó không thể kể việc “đáng xấu hổ” này với bất cứ ai, nó sẽ không có đất để mà chui xuống mất, nhất là không thể để việc này đến tai Thiên Tứ. Điều cần làm bây giờ là phải thương lượng với tên Thiên Tư, hắn ta thể nào cũng đem việc này ra làm trò đùa, vì trêu ghẹo nó là niềm vui cho cậu ta mà.
-Cô muốn nói với tôi cái gì?
Thiên Tư cố tỏ ra bình thường, lạnh lùng quay lưng lại, không muốn để Du Du thấy vẻ mặt ngại ngùng của mình. Kể từ sau vụ việc đó, không hiểu sao cậu ta cũng trở nên lúng túng và không dám chạm mặt Du Du. Ngày hôm đó, lần đầu tiên Thiên Tư có cảm giác như vậy, là cảm giác gì mà làm tim cậu ta đập mạnh, khuôn mặt thì nóng bừng, còn toàn thân thì cứng đơ ra.
-Chuyện hôm nọ chỉ là tai nạn, tôi mong cậu giữ miệng dùm.
-Chuyện hôm nọ?
-Cậu đừng giả bộ nữa, tôi xin cậu đấy, việc đó đối với cậu không có gì, nhưng đối với một cô gái trong trắng như tôi thì đó rất là quan trọng.
-À, ra thế!
Thiên Tư lúc này mới có thể bình tĩnh quay lại nói chuyện, cậu ta lại mang nụ cười đầy gian mãnh, vì dường như trong đầu cậu ta vừa nghĩ ra trò gì thú vị lắm, đây là lúc thích hợp để trả thù về cái tát hôm nọ.
-Cô yên tâm, vì việc này mà lộ ra, thì tôi mới là người đáng xấu hổ.

-Cậu…cậu nói vậy là sao?
-Vì việc tôi chạm vào ngực một cô gái nhà quê như cô, có lẽ sẽ rất mất mặt một hotboy nổi tiếng nhất A1.
-Cậu…
Thiên Tư hả hê vì thấy vẻ mặt bực tức của Du Du. Cậu ta tiến lại gần, kề sát vào tai Du Du.
-Với lại, nói thật cho cô biết nhé, hôm đó tôi chẳng thấy cảm giác gì cả, phẳng như là con trai đó!
Nói rồi cậu ta bỏ đi, trên môi nở một nụ cười đầy ma mãnh. Có “phẳng” hay không thì một mình Thiên Tư hiểu cảm giác đó nhất, nhưng lúc này đây, khi nói ra những lời đó, Thiên Tư biết mình vừa được giải tỏa sự ngại ngùng mấy ngày nay, có thể dễ dàng chọc ghẹo cô gái nhà quê này, cậu ta trở về là chính mình trước kia. Không hiểu sao mấy ngày nay cậu ta lại trở nên rất lạ lùng, tim đập rất nhanh khi nhìn thấy Du Du. May mà Du Du nói chuyện trước với cậu ta, chứ Thiên Tư cũng không biết sẽ bắt đầu như thế nào. Dường như nghĩ ra những trò làm cho Du Du bực mình đã ăn sâu vào Thiên Tư, nên cậu ta không thể nói được những lời tử tế đã chuẩn bị trước như “xin lỗi” hay là “mình không cố ý”, và khi biết nói ra những lời trêu chọc, cậu ta cảm thấy vô cùng thú vị, vì biết rằng kẻ đối đầu đang tức điên lên mà không làm gì được.
Du Du đứng chết lặng vì những lời nói đầy gai góc vừa rồi. Đó là điều tế nhị nhất khi nhận xét về vòng 1 của một đứa con gái. KHuôn mặt nó đang giận dữ thấy rõ, 2 môi nó cắn chặt vì căm thù. Mới đây thôi nó còn mạnh dạn đối mặt với cậu ta để nói ra chuyện đó. Vậy mà giờ đây nó lại tức giận đến nỗi nói không nên lời. Rồi nó xịu mặt xuống, ngắm nhìn vòng một của mình đầy thất vọng: “Chẳng lẽ lại phẳng đến như vậy?”
Các bài giảng trên lớp thì Du Du đều tiếp thu rất tốt, và mấy ngày gần đây lại càng phải cố gắng, vì sắp có kì kiểm tra. Điều đáng quan tâm là bảng điểm sẽ được dán trước toàn trường, nên nó phải cố gắng thật nhiều. Công việc dọn dẹp của nó lại quay lại bình thường, việc ngại ngùng đã không còn nữa, khi mà cái tên Thiên Tư này không biết cảm nhận một cô gái “quyến rũ”, nó tự nhủ với mình như vậy, và an ủi với vòng 1 của mình. Nó vẫn thường ra ngoài vườn sau ngồi để thư giãn sau giờ học, nơi mà nó rất thích, vì cảnh ở đây khá lãng mạn, có một bộ bàn ghế, có cả những bậc thang để bước vào khu vườn trước mặt, bên cạnh gần đó là chiếc hồ bơi, bầu trời rộng nên có thể ngắm rõ các vì sao, và điều đặc biệt nó thích vì đây cũng là nơi nó hay gặp Thiên Tứ. Dạo này nó rất hay trò chuyện với cậu ta, cả 2 dường như trở nên thân thiết hơn. Thường ngày nơi đây cũng trở thành nơi mà Thiên Tứ chỉ cho nó những bài tập khó hiểu. Tim nó dường như lại đập nhanh hơn với khoảng cách gần như vậy. Nhưng liệu Thiên Tứ có xem nó hơn là một đứa em hay không?
Đang mãi suy nghĩ, nó chợt thấy chị Uyển Thanh hốt hoảng chạy ra tìm nó.
-Cậu chủ Thiên Tư cho gọi em kìa!
-Có việc gì mà gấp vậy chị?
-Không biết nữa, hình như cậu ấy đang rất nổi giận.
Du Du bĩu môi, chắc cậu ta lại lặp lại cái trò “hành hạ” nhân viên như lúc trước đây mà. Nó bình thản đi về phía khu nhà chính và lên phòng Thiên Tư. Du Du vừa bước vào phòng thì đã bị quăng ngay một vật gì đó vào mặt. Nó hét lên giận dữ.
-Hôm nay tôi đã lau dọn rất kĩ rồi, đừng cố kiếm lý do để bắt nạt tôi nữa, tôi sẽ không nhịn nữa đâu…
-Cô cứ nhìn cái áo đó đi rồi nói tiếp.
Du Du lúc này mới nhìn lại vật trên tay. Nó chau mày, nhìn cái áo mà Thiên Tư đã quăng vào mặt nó. Chiếc áo này quen quen, nhưng nó đã bị lem màu, trông loang lổ vô cùng.
- Đây là…
- Cô thật sự không nhận ra à, Nhà quê?
- A, là đồng phục của cậu?
- Đó là trước đây thôi, còn bây giờ nó là một cái giẻ không hơn không kém.
- Trời ạ, tại sao cậu lại để đồng phục của mình ra nông nỗi này, bất cẩn quá đi.

- Cái gì, cô nói lại đi, ai bất cẩn cơ chứ? Ai là người đem đồ của tôi đi giặt?
Nghe Thiên Tư nói, Du Du khoanh tay đứng suy nghĩ, chợt nó nhận ra một điều vô cùng kinh khủng. Bộ đồng phục của Thiên Tư là do nó đem đến phòng giặt ủi. Bình thường, nó phân loại ra những bộ đồ trắng để giặt, và đồ dễ ra màu giặt riêng. Nhưng lúc chiều vừa rồi, do mải suy nghĩ, nó xếp đồ vào máy giặt mà không chú ý, nên đã xảy ra sự cố như thế này. Du Du mếu máo, đưa ngón tay lên cắn bẽn lẽn, mặt nhăn nhó nhìn cậu chủ của mình, thái độ thay đổi hẳn so với lúc mới vào.
-Bây giờ cô nhận ra đó là lỗi của ai rồi phải không?
-Dạ, tôi xin lỗi thưa cậu chủ.
-Cô có biết bộ đồng phục này rất đặc biệt không, nó khác hẳn với đồng phục của những học sinh khác trong trường đó.
-Khác ư?
-Vì được may bằng chất liệu đặc biệt, có thể chống đạn được đó.
-Chống đạn?
-Bởi vì những học sinh sống ở Itê luôn bị đe dọa bởi những kẻ thù của gia đình.
-Kẻ thù?
Nghe cậu chủ miêu tả mà nó như lạc vào một thế giới khác. Hóa ra từ trước đến giờ, các hotboy và hotgirl đều mặc những bộ đồ khác hẳn với học sinh thông thường. Và cuộc sống của họ luôn bị đe dọa bởi những thế lực thù hằn với gia đình họ trên thương trường. Quả thật thế giới của những người thượng lưu thật là phức tạp. Nó chợt nghĩ đến thân phận của mình, nó cũng đến từ Itê, nhưng lại không được mặc loại đồng phục đặc chế đó. Nếu lỡ ai đó phát hiện ra nó xuất thân từ INNO, không chừng nó bị xã hội đen bắn oan mạng. Nghĩ đến đó nó toát mồ hôi, đứng suy diễn về tương lai của mình, mà quên béng đi việc làm lem màu chiếc áo của Thiên Tư.
-Nè, cô đang nghĩ ngợi gì nữa đó, tính sao với chiếc áo của tôi?
-Thật sự xin lỗi, tiền chiếc áo cứ trừ vào lương của tôi!
-Cô đúng thật là nhà quê, cô tưởng chiếc áo này rẻ lắm à, bằng lương cô làm ở đây 1 năm trời là ít.
-Một năm.
-Cô có biết là nó được chế ra từ loại hợp chất gì không?
-Hợp chất?
Nhìn thái độ ngạc nhiên, ngây ngô của Du Du, cứ mỗi lời nói ra, Du Du lại há hốc miệng rồi tròn xoe mắt hỏi ngược lại. Thiên Tư lắc đầu ngao ngán. HÌnh như cô ta không hề có khái niệm gì về những thứ như vậy thì phải.
-Thôi cô về phòng của cô đi, thật là mệt mỏi khi nói với một người nhà quê như cô. Có nói thêm cô cũng không hiểu gì. Tôi sẽ gọi người may bộ đồng phục mới.
Du Du thất thểu ra khỏi phòng, nó vẫn đang ngồi tính giá trị của chiếc áo ấy, và thắc mắc tại sao nó lại mắc đến như vậy?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui