CHƯƠNG 31: NỮ HẦU CẬN
Du Du cũng bất ngờ vì lời nói của Thiên Tứ. Cả bà chủ, người làm trong nhà, Thiên Tư cũng không biết Thiên Tứ nói vậy là ý gì. Tất cả đều đang im lặng nhìn nhau. Tại sao lại có sự tranh giành nữ hầu cận như vậy. NÓ không biết là nên cười hay là nên khóc lúc này. Nếu quả thật được lựa chọn làm nữ hầu cận cho ai, đương nhiên không cần suy nghĩ, nó sẽ chọn Thiên Tứ. Nhưng đằng này, không khí INNO Gia lại vô cùng ngột ngạt và khó xử, ánh mắt 3 anh em họ nhìn nhau vô cùng quyết liệt. Dường như có sự đấu tranh ngầm gì đó, mà nó không biết rằng nhân vật trung tâm là mình. Du Du vội vàng quay về phía Thiên Tử để xem phản ứng của anh ta thế nào. Và điều mà nó không tưởng lúc này, lại là một nụ cười bí hiểm quen thuộc.
Thiên Tử chỉ hơi bất ngờ vì sự xuất hiện và câu nói của Thiên Tứ, nhưng sau đó vẫn dửng dưng và nhởn nhơ bình thường, anh ta từ từ ngồi xuống ghế, chứ không căng thẳng như mọi người trong nhà.
- Tại sao lúc trước khi cho em chọn nữ hầu cận, em lại từ chối, và nói rằng không muốn tiếp tục cái truyền thống rắc rối này. Mà bây giờ…
- Bây giờ em đã thay đổi và muốn có một nữ hầu cận cho riêng mình.
- Mẹ à, giải quyết việc này ra sao đây, con sẽ không chọn người khác đâu!
Thiên Tử lại bắt đầu “nhõng nhẽo” với bà chủ. Du Du thật khó hiểu, tại sao là con trai cả trong gia đình, và nghe đâu là đứng đầu công ty ở bên nước ngoài, nhưng anh ta cư xử như một đứa trẻ như vậy. DU Du bắt đầu nín thở chờ đợi phán quyết của bà chủ. Ánh mắt của bà chủ đang nhìn nó đầy nghi vấn. Có lẽ bà đang thắc mắc tại sao 2 anh em lại giành nhau 1 nữ hầu cận như nó, và nó thật sự cũng muốn biết nguyên nhân tại sao.
- Thiên Tứ à, có lẽ lần này con nên theo anh THiên Tử, rồi khi anh con rời khỏi đây, DU DU sẽ trở thành người hầu cận của con.
Nói rồi bà chủ về phòng, không kịp để ai có ý kiến gì. Mọi người làm khác giải tán, vẻ mặt đầy thất vọng. Du DU đứng sững người vì quyết định đó. Đáng lẽ càng là em thì càng phải được thiên vị hơn, nhưng tại sao bà chủ lại nghe lời của thiếu gia Thiên Tử đến như vậy. Du Du nhìn về phía Thiên Tứ, ánh mắt nó long lanh, mỉm cười và cúi nhẹ đầu xuống thay cho lời cám ơn vì đã muốn cứu nó ra khỏi tình huống vừa rồi. Có lẽ Thiên Tứ biết nó không thích, nên lên tiếng giúp nó vậy thôi. Nhưng lúc này, tự dưng trong lòng nó bắt đầu sôi sục lên một ý nghĩ khác, nó phải tìm hiểu về cậu Đại thiếu gia này thông qua việc …trở thành nữ hầu cận của cậu ta.
- Vậy là giải quyết xong rồi nhé, nữ hầu cận. Bây giờ thì Nhóc theo anh để giải thích một số quy tắc chung…nè!
THiên Tử quay lưng bước đi, Du Du nhìn theo. Được rồi, nó sẽ không sợ sệt hay bỏ chạy, nó phải xem anh ta ghê gớm như thế nào. Du Du mím môi một cái, và hít thở thật sâu, chuẩn bị bước theo Thiên Tử, thì một bàn tay níu nó lại. Du Du xoay người qua, Thiên Tư đã tiến gần tới nó từ lúc nào. ÁNh mắt cậu ta có vẻ rất lạ. Mấy ngày nay cậu ta đã tránh mặt nó và không gây sự với nhau như lúc trước nữa. Nhưng sao hôm nay lại nhìn nó bằng cặp mắt này, thái độ này, và câu nói này, lại làm cho lòng nó có gì đó rất lạ:
- Cẩn thận nhé! Du Du
***
Du Du lững thững bước theo sau Thiên Tử, anh ta chắp tay sau lưng, DU DU không biết bây giờ anh ta đang nghĩ gì và định làm gì nữa. Nó theo anh ta vào trong phòng, và nó cũng hiếu kì căn phòng của Đại Thiếu gia như thế nào.
Mặc dù nằm cùng tầng với 2 anh em sinh đôi, nhưng căn phòng của Đại Thiếu gia luôn có một người khác dọn dẹp và chăm sóc, nên nó chưa bao giờ bước vào phòng đó, mặc dù trước đây cũng khá tò mò, nhưng cứ nghĩ đó là phòng dư bỏ trống. Bây giờ tận mắt chứng kiến, mới thấy căn phòng được trang hoàng y hệt như một cung điện, nổi bật hơn hẳn 2 vị thiếu gia kia. Màu chủ đạo của căn phòng là màu trắng, một màu rất tinh khôi, và thuần khiết, nhưng cũng rất là huyền bí. Điểm chung duy nhất cùng với các phòng khác là những cánh cửa sổ cao vời vợi, với những bức rèm màu trắng, tấm trải giường trắng, những bình gốm sứ trắng, gạch nền trắng, và…và….mái tóc bạch kim trắng…
- Á, á…
Du Du đang quan sát căn phòng thì bỗng dưng khuôn mặt của Thiên Tử xuất hiện thình lình trước mắt nó, làm nó giật mình, vội vàng lùi ra sau. Thiên Tử vịn vai nó ngồi xuống một cái ghế gần đó.
- Thiếu gia nhìn gì vậy?
- Nhìn xem Nhóc là người thế nào mà sao lại ghê gớm đến như vậy…nè!
Du Du cau mày, không hiểu hàm ý của Thiên Tử, nhưng nó cũng không muốn hiểu cái hàm ý đó làm gì, chỉ tổ thêm nhức đầu.
- Vậy thiếu gia có gì hướng dẫn ạ?
- Đầu tiên, là một nữ hầu cận, nhóc phải luôn ở bên cạnh anh. Đi đâu cũng phải đi theo, làm những việc như chuẩn bị quần áo, bữa ăn, nước uống…và khi nào anh đi ngủ rồi, Nhóc mới có thể về phòng và nghỉ ngơi.
Du Du cau mày, không hiểu tại sao nó phải lao động vất vả hơn mọi người như vậy, cảm thấy rất là bất bình.
- Và đương nhiên Nhóc sẽ được trả lương gấp 3. Có ý kiến gì nữa không…nè?
- Dạ không ạ.
Nó nghe đến việc trả lương gấp 3 là tay chân bắt đầu rụng rời, không thể nào từ chối được. Ánh mắt nó đang long lanh lên những đồng tiền sắp được trả nợ. Thiên Tử nhìn nó mà lắc đầu cười, dường như anh ta có thể hiểu được Du Du đang nghĩ gì.
- Bây giờ Nhóc chuẩn bị ra ngoài với anh, phải đi mua một số đồ dùng, vì từ ngày sang đây đến giờ, anh chưa mua sắm gì hết.
- Dạ vâng, thưa đại thiếu gia.
***
Tài xế chở 2 người đi vào hết những khu mua sắm. DU Du lững thững bước theo, khệ nệ xách những món hàng mà cậu chủ vừa mua. KHông hiểu sao anh ta toàn mua những bộ đồ trị giá còn hơn 2 tháng lương của nó, làm cho nó xót lòng gì đâu. Đã vậy, là con trai, mà anh ta lại để một đứa con gái như nó xách biết bao nhiêu là đồ. “Hứ, để xem người ngoài bàn tán và khinh bỉ anh ta như thế nào”. Nó ngước lên và nhìn xem phản ứng của mọi người, chắc là ai cũng đang tội nghiệp một cô gái như nó mà phải làm công việc vất vả này, và lên án cái tên đang tung tăng, tự mãn, nhởn nhơ đang đi trước như thế nào. Nhưng mà biểu hiện của mọi người trước mắt nó bây giờ thật là …tức điên lên đi được. BỌn họ đều đang xúm lại bàn tán, la ó, có người còn cầm điện thoại chụp hình THiên Tử nữa. Phải rồi, anh ta đẹp trai, lãng tử, mái tóc bạch kim nổi bật, cùng với cặp mắt kính đen, anh ta bước đi hiên ngang, cùng với nụ cười đầy thu hút, đương nhiên làm người ta chú ý, giống như là đang gặp một minh tinh ở ngoài đường vậy, chứ ai mà thương xót cho một đứa osin đang khổ sai ở phía sau. Thật là quá bất công….
- Đại THiếu gia à, có thể ngừng lại nghỉ một chút được không?
Anh ta vẫn dửng dưng bước đi. Đôi chân dài của anh ta bước đi một bước bằng 2 bước chạy của Du Du, vì vậy nó cứ phải chạy theo một cách khổ sở. DU Du vừa đi vừa ngắm những bộ quần áo treo ở các gian hàng, nếu ba và mẹ có thể một lần được khoác lên những bộ y phục quý tộc như thế này, chắc là sung sướng lắm. CÒn anh hai nữa, nếu có thể, nó cũng muốn mua một bộ như của Thiếu gia để tặng anh, nhưng mà, nó nhìn giá tiền mà lắc đầu thở dài.
- Sao đứng lại đây mà thở dài…nè vậy nhóc?
- Dạ không có gì ạ.
Du DU giật mình và hơi bối rối, nó vội vàng quay mặt đi để anh ta không biết nó đang nhìn gì. Thiên Tử đứng lại, ngắm những bộ quần áo trong tiệm quần áo gần đó. Anh ta cau mày, nghiêng đầu suy nghĩ: “đây đâu phải là gian hàng dành cho nữ, cô nhóc này đang muốn mua đồ cho ai vậy nè?”
***
- Đến đây có thể nghỉ được rồi nè…
Du Du mừng rỡ, đặt hết những túi hàng xuống và đưa tay lên trán lau mồ hôi, nhưng mà nó chưa kịp lau hết một nửa, thì phải trừng mắt, khi mà nó đang đứng trước cửa hàng….trang phục lót nữ. Nó há hốc mồm, rồi mau chóng quay mặt đi vì xấu hổ, vội vàng cầm những túi xách lên và bước đi thật nhanh:
- À, em nghĩ lại rồi, có lẽ không cần nghỉ đâu ạ!
- Sao lúc nãy Nhóc nói là mệt, muốn nghỉ…nè!
Thiên Tử nhìn nó mà cười đắc chí, anh ta thì thầm: “Đùa với cô nhóc này, thú vị thật!”
***
- Cô đến tìm….
- À, mình đến tìm Du Du.
- À, đúng rồi, cô là người bạn cùng lớp với Du Du đúng không?
- Đúng rồi.
- Nhưng mà Du Du có công chuyện phải ra ngoài rồi.
- À, vậy thì mình về, ngày mai gặp ở trường cũng được.
Đông NGhi đang thập thò ở ngoài cửa thì bị THiên Tứ bắt gặp vừa lúc cậu ta đang định đi ra ngoài. Đông Nghi đến để lấy quyển tập mà Du Du đã mượn, nhưng vì không có cách nào gọi điện liên lạc, nên Đông Nghi phải đến tận đây để lấy, làm bài cho kịp vào ngày mai. Nhưng khi đến đây rồi, lại không dám bấm chuông cửa.
- Khoan đã, nếu gấp cô có thể vào nhà ngồi chờ.
- Mình….mình có thể được vào…INNO Gia sao?
Thiên Tứ gật đầu một cái, nhưng gương mặt vẫn lạnh lùng. Thiên Tứ đưa Đông NGhi bước vào cánh cổng cao cao. Đông Nghi cứ tròn xoe mắt nhìn ngắm hết thứ này đến thứ khác, thật là lộng lẫy và tráng lệ, y hệt như một lâu đài. Hóa ra Du Du được sống trong một môi trường như thế này. Thiên Tứ dẫn ĐÔng NGhi vào khu vườn sau và ngồi ở chiếc bàn ở đó. Rồi cậu ta quay lưng bước đi, tiếp tục việc của mình. Bước chân Thiên Tứ đang rảo bước về phía cánh cửa cao cao, nhưng bỗng dưng cậu ta dừng lại, mà đổi hướng đi về phía gian nhà chính…
Thiên Tứ bước ra khu vườn sau, cầm theo bình nước và cái ly. Cậu ta đặt xuống bàn cho Đông Nghi, làm cho cô ta cũng hơi ngượng ngùng. Được một hotboy nổi tiếng, mặc dù không phải là người cô ta thần tượng, nhưng mà cũng vô cùng sung sướng. Thiên Tứ cảm thấy trong lòng có gì đó rất áy náy nếu bỏ cô ta lại một mình ở đây, vì dù gì cũng là người dẫn cô ta vào. Đông NGhi ngồi khép nép lại và cầm ly nước lên uống, cố gắng che giấu sự ngượng ngùng.
- Cô là người luôn đứng đầu bảng của Nhất Kim?
Thiên Tứ kéo ghế ra và ngồi xuống cạnh Đông NGhi, làm Đông NGhi chợt giật bắn mình, và phun hết nước đang uống vào người của THiên Tứ.
- Á, á, mình xin lỗi, mình không cố ý.
Đông NGhi không ngờ là Thiên Tứ lại chủ động bắt chuyện và ngồi cạnh như vậy. Đông NGhi luống cuống tìm cái gì đó để lau vết nước vừa mới phun, nhưng không có cái khăn nào quanh đây. Nhưng cũng vì quá luống cuống mà nó đánh rơi cả bình nước thủy tinh xuống bàn, nước bắn tung tóe lên khắp người và ướt cả quần Thiên Tứ, tệ hơn hết là cái bình thủy tinh đắt tiền vừa bị vỡ.
- Á, á…mình
Mặt mày Đông NGhi tái mét, hành động lại càng luống cuống hơn. Nó kéo áo mình ra, cố gắng lau vết nước trên người Thiên Tứ. Nhưng hành động kì cục này, lại kéo Đông NGhi chạm vào người Thiên Tứ, một cảm giác như có luồng điện chạy qua người, y hệt như lần Thiên Tư nắm tay chạy đến quán nước vậy…
Thiên Tư dùng tay ngăn lại và lùi ra xa một chút.
- Không có gì đâu, tôi có thể thay đồ được mà.
- À, vậy thì mình xin lỗi, mình sẽ thu dọn chỗ này.
Đông Nghi nhanh chóng cúi xuống nhặt những mảnh thủy tinh đang vương ***, nhưng nhưng trong đầu lại luôn nghĩ đến cảm giác lúc nãy. Cũng do không chú ý, nên miểng thủy tinh đã cứa vào tay, và chảy máu khá nhiều. Đông NGhi giật mình, la “á” một cái. Thiên Tứ vội vàng chạy đến và cầm tay Đông NGhi kéo đứng dậy.
- Cô cứ để đó, để người làm dọn là được rồi.
***
Gió ở vườn sau thật mát, trăng hôm nay thật đẹp. Có lẽ hôm nay là một ngày đáng nhớ của Đông NGhi, Thiên Tứ đang ngồi băng bó ngón tay cho cô ta. Rất dịu dàng và tỉ mỉ, mặc dù khuôn mặt lúc nào cũng rất nghiêm túc, lạnh lùng, nhưng cậu ta rất chu đáo. Hèn chi mà Du Du luôn khen và rất thích Thiên Tứ. Đông Nghi lắc đầu, cố gắng trấn tỉnh mình. Thần tượng, cũng như người nó thích là THiên Tư cơ mà.
- Cô vẫn chưa trả lời tôi.
- Hả, chuyện gì?
- Cô là người luôn đứng đầu trường đúng không?
- À, đó chỉ là năm ngoái thôi, năm nay mình…
- Năm nay cả 2 cùng lọt ra ngoài topten, nhưng tôi đã vượt qua cô một hạng.
- À, mình….
- Tôi biết, nguyên nhân để rớt hạng lần này là do mâu thuẫn gì đó giữa cô và Du Du đúng không?
- Đúng, nhưng tụi mình đã giải quyết ổn thỏa với nhau, và đã trở lại như xưa.
- Mong rằng một ngày nào đó tôi có thể vượt qua cô, để tranh giành vị trí đầu bảng.
- À, mình….không dám….
Một cảm giác khá thú vị khi nói chuyện với một người không phải quý tộc, hèn gì Thiên Tư có vẻ thích thú với cái bánh của cô ta. Thiên Tứ mở một nụ cười nho nhỏ, vì biểu hiện của cô ta thật có gì đó rất giống với Du Du.
***
- HÔ hô, cái truyền thống “Nữ hầu cận” nhà cậu bây giờ lại xuất hiện nhỉ. Nhớ hồi đó, khi INNO phu nhân kêu tuyển chọn, các cậu một mực từ chối, vậy mà bây giờ thì tranh giành.
Đại Bảo ôm bụng cười, vừa gật gù vì “hiện tượng lạ” được nghe. THiên Tư và Thiên Tứ mỗi người đứng một góc, mải mê suy nghĩ, nhìn tên Đại Bảo cười rũ rượi, làm cho trong lòng 2 người bắt đầu sôi sùng sục.
- Đâu phải là tranh giành, dù gì Du Du cũng là bạn học, nên không muốn cô bé gặp nguy hiểm thôi, cậu cũng biết anh THiên Tử mà…
- Mà công nhận anh THiên Tử cũng thật là nhiều sở thích kì lạ, không chọn những chị giúp việc xinh đẹp mà lại chọn DU Du. Nhưng có lẽ, cậu phải nhường thôi, vì anh Thiên Tử rất có tiếng nói trong nhà mà.
NÓi rồi, Đại Bảo tiến lại vỗ vai, gật gù, ra vẻ rất hiểu THiên Tứ, chắc đang uất ức vì sự thiên vị của INNO phu nhân. Vừa lúc đó, Đại THiếu gia THiên Tử từ trong nhà bước ra.
- Đại Bảo đã lâu không gặp, không ngờ cậu vẫn mang nét “búp bê nam” như xưa...
- Này, anh đang khen hay là chê em vậy. Nhờ nét đẹp baby này, mà fan của em vượt xa 2 anh em sinh đôi kia đó.
- Cha, 2 thằng em này, làm mất mặt anh quá…
- Anh nói quá, anh vừa mới về nước chưa bao lâu, mà lượng fan trong trường gấp mấy lần tụi em gộp lại, đã vậy chưa kể mấy chị bên khu Đại học Nhất Kim, và còn có cả vài giáo viên nữ…
Đại Bảo và THiên Tử ngồi trên chiếc xích đu trong vườn nhà INNO cười nói, trêu đùa nhau, mặc cho 2 khuôn mặt đăm đăm đang đứng đó, nhìn họ bằng ánh mắt khó chịu..
- Này, 2 cậu đang làm gì mà nhìn 2 chúng tôi dữ vậy?
- Hai người ồn ào quá!
Đại Bảo lắc đầu, quay sang THiên Tử.
- Ai biểu anh chọn DU Du làm nữ hầu cận làm chi, bây giờ bọn họ ganh tỵ kìa. ÔI, tội nghiệp Du Du của tôi!
Vừa dứt lời, Đại Bảo nhận ra ánh mắt đang rất dễ sợ của THiên Tư đang nhìn cậu ta. Có vấn đề gì ư, đã động chạm vào cái gì ư, hay là….Chưa kịp suy nghĩ xong thì bỗng “vù” một cái, Thiên Tử nghiêng đầu mình qua, để cho vật thể từ phía sau lưng bay sượt qua mặt mình và đích đến là ..Đại Bảo. Đại Bảo giật mình, và may mắn nhanh tay chụp kịp vật đang bay đến mặt mình.
- GÌ vậy trời?
Đại Bảo vội vàng nhìn tên “hung thủ”. Vẻ mặt Thiên Tứ cũng đang rất kì lạ, và lời nói cũng khác hẳn thường ngày.
- Chẳng phải cậu qua đây mượn cuốn tập này của tôi hay sao?
Nói rồi, cậu ta lạnh lùng bỏ vào nhà. Đại Bảo dõi mắt nhìn theo và cau mày. Rồi chưa kịp định thần việc gì vừa xảy ra, về thái độ kì lạ của THiên Tứ, thì bất chợt Thiên Tử đứng bật dậy, cùng lúc đó, Đại Bảo chưa kịp phản ứng thì bị chúi đầu xuống đất, vì chiếc xích đu thình lình bị đẩy bằng một lực rất mạnh.
- Á, chuyện gì vậy?
Khi cậu ta kịp định thần, và ngồi dậy, mới phát hiện ra thủ phạm đang rất ung dung quay lưng lại và đi vào nhà.
- Hôm nay THiên Tư và THiên Tứ sao vậy nhỉ? Làm gì mà giận dữ vậy?
- Không hiểu hả cậu Nhóc, câu nói của em làm cho 2 tụi nó “nhột” đó!
Đại Bảo cau mày, nghĩ lại câu nói cuối cùng của mình. A, hay là tại vì cụm từ “Du Du của tôi….”
- A, mà anh Thiên Tử, anh đã đoán trước mấy trò này sao không nói với em, để em lãnh hết vậy.
***
Thiên Tử bước vào gian phòng khách, và tiến gần vè phía Uyển Thanh. Uyển Thanh đang lau chùi bàn ghế, vội vàng đứng dậy, cúi chào:
- Chào đại thiếu gia ạ!
- Cô cứ tiếp tục làm việc đi nè..
Uyển Thanh ngại ngùng, ngồi xuống làm việc tiếp. Mặc dù đã có người yêu là Hải Đăng, nhưng không hiểu sao đứng trước đại thiếu gia lại có cảm giác rất xao động như vậy. Thiên Tử đang định vào phòng bếp, nhưng bỗng dưng anh ta đứng lại, và đi lùi lại về phía Uyển Thanh.
- Tôi có việc cần hòi một chút.
Uyển Thanh vội vàng đứng dậy và cúi đầu.
- Dạ thiếu gia cứ hỏi.
- Có phải cô là người rất thân với Du Du?
- Dạ đúng ạ.
- Vậy thì có lẽ cô biết nhiều về Du Du đúng không?
- Dạ…
Uyển THanh được ngồi trên ghế ở phòng khách INNO Gia, cô ta khép nép, không biết sắp phải đối mặt với điều gì, chỉ biết là đang được đối xử rất tốt. Cậu chủ Thiên Tử hỏi những câu hỏi liên quan đến Du Du, nào là về sở thích, tính tình, gia đình,…Uyển Thanh cũng cảm thấy rất lạ, nhưng không dám hỏi nguyên nhân tại sao. Ngồi gần cậu chủ như vậy, Uyển Thanh cảm thấy rất hồi hộp, và không dám nhìn thẳng vào mặt đại thiếu gia, vì cô biết mình sẽ bị hút hồn bởi khuôn mặt và đôi mắt rất đẹp đó.
- Có thể giúp tôi là đừng nói cho Du Du biết rằng tôi đã hỏi những câu hỏi này nhé, tôi chỉ muốn hiểu rõ hơn về nữ hầu cận của mình, để đối xử tốt hơn thôi…nè!
- Dạ được ạ, thưa thiếu gia.
Thiên Tử mỉm cười và tiến đến gần chỗ của Uyển Thanh, nhẹ nhàng vịn lên vai Uyển Thanh và nở nụ cười rất…thu hút. ANh ta cúi xuống. Uyển Thanh lúc này rất run và rất hồi hộp.
- Cám ơn cô rất nhiều.
Vừa lúc đó thì có tiếng cửa chính đẩy vào. Hải Đăng, người làm vườn, bước vào với vẻ mặt rất lạnh lùng.
- Dạ chào thiếu gia, tôi vào để lấy đồ dùng ạ.
Thiên Tử vẫn tỏ ra bình thường, đứng thẳng người dậy, và mỉm cười với Hải Đăng. Rồi cậu ta rảo bước lên cầu thang về phía phòng mình. Uyển Thanh bây giờ mới có thể tỉnh táo được. Nhận ra sự giận dữ của Hải Đăng, anh ta đang bỏ đi một mạch về phía khu dành cho nhân viên mà không nhìn Uyển Thanh lấy một cái. Uyển Thanh vội vàng chạy theo và xin lỗi, hứa từ nay không bị xao động như thế nữa.
***
- Nhóc à, ra ngòai mua đồ nè!
- Lại mua đồ nữa ạ!
- Anh còn thiếu nhiều đồ dùng cá nhân lắm!
Du Du thất thểu ra xe, Thiên Tử thì chỉ nhìn nó mà cười thấm, ngày ngày đi cùng cô nhóc thú vị này quả thật là có nhiều cái để cười, và đặc biệt hơn cả là biểu hiện đáng suy nghĩ của 2 đứa em sinh đôi. Nhưng Thiên Tử chưa kịp leo lên xe thì đã bị gọi lại bởi quản gia Pix.
- Thưa cậu chủ, có điện thoại từ bên nước ngòai gọi về của lão phu nhân.
Thiên Tử vội vàng nhận điện thoại. ANh ta dường như biến thành một người hoàn tòan khác. Vẻ mặt và lời nói vô cùng nghiêm túc và dứt khoát. Chẳng lẽ con người này có 2 mặt sao? Thiên Tử nói chuyện điện thoại rất lâu, cũng là dịp Du Du có thể quan sát anh ta kĩ càng hơn.
- Được, cháu sẽ giải quyết công việc trực tuyến với mọi người. Mọi người đợi cháu, sẽ nối mạng thông với mọi người ngay bây giờ.
Quả thật, khi ngắm nhìn vẻ nghiêm túc trong công việc của đại thiếu gia, Du Du có gì đó cảm thấy rất kính nể, có gì đó rất ngưỡng mộ con người trẻ tuổi mà tài giỏi này, nhưng tại sao bình thường anh ta lại trở thành một tên công tử hào hoa đáng ghét, nham nhở, và lẳng lơ như vậy. Đang suy nghĩ, bất thình lình Thiên Tử cúp máy và quay lại nhìn Du Du.
- CÓ lẽ anh không đi với Nhóc được rồi, nhưng có một số thứ rất gấp anh phải mua trong ngày hôm nay, nên có lẽ Nhóc vẫn sẽ đi mua dùm anh. À, Thiên Tứ, may quá, em có mặt ở đây, em đi cùng cô Nhóc này và mua cho anh một số đồ nhé!
Du Du vội vàng quay về hướng ngoắc tay của THiên Tử, Thiên Tứ đang từ trên lầu bước xuống, khuôn mặt bỡ ngỡ khi nghe lời nhờ vả của anh trai. Rồi cậu ta quay sang nhìn DU Du, nó vội vàng cúi mặt xuống, có lẽ cậu ta sẽ không đi cùng nó đâu, vì…vì chẳng có lý do gì cả.
- Được, em sẽ đi.
Du Du bất ngờ, vội vàng ngẩng mặt lên nhìn Thiên Tứ. Trong lòng nó đang dội lên những đợt sóng của sung sướng, thích quá đi thôi, được ngồi cùng xe với THiên Tứ…
- Tốt, vậy giao nữ hầu cận của anh cho em, mua những thứ đồ ghi trong tờ giấy này nè! Quản gia Pix hãy chuẩn bị máy tính trong phòng cho tôi.
NÓi rồi, Thiên Tử nhanh chóng đi cùng quản gia Pix về phía phòng của mình. Du Du cau mày suy nghĩ “Rốt cuộc anh ta là người như thế nào? CÓ vẻ như rất có trách nhiệm với công việc”. Du Du chợt giật mình khi nhớ ra THiên Tứ đang đợi nó trong xe. Nó hít một hơi dài, ngày hôm nay, đại thiếu gia đã có một ấn tượng tốt với nó.
Xe đưa 2 người đến khu mua sắm. Du Du cảm thấy rất thích, nhưng nó không dám đi gần, mà cố gắng cách xa Thiên Tứ. Khác với Thiên Tử, đồ đạc đều do Thiên Tứ cầm hết. Cậu ta quả là rất galang. Nó cúi vừa nhìn từ phía sau, vừa cười bẽn lẽn. Đôi vai rộng, và cái lưng to nhưng rất êm ái và ấm áp. Du Du bước đi như người mất hồn, đến nỗi Thiên Tứ dừng lại lúc nào không hay, Du Du mất đà mà va vào cậu ta.
- Á, mình xin lỗi, mình không nhìn đường.
Thiên Tứ không nói gì, chỉ nhìn nó mỉm cười.
- Có lẽ những thứ đồ cần mua cho anh ThiênTử đã đủ rồi.
- À, vậy…vậy…xong rồi thì mình…về.
Du Du nói trong nuối tiếc, có gì đó rất buồn, nó muốn kéo dài thêm khoảng thời gian bên cạnh cậu ấy.
- Dù gì cũng đã đến đây rồi, ta đi dạo thêm một vòng ở khu vui chơi kia, có được không?
- Dạ…dạ…được.
Du Du như không tin vào tai mình nữa, nó như muốn hét lên khi mà Thiên Tứ lại là người đề nghị đi tiếp.
.
- Vậy cô bé đợi ở đây, tôi đem đồ ra cho tài xế đem về trước, để cậu ta khỏi đợi.
- Dạ được…
THiên Tứ đem đống đồ, đi về phía bãi xe. Cậu ta vừa quay lưng đi một đoạn, thì bao nhiêu kìm nén của Du Du chợt vỡ òa, nó nhảy cẫng lên, cố ngăn cho mình không hò hét vì sung sướng. Mặc dù đã đi một đoạn khá xa, nhưng Thiên Tứ dường như biết được sau lưng mình đang xảy ra chuyện gì, cậu ta nở một nụ cười rất tươi.
***
- Công việc nữ hầu cận của cô bé dạo này như thế nào?
- Công việc cũng không có gì nặng nhọc. Đại thiếu gia cũng không quá khắt khe, ngoại trừ…
- Ngoại trừ gì?
- À, không có gì…mình chỉ nghĩ, thỉnh thoảng đại thiếu gia hơi khó hiểu.
Du Du chợt thở dài về cái việc, cứ đến đêm là anh ta gọi Du Du dậy, và phục vụ ăn đêm cho anh ta và quản gia Pix. QUy định cho nữ hầu cận ngay từ đầu là chỉ có thể rời xa chủ nhân khi đi học và khi chủ nhân đã đi ngủ. VÌ vậy, việc anh ta thức vào ban đêm, Du Du cũng phải thức theo. Nhưng đó là bí mật của 3 người, Du Du không thể tiết lộ được.
- ANh Thiên Tử quả thật rất khó hiểu, nhưng thật ra anh ta là một người rất biết cách đối xử. Chỉ có 1 điểm xấu là anh ấy thường không bỏ qua những cô gái xinh đẹp.
- Vậy thì mình yên tâm rồi, mình chẳng có chút gì có thể gọi là tạm được nữa là…
- Nhưng trong mắt người khác thì … thì có lẽ cô bé…nói chung hãy cẩn thận với anh THiên Tử, vì cô bé không biết được vẻ đẹp của mình như thế nào đâu.
Du Du vừa đi vừa mơ mộng, trong lòng như có pháo hoa vậy, cho nên nó không để ý những gì Thiên Tứ thì thầm, chỉ tủm tỉm cười. Bất chợt, người phát tờ rơi trên đường nhét vào tay Du Du và Thiên Tứ một tờ quảng cáo.
- Hai cô cậu là 1 cặp phải không, vậy hãy đến phía trước để tham gia vào trò chơi của cửa hàng chúng tôi, để có cơ hội lãnh giải thưởng lớn.
Nói rồi, anh chàng đó bỏ đi. DU Du ngẩn người ra, anh ta tưởng Du Du và Thiên Tứ là một cặp sao. Không biết phải nên khóc hay nên cười nữa. Thật là khó xử, khi không biết phải nói gì với THiên Tứ lúc này.
- Anh này thật là, nghĩ sao mà nói chúng tôi là một cặp cơ chứ…
- Sao chúng ta không thử tham gia nhỉ, phần thưởng là 2 suất ăn ở nhà hàng 5 sao đó.
- Thật không?
Ánh mắt Du Du bắt đầu sáng quắc lên, nó vội vàng nhìn vào tờ giấy mà trong lòng rực lửa. Cái gì free nó cũng đều thích, nhưng riêng về ăn uống free, đặc biệt ở nhà hàng 5 sao thì càng không thể bỏ qua. Ánh mắt nó long lanh lên nào là những món hảo hạng, của những đầu bếp hàng đầu, nó liếm môi một cái, tưởng tượng các món ăn trong đầu. Thiên Tứ đứng bên cạnh bắt đầu cảm thấy là lạ, và hơi có cảm giác đáng sợ một chút. ( CHú thích: Tật xấu của Du Du nhà ta là khi tưởng tượng những điều mà Du Du thích thì biểu hiện hơi quá, ví dụ như chảy nước miếng, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống….và khuốn mặt cứng đơ, đầy vẻ ham muốn…Các đối tượng gây ra hiện tượng đó là: tiền, diễn viên Duy Thụy, và món ăn cao cấp.)
Du Du chợt giật mình, và nhớ ra đây là cuộc thi dành cho cặp tình nhân, nhưng mà nó và Thiên Tứ thì… không thể. Vẻ mặt nó nhanh chóng xị xuống, và lắc đầu trong buồn bã:
- Không được đâu, mình và cậu sao có thể…
Nhưng Du Du chưa kịp nói hết thì đã bị kéo đi. Du Du vô cùng ngạc nhiên, cậu ta chắc chắn không phải vì 2 tấm vé kia, vì có lẽ những nhà hàng đó, Thiên Tứ đã quá quen thuộc, nhưng tại sao bây giờ lại rất hào hứng để tham gia trò chơi này? Bàn tay Thiên Tứ thật ấm áp và thật nhẹ nhàng, ngay cả khi cậu ta đang nắm rất chặt và dùng sức kéo DU DU đi. Không cần biết là Thiên Tứ vì cái gì, nhưng nhất định nó sẽ tham gia thật tốt.
Có rất nhiều cặp đôi tham gia cuộc thi, mà ai nấy đều rất xứng đôi. CÒn nó và Thiên Tứ…một trời một vực. Bỗng dưng bây giờ nó cảm thấy sợ, đứng nép mình phía sau Thiên Tứ. Người dẫn chương trình đứng ra đọc thể lệ cuộc thi:
- Công ty chúng tôi vừa thiết kế ra những bộ đồ đôi dạo phố dành cho các cặp tình nhân, các cặp trên đây hãy chọn cho mình một bộ và ra trình diễn, bộ đôi nào được khán giả tại đây bình chọn nhiều nhất sẽ giành được giải nhất, đồng thời được giữ lại bộ đồ đang mặc trên người. CÒn bây giờ các bạn hãy chọn đồ cho mình, sau đó nam đi về phía phòng thay đồ bên trái, nữ phía bên phải.
Thể lệ vừa ban hành, các cặp đôi bắt đầu xúm xít vào lựa bộ đồ hợp với mình. Chỉ có Thiên Tứ và Du Du đứng lặng thinh tại chỗ, không biết phải làm gì. Có lẽ đây là lần đầu tiên Thiên Tứ tham gia trò chơi như vậy, Du Du sợ sệt đứng run rẩy, không biết phải làm thế nào bây giờ, các bộ đôi khác đã chọn hết trang phục đẹp cho mình. CÒn Thiên Tứ sao cứ đứng yên lặng vậy. Khi mọi người đã giải tán và đi về phía phòng thay đồ, chỉ còn lại khoảng 3,4 bộ còn ở trên giá treo. Thiên Tứ bước gần lại và chọn lấy 1 bộ đồ đôi, chỉ im lặng và đưa cho Du Du bộ đồ dành cho nữ. Du Du lững thững về phòng thay đồ.
Tại INNO Gia:
- Mọi người đâu hết rồi, sao im ắng quá vậy?
- Dạ, đại thiếu gia đang ở trong phòng xử lý công việc, cậu Thiên Tứ và Du Du thì đến khu mua sắm để mua một số đồ cho cậu Thiên Tử.
Thiên Tư nghe đến đây thì bỗng dưng trong lòng có gì đó không yên. Cậu ta vội vàng đến gara, lấy chiếc môtô và phóng thật nhanh về cái cổng cao cao…
***
Thiên Tứ bước ra khỏi phòng thay đồ sau cùng. Mặc dù bộ đồ rất đơn giản, nhưng ai cũng phải trầm trồ và ngắm nhìn Thiên Tứ. Không hiểu sao nhìn rất giản dị, nhưng Thiên Tứ vẫn trở thành trung tâm của cuộc thi. Phải thôi, Thiên Tứ, đẹp trai thì khỏi phải nói, đã vậy còn rất nghiêm chỉnh, hơi chút lạnh lùng, ra dáng con nhà gia giáo, quý tộc, bấy nhiêu thôi đủ thu hút tất cả mọi người nơi đây. Nếu như họ biết tính tình cậu ấy cực kỳ tuyệt vời, lễ độ với người lớn, dịu dàng với con gái, tốt bụng với mọi người, thì có lẽ mọi người sẽ ngất đi vì có một người quá hoàn thiện như vậy.
Du Du mặc đồ đôi giống Thiên Tứ mà không được ai chú ý đến. Vốn dĩ dáng người đã xấu, thêm vào bộ đồ còn xót lại sau cùng, không có gì đặc biệt, nó trở thành một thí sinh bèm nhèm, mờ nhạt nhất cuộc thi. Hic, nó đứng lủi thủi vào một góc, vì Thiên Tứ đang bị bu quanh bởi những khán giả ở đây. Có lẽ nó hơi run một chút, và hơi tủi thân một chút. Bất chợt nó giật mình khi thấy ánh mắt Thiên Tứ đang hướng về nó. Nó hơi ngại ngùng, vội vàng mỉm cười và quay đi nhìn chỗ khác. Thiên Tứ tiến lại gần Du Du và ngắm nó trong im lặng. “Có chuyện gì vậy, chẳng lẽ mình giống con nhỏ nhà quê lắm sao, hay là bộ đồ này mặc không đúng cách?”. Nó thầm nghĩ và càng run hơn. Các cặp khác đã ra trình diễn, và có vẻ được rất nhiều tiếng hoan hô ủng hộ.
Bất chợt Thiên Tứ thì thầm với nó :”Nếu muốn thắng trong cuộc thi này, mình phải phá cách một chút”. Nói rồi, cậu ta kéo nó vào phòng thay đồ nữ. Du Du đứng im, đợi chờ cách xử lý từ Thiên Tứ. Cậu ta suy nghĩ một hồi, rồi cúi xuống xé toạc phần vải caro bên dưới áo của nó và một mảnh của chiếc áo của cậu ta. Chiếc áo có vẻ ngắn hơn một chút, nhưng cũng không ảnh hưởng gì mấy, nhưng Du Du vẫn hồi hộp lo sợ, không biết Thiên Tứ sẽ làm gì.
- Cậu định làm gì vậy?
THiên Tứ không nói gì, lại xé miếng vải vừa xé ra làm nhiều phần. Cậu ta nhanh chóng cột một sợi dây caro lên tóc Du Du, tạo thành một chiếc nơ, một sợi cột vào tay của Du Du. Thiên Tứ tiếp tục cột một sợi vào cổ áo cho mình, tạo thành một chiếc cà vạt ngắn, và một sợi dây ở cổ tay y hệt nó. Thiên Tứ đẩy nó đứng ngắm trước gương, bất chợt DU Du thấy mình và cả Thiên Tứ nổi bật hơn hẳn. …
DU Du đứng ngấp nghé, sắp đến đội của nó ra trình diễn, chưa bao giờ nó đứng trước đám đông như vậy, mặc dù đây chỉ là một cuộc thi nho nhỏ và không ảnh hưởng gì, nhưng nó vẫn run sợ vô cùng. Cuộc thi văn nghệ ở trường, nó cố gắng trở thành người hướng dẫn và tập luyện cho mọi người, chứ cũng không dám xếp mình vào tốp ca đó.
- Trời ơi, phải làm sao bây giờ?
- Cô bé cứ yên tâm.
Người dẫn chương trình vừa giới thiệu cặp đôi cuối cùng, Thiên Tứ nắm lấy bàn tay nó và kéo ra sảnh chính để trình diễn. Tim nó đập nhanh, vì sợ, vừa vì Thiên Tứ đang nắm tay nó. Du Du hít một hơi thật sâu rồi mím môi mình lại, nó sẽ không làm cho Thiên Tứ thất vọng. Nó bước đi vững vàng và tự tin hơn, nó mỉm cười thật tươi, tiếng nhạc cùng với nhịp chân đưa nó đến trung tâm của sàn trình diễn.
Kì lạ thay mọi người đều im lặng và trừng mắt nhìn, cả vị dẫn chương trình cũng cầm micro cứng đơ, không bàn luận như những cặp đôi trước. Rồi tất cả bắt đầu xôn xao. NÓ không nghe rõ họ nói gì, nhưng dường như đang bàn tán về sự chênh lệch “vẻ đẹp” của nó và Thiên Tứ, đại loại như ”Trời, bồ của anh đó sao mà xấu dữ vậy”, hoặc “Con bé đó sao lại là bạn gái của anh chàng đẹp trai này sao, thật là thất vọng quá đi!”. Nghĩ đến đó, nó cảm thấy hụt hẫng, vẻ mặt bắt đầu xìu xuống, nó nhìn mọi người xung quanh chỉ trỏ mà cảm thấy cổ họng đang nghẹn ứ. Có lẽ nó sắp khóc, khóc vì xấu hổ, vì bị mọi người chê bai. Nó dừng lại và không bước tiếp nữa. Bàn tay Thiên Tứ tuột ra khỏi tay nó. Cậu ta cũng đứng lại và quay đầu nhìn nó. Du Du không biết nói gì với THiên Tứ, nó chỉ muốn bỏ chạy ngay lúc này. Và khi nó định quay đầu bỏ chạy, thì bất ngờ cả khu vực đó òa lên những tiếng vỗ tay rất to. Nó ngỡ ngàng nhìn xung quanh, vị dẫn chương trình lúc này mới lên tiếng:
- Quả thật cặp dôi này làm cho tôi bất ngờ. Phá cách trong trang phục, có thể nhìn vào 2 cái nơ caro này là biêt các bạn là 1 đôi. Cho một tràng pháo tay cho anh chàng đẹp trai và cô gái dễ thương của chúng ta.
Mọi người vỗ tay rôm rả tán thành Du Du như muốn hét thật to lên, lần đầu tiên nó được khen ngợi như vây, nó càng ngưỡng mộ Thiên Tứ hơn, cậu ấy không những thông mình mà còn nhạy bén, và tinh tế nữa.
Đến lúc bầu chọn cặp đôi được yêu thích nhất, nó nghe tim mình đập rất mạnh, hồi hộp như là xem điểm thi ở Nhất Kim vậy. Vị dẫn chương trình đang lấy kết quả kiểm phiếu từ phía giám khảo. Và rồi, như trông đợi, tên của nó và THiên Tứ được sướng lên trong vị trí cao nhất. Không ngờ mọi người lại ủng hộ như vậy, có lẽ vì một phần THiên Tứ quá đẹp trai, quá thông mình, và quá sáng tạo, như vậy phần thưởng này là quá xứng đáng. Các cô gái bên ngoài theo dõi cuộc thi đang thi nhau chụp hình cậu ấy, và tò mò về “ người bạn gái” bên cạnh. Lúc này dây, tuy chỉ là giả bộ, nhưng không hiểu sao nó cảm thấy rất vui và rất hãnh diện. “Mặc kệ, cứ để người ta nghĩ mình là bạn gái của cậu ấy, lâu lâu có một ngày nở mày nở mặt, ngưỡng mộ Thiên Tứ quá”. Nó nghĩ thầm và cười tủm tỉm trong sung sướng, mặc cho Thiên Tứ đang nhìn nó đầy kì lạ, và cảm thấy bối rối khi mọi người từ già đến trẻ con đều đang nhìn và gọi tên cậu ấy. Không ngờ ở trường, , và các cô gái trẻ, mà các vị trưởng bối, các em gái nhỏ đều có vẻ thích cậu ta. Thật vậy, tuy không cười, nhưng Thiên Tứ luôn có gì đó tạo thiện cảm cho người ta, chứ không như ai kia… Vị dẫn chương trình đến gần và trao cho Du Du cặp vé ăn tối ở nhà hàng đặc biệt. Từ nãy giờ, nó chờ đợi giây phút này nhất. Miệng nó cười đã ngoác ra đến mang tai rồi.
- Vì 2 bạn đoạt giải đặc biệt nên chúng tôi sẽ chụp một tấm hình lưu niệm nhé!
Nói rồi, vị dẫn chương trình đẩy Du Du sát vào THiên Tứ. Bỗng dưng lúc này nó không cười được nữa. Bắt cậu ấy chụp hình với nó, liệu cậu ấy có thích không. Nó bỗng dưng thấy run run, và cười gượng giụ.
- Sao kì vậy, nhìn 2 bạn đứng rời rạc vậy, tình cảm một chút đi chứ.
Lúc này nó cũng nhận thấy mặt Thiên Tứ cũng đang bối rối, cậu ta đứng xích vào và choàng tay qua vai Du Du, kéo nó lại gần. Có lẽ cậu ta rất khó chịu khi phải làm như vậy. DU Du cảm thấy hơi có lỗi, chỉ vì nó thích ăn những thức ăn hạng nhất mà lại gây rắc rối và làm khó cậu chủ của mình như vậy. Nhưng vị dẫn chương trình vẫn lắc đầu, vì 2 đứa dường như vẫn cứng đơ. Ở bên dưới, khán giả bỗng dưng đồng loạt vỗ tay thúc đẩy:
- HÔn đi, hôn đi, hôn đi…
- Phải rồi, 2 bạn hôn nhau một cái để có tấm hình thật đẹp nào, thể hiện ý nghĩa của cặp đôi chứ, đừng có ngại ngùng như vậy chứ?
Trời ơi, mọi người đang làm gì vậy, sao tự dưng dồn nó vào đường cùng như vậy. Mặt DU DU lúc này đã đỏ ửng, hành động bắt đầu luống cuống. Nó sợ sau hôm nay, Thiên Tứ sẽ tránh xa nó vì sợ gặp những rắc rối tương tự như vậy. “Mọi người ơi, xin đừng hô như vậy nữa…” Đang luống cuống không biết phải đối phó thế nào, bất chợt nó thấy hơi thở mình dừng lại, dường như có cái gì đang tiến gần đến khuôn mặt của nó…
“Tách, tách…”
- Tuyệt vời, đúng là một cặp dễ thương”
Bên dưới mọi người òa lên vỗ tay, rồi cũng thi nhau chụp hình, nhưng không hiểu sao nó không thể nghe được gì nữa, không thể nói được gì nữa, Du Du chỉ biết đứng ngây người ra. Khuôn mặt Thiên Tứ đang ở ngay trước mặt nó và …rất gần.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...