Ngôi nhà có cánh cổng cao cao


CHƯƠNG 36: SỰ THẬT
Du Du đẩy mạnh THiên Tư ra, toàn thân nó bỗng run lên.
-Cậu đang làm gì vậy, lại định gây rắc rối cho tôi nữa à?
-Tôi thật sự muốn bên cạnh cậu. Nhìn cậu buồn như vậy, tôi thật sự rất đau lòng
-Cậu đang nói gì vậy?
-Tôi muốn là người có thể làm vơi đi nỗi đau của cậu.
-Cậu bị thần kinh rồi, tôi về lớp đây.
Nhưng Thiên Tư đã vụt chạy lên phía trước và chặn Du Du lại, 2 tay nắm chặt lấy vai Du Du, giữ nó lại. Ánh mắt cậu ta đang long lanh lên, và lời nói đầy chân thành.
-Tôi muốn là người cứu cậu khỏi nhà kho, nhưng đó lại là Đại Bảo. Tôi muốn nhảy cùng cậu hôm sinh nhật thì đó lại là ĐỐc Long. Muốn cứu cậu khỏi khu rừng kia, thì anh THiên Tứ lại đến trước. Cậu có biết những lúc như vậy, con tim tôi đau đến chừng nào không?
Du DU vẫn im lặng, nó nhìn Thiên Tư trân trân. Nó đã muốn né tránh tình huống này từ lâu, không muốn vướng sâu vào chuyện tình cảm này. Nhưng không hiểu sao con tim lại rung động khi nghe những lời nói này.
-Và lần này, muốn xuất hiện bên cạnh cậu, giúp cậu vượt qua, nhưng Đốc Long lại xuất hiện trước. Tại sao tôi luôn là người đến sau vậy?
-Cậu đừng như vậy nữa, tôi không muốn nghe nữa.
-Cậu thật sự không biết, không nhận ra tình cảm của tôi? Vì ai mà trời đêm mưa bão, tôi phải xuống Đum Cha. Tôi đã rất lo lắng khi nghĩ cậu chỉ có một mình.
Du Du nhìn Thiên Tư mà cổ họng như cứng lại. Ánh mắt của Thiên Tư lúc này đang nhìn nó một cách chân thành và đầy tình cảm. Có lẽ sẽ chẳng đứa ngốc nào lại không nhận ra đây là lời tỏ tình của cậu ta. Nhưng bây giờ nó phải nói gì đây khi mà còn bao nhiêu việc đang dồn dập xảy ra với nó.
-Tôi biết chứ, sao tôi lại không biết, tôi không phải đứa ngốc mà không nhận ra tình cảm của cậu.
-Vậy …, cậu biết rồi sao.
-Tối hôm đó ở ĐUm Cha, lời cậu nói tôi đều nghe rất rõ, nhưng tôi cố tình giả vờ ngủ, xem như chưa nghe được gì. Mà cũng chính vì vậy, mà tôi phải đang cố giữ khoảng cách với cậu từng ngày.
-Tại sao lại như vậy?
-Cậu còn không biết vì sao ư, vì tôi không thích cậu. Cậu làm cho tôi cảm thấy mệt mỏi, ở bên cạnh cậu tôi chỉ thấy xui xẻo, bực bội và tổn thương. Cậu luôn gây rắc rối cho tôi, làm cho tôi tức giận. Tôi với cậu sẽ không đi tới đâu đâu, bởi vậy đừng quan tâm tới tôi nữa. Mọi việc tôi sẽ tự lo được mà. Cậu sẽ là người bạn tốt của tôi.
-Vì sao, vì cậu thích anh THiên Tứ rồi, nên không cho tôi cơ hội sao?
-Với cậu hay THiên Tứ cũng chỉ có một kết quả mà thôi.
Du DU bước đi dứt khoát, trong lòng nặng trĩu. Có gì đó vương vương nơi khóe mắt. Nó đã chính thức có câu trả lời cho Thiên Tư. Bấy lâu nay nhận ra tình cảm của cậu ta, nhưng con tim nó dường như từ lâu đã dành cho Thiên Tứ, nên kể từ hôm sinh nhật, nó luôn cố gắng tỏ ra bình thường, và giữ khoảng cách với Thiên Tư, để cậu ấy biết rằng, nó luôn xem cậu ấy là bạn. Nhưng không hiểu sao nói ra được những lời này, lại còn cảm thấy trong lòng nặng nề hơn khi chưa nói. Thiên Tư đứng im lặng trên sân thượng. Cậu ta đã thật sự không còn cơ hội cạnh tranh nào nữa sao? Con tim cậu ta như muốn vỡ tung khi nghe Du Du nói rằng cậu ta chính là người làm cho Du Du phải khổ sở. Còn sự đau đớn nào hơn khi người mình thích lại căm ghét mình đến như vậy. “Tại sao lúc nào cũng gây rắc rối và đau khổ cho cô ấy, lần trước vụ hộp cơm, vụ cô ấy không được gặp ba mẹ, rồi cả việc sơ yếu lý lịch lần này, chẳng lẽ, mình lại là người luôn mang lại rắc rối cho Du Du. Nhưng tại sao cô ấy lại nói, dù là mình hay anh THiên Tứ, kết quả chỉ là một?”
Trong đầu Du Du bây giờ không phải THiên Tứ hay bất cứ ai, mà là lời nói của bà chủ. Nó phải biết vị trí của mình. Nó sống ở Chu Rung chỉ để học hành, chứ đừng mơ tưởng đến bất cứ thứ gì. Việc quan trọng bây giờ là khôi phục lại niềm tin của các bạn bè, nhưng nó phải bắt đầu từ đâu?
Du Du bước vào lớp, cố gắng mỉm cười với mọi người, nhưng đều bị đáp lại bằng thái độ thờ ơ. Cả ngày tại lớp, tinh thần nó xuống dốc thấy rõ, không thể chú tâm vào bài học, nó chỉ muốn khóc cho thật to. Nhớ lại lúc ở trên sân thượng, khi Thiên Tư ôm nó, nó đã muốn khóc trong lòng cậu ta, và chắc chắn rằng sẽ vơi đi rất nhiều, nhưng nó biết rằng, mình không thể làm như vậy. Ngay từ lúc biết Thiên Tư thích mình, nó đã cố tạo khoảng cách với cậu ta, và không thể phá vỡ bức chắn đó được.
Thiên Tư ngồi trong lớp, cũng không thể khá hơn được. Tại sao cái sơ yếu lý lịch đó lại bị đem dán trên bảng thông báo, rõ ràng Thiên Tư đã nộp ở phòng hiệu trưởng cơ mà. Nhất định phải tìm ra người làm việc này. Thiên Tư tiến lại bảng thông báo và giật tờ sơ yếu lý lịch ra. Cậu ta nhét vào cặp và mím môi thật chặt.

***
-Anh NObu à!
-Lại gì nữa đây?
-Cơm hộp.
-Lần trước chỉ vì tội nghiệp cô nên tôi làm như vậy. Đừng nghĩ là tôi đã siêu lòng.
-Em không quan tâm đó là tội nghiệp hay là gì hết. Nhưng em biết một điều, chỉ cần cố gắng và thành tâm thì sẽ có kết quả.
-Vậy thì cứ cố gắng đi. Nhưng hôm nay nhất định tôi không ăn đâu.
Nói rồi, Nobu đứng dậy bỏ đi. Tiểu Quỳnh chạy nhanh lên trước, chặn Nobu lại.
-Tại sao anh không thích em. Tất cả con trai đều thích em mà.
-Vớ vẩn, tự tin quá đáng!
-Có phải vì em là em của Đại Bảo?
Nobu bỗng tròn xoe mắt và đầy bất ngờ. Tại sao Tiểu Quỳnh lại biết việc này. Thật ra nhờ những lời khuyên của Du Du, NObu đã quên được Đại Bảo, nhưng cảm giác với con gái thì vẫn chưa thể bắt đầu. Mặc dù Tiểu Quỳnh giống y hệt anh của mình, nhưng không hiểu sao cậu ta lại chẳng có chút cảm giác nào.
-Em xin lỗi đã nói vậy, chị Du Du đã kể cho em nghe, và em tin rằng, em sẽ là liều thuốc cho anh.

NÓi xong TIểu Quỳnh nhón chân lên, và nhắm mắt lại. Cô bé nhanh chóng hôn vào môi của Nobu một cái, làm cậu ta bất ngờ, không phản ứng kịp. Tiểu Quỳnh bẽn lẽn, cúi gằm mặt xuống đầy xấu hổ, không dám nhìn Nobu, còn Nobu thì đứng yên bất động.
-Tối thứ 7 này tại công viên Cỏ Dại, anh hãy đến và nói cảm nhận về nụ hôn vừa rồi, em sẽ đợi anh cho đến khi nào anh đến.
Nói rồi Tiểu QUỳnh bỏ chạy. Cô bé đã lấy hết can đảm để hôn NObu, bộ dạng của Tiểu Quỳnh thật dễ thương. Du Du và Đông NGhi núp gần đó quan sát, há hốc miệng. “Không ngờ con bé nhìn hiền vậy mà táo bạo ghê, nhưng xem ra chàng NObu nhà mình rung động kìa, đứng im ru từ nãy giờ”. Cả 2 cười khúc khích, vỗ tay cái chat vào nhau. Coi như bước đầu thành công. Nobu quả thật rất đẹp trai và phong độ, nếu như họ là một cặp thì quá là perfect.
Nobu đưa tay sờ lên môi mình, rồi đưa tay đặt vào tim mình. HÌnh như lúc nãy có chút gì đó tê giật ở đây. ĐÓ là cảm giác gì vậy?...
***
-Cô bé ăn kem chứ?
Thiên Tứ áp vào má Du Du cây kem mát lạnh, làm nó tỉnh táo hẳn.
-Có lẽ việc của mình đã làm cho 2 cậu khó xử phải không, trong lớp mọi người có làm phiền và hỏi han 2 cậu nhiều không?
-Thiên Tư nó bảo đứa nào mà hỏi nó về việc đó nữa là nó sẽ không tha đâu, thế là cả lớp im luôn.
-Trời ơi, cậu ta làm vậy khác nào làm cho mọi người ghét mình thêm.
-Cô bé yên tâm đi, rồi mọi người sẽ nhận ra con người của cô bé, và họ sẽ không quan tâm đến xuất thân nữa đâu.
-Biết là thế, nhưng sao mỗi ngày đến lớp mình có cảm giác như mình là cái gai trong mắt mọi người vậy.
-Nhưng cô bé cũng phải biết rằng, đối với một số người nào đó, sự hiện diện của cô bé là niềm vui trong cuộc sống.
-Thiên Tứ…
NÓ luôn luôn xúc động trước những lời nói của THiên Tứ. Bỗng dưng lúc này, nó không thể ngăn mình lại. NÓ khóc òa lên, và rồi Thiên Tứ dịu dàng ngồi vào chiếc ghế bên cạnh và ôm nó vào lòng. Hơi ấm từ người cậu ta cho nó một niềm an ủi rất lớn. Mới sáng nay, nó đã cố gắng không khóc trong vòng tay Thiên Tư, vì muốn giữ khoảng cách với cậu ta, nhưng mà bây giờ, Tại sao nó lại luôn yếu đuối trước mặt Thiên Tứ?
Thiên Tư đứng lặng lẽ từ xa, nhìn Du Du trong vòng tay Thiên Tứ, cậu ta không biết nên vui hay nên buồn. Vui vì ít ra Du Du cũng đã được an ủi, nhìn cô ta tìu tụy, lo nghĩ, Thiên Tư cũng không thể nào tươi tỉnh lên được, và buồn, vì biết mình đã mất đi một cái gì đó…rất quan trọng…
***
Thiên Tư bấm chuông khu biệt thự Nami. Ánh Linh khá bất ngờ khi cậu bạn này lại đến tìm gặp cô ta.
-Thiên Tư, thật là quá bất ngờ đó.
-Mình có chuyện cần nói với cậu, ra ngoài một chút được không?
-Được chứ.
Thiên Tư và Ánh Linh đi dọc trên con đường Itê. Thiên Tư đút tay vào túi, bước đi im lặng và vẻ mặt lạnh lùng đến lạ kì, cho đến chỗ ghế đá công viên. Cậu ta dừng lại, băn khoăn một hồi, quay lại nói với Ánh Linh.
-Tại sao cậu làm vậy?
-Chuyện gì?
-Đừng giấu nữa, chuyện dán sơ yếu lý lịch của Du Du ở trường.
-Cậu nói gì tớ không hiểu. Tại sao tớ phải làm vậy?
-Đó cũng là điều tôi muốn biết đây.
-Có lẽ có hiểu lầm gì rồi, hôm nay có giải thích, cậu cũng không tin đâu. Tôi về đây.
-Đứng lại đã, tôi đã điều tra rồi. Trên tờ giấy đó, loại keo dán đặc biệt, chỉ có ở khu biệt thự Itê mới dùng. Tôi đã đến chỗ cửa hàng, và được biết là người nhà Nami đã mua nó cách đây 1 ngày.
-Điều đó thì chứng minh được gì, cậu không nghĩ đó là trùng hợp sao?
-Trùng hợp ngay cả việc ngày tờ giấy này được công bố, cậu đến trường rất sớm sao. Có phải để dán nó không? Tôi cũng đã hỏi tài xế của cậu rồi. Ngay cả việc cậu nộp sơ yếu lý lịch ngay sau tôi vào ngày hôm đó, cũng đủ để tôi nghi ngờ cậu.
-Có thật là chỉ có bấy nhiêu mà cậu kết tội tôi?
-Ngay cả loại giấy, màu mực cũng là xuất phát từ khu biệt thự Itê. Đây là những loại cao cấp, và điều đặc biệt mà cậu không để ý đó là kí hiệu 3 dấu chấm chìm của Nami Gia. Cậu đã dùng máy scan và máy in nhà để làm ra những tờ giấy này, nhưng không để ý đến loại giấy. Giấy được đưa đến khu biệt thự Itê đều giống nhau, nhưng được phân biệt rõ ràng. Của INNO Gia có 2 dấu gạch chìm, còn nhà cậu là 3 dấu chấm in chìm, nếu đưa ra ánh sáng mới có thể thấy. Còn nữa, các cô gái khác không thể biết được Du Du là người làm nếu chỉ dựa vào tờ sơ yếu lý lịch này, trừ phi có người nói với họ. Nếu tôi tìm họ bây giờ thì có lẽ sẽ biết là ai đã cho họ thông tin.
-Thôi được rồi, cậu điều tra kĩ như vậy thì làm sao tôi có thể chối được. Nhưng cậu quả là quan tâm đến con bé đó quá. Tôi là bạn của cậu mười mấy năm, mà không bằng một người đến đây ở 1 năm sao?
-Vấn đề không phải như vậy, mà quan trọng là tại sao cậu làm vậy?
-Vì tôi ganh tỵ đó. Tại sao tất cả đều quây quanh con bé đó, cả THiên Tứ, Đốc Long, Đại Bảo, và bây giờ đến cả cậu cũng bảo vệ nó nữa.
Từ khóe mắt Ánh LInh đang long lanh lên một chút nước mắt, nhưng cô ta vẫn cố không khóc. Sự cứng rắn hằng ngày buộc Ánh Linh không được mềm lòng, mà phải kiên quyết bảo vệ cho chính mình. Sự ganh tỵ, tức giận giờ đây đang tuôn trào. Chứng kiến cảnh Thiên Tứ lo lắng chạy đi tìm Du Du trong ngày hội trại, chứng kiến ĐỐc Long nhảy cùng Du Du trong ngày sinh nhật ở INNO, rồi Đại Bảo cứu Du Du trong nhà kho, và cho đến bây giờ là THiên Tư đang cố gắng tìm ra thủ phạm phơi bày thân phận Du Du. Tại sao mọi người đếu xem trọng Du Du đến như vậy.
-Tại sao cậu lại có suy nghĩ như vậy. Mọi người ở Itê rất xem trọng cậu, nếu cậu xảy ra việc gì, thì chúng tôi cũng sẽ bảo vệ cậu như vậy mà.
-Bảo vệ ư? Bảo vệ ư? Thiên Tứ xem tôi như là kẻ thừa, từ chối tôi vì con bé đó, còn Đốc Long thì xem tôi là người thay thế cho Nhật Thy. Tại sao tất cả lại đối xử với tôi như vậy?
Thiên Tư cũng nghẹn ngào thay cho Ánh Linh. Quả thực, cô ấy phải là người chịu đựng sau tất cả mọi chuyện như vậy. KHÔng biết phải nói lời nào, cậu ta không thể trách cô ấy bây giờ được.

-Cậu có biết vì sao mọi người yêu mến Du Du không? VÌ cô ấy luôn yêu đời, luôn biết đứng dậy sau vấp ngã, không bao giờ coi người hại mình là kẻ thù, mà sẽ tìm hiểu nguyên nhân vì sao họ ghét mình, rồi tự sửa đổi mình, biến kẻ thù thành bạn. Cô ấy cũng biết ganh tỵ, nhưng lại có thể biến lòng ganh tỵ thành mục tiêu để phấn đấu để bằng người ta.
-Cậu nói với tôi những lời này làm gì?
-Cậu ghét Du Du vì cậu đang ganh tỵ, vậy tại sao cậu không biến sự ganh tỵ thành mục tiêu phấn đấu, cố gắng trở thành người được mọi người yêu quý như cô ấy. Tôi sẽ ở bên cạnh và ủng hộ cậu.
-Cậu cũng đã biết bộ mặt độc ác, ích kỉ của tôi rồi mà vẫn muốn là bạn của tôi sao?
-Không phải chỉ có tôi thôi đâu, nếu Đốc Long, THiên Tứ, Đại Bảo biết việc này, thì mọi người vẫn ở bên cạnh cậu, chứ không hề ghét cậu đâu.
-Tôi không biết sẽ có thể hết ghét cô ta được hay không, nhưng những lời nói cậu nói với tôi hôm nay tôi sẽ ghi nhận. Tôi cũng không sợ xấu hổ, nếu mọi người biết việc tôi làm, vì đã làm thì sẽ chịu.
-Cô ấy nói rằng muốn cám ơn người đã công bố việc này, vì rằng chính người đó đã nói với mọi người điều mà cô ấy không thể nói. Mặc dù bây giờ mọi người không chấp nhận và xa lánh cô ấy, nhưng Du Du tin mình có thể lấy lại lòng tin và sự thân thiện của mọi người.
Ánh Linh im lặng. Cô ta thở dài một cái. Quả thực Ánh Linh rất thích kết bạn với Du Du, nhưng những gì DU Du có được đã làm cô ta quá đau lòng và tức giận. ĐỐc Long và THiên Tứ luôn dành cho Du Du những tình cảm thật lòng, nhưng đối với ÁNh Linh chỉ là kẻ thay thế, là kẻ thứ 3.
-Tôi về đây.
-Đừng nghĩ những gì mình đã làm sai, mà hãy nghĩ mình sẽ làm những gì để chuộc lại những lỗi lầm đó.
Ánh Linh lặng lẽ bước đi, vẻ mặt thờ thẫn. Và chỉ khi quay lưng lại, cô ta mới bắt đầu sụt sịt, nước mắt trào ra. Ánh Linh đã cố gắng không khóc trước mặt THiên Tư, lúc nào cũng vậy, tỏ ra mạnh mẽ, nhưng trong lòng đầy tổn thương. Thiên Tư biết rằng không thể nói lên lời nào. Cậu ta hiểu cảm giác của một người thay thế, khi mà trước đây đã từng thay thế cho ĐỐc Long. Gió thoảng qua mái tóc của THiên Tư, cậu ta có thể làm gì để mọi người chấp nhận Du Du?
***
Nobu đang nằm dài đọc quyển truyện tranh, chợt nhớ hôm nay là thứ 7, đã 8g tối. “Không biết con bé Ngốc kia có đến công viên giờ này không nữa. Nhưng nếu có đến chắc giờ này cũng về rồi. TỐt nhất đừng cho cô bé ấy hi vọng”.
Nghĩ vậy, nhưng không hiểu sao Nobu đứng ngồi không yên. Cậu ta quyết định gập quyển sách lại và lấy xe moto chạy đến công viên Cỏ Dại.
Gió buổi tối ở công viên khá lạnh. Tiểu Quỳnh ngồi co ro ở buồng điện thoại. Nobu nhìn thấy cắn môi thở dài một cái: “Đúng là đồ ngốc mà”. Cậu ta tiến lại gần và khoác cho Tiểu Quỳnh cái áo khoác đang mặc. Tiểu Quỳnh giật mình ngẩng mặt nhìn lên, và nở nụ cười thật tươi.
-CUối cùng anh đã đến rồi!
-Tại sao lại ở đây đến tận giờ này?
-Thì đã bảo là không gặp không về mà.
-Cô đang giỡn đó sao, một tiểu thư như cô đi đến giờ này mà người nhà không đến đón sao?
-Em đã nói với người nhà tự đi đến chỗ hẹn và tự về, nên họ không biết em đang ở đâu.
-Nếu tôi không đến thì sao?
-Thật ra thì em đã định về rồi. Nhưng chợt nhớ là không mang theo điện thoại, cũng không đem theo tiền, nên không biết phải thế nào nữa.
Tự dưng nghe đến đây, Nobu hơi thất vọng một chút.
-Hóa ra cô cũng định về rồi, chứ không phải chờ lì ở đây để “không gặp không về”.
-EM xin lỗi.Thật ra đây cũng là lần đầu tiên em chờ 1 người lâu đến như vậy. Trước đây hầu như ai cũng phải chờ em, nên có lẽ quen rồi. Cho nên lần này em chỉ có thể tập đến đó thôi, để lần sau em cố gắng chờ thêm chút nữa.
-Ai nói là có lần sau chứ? Mà cô chờ bao lâu rồi?
-4 tiếng rồi.
-Cái gì?
Nobu nhìn đồng hồ, bây giờ là 8g30, nếu chờ 4 tiếng, vậy thì…
-Sao cô hẹn buổi tối, mà lại đến đây từ lúc 4g30.
-Vì đây là lần đầu tiên hẹn hò nên em hơi hồi hộp, muốn đến sớm chuẩn bị tinh thần.
-Ai nói đây là hẹn hò cơ chứ?
Vẻ mặt ngây ngô của Tiểu Quỳnh thật đáng yêu. Nobu cảm thấy có chút gì đó áy náy, dù gì đây cũng là lỗi của cậu ta. Nhưng cô bé tiểu thư cũng quá là thật thà. Nếu cô bé nói là sẽ chờ Nobu cho đến khi nào gặp được cậu ấy, thì cũng đâu ai biết được. Nhưng đằng này, Tiểu Quỳnh lại nói thật rằng cô ấy không chờ được nữa, và muốn về, nhưng vì không đem điện thoại và tiền nên không biết về bằng cách nào. Chính điều đó lại làm cho NObu có chút gì đó có cảm tình hơn với Tiểu Quỳnh.
-Lên xe đi, tôi sẽ chở về, người nhà cô chắc đang lo lắng đó.
Tiểu Quỳnh mỉm cười và gật đầu. Cô bé leo lên chiếc moto và ôm chặt phía sau Nobu. NObu hơi im lặng một chút rồi rồ ga phóng về phía khu biệt thự Itê. Có gì đó rất lạ chạy ngang qua người khi vòng tay Tiểu Quỳnh choàng qua người cậu ta…
***
-Tôi về đây.
-Khoan đã.

-Gì nữa?
-Anh chưa nói cảm nhận của mình về…
-Tôi chưa có cảm nhận gì hết.
-Vậy à…
Vẻ mặt hơi buồn và thất vọng của Tiểu Quỳnh làm Nobu không đành lòng bỏ đi. Cậu ta đứng lại một chút.
-Vậy cô có cảm giác như thế nào vào lúc đó?
-Tim đập mạnh, mặt đỏ ửng, toàn thân tê tê như có điện chạy qua…NÓi chung là…ôi xấu hổ quá…
-Hỏi thật nhé, cô không cảm thấy sợ khi biết tôi thích con trai à?
-Chị Du Du có nói, anh đã hết như vậy rồi. Mà dù anh có như vậy đi nữa, em tin em có thể làm anh thay đổi cảm giác với con gái.
-Đúng là tôi hết thích con trai từ lâu rồi, bây giờ đang rất nam tính đó.
-Em biết anh là một boy chính hiệu mà, chẳng qua anh chưa tìm thấy được cô gái nào làm anh rung động thôi.
Tự dưng Nobu tiến lại gần Tiểu Quỳnh, vòng tay ra sau lưng cô bé, kéo sát người lại và hôn vào môi cô bé một cái. Tiểu Quỳnh tròn xoe mắt đầy kinh ngạc, đứng im bất động. Đến khi Nobu buông ra rồi, cô bé vẫn không thể cử động được, vì quá bất ngờ. Nobu nhìn sự ngỡ ngàng của TIểu Quỳnh mỉm cười, leo lên moto.
-Lần trước nhanh quá, tôi không có cảm giác gì, nên lần này tôi sẽ về suy nghĩ thật kĩ và sẽ nói cho cô nghe cảm giác về nụ hôn này. Tạm biệt!
NObu đi rồi, Tiểu Quỳnh mới có thể thở nhịp nhàng trở lại. Cô bé đưa tay lên chạm vào môi mình, vẻ mặt đầy sung sướng.
-Anh ấy hôn mình ư, Yahoo!
***
Loa phát thanh của trường bỗng dưng có một giọng nói rất quen thuộc. “Xin tặng các bạn một bài hát. Mời các bạn lắng nghe”.
Các nữ sinh ồ ạt la hét khi phát hiện ra giọng nói của người hotboy đó.
-Là Thiên Tư đó.
-Không đúng, là THiên Tứ.
Du Du cũng chú ý vào loa để nhận ra đó là ai. Một giọng hát vang lên, kèm theo tiếng đàn ghita. Là ai trong 2 cậu chủ. Giọng nói của họ tuy có hơi khác nhau, nhưng giọng hát thì Du Du chưa nghe bao giờ, nên không thể phân biệt được.
Giọng hát cao vút, thăng trầm, và rất êm ái, các cô gái đang hú hét vì hết sức hâm mộ. BỌn họ đứng trước loa và du dương cùng bài hát, y hệt đang lắng nghe một ca sĩ nổi tiếng hát vậy. Du Du mỉm cười, tại sao 2 anh em họ lại toàn diện đến như vậy, đã đẹp trai, học giỏi (Thiên Tư bây giờ cũng trong top 10), gia đình giàu có, lại còn hát hay nữa, có phải hoàn toàn đối lập với nó không? Du Du nhớ lại giọng hát của mình trong đêm thi văn nghệ mà rùng mình. Nghĩ tới đó, nó mới phát hiện ra bài hát này chính là bài hát lớp nó đăng kí dự thi cơ mà…
Bài hát vừa chấm dứt, giọng nói đó lại tiếp tục trong loa.
-Các bạn 11A2 thân mến. Nghe ca khúc này, các bạn có nhớ đến những ngày tháng tập luyện văn nghệ cùng với nhau hay không? Có phải đó là quãng thời gian rất vui, và rất nhiều kỉ niệm. Chính Du Du, cô bạn này là người tạo nên khoảnh khắc đó. Cô ấy không lấy địa vị hay danh nghĩa của ai để kết bạn, mà kết bạn bởi chính con người cô ấy, như vậy đâu phải là lừa dối. Chính Du Du nối kết các bạn trong lần thi đại hội thể thao, cũng chính bạn ấy đã làm nên một tiết mục văn nghệ mà cả trường không ai quên. Nỗ lực để học tập, lọt vào top 10 mặc dù công việc hằng ngày rất vất vả, mà lại không có người thân bên cạnh. Biết mình bị tách biệt nhưng luôn luôn cố gắng để trở thành bạn của mọi người. Chưa bao giờ ghét ai, mặc dù người đó có ghét và hại cô ta đến như thế nào. Chân thật, yêu đời, và luôn muốn hòa đồng, như vậy không đủ để trở thành bạn bè rồi hay sao. Mặc dù cô bé ấy là người làm của tôi, nhưng những gì cô ấy làm được còn hơn tôi rất nhiều, có thể gắn kết được mọi người trong INNO, có thể gắn kết những người bạn lại với nhau. Thước đo vật chất có vị trí gì trong một tình bạn chân chính?
Từng lời nói của chàng trai như thấm vào từng thành viên của A2, vào 3 cô gái đã hại Du Du trong rừng, vào những cô gái đã hành hạ Du Du trong nhà kho. Quả thực, Du Du luôn luôn tươi cười với họ, mặc cho họ có làm gì cô ấy đi chăng nữa. Chưa bao giờ Du Du tìm đến họ với ý định trả thù. Du Du cảm động đến không thể nói lên lời, nó nhìn mọi người mà ánh mắt rưng rưng, không trông mong gì hơn là một sự thấu hiểu. Loa được phát đến các lớp, mọi người đều nghe thấy cả.
DU Du chạy thật nhanh đến phòng phát thanh, khuôn mặt đầy xúc động nhìn người con trai trước mặt, và nó biết rằng người đang đứng trước mặt nó lúc này, chính là THiên Tứ.
Từ lớp A1, Ánh Linh ngồi im lặng, trong khóe mắt cô ấy có gì đó long lanh, dường như là giọt nước mắt hối hận. THiên Tư ngồi lặng lẽ nhìn ra xa xăm. Có lẽ người làm cho cô ta hạnh phúc không phải là cậu ta, mà chỉ có thể là anh Thiên Tứ…Nước mắt…xin đừng rơi…đừng rơi…
***
TRời mưa tầm tã, hầu hết các học viên đều có tài xế nhà đem dù đến tận nơi và đưa ra xe. Nó nhìn trời mà mặt xịu xuống.
-Sao lại mưa đột ngột vậy trời?
-Cô không mang theo dù à?
Nó giật mình quay lại, là Thiên Tư. Cậu ta xuất hiện từ sau lưng nó từ lúc nào.
-Nếu không có dù thì về chung xe đi!
-Thôi, tôi đợi tạnh mưa mới về.
Du Du đã nói rằng chỉ muốn làm bạn với cậu ta. Điều đó đã làm cậu ta đau lòng lắm rồi, nhưng bây giờ, nhìn thái độ bất cần, lạnh nhạt của Du Du càng làm Thiên Tư có gì đó nao núng trong lòng. Thiên Tứ hôm nay đã giúp Du Du giải quyết phần nào mâu thuẫn với mọi người, trong khi cậu ta, kẻ đã gây ra chuyện này, thì chỉ biết khoanh tay ở ngoài đứng nhìn. Có ai biết cảm giác đó đau đớn đến chừng nào, khi không giúp được gì cho người mình thích. Và chỉ cái việc muốn đưa cô ta về chung xe khi trời mưa, cậu ta cũng không làm được.
Nhưng lúc này, Thiên Tư vẫn phải gắng gượng những lời nói vô tình, cộc lốc để không khí giữa 2 người có thể trở lại bình thường. Mặc dù rất lo lắng, muốn nhấc bổng Du Du vào trong xe, hoặc có thể đứng chờ dưới mưa chung với Du Du mãi cũng được, nhưng có lẽ Du Du sẽ không thoải mái khi ở cạnh cậu ta đâu.
-Tại sao cứng đầu như vậy. Bộ đi cái xe của nhà tôi bị sao à, cô từng ngồi xe Kasumi mà?
-Việc đó có liên quan gì đến cậu, tôi không thích đi chung xe với cậu đó, được chưa?
Thiên Tư lặng lẽ bỏ đi, không nói thêm lời nào. DU Du cũng cảm thấy mình hơi quá đáng, nhưng chỉ có dứt khoát như vậy, có lẽ mới có thể giữ khoảng cách với cậu ta. Chỉ có nó và một số ít hiếm hoi đứng lại chờ đợi, một lúc sau Đông NGhi chạy ra, nó chợt nhớ rằng Đông Nghi cũng thường hay đi xe buýt.
-Sao hôm nay cơn mưa đột xuất vậy nhỉ?
-Ừ, cậu cũng không đem dù à?
-May mà không đem dù, đứng chung nói chuyện với cậu cũng tốt, chứ nếu mình có dù thì lại không nỡ về, lúc đó càng khó xử hơn.
-Cậu đúng là…người bạn tốt, Đông NGhi.
Hai đứa đứng nói chuyện, nhìn cơn mưa mịt mù. Du Du dậm chân cho đỡ mỏi, thì bất chợt một chiếc xe dừng ngay trước mặt nó. Cánh cửa bật mở, bóng người thanh niên chạy về phía nó.
-Cô bé lên xe đi, chúng ta về chung.
-Thôi, mình đợi tạnh mưa rồi về cũng được mà.

Du Du còn đang ngỡ ngàng và luống cuống về tình huống bất ngờ này. THiên Tứ muốn nó lên xe và về cùng. Thật ra đã nhiều lần cậu ta ngỏ ý đi chung xe, nhưng nó vẫn muốn tự mình đi bộ đến trường, vì không muốn được xếp chung hàng với 2 cậu chủ, và cũng vì phần tránh tai mắt mọi người, nhưng hôm nay trời mưa, nó từ chối nhưng vẫn hơi tiêng tiếc.
-Dù gì mọi người cũng biết cô bé ở chung nhà với tôi rồi mà, lên xe đi, có lẽ cơn mưa này sẽ rất lâu đấy.
-Mình không sao, mình chờ tạnh mưa cùng Đông NGhi. Cậu cứ về trước đi!
-Cậu về đi Du Du, chút nữa ba mình cũng đến đón, lúc đó cậu sẽ ở lại một mình đó, mà hình như cơn mưa này sẽ lâu đó.
Du Du nghe Đông NGhi đốc thúc như vậy, kèm theo cái nháy mắt, làm cho nó lưỡng lự. Nó nhìn về phía xe, có lẽ hơi kì, vì lúc nãy mạnh miệng từ chối Thiên Tư, mà giờ lại leo lên, thì thật là…Nhưng nhìn Thiên Tứ đang đứng chờ câu trả lời, nó thấy mình thật là rắc rối, đành gật đầu, làm theo ý mọi người. Du Du vẫy tay chào Đông NGhi và bước lên xe. Bánh xe chuyển động và đi dần về phía cổng Nhất Kim. Du Du bỗng thấy thiếu vắng cậu chủ THiên Tư trên xe.
-Thiên Tư đâu rồi?
-À, nó nói có việc gì đó ở lại trường một chút, rồi sau đó sẽ tự về.
Du Du cau mày suy nghĩ, rõ ràng lúc nãy mới gặp cậu ta đang định về mà, có việc gì cơ chứ? Nó thở dài một cái, thôi kệ cậu ta, có nghĩ cũng không nghĩ ra những hành động kì lạ của cậu ta được. Cả 2 nên ít gặp mặt càng tốt.
Chiếc xe đã đi xa Nhất Kim, thì từ bên trong trường, THiên Tư chạy về chỗ lúc nãy Du Du đứng chờ, tay cầm cây dù. Toàn thân cậu ta ướt đẫm, vì phải chạy đi mua. NHưng vẻ thất vọng sớm hiện ra trên khuôn mặt, Du Du đã không còn đứng đó nữa. Sân trường chỉ còn mỗi 1 người. Đông NGhi nhìn thái độ chạy đến vội vã của THiên Tư, vội vàng lên tiếng.
-Du Du đã về chung xe với THiên Tứ rồi!
-Vậy à!
Thiên TƯ buồn bã quay lưng đi, cậu ta không biết nên làm gì lúc này, cây dù này xem như là đồ bỏ đi rồi. Biết Du Du nhất định không đồng ý đi chung xe, nên Thiên Tư đã chạy vội đi mua cây dù, mong rằng cô ấy có thể chấp nhận, nhưng rồi để làm gì, khi mà chỉ cần lời nói của THiên Tứ, cô ấy đã đồng ý ngay. Thiên Tư định quay về, nhưng chợt nhớ ra cô bạn vừa nãy. Cậu ta quay lại.
-Vậy sao cô không về, không có dù à?
-Ba mình mới gọi điện là chưa thể đến đón được, nên mình định chờ cho hết mưa rồi mới về.
-Vậy thì cầm lấy cái dù này đi.
Thiên Tư đưa cho ĐÔng NGhi cây dù rồi lặng lẽ bỏ đi, trời vẫn đang mưa nhưng cậu ta không hề để ý, vì con tim đã lạnh hơn nhiệt độ bên ngoài lúc này và không còn biết cảm giác gì nữa. Thiên Tư lững thững bước đi mà trong đầu không thể nào không thôi nghĩ đến Du Du. Bất chợt cậu ta dừng bước lại, khi phát hiện ra thân mình không bị thấm nước nữa. Đông NGhi đã chạy theo và che mưa cho cậu ấy. Cô bạn cứ nhón lên đầy khó khăn chỉ để che mưa cho Thiên Tư. Cậu ta đứng lại nhìn vẻ mặt đang ngây ngô của Đông NGhi, cô bạn đã bị ướt vì cố che cho cậu ta. Lần đầu tiên Thiên Tư nở nụ cười với Đông NGhi và cầm lấy cây dù nghiêng về phía Đông NGhi.
-Cô sao vậy?
-Dù này là của cậu, mình không thể để cậu bị ướt, mình sẽ theo cậu về đến nhà!
Thiên Tư đứng nhìn ĐÔng NGhi một lúc lâu, rồi sau đó cũng mở lời.
-Sao lại để con gái làm thế? TÔi sẽ đưa cậu về.
Đông NGhi và THiên Tư bước đi dưới mưa trong cùng một cây dù. Con tim Đông NGhi đập rất mạnh, và vẻ mặt hạnh phúc hơn bao giờ hết. Nhìn khuôn mặt vô hồn của THiên Tư, Đông NGhi biết cậu ta đang rất buồn vì người đi cùng không phải là Du Du. Đông NGhi từ lâu đã biết tình cảm này của THiên Tư, nhưng bây giờ cô ấy không còn ganh tỵ nữa. Dù Thiên Tư có thành với ai, cô ta vẫn sẽ vui vẻ chấp nhận và chúc phúc cho họ. Và có những lúc như thế này đây, đi cùng với Thiên Tư, như vậy cũng quá đủ rồi. THiên Tư đang im lặng vì rất buồn, Đông NGhi đang cố nghĩ ra chuyện gì để làm cậu ấy vui hơn.
-Thiên Tư nè, lần hẹn hò đầu tiên của cậu là lúc nào vậy?
Thiên Tư bỗng giật mình, quay về với hiện tại. Từ lúc nãy tới giờ, cậu ta chỉ toàn nghĩ những gì Du Du đã nói. Câu hỏi của ĐÔng NGhi làm cho cậu ta hơi do dự.
-Nếu nhiều và khó nhớ như vậy, thì …
-Có lẽ là lần cùng cô ở công viên Cỏ Dại đó!
-Thật sao, là lần đầu tiên với mình à, trước đây cậu chưa từng hẹn hò?
-Đúng vậy!
-Thật không thể tin được, một hotboy như cậu mà chưa từng cặp kè với một cô gái nào sao?
-Chuyện đó có gì đáng ngạc nhiên không, mà sao cô lại cười?
-À, không, mình cười vì mình cảm thấy thật vinh dự khi là người hẹn hò đầu tiên cùng với cậu.
Thiên Tư nhìn ánh mắt rất chân thành của ĐÔng NGhi, bỗng dưng trong lòng thấy có gì đó rất xốn xang và hơi ái ngại. Biết rằng người con gái trước mặt chỉ là một số nhỏ nhoi trong hàng tá fan của cậu ta, nhưng không hiểu sao, cô ta lúc nào cũng làm cậu ta chú ý hơn hẳn các cô gái trong trường, có lẽ vì cô ấy cũng mang chút gì đó hơi của ĐỒ Nhà quê chăng?
Suốt dọc đường, Đông Nghi cười nói vui vẻ, kể cho cậu ta chuyện cười, rồi hỏi những câu đố mẹo, làm cho quãng đường dường như ngắn lại, và thu hẹp lại thời gian suy nghĩ vẩn vơ của THiên Tư.
-Đến nhà mình rồi, cám ơn cậu rất nhiều.
-Vậy tôi về đây!
-Thiên Tư!
-Có chuyện gì?
-Cho tôi hỏi cậu một câu được không?
-Hỏi đi!
-Sao lại đưa tôi về?
Thiên Tư im lặng một lúc, rồi trả lời.
-Ngốc quá, trời mưa to như vậy, để cô về một mình tôi không an tâm!
Nói rồi Thiên Tư cầm dù rảo bước đi. Đông NGhi nghe những lời nói này mà hạnh phúc muốn hét toáng lên, nhưng cố kìm nén. Chẳng lẽ Thiên Tư đã có cảm tình với mình rồi sao? Cô ta chạy vào trong nhà, nhảy nhót vì sung sướng. Thiên Tư bước đi dưới mưa, trong lòng cậu ta đang có rất nhiều mâu thuẫn. Không hiểu tại sao lúc đó lại nói ra những lời như vậy, có thể cô ta sẽ hiểu lầm hay không? Nhưng thật sự cậu ta cũng lo lắng cho cô gái này một chút, vì lần trước đã 1 lần bỏ mặc cô ta về nhà một mình, nên lần này muốn đưa cô ấy về tận nhà…Cậu ta lắc đầu, không hiểu được tâm trạng lúc này của mình ra sao nữa. Cơn mưa chiều nay có lẽ sẽ làm cho lòng cậu ta nặng nề lắm, nhưng dường như quãng đường đi chung với Đông NGhi đã giúp Thiên Tư khá lên rất nhiều….
***
Du Du bước vào phòng của bà chủ. Nó run rẩy, không hiểu sao những lần đứng trước bà chủ nó đều như vậy, mặc dù lần nào bà cũng chẳng làm gì nó, ngược lại đều nói những lời rất nhẹ nhàng với nó.
-Ta báo cho cháu một tin. Bố mẹ cháu đã gởi trả tiền, cộng thêm lương của cháu, coi như đã trả nợ được một phần. Nhưng vì tập đoàn INNO đã quyết định thu hồi khu đất để xây dựng nhà máy quy mô lớn ở Đum Cha, nên ta quyết định xóa hết nợ cho mọi người. Và bây giờ cháu không cần phải làm để trả nợ nữa. Lựa chọn bây giờ là của cháu. Cháu có thể tiếp tục ở đây học, INNO luôn chào đón.
Du Du nghe tin vừa vui, lại vừa mừng. Mừng vì không còn phải trả nợ nữa, điều duy nhất mà cả nhà nó lo lắng bấy lâu nay. Nhưng lại vừa buồn vì nếu mảnh đất bị thu hồi lại để xây nhà máy thì ba mẹ nó sẽ phải làm gì để sống. Và nếu không nợ nữa, thì có lý do gì để nó tiếp tục ở lại INNO Gia? Du Du cúi chào bà chủ, trong lòng đang bắt đầu những mâu thuẫn


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui