Ngôi nhà có cánh cổng cao cao


CHƯƠNG 28: THIÊN TƯ VÀ THIÊN TỨ
Chàng trai đỡ Du Du ngồi xuống, vẻ lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt. Cậu ấy đặt tay lên trán Du Du để chắc rằng nó không bị cảm lạnh. Du Du không phản ứng gì, vì vẫn còn bị bất ngờ bởi sự xuất hiện này. Nó không biết mở lời như thế nào, vì vẫn sợ nhầm lẫn người con trai đang ở trước mặt mình, cộng thêm khuôn mặt đang đỏ ửng, nên có lẽ im lặng là tốt nhất. Cậu chủ từ từ duỗi chân nó ra rồi gập vào để bớt bị tê và di chuyển dễ dàng hơn. Tuy hơi đau, nhưng sự nâng niu nhẹ nhàng làm cho nó cảm động và bối rối. Trong khoảnh khắc đó, Du Du có dịp nhìn sâu vào đôi mắt đang quan tâm cho nó lúc này, một cảm giác vô cùng kì lạ, có lẽ hơi sợ, hơi run, hay là gì nữa cũng không rõ, chỉ biết rằng, tim nó đang đập rất mạnh. Nếu người trước mặt nó lúc này là Thiên Tứ thì nó phải xử sự thế nào, mà nếu là Thiên Tư thì nó phải làm gì?
Mải đuôi theo những suy nghĩ vẩn vơ, bất chợt chàng trai đó ngước mặt lên nhìn nó, hai ánh mắt vô tình gặp nhau, làm tim nó như muốn rớt ra ngoài, trong không gian im lặng lúc này, nó như bị ngộp thở. KHông biết sao đau, đói và mệt, nó đều không cảm thấy nữa, mà điều khó khăn lúc này là phải làm gì??
- Chân cô bé đã bớt tê chưa?
Chính lúc này đây, Du Du đã rõ ràng nhận ra được, người con trai trước mặt nó là cậu chủ THiên Tứ. Trong chốc lát, nó có một cảm giác khó tả mà chính Du Du cũng không nhận ra. Nó thở phào một cái, nhịp thở có thể trở lại bình thường? Tại sao lại có sự lưỡng lự khi phân biệt giữa 2 cậu chủ như vậy? Nó cảm thấy trong lòng bây giờ rất mâu thuẫn…Sau một hồi mát xa chân, Du Du cảm thấy chân đã nhẹ nhàng trở lại, tự dưng thấy phấn chấn và có thể di chuyển được..
-À, mình không sao rồi, cám ơn cậu!
-Cô bé làm gì ở trong rừng vậy, mọi người đang kiếm đó!
-À, mình bị lạc, và tìm mãi không thấy đường ra, cũng may là lúc nào cũng có cậu xuất hiện kịp thời.
-Điều quan trọng bây giờ là ra khỏi chỗ này, tôi sẽ bế cô bé.
-Thôi đừng, mình đi được mà!
Như sợ sệt điều gì đó, Du Du đứng bật nhanh dậy, để tránh né một cái “bế” chăng. Nó sợ cái hình ảnh đó gây hiểu lầm cho mọi người lắm, và tư thế như vậy nó cũng ngại lắm. Nhưng Du DU vừa bật nhanh đứng dậy thì cái chân tai hại lại dở chứng, làm nó khụy xuống tức thì.
- Á!
CŨng may Thiên Tứ đứng ngay bên cạnh lúc đó, nên một lần nữa có thể đỡ nó kịp thời. Hiểu rõ thái độ lúng túng, ngại ngùng của Du Du. Cậu ta lắc đầu.
-Con gái thật là khó hiểu, bế thì có gì đâu cơ chứ, vậy thì cõng?
Du Du nhìn thấy cái chân phản chủ, biết không còn cách nào khác, đành ngoan ngoãn gật đầu. Nhưng mà vẫn còn nhiều cái rất tế nhị, mà nó không thể lên lưng của THiên Tứ được. Thiên Tứ thấy Du Du còn chân chừ, cậu ta mỉm cười một cái, rồi từ từ tháo chiếc áo khoác đang mặc trên mình, gập lại gọn gàng và đưa cho Du Du:
-Cô bé cứ để trên lưng tôi, như vậy sẽ thấy thoải mái và an toàn hơn.
Du Du khá bất ngờ, dường như THiên Tứ có thể đọc được suy nghĩ của nó vậy. Cậu ta khom người xuống, Du Du đặt chiếc áo khoác trên lưng và leo lên. Thiên Tứ bắt đầu cõng nó ra khỏi khu rừng. Nó thì cầm đèn pin để rọi đường, một tay choàng qua cổ Thiên Tứ. Có lẽ vì ở phía sau, nên nó không thể thấy, có một nụ cười rất nhẹ trên môi Thiên Tứ.
Đây có phải là mơ không nhỉ. Người đang cõng nó lúc này chẳng phải là thần tượng, là người mà nó thích hay sao? Nó lại được đặc ân một hotboy nổi tiếng nhất trường cõng trên lưng, vậy thì còn gì sung sướng bằng? Nhìn từ phía sau như vậy, THiên Tứ vẫn đẹp trai và thu hút lạ thường. Chỉ cần cậu ta xuất hiện thôi cũng đủ làm nó cảm động rồi, đằng này, từng cử chỉ quan tâm, chu đáo lại càng làm nó cảm thấy rất vui sướng và hạnh phúc. Đôi vai Thiên Tứ thật rộng và thật êm, nó có thể dựa vào đó và cảm nhận từng nhịp thở và hơi ấm từ cậu chủ của mình. Chiếc áo khoác ngăn giữa cho nó cảm thấy tự nhiên và thoải mái hơn rất nhiều. Rồi nó chợt nghĩ đến chuyện ở nhà tắm hôm nọ, bỗng dưng cái mặt đỏ bừng lên và tim bắt đầu đập nhanh hơn…

-Không ngờ qua mấy lớp áo như vậy mà vẫn thấy tim cô bé đập rất mạnh.
-Thật sao? Mạnh lắm sao?
Du Du như bị bắt trúng tim đen, vội vàng hoảng sợ, vịn vào tim mình, mong sao ngăn cho nó đừng đập nữa, khuôn mặt đang đỏ ửng lên vì xấu hổ. Cũng may mà nó đằng sau Thiên Tứ, chứ không biết nếu để cậu ta thấy khuôn mặt nó lúc này thì nó không biết phải cư xử như thế nào nữa. Thiên Tứ vừa bước đi vừa cười, vì cậu ta biết thừa biểu hiện của Du Du lúc này. “Thật là đáng yêu!”
Thiên Tứ cõng Du Du về đến trung tâm trại, và nhờ chỉ huy thông báo với mọi người là đã tìm được DU Du. Chỉ huy đem hộp dụng cụ y tế lại lau những vết thương trày xước và đem đồ ăn đến cho DU Du.
-EM vào rừng làm gì, đã đề biển cảnh báo nguy hiểm ngay bìa rừng rồi mà, với lại các em chưa được phát bản đồ, làm sao lại dám vào trong đó chứ?
-Dạ em vào đó để lấy củi ạ!
-Củi??
-Chẳng phải củi đã được chuẩn bị sẵn chất ở gần trại hay sao?Ai đã kêu em đi lấy?
Mọi người đều cau mày ngoái đầu nhìn nhau để tìm ra câu giải thích hợp lý. Du DU cũng nhìn mọi người đầy ngô nghê. Bất chợt ánh mắt nó dừng ở 3 cô gái. Bọn họ đang đứng nép vào một góc, vội vàng quay đi khi bắt gặp ánh mắt Du Du. Nhưng nó có thể dễ dàng nhận ra sự sợ sệt của 3 người họ, chắc có lẽ đó là sự cố ngoài ý muốn, Du Du rất muốn nói lời giảng hòa, nên sẽ không muốn gây rắc rối cho họ. Nó vội vàng quay sang thanh minh với mọi người không quên kèm theo nụ cười tươi như hoa mà ai nhìn vào cũng dễ bị thuyết phục:
-À, em chỉ tự mình vào lấy thêm củi chứ không ai kêu đâu ạ.
-Vậy lần sau em phải cẩn thận hơn, đừng tự ý rời trại nhé!
-Dạ vâng ạ, trưởng đoàn! Đã để mọi người lo lắng, thành thật xin lỗi mọi người.
Mọi người lắc đầu, tất cả nhanh chóng trở lại khu trung tâm để tổ chức buổi tiệc còn dang dở. 3 cô gái kia thở phào một cái rồi vội vàng lẩn vào đám đông để tránh mặt Du DU. Cũng may mà nó quay trở về được, chứ không thôi 3 cô ta cũng không thể nào sống yên được. Tại lều y tế, hiện giờ vẫn còn Thiên Tứ bên cạnh Du Du, sự quan tâm rất ân cần của Thiên Tứ làm cho DU Du cảm thấy sợ nhiều hơn là vui sướng, bởi xung quanh trại này, ắt hẳn đang có hàng chục fan của cậu ta đang nhìn nó bằng ánh mắt “căm thù”.
-Cậu ra đốt lửa trại cùng mọi người đi, mình ổn rồi mà!
-Nhưng mà tôi không yên tâm khi để cô bé lại một mình!
Du DU chưa kịp nghĩ ra câu gì để thuyết phục Thiên Tứ cùng ra vui chơi với mọi người thì từ cửa lều đã có một bóng người bước vào và lên tiếng:
-Có tôi ở đây rồi, cậu cứ yên tâm.
CHàng trai bước vào, còn bê theo tô mì gói nghi ngút khói, làm cho DU Du chảy cả nước miếng, nó đã nhịn từ trưa đến giờ. Nhưng khoan xét đến tô mì, mà điều đáng quan tâm lúc này chính là chàng trai bước vào đột ngột kia, DU Du vô cùng ngạc nhiên, đó không ai khác, lại là Nobu.
-Cậu, cậu, NObu…

-Cậu không phải nói gì Du Du, lỗi là ở mình, do mình quá ích kỉ, thật ra cậu chẳng làm gì sai cả..
-Không phải, không phải lỗi của ai cả, là do Đại Bảo nghe được tin mình bị bắt nạt nên cậu ta mới ra tay giúp đỡ.
-Mình hiểu rồi, mà cho dù giữa cậu và Đại Bảo có quan hệ gì đi chăng nữa, mình đáng lẽ ra cũng không nên có thái độ như vậy.
-Nobu à, đừng nói như vậy chứ!
-Mình đã cảm thấy rất buồn khi không trò chuyện với cậu và Đông Nghi. Trong khoảng thời gian đó, mình mới nhận ra tình bạn quan trọng đến nhường nào. Không có 2 bạn, mình như trở về cuộc sống thầm lặng trước kia. Lúc nghe tin cậu bị lạc, mình đã rất lo lắng..
-Cám ơn cậu Nobu..
Mắt Du Du có gì đó ươn ướt, nó quá cảm động chăng? Những tưởng tình bạn đã bị mắt, nhưng nó không ngờ Nobu vẫn luôn quan tâm và lo lắng làm cho nó. Đúng thật, tình bạn là một thứ gì đó rất cao quý, không thể muốn quên đi là được. Nó lấy tay chùi chùi nước mắt..
-Du Du à, cậu không thấy ghét một thằng lại đi thích con trai như tớ sao?
-Thích con trai thì sao nào, nó không ảnh hưởng đến tình bạn, với lại, mình nhất quyết làm cho cậu phải tìm ra điểm đáng yêu của con gái, và giúp cậu quên Đại Bảo.
-Vậy thì nhờ cậu đó, Du Du.
DU Du cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm vô cùng.
***
Có tiếng gõ cửa, là Thiên Tứ đang ở bên ngoài, Du Du vội vàng ngồi dậy, cảm giác rất là bồn chồn, vì đây là lần đầu tiên cậu chủ đến tận phòng nhân viên để tìm nó, bối rối và không biết phải làm gì, nó chạy tới chạy lui, chỉnh đốn tóc tai và ra mở cửa.
-Đây là dầu được mua ở nước ngoài về, cô bé lấy để xoa lên những chỗ bị đau, sẽ mau chóng bình phục thôi.
-Cám ơn cậu Thiên Tứ.
Du Du cảm thấy rất vui khi được Thiên Tứ quan tâm, nó thấy lâng lâng như là trong mộng vậy. Nhớ lại cảm giác lúc kề sát lưng Thiên Tứ, cảm nhận hơi ấm từ cậu ta, DU Du thấy mắc cỡ vô cùng, vội vàng quay đi, mỉm cười.
-CÔ bé đang cười gì vậy?
-Không có gì đâu, cậu về nghỉ sớm đi, hôm nay cậu cũng đi tìm mình và cõng mình vất vả rồi.

-Cô bé cũng nặng thật đấy!
-Gì cơ? Nặng ư?
Du Du há hốc mồm như không tin vào chính tai mình. Mắt nó tròn xoe, mở căng ra nhìn thẳng vào mặt Thiên Tứ để kiểm chứng xem mình nghe có đúng như vậy không, lần đầu tiên nó nghe thấy Thiên Tứ chê nó. Trái tim như vỡ tan thành từng mảnh..
-Ha ha, tôi chỉ đùa thôi, nhìn phản ứng của cô bé kìa…
Du Du lại cúi gằm mặt xuống vì xấu hổ, khi thấy Thiên Tứ lại trêu chọc nó như vậy. Cậu ta cười thật là đẹp, và làm nó cảm thấy rất ngượng ngùng khi đứng trước mặt Thiên Tứ.
-Vậy được, tôi về phòng ngủ đây.
-À…à… ờ, cậu ngủ ngon…
DU Du nhìn theo bước chân Thiên Tứ về phòng, trong lòng cảm thấy hơi luyến tiếc, nó muốn cảm giác này kéo dài hơn một chút, nên buột miệng kêu Thiên Tứ mà không kiểm soát được chính mình.
-Thiên Tứ!
Đến khi Thiên Tứ quay lại rồi, nó mới thấy mình thật là lộ liễu, cái mặt bây giờ chuyển sang mếu máo, không biết nên khóc hay nên cười nữa. Tự dưng lại kêu cậu ta quay lại, nó không biết phải nói gì lúc này. Bối rối, và xấu hổ, nó vội vàng quay vào trong và đóng cửa lại. Du Du đưa tay lên ngực mình, nghe tim đập mạnh dồn dập, khuôn mặt nó đang đỏ ửng và nóng ran. Còn về phần Thiên Tứ, cậu ta đứng bên ngoài, một lúc sau mới rảo bước quay đi, trên miệng có một nụ cười….rất dễ thương cùng với chiếc răng khểnh.
Từ phía xa xa khuất sau bức tường, Thiên Tư cầm trong tay lọ dầu y hệt Thiên Tứ, vì đó cũng là lọ dầu bà bà cho từ bên nước ngoài, nhưng chỉ khác là cậu ta đã không đưa được nó cho DU Du. Thiên Tư đứng dựa mình vào bức tường và suy nghĩ. Cậu ta nhớ đến cảnh tượng người anh của mình cõng Du Du trên lưng, mà cậu ta thấy mình bất lực không làm gì được. Có lẽ số trời đã định, lúc nào cậu ta cũng chậm một bước. THiên Tư nhìn về phía phòng của Du Du mà khuôn mặt vô cùng buồn bã. Nhớ lúc ở trại hè, cậu ta lo lắng cho nó đến mức rối bời tâm trí, không còn tự chủ được mọi hành động, như vậy có thể nói Du Du đã chiếm một vị trí rất quan trọng trong lòng Thiên Tư. Nhưng những việc như vậy thì có ích gì, người Du Du thích là anh Thiên Tứ, và Thiên Tứ cũng đã thừa nhận là thích Du Du, cậu ta như người thừa trong câu chuyện này. Mặc dù biết như vậy, nhưng trong lòng có gì đó bồn chồn không yên, nếu không thể đưa chai dầu này, thì cậu ta có thể làm gì giúp Du Du đây? “Thiệt tình, không biết mấy vết thương trong rừng của cô ấy thế nào, nhưng sao mà mình cảm thấy đau quá!”. Thiên Tư nắm chặt chai dầu trong tay rồi rảo bước về phòng.
Ánh Linh nằm dài trên giường và đang cố ngủ đi, nhưng dường như trong tâm trí không thể nào thôi không nghĩ đến cảnh tượng ở trại hè. Khác hẳn với một Ánh Linh mà mọi người thường biết, lúc nào cũng lạc quan, vui tươi, lần này trên khuôn mặt Ánh LInh thể hiện sự giận dữ rõ rệt. Cố ta ngồi bật dậy, ánh mắt bỗng lạnh lùng đến băng giá…và cái tên “Du Du” được cô ta thì thầm trong làn gió thoảng.
***
Sáng hôm sau, Du Du bước vào phòng dành cho nhân viên và thấy rất là lạ lùng, mọi người nhìn nó đầy lo lắng và không cho nó làm việc gì hết. Bà Khaly còn nấu cả một tô cháo rất to và bổ dưỡng cho nó.
-Cháu không sao đâu ạ, mọi người sao lại cư xử kì lạ vậy?
-Cháu đang bị bệnh mà, cứ ăn rồi nghỉ ngơi đi, có người làm việc thay cháu rồi.
-Không sao, cháu rất khỏe mà. Bà xem này, mọi người xem này.
Du Du đứng lên nhảy nhót, tươi cười để chứng tỏ là mình rất khỏe mạnh. Nhưng chưa kịp làm gì thêm thì đã bị bà Khaly lườm một cái. NÓ im lặng ngồi xuống ăn tô cháo ngon lành, sẽ có người làm việc thay cho nó hôm nay. Nó xụ mặt, cảm giác như có gì đó rất khó hiểu. Từ phía gian nhà chính, THiên Tư đứng dựa vào thành cầu thang, khoanh tay đứng nhìn về phía nhân viên.
- Du Du à, xin lỗi, tôi chỉ có thể làm được những việc như vậy thôi!
***
Đã sắp đến ngày tựu trường ở Nhất Kim, nó không biết sẽ phải chuẩn bị trước những gì, vì những thứ liên quan đến học tập đều được bà chủ chu cấp, đó có lẽ là điều mà nó sung sướng nhất, cái mà cần chuẩn bị quan trọng nhất có lẽ là tinh thần. Làm thế nào để giữ được mối quan hệ tốt với Thiên Tứ như hiện giờ, không biết Đốc Long có quay lại nhập học không nữa, còn Đông NGhi, không biết sẽ phải nói chuyện như thế nào với cậu ta để tình bạn có thể quay về như trước kia, rất nhiều, nhiều việc đang chờ nó giải quyết ở Nhất Kim, nhưng không hiểu tại sao việc nào cũng trở nên khó khăn đến vậy.
Nó vừa lau dọn, vừa suy nghĩ, tiếng thở dài gây chú ý cho Thiên Tư. Cậu ta cũng đã có những đêm dài suy nghĩ về tình cảm của mình, cậu ta không biết phải làm gì bây giờ, nói hay không nói rõ tình cảm của mình. Du Du đang ở đây, rất gần, đang dọn dẹp trong phòng của mình. Cậu ta rất lo lắng và muốn hỏi về vết trương hôm trại hè, hỏi việc gì mà đã làm cho cô ta thở dài, hỏi về suy nghĩ của nó đối với cậu ta, nhưng không tài nào mở miệng được. Thiên Tư đành quay người lại, tiếp tục với quyển tập giả bộ trên bàn học, nhưng thật chất cậu ta lại tiếp tục đuổi theo những suy nghĩ của mình về Du Du. Mấy ngày gần đây, Thiên Tư luôn vội vàng dọn dẹp phòng của mình thật gọn gàng trước khi Du Du đến, vì cậu ta muốn cho nó được nghỉ ngơi nhiều hơn. Thiên Tư rất muốn làm gì đó cho nó, nhưng cậu ta chỉ có thể nghĩ được đến đó.

Du Du lau dọn xong những chiếc bình trong phòng Thiên Tư, nó đứng dậy, định dọn dẹp phòng ngủ, thì bất chợt mới nhớ nãy giờ trong phòng có 2 người. Nhìn Thiên Tư dang quay vào trong học bài. Nãy giờ do mải suy nghĩ những việc rắc rối, mà nó quên mất sự có mặt của cậu chủ. Nhưng không khí hôm nay thật là kì lạ, bình thường cậu ta sẽ quát mắng inh ỏi khi nó không tập trung làm việc, hoặc ít ra cũng sẽ nói vài câu chọc tức, hoặc những việc gì gì đó, miễn làm sao thấy nó sắp khóc thì mới thôi. Nhưng tự nãy giờ THiên Tư vẫn ngồi im trên bàn học mà không hề quay lại nhìn nó đến một lần. Ánh mắt Du Du bỗng dừng lại cái lưng của Thiên Tư, nó thật giống với Thiên Tứ, mà cũng đúng, vì họ là 2 anh em, mà lại là sinh đôi cơ mà. Tự dưng Du Du nhớ lại cảm giác đó, và muốn được ôm vào cái lưng đó một lần nữa, hơi ấm từ cái lưng đã quyến rũ Du Du, khiến cho nó tiến gần đến Thiên Tư từ lúc nào không hay. Bất giác, nó đứng lại, trong đầu đang đầy những mâu thuẫn. “Rõ ràng biết đây là Thiên Tư cơ mà, sao mình lại như vậy?”
-Cô đang thì thầm gì sau lưng tôi vậy?
Bất chợt Thiên Tư quay lại, bắt gặp những hành động kì quái của DU Du, làm cho nó giật mình. Phải một lúc lâu sau, hơi thở mới có thể nhịp nhàng trở lại. Nó đang không biết phải nói gì tiếp theo thì thấy Thiên Tư đã quay lại bài vở của mình. Du Du bĩu môi một cái: “Kì lạ thật!”, rồi nó làm hết những phần việc còn lại trong phòng. Và khi đến dọn dẹp chiếc giường, nó đang phủi phủi mọi thứ cho thẳng, thì bất chợt nghe tiếng quát lớn của THiên Tư.
-Khỏi dọn chỗ đó!
Du Du giật mình quay lại, không hiểu nguyên nhân vì sao. Khuôn mặt của THiên Tư lạnh lùng đến khó tả, y hệt như những lần gặp mặt ban đầu. Nhìn vẻ mặt sững sờ và sợ sệt của Du Du, THiên Tư cũng bối rối theo, cậu ta vội vàng như vậy, vì bên dưới chiếc gối là chiếc khung hình bí mật.
-Cô dọn ở phía thùng rác kia kìa!
-Thiên Tư, cậu vất lộn vật còn dùng được vào thùng rác nè!
-Là gì vậy?
-Là nguyên một bịch cột tóc, kẹp tóc hay gì gì đó nè…
-Cái đó là đồ của con gái, đương nhiên tôi không dùng được phải vất đi rồi.
-Vất vật còn mới tinh đi như vậy thì thật là uổng.
-ờ..thì …nếu cô thích thì cứ lấy đi!
-THật không, tôi có thể lấy được không? Nhưng mà sao cậu lại có những thứ này?
-ờ…thì….có lẽ fan của tôi đưa lộn, mấy cô gái đó cứ nhét lung tung vào hộp bàn của tôi.
-Nhưng mọi lần cậu bỏ hết mấy thứ đó trong hộp bàn mà không lấy về mà, sao lần này lại…
-Nhiều chuyện quá đi, không lấy thì cứ để trong sọt rác.
-À, lấy chứ, còn mới nguyên mà.
DU Du im lặng, nhét đống cột tóc vào túi, nó khúc khích cười, hôm nay tự dưng vơ được mấy thứ đồ cột tóc xịn này. Mấy cái này con gái ai chả thích. Cứ im lặng mà lấy, chứ chọc tức cậu ta, không cho lấy nữa, vất đi thì uổng lắm. Du DU không biết rằng, Thiên Tư đang thở phào một cái. “May mà cô ta lấy, nhưng lần sau phải nghĩ ra cách khác mới được, chứ cái kiểu điều tra này, cô ta hỏi vòng vo sẽ làm mình lộ ra là mua cho cô ta mất. Thiệt tình, lấy thì lấy đi, còn nhiều lời!”
***
Bắt đầu một học kì mới ở Nhất Kim làm cho DU Du đầy lo lắng. Không biết sẽ mở lời với Đông NGhi như thế nào. Với Nobu thì mọi chuyện đã ổn hơn, khi mà cậu ấy đã chủ động làm lành. Những cô bạn đã cố tình lừa nó hôm trại hè, liệu có buông tha nó trong học kì này hay không. Lại còn kết quả cuộc thi cuối học kì trước, sẽ được công bố ngay đầu năm học, mà lần đó nó làm bài không tốt chút nào, không biết sẽ nhìn mặt Thiên Tứ ra sao nữa. Tại sao lại có nhiều điều phải lo nghĩ như vậy. Nó nằm dài thượt ra chiếc bàn quen thuộc ở sau vườn, ngắm nhìn bầu trời đầy sao, phải chi mọi việc cứ yên bình như cảnh vật lúc này, ngày mai là ngày khai giảng, không biết sẽ có những sóng gió gì ở Nhất Kim sẽ xảy ra cho nó nữa….Làn gió nhẹ dễ dàng đưa nó chìm vào giấc ngủ. Du Du nằm gục trên bàn mà không biết rằng, đằng sau nó đang có chuyện sắp xảy ra…
Có tiếng bước chân phía sau, người đó dừng lại một lúc lâu quan sát Du Du, rồi tiến lại gần. ÁNh sáng của một ngày âm u nơi sân vườn chiếu xuyên qua mái tóc bồng bềnh lãng tử, lập lờ nơi vẻ mặt “rất INNO” nhưng không thể thấy rõ là ai. Miệng chàng trai mỉm cười đầy thu hút…KHông gian im lặng, chỉ có 2 người, chàng trai dần khom người xuống và kề sát mặt hôn nhẹ nhàng lên má của DU Du. Ánh sáng mờ ảo và làn gió nhẹ thổi tung những lá khô trong vườn, tạo nên một cảnh tượng rất đẹp, y hệt một bức tranh trong truyện… nhưng bức tranh có đẹp với độc giả khi nhân vật đó là một trong 2 cậu chủ nhà INNO, nhưng đằng này, lại là….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui