Khoảng thời gian gần đầy, công ty của Đường Hải dường như gặp rắc rối rất lớn, vì vậy Đường Thư đình với Đường Hải dành phần lớn thời gian ở công ty. Đường Vận cũng không thường xuyên ở nhà, cho nên trong nhà thì chỉ còn lại ba người Khổng Tiếu, Đường Tuyết với Ôn Đinh.
Từ chuyện Đường Tuyết lần trước, sau khi Đường Hải phát ra chút tính tình, Khổng Tiếu còn ghi hận trong lòng. Mặc dù bên ngoài không đến mức làm cái gì với Ôn Đinh, nhưng trong lời nói không thể thiếu lời mỉa mai.
Nhìn thấy Ôn Đinh đi vào phòng bếp rót nước uống, rốt cục Khổng Tiếu nhịn không được, đi theo, chanh chua nói: “Cô bây giờ thế mà là người mang thai, nhưng ngàn vạn lần cẩn thận một chút. Chẳng qua chưa kết hôn mà có con, Đường Ninh cô cũng rất theo kịp thời đại nha.”
Ôn Đinh lấy sữa bò nóng, không nói gì.
“Nhưng mà, cái này cũng khó trách, dù sao từ nhỏ không có mẹ dạy, cô không hiểu chuyện cũng không trách bản thân được.”
Ôn Đinh dừng tay một chút, ngẩng đầu nhìn bà, khẽ cười: “Dì cũng không phải là chưa kết hôn mà có con sao? A, đúng rồi. Người không chỉ chưa kết hôn mà có con, còn làm tiểu tam rất nhiều năm. Chẳng qua có thể chen vào chính thất, tiểu tam thăng chức, mẹ dì dạy dì rất tốt nha.”
Khổng Tiếu bị cô làm chẹn họng một chút, sắc mặt lập tức thay đổi: “Đường Ninh, cô bây giờ cũng há miệng.”
Ôn Đinh xem thường cười cười: “Hi vọng sau này cái miệng này của dì cũng có thể có tác dụng, tuyệt đối đừng khó lòng giãi bày.”
Ôn Đinh cầm ly sữa bò hướng bên ngoài phòng bếp đi. Lúc đi ngang qua người Khổng Tiếu, không cẩn thận đụng phải bà một chút. . Khổng Tiếu phản xạ có điều kiện đẩy cô một cái. Sau khi Ôn Đinh lảo đảo một bước, trượt chân, ngã nhào xuống đất. Ly sữa bò rơi trên mặt đất, vỡ thành từng mảnh, chất lỏng màu trắng sữa trộn lẫn chất lỏng màu đỏ sậm, chói mắt.
Ôn Đinh ôm bụng, máu đỏ thấm qua quần áo màu trắng của cô. Khổng Tiếu giật nảy mình, bản năng lui về sau mấy bước: “Cô... Cô làm sao thế?”
Ôn Đinh dựa ở trên tường, hô hấp dồn dập: “Nhanh... đưa tôi đi bệnh viện.”
Khổng Tiếu đứng đó sợ hãi, không nói gì. Nếu Đường Ninh ở chổ cô xảy ra vấn đề gì, lão gia tử sẽ ăn luôn bà chứ.
“Nhanh a, mau gọi điện thoại a.” Ôn Đinh đau, sắc mặt tái nhợt, dưới người máu càng ngày càng nhiều.
Lúc này Khổng Tiếu mới kịp phản ứng, quay người liền hướng trong phòng khách chạy, đúng lúc gặp Mạc Dĩ Quân đến. Nhìn thấy tình hình này, vội nói: “Không cần gọi điện thoại, tôi đưa cô ấy đi bệnh viện, chờ xe cứu thương đến, sợ là phải muộn rồi.”
Khổng Tiếu đã lục thần vô chủ, gặp Mạc Dĩ Quân, giống như gặp cứu tinh, tất nhiên cậu ta nói cái gì chính là cái đó: “Được, được. Cậu nhanh đưa nó đi bệnh viện, tuyệt đối đừng để nó có chuyện gì.”
Mạc Dĩ Quân xoay người ôm lấy Ôn Đinh, liền chạy ra ngoài, máu từ trên cơ thể chảy xuống sàn, đỏ đến loá mắt.
Mạc Dĩ Quân đặt Ôn Đinh ở ghế ngồi phía sau, hai vệ sĩ vội vàng cùng tiến đến, ngăn xe lại: “Mạc tiên sinh, người không thể đem cô ấy ra ngoài, trước hết tôi cần hỏi ông chủ một chút.”
Mạc Dĩ Quân đẩy vệ sĩ đó ra, phẫn nộ nói: “Anh xem bộ dáng này của cô ấy một chút, nếu là xảy ra chuyện gì, anh gánh nổi trách nhiệm này sao?”
Vệ sĩ đó nhìn xem sắc mặt tái nhợt suy yếu của Ôn Đinh trong xe, còn có máu đỏ tươi đó, hơi chần chờ. Một tên vệ sĩ khác cầm điện thoại lắc đầu: “Gọi không thông.”
Khổng Tiếu cũng lo lắng: “Hai người các người cùng nhau ngồi xe đi, đừng có làm trễ nải nữa. Đi mau, đi mau.”
Nếu như Ôn Đinh thật sự xảy ra chuyện, đương nhiên vệ sĩ cũng gánh chịu không được trách nhiệm này. Đã có lời nói của Khổng Tiếu, vệ sĩ cũng thuận thế lên xe, một người ngồi ở vị trí ghế phụ, một người ngồi ở chỗ ngồi phía sau xe. Xe màu đen nhanh chóng lái ra khỏi biệt thự Đường gia.
Trong trường học, Ôn Dĩ Nam nhìn thấy sự việc phát sinh từ bên trong camera, từ trong phòng học đứng lên liền chạy ra ngoài. Lúc vệ sĩ đứng ở ngoài cửa kịp phản ứng, Ôn Dĩ Nam đã đến đầu bậc thang, chờ vệ sĩ đuổi tiếp, đã không còn bóng dáng Ôn Dĩ Nam.
*
Chiếc xe màu đen hướng bệnh viện gần nhất chạy. Mắt thấy còn có một cái giao lộ là tới, tay lái Mạc Dĩ Quân bẽ lái nhanh quay ngược trở lại, lái về phía một cái lối nhỏ. Vệ sĩ ngồi ở phía trước nhíu mày: “Mạc tiên sinh, con đường này không đúng chứ?”
“Con đường này gần, tiện dừng xe.” Mạc Dĩ Quân thản nhiên nói.
Vệ sĩ nhíu mày, mặc dù không nhiều lời gì, nhưng rõ ràng đã nổi lên nghi vấn. Không đợi hắn nghĩ rõ, xe Mạc Dĩ Quân đã dừng lại. Con đường này là một cái lối nhỏ, không có người nào, một chiếc SUV(*) lớn dừng ở ven đường.
Vệ sĩ đã nhận thấy điều không đúng: “Mạc tiên sinh.”
Bên trong Chiếc SUV kia có mấy người bước xuống, nhanh chóng đi tới, mở cửa xe, không đợi hai tên vệ sĩ phản ứng, đã bị người kéo xuống.
Ngay sau đó có người mở cửa xe Ôn Đinh bên này ra. Ôn Đinh theo bản năng ngẩng đầu nhìn qua, đối diện một đôi mắt đỏ lên.
Nhìn thấy màu đỏ trên người cô mà giật mình, tim anh run rẩy. Tay Thẩm Hoài Cảnh có chút phát run, giọng nói kẹt tại trong cổ họng không phát ra được, đầu óc trống rỗng, mắt tối sầm lại, có chút mê muội lảo đảo một bước.
Ngay lập tức Ôn Đinh cảm thấy anh không ổn, vội vàng nắm lấy tay anh: “Anh đừng kích động, đây là thuốc màu, em thoa thuốc màu, em không sao mà, em rất tốt.”
Thẩm Hoài Cảnh ổn định tinh thần, cầm ngược tay cô, kéo cô ra khỏi chiếc xe. Một tay ôm lấy cô vào trong ngực, ôm thật chặt, giống như muốn đem cô tương tiến trong ngực, thân thể run rẩy không ngừng. Năm đó lúc anh đâm Khương Ngọc Đạt cũng chưa từng sợ hãi như vậy.
Bị anh ôm vào trong ngực như vậy, cảm nhận được hơi thở quen thuộc trên người anh, tâm Ôn Đinh từ từ chậm rãi rơi xuống, theo sau mà đến chính là loại cảm giác mệt mỏi và ủy khuất. "Oa" Một tiếng khóc lên, đánh lấy Thẩm Hoài Cảnh, khóc thở không ra hơi.
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật xin lỗi...” Thẩm Hoài Cảnh ôm cô, tùy ý cô phát tiết, khóe mắt có chút chua xót.
Ôn Đinh ôm anh khóc thút tha thút thít, nước mắt như những hạt châu vỡ ra, muốn ngăn thế nào cũng không nổi. Thẩm Hoài Cảnh nhẹ nhàng vuốt lưng của cô, hôn nước mắt trên mặt cô. Ôn Đinh ghét bỏ, bỏ qua một bên mặt, nức nở: “Đừng đụng em, anh nói anh sẽ coi chừng em thật kỹ, vẫn là không coi chừng. Còn nói miệng lưỡi em dẻo quẹo, nói chuyện không có giới hạn, anh mới là miệng lưỡi dẻo quẹo đây.” Tuy Ôn Đinh nói như vậy, nhưng vẫn nắm vạt áo anh thật chặt không buông tay.
Liên Hiên đứng ở một bên. Lúc đầu đối với bọn họ cửu biệt trùng phùng mắt có chút đỏ ngầu, nhưng thấy Ôn Đinh tự nhiên trả đũa cộng thêm ngữ khí tìm đường chết quen thuộc như vậy, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nước mắt cũng trong nháy mắt nghẹn trở về.
Một chiếc xe chạy tới, Thiệu Thành Hi dẫn theo Ôn Dĩ Nam xuống xe. Liên Hiên tới cắt ngang Thẩm Hoài Cảnh: “Cửu ca, Dĩ Nam về rồi, chúng ta rời nơi này trước.”
Thẩm Hoài Cảnh nhìn thoáng qua Ôn Dĩ Nam, nhẹ gật đầu: “Đều lên xe đi.”
Mấy chiếc xe tuần tự vào bãi đỗ xe khách sạn, đi thang máy vào phòng. Thẩm Hoài Cảnh liền ôm Ôn Đinh vào phòng tắm, mặc dù biết trên người cô không phải máu, lại luôn nghẹn trong lòng của anh, không cách nào an tâm.
Đem quần áo trên người cô từng cái từng cái bỏ đi, bụng dưới có chút lộ ra. Ôn Đinh có chút ngại ngùng, hai tay vòng ngực. Ngón tay của Thẩm Hoài Cảnh nhẹ nhàng đụng một cái, nhưng lại không dám đụng vào, sợ không cẩn thận tổn thương đến cô.
Một cái tay của Ôn Đinh trượt xuống nắm chặt tay của anh đỡ bên trên bụng cô: “Lại, ba ba cùng cục cưng chào hỏi.”
Câu nói nhẹ nhàng này đánh trúng vào sự nhẫn nhịn cuối cùng trong tim của Thẩm Hoài Cảnh, trong nháy mắt vành mắt đỏ cả, ngồi xổm người xuống, nhẹ nhàng hôn lên bụng cô. Môi ấm áp làm Ôn Đinh run lên một cái, sau một khắc, chất lỏng có chút lạnh làm cô khe khẽ thở dài. Hai tay ôm lấy đầu Thẩm Hoài Cảnh, nhẹ nhàng vuốt ve: “Thẩm tiên sinh, lần sau tuyệt đối đừng lạc mất em nữa, em sợ em sẽ không thể quay về.”
Thẩm Hoài Cảnh vòng lấy eo cô, cũng không ngẩng đầu lên, trầm giọng: “Được.”
Thật lâu, Ôn Đinh mới nhẹ nhàng nói: "Hơi lạnh.”
Thẩm Hoài Cảnh vội vàng đứng lên, ôm ngang cô đặt vào trong bồn tắm, cầm lấy khăn tắm nhẹ nhàng lau sạch da nhiễm thuốc màu cho cô. Ôn Đinh buông lỏng dựa ở đó, hưởng thụ việc anh hầu hạ, nhưng ánh mặt không nhắm lại được, không chớp một cái nhìn một bên mặt tiều tụy của anh. Thẩm Hoài Cảnh nghiêng đầu, hai người bốn mắt nhìn nhau. Mấy tháng không gặp, Ôn Đinh vẫn còn có chút ngại ngùng, không được tự nhiên mở ra con mắt khác. Thẩm Hoài Cảnh đã thò người ra hôn lên.
Nụ hôn này gánh chịu quá nhiều thương nhớ với chua xót. Thẩm Hoài Cảnh hôn cẩn thận từng li từng tí, cái loại cảm giác này sợ người trước mắt bỗng nhiên biến mất.
Ôn Đinh ôm lấy cổ của anh, hôn trả anh, hai mắt có chút mông lung mở thật to, liền sợ vừa nhắm mắt, phát hiện là một giấc mơ.
Hai người nhìn nhau, an tĩnh hôn, trong phòng tắm hơi thở ấm áp làm quanh thân hai người đều ấm áp. Giờ khắc này, mới có cảm giác chân thực, cô lại về bên cạnh anh, anh lại tìm được cô về.
Thẩm Hoài Cảnh đem cô tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo sạch sẽ cho cô, bản thân lại vào phòng tắm dọn dẹp một chút, hai người mới cùng nhau đi vào căn phòng cách vách, xử lý chuyện kế tiếp.
Bên trong căn phòng cách vách ngồi không ít người. Liên Hiên, Thiệu Thành Hi, Ôn Dĩ Nam, còn có Mạc Dĩ Quân.
Nhìn thấy Thẩm Hoài Cảnh, Liên Hiên mở miệng: “Truyền thông bên kia tôi đã đánh tiếng chào hỏi. Từ lão Tứ bên đó cũng đã chuẩn bị sẵn sàng.”
Ôn Đinh nghe không hiểu bọn họ đang nói cái gì, có chút lo lắng: “Đường gia không thấy tôi với Dĩ Nam, có thể báo cảnh sát. Nếu như cảnh sát tìm đến, sẽ có phiền phức.”
Thiệu Thành Hi cười nhạt một tiếng: “Hẳn là bây giờ bọn họ không có tâm tư báo cảnh sát đâu.”
______
(*) Xe SUV: Đó là dòng xe thể thao đa dụng đang ngày càng trở lên phổ biến hiện nay. SUV là viết tắt của cụm từ tiếng Anh: Sport Utility Vehicle. Dòng xe này có những đặc trưng nổi bật như sau:
· Khung xe có kết cấu thân trên khung tương tự như của xe tải
· Thường dẫn động 4 bánh (còn gọi là xe 2 cầu)
· Khung gầm cao
· Thiết kế đơn giản, vuông vắn, khỏe khoắn
· Thường có 5 cửa, 5-7 chỗ, 2 khoang (khoang máy, khoang hành lý liền với khoang hành khách)
(Để biết thêm chi tiếc mọi người lên Google tìm hiểu nhé).
__