Ngồi Mãi Sao Có Thể Không Loạn



Ôn Đinh xúc động xoay người lại, từng bước một đi tới, cách hàng rào màu trắng nhìn anh: "Anh đến rồi."

Thẩm Hoài Cảnh đứng ở đó, khẽ cong ngón tay, đôi mắt đen sắc bén nhìn thẳng cô, cũng không nói gì.

Ôn Đinh cười khan một tiếng, gượng cười hai tiếng, gượng cười mấy tiếng, bầu không khí lúng túng hơn. Ở sau lưng người nói xấu còn bị bắt gặp, là một loại trãi nghiệm như thế nào?

Ôn Đinh dùng cả tay và chân từ trên hàng rào leo ra, đi đến bên cạnh Thẩm Hoài Cảnh, nhón chân lên phủi phủi tuyết rơi trên tóc đen của anh, lại đập đập bờ vai của anh, tìm lời nói: "Tuyết rơi rồi, đây là trận tuyết rơi đầu tiên khi bắt đầu mùa đông cho đến nay chứ."

Con ngươi của Thẩm Hoài Cảnh cụp xuống, mang theo chút ánh sáng mờ mờ.

Thấy anh không ngôn ngữ, Ôn Đinh le lưỡi một cái.

Một đóa bông tuyết rơi vào chiếc cổ thon dài của cô, mang đến một chút hơi lạnh, Ôn Đinh rùng mình một cái, cô chỉ mặc một chiếc áo len mỏng, ra đây một hồi, có chút lạnh.

Vén áo khoác của Thẩm Hoài Cảnh lên, Ôn Đinh đem cả người mình nhét vào trong ngực anh, một chút hơi thở ấm áp của anh đập vào mặt.

Thẩm Hoài Cảnh dừng một chút, đưa tay đem cô bao lấy trong ngực. Ngoại hình ban đầu của cô vốn nhỏ nhắn xinh xắn, núp ở trong ngực anh thế này, nhìn từ đằng xa giống như tương tiến trong thân thể của anh. Nếu như không phải trước ngực anh lộ ra nón lông xù, cơ hồ nhìn không ra đây là hai người ôm nhau.

Ôn Đinh thoải mái hướng ngực anh ủi ủi, hai tay vòng ra sau ôm lấy eo anh từ trong áo khoác, than thở một tiếng: "Em rất nhớ anh a." Nhớ cái ôm ấp này, nhớ bên nửa giường kia.

Cho dù biết trong lời nói của cô ý tứ cũng không thuần túy, Thẩm Hoài Cảnh mặt lạnh nhưng vẫn là không tự chủ ôn nhu, giọng nói cũng mang tới một vòng nhiệt độ: "Nhớ ở đâu?"

Ôn Đinh đưa tay chọc vào lồng ngực anh: "Nhớ ở đây."

Chỗ bị cô chọc, Thẩm Hoài Cảnh bỗng nhiên không kịp chuẩn bị, dâng lên một dòng nước ấm, giống như ở mùa đông khắc nghiệt đột nhiên có người đưa cho anh một cái lò sưởi, sấy khô, toàn thân anh đều ấm áp.


Thẩm Hoài Cảnh dốc hết toàn lực áp chế tình cảm trong lòng mình, ngữ khí cố gắng lương bạc: "Em cảm thấy cái miệng của em có bao nhiêu tin tưởng?"

Ôn Đinh ở trong ngực anh liếc mắt, lười nhác giải thích, hai tay đi lên vòng lấy cổ của anh, dựa ở trong ngực anh như thế, cảm thấy đặc biệt thỏa mãn.

Thẩm Hoài Cảnh có chút cúi đầu vừa vặn hôn lên môi cô, trên môi là hơi thở quen thuộc, Ôn Đinh nhắm mắt lại, cùng anh hôn.

Tuyết càng rơi càng lớn, rất nhanh thật dày một tầng rơi xuống mặt đất, một mảnh trắng xóa, ở đèn đường chiếu xuống làm nổi bật lấy ánh sáng trắng.

Uông Úy Phàm đứng ở dưới mái hiên, nhìn hai người cách đó không xa ôm nhau. Đốt lên một điếu thuốc, dưới đèn đường, bên trong tuyết rơi, hai người ôm lấy nhau. Hình ảnh đó rất đẹp, đẹp đến nổi làm cho người ta không đành lòng quấy rầy.

Khoé mắt Thẩm Hoài Cảnh liếc về người đàn ông đứng ở đó, buông Ôn Đinh ra, vuốt vuốt tóc cô, thuận tay cởi áo khoác để cô mặc vào, sau đó ôm cô đi vào. Uông Úy Phàm ném đầu mẩu thuốc đi, mặt không biểu tình: "Thẩm Tổng sao rãnh rỗi đến đây?"

Thẩm Hoài Cảnh không mặn không nhạt: "Bắt người."

Ôn Đinh choáng váng một chút, cảm nhận được sóng ngầm trong bầu không khí mãnh liệt, lựa chọn sáng suốt là chạy trốn, mở cửa phòng đi vào, đem hai người ném ở bên ngoài.

Ở bên trong, Ôn Đinh cùng Khương Hoài Bắc xem hết một tập phim hoạt hình, đem cậu dỗ ngủ, lại chờ Khương Hoài Nhân làm xong bài tập về nhà, cùng cô xem hết một tập phim thần tượng. Hai người ngoài cửa mới bước vào, nhìn hai người rất bình thường. Hiếm thấy, Uông Úy Phàm còn kêu người pha cho Thẩm Hoài Cảnh một bình trà. Ôn Đinh ở trên người hai người vừa đi vừa về đánh giá một phen. Uông Úy Phàm cười: "Bên ngoài tuyết rơi lớn, tối hôm nay đừng đi, để tôi cho người dọn dẹp phòng khách."

Uông Úy Phàm vừa định vẫy tay gọi người, Thẩm Hoài Cảnh liền nhàn nhạt nói tiếp: "Tôi ngủ phòng Ôn Đinh là được."

Mặt Ôn Đinh đỏ lên một chút, chân trên ghế sô pha duỗi ra đá anh một cái. Tiếng cười "Hắc hắc" của Khương Hoài Nhân vang vọng phòng khách. Thẩm Hoài Cảnh một ánh mắt nhìn qua, Khương Hoài Nhân nuốt nước miếng một cái, linh lợi dắt Ôn Dĩ Nam lên lầu.

Uông Úy Phàm nhìn thoáng qua mặt đỏ tới mang tai của Ôn Đinh, lại liếc mắt nhìn Thẩm Hoài Cảnh, nhướng nhướng mày, đi ngủ.

Trong phòng khách chỉ còn lại Ôn Đinh với Thẩm Hoài Cảnh, Ôn Đinh nhịn không được đẩy anh một cái: "Có thể rụt rè một chút không?"


Thẩm Hoài Cảnh liếc cô một cái, bàn tay nhanh như chớp không kịp sờ vào chiếc cổ của cô. Tay anh ý lạnh cống khiến Ôn Đinh run lập cập, theo bản năng rụt cổ né tránh tay của anh, nhìn trên người anh chỉ mặc chiếc áo lông màu đen, mới nhớ tới áo khoác của anh đưa cho cô. Anh cứ như vậy đứng ở bên trên trong đất tuyết gần hai giờ, không khỏi cảm thấy đau lòng. Kéo tay anh qua, dùng hai tay che lấy: "Ngốc hay không ngốc a."

Thẩm Hoài Cảnh ngồi xuống bên cạnh cô, tự nhiên mà đem cô ôm vào trong ngực. Ôn Đinh tiến sát vào ngực anh, đem hai cánh tay của anh đều đưa tới nhẹ nhàng vuốt ve. Tay cô nhỏ, tay anh lớn, hai tay của cô căn bản là bao hết tay anh, che lấy che lấy, Ôn Đinh không tự chủ được cùng anh so tay lớn nhỏ. Thẩm Hoài Cảnh bên cạnh nhìn qua, tay của cô dán lòng bàn tay của anh, một cái trắng nõn mềm mại, một cái thon dài rõ ràng, là phù hợp như thế, không khỏi hợp tay đưa tay bao bọc ở trong lòng bàn tay.

Ôn Đinh hướng bên cổ anh cọ xát: "Thật ra em cũng đã nói xong với chú, ở đây ở vài ngày sẽ chuyển về. Lúc đầu nghĩ ngày mai sẽ trở về, ai biết được hôm nay anh lại tới."

Sắc mặt Thẩm Hoài Cảnh dần dần ôn hòa, trầm thấp "Ừ" một tiếng: "Phải không."

Ôn Đinh thở dài một hơi: "Đương nhiên, không có anh ở bên cạnh, cảm giác muốn ngủ ngon cũng khó khăn."

Sắc mặt Thẩm Hoài Cảnh hơi đen, liền biết cái miệng này của cô thảo luận không ra lời nói tốt đẹp gì, không khỏi nghiêng đầu ở bên trên vành tai của cô trừng phạt cắn một cái. Cảm xúc tê dại làm cho Ôn Đinh mềm nhũn nửa người, trên mặt ửng đỏ một mảnh, nhẹ nhàng đây anh: "Ngứa."

Thẩm Hoài Cảnh nắm lấy tay của cô vuốt vuốt, thân thể dần dần ấm áp, liền có chút lười nhác: "Mấy ngày này, em có thời gian mời Vi Thiến ăn một bữa cơm đi."

"Ừ?" Ôn Đinh mở to hai mắt, ngồi thẳng lên nhìn thẳng anh, trong mắt mang theo xem kỹ: "Có ý gì?"

Thẩm Hoài Cảnh không khỏi có chút hơi xấu hổ, con mắt khác của anh mở ra, kéo lên tay của cô: "Muộn rồi, đi ngủ thôi."

*

Từ trong miệng của Thẩm Hoài Cảnh, Ôn Đinh cũng không hỏi ra cái gì, trong lòng cất nghi vấn. Nhưng vẫn nghe anh, gọi điện cho Vi Thiến, hẹn cô ra ăn cơm. Vi Thiến nghe được giọng nói của cô, nổi giận đùng đùng cúp điện thoại, sau ba mươi phút, chạy đến chỗ hai người hẹn nhau.

Không đợi Ôn Đinh mở miệng, Vi Thiến đổ ập xuống chính là mắng một chập, Ôn Đinh có chút không rõ. Theo lời nói nổi giận đùng đùng của Vi Thiến, Ôn Đinh dần dần sáng tỏ sự việc trải qua, trên mặt hiện lên một vòng xấu hổ. Thẩm Hoài Cảnh, cái tên này là cố ý để cô đến thay anh bị mắng a, bản thân vu oan Vi Thiến người ta, sau đó để cô đến chịu thay. Mặc dù sự việc là bởi vì cô mà nên, nhưng anh tốt xấu cũng cho cô biết một câu nha. Nhìn bây giờ bị mắng thương tích đầy mình, còn không có lý do cãi lại, thật sự là quá uất ức.

Ôn Đinh đẩy một ly nước qua cho Vi Thiến: "Khát không? Bằng không uống chút nước lại mắng tiếp?"


Vi Thiến bị cô làm tức giận đến khẽ run rẩy, một miếng nước bọt nghẹn ở cổ họng, oán hận nói không ra lời.

May mắn bây giờ Ôn Đinh hẹn Vi Thiến ở cái nhà hàng Michelin ba sao này, mặc dù cô hẹn cô ấy tới chỉ bởi vì nguyên nhân không quen nhìn Thẩm Hoài Cảnh, muốn tiêu tiền của anh cho hả giận. Nhưng cũng may chó ngáp phải ruồi, vừa vặn cho thấy thành ý cô đối với Vi Thiến.

"Muốn ăn cái gì, cô nhìn thấy người nghèo như tôi mời cô tới chổ tốt ăn cơm như vậy, có thể thấy được một mảnh chân thành chi tâm(*) của tôi đối với cô, phải không?"

(*) Chân thành chi tâm: Trái tim chân thành.

Ôn Đinh nói sự thật là sự thật. Vi Thiến hung dữ rùng mình một cái, khinh thường hừ một tiếng, uống một hớp nước thắm cổ họng: "Đừng cùng tôi một bộ này, tôi trêu chọc cô? Thẩm Hoài Cảnh dựa vào cái gì đối với tôi như vậy?" Sự giận dữ của Vi Thiến không giảm, khoảng thời gian này cô cũng rất ủy khuất, nghĩ Vi Thiến cô từ nhỏ cũng được cưng chiều tới lớn, nào từ đâu nhận qua sự sỉ nhục như vậy.

Ôn Đinh tất nhiên biết cảm nhận của cô, đặc biệt chân thành nói: "Bằng không tôi với cô đi tìm Thẩm Hoài Cảnh lý luận?"

Vi Thiến hung hăng trừng cô một cái. Nếu cô dám tìm Thẩm Hoài Cảnh lý luận, còn cần đến đây cùng cô càu nhàu sao?

Vi Thiến hóa bi phẫn vì lượng cơm ăn, cái gì cũng không thấy, trực tiếp từ bên trên menu tìm bảy tám món đắt nhất, còn muốn một chai rượu đỏ quý giá. Tim gan phổi thận Ôn Đinh co lại co lại. Mặc dù không phải tiền của cô, nhưng là có vẻ như tiền này khả năng có một ngày, đại khái, có lẽ sẽ thật trở thành của cô.

Vi Thiến nhìn dáng vẻ thịt đau của cô, cảm thấy không hiểu sảng khoái, sắc mặt cũng đẹp mắt rất nhiều. Ôn Đinh đột nhiên cảm thấy chính mình là cái hố, từ Thẩm Hoài Cảnh, đến Khương Hoài Nhân lại đến Vi Thiến, không có một người cho cô sắc mặt tốt. Quả nhiên người không làm thì sẽ không chết.

Đồ ăn đem lên, bày đầy ra cả bàn, Vi Thiến toàn thân sung sướng ăn. Ôn Đinh ăn một miếng lá gan đau một chút, uống một ngụm đau dạ dày một chút, từng miếng từng ngụm này đều là tiền.

Vi Thiến được ăn uống vui vẻ, lời nói cũng nhiều: "Tôi quyết định rời khỏi cô với Cửu ca, các người cùng một chổ tằng tịu với nhau đi."

Tằng tịu với nhau? Ôn Đinh nói rõ cô một chút: "Hình như cho tới bây giờ cô chưa từng tham gia qua."

Vi Thiến ngước mắt trừng cô, vừa định nói chuyện, nhưng ánh mắt của cô lại nhìn một hướng khác, sắc mặt có chút ngưng trệ.

Ôn Đinh thuận tầm mắt của cô quay lại nhìn qua, thì nhìn thấy Liên Hiên mặc một bộ âu phục màu lam sáng cùng một người phụ nữ dáng vẻ yểu điệu đi tới, đối với các cô cười hì hì chào hỏi: "Đúng lúc a."

Đôi mắt của Ôn Đinh ở trên người phụ nữ bên cạnh anh ta dạo qua một vòng: "Anh tới dùng cơm?"


Liên Hiên nói khẽ với người phụ nữ bên cạnh câu gì đó, người phụ nữ liền gật gật đầu đi đến một cái bàn khác cách đó không xa ngồi xuống. Liên Hiên lại gần bên cạnh Ôn Đinh nói: "Mẹ tôi ép tôi đi xem mắt, lúc đầu tôi không muốn gặp, nhưng mà gặp mặt một lần cảm thấy cũng được, lấy ánh mắt phụ nữ nhìn xem, thế nào? Ngực đủ lớn, mông đủ đẹp chứ?"

Ôn Đinh nhịn không được lật ra bạch nhãn lần thứ n, nhưng mà người phụ nữ Liên Hiên mang đến, nhìn cũng không tệ lắm. Mặt trái xoan, da trắng, con mắt thật to, chính là một mỹ nhân, dáng người cũng không tệ, mà khuôn mặt kiểu ngoan hiền: "Bằng ánh mắt của phụ nữ tôi, cũng không tệ lắm." Ôn Đinh đưa cho khẳng định.

Liên Hiên cười mở mặt: "Kia... Cái gì, cô dùng thẻ của Cửu ca thanh toán chứ? Lúc đi ra cũng thanh toán cho tôi, nhà hàng Michelin, đắt lắm."

Ôn Đinh: "Anh có thể xấu hổ một chút không?"

Liên Hiên nhướng nhướng lông mày: "Xấu hổ làm được gì?"

Nhìn Liên Hiên trở lại vị trí của anh ta, Ôn Đinh không khỏi phỉ nhổ: "Thật keo kiệt, khó trách tìm không thấy bạn gái đây."

Ôn Đinh tiếp tục ăn cơm, lại đột nhiên phát giác bầu không khí trên bàn giống như có chút kỳ lạ, không khỏi nhìn về phía đối diện, Vi Thiến. Trước kia nói Vi Thiến có tức giận, có không vui, thật ra phần lớn đều là cố ý, cũng không có để cô có cái cảm giác mãnh liệt gì. Nhưng bây giờ, Ôn Đinh cảm thấy Vi Thiến đột nhiên trở nên như vậy, mặc dù luôn bình thường cúi đầu ăn cơm, nhưng chính là một chút nhàn nhạt nói không nên lời có kỳ lạ gì.

Ôn Đinh một bên cắt thịt bò bít tết, vừa thỉnh thoảng nhìn Vi Thiến, liền thấy Vi Thiến bình thường. Trong lúc ăn cơm, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn xung quanh một chút, nhìn ở chỗ nghệ sĩ đẹp trai đánh dương cầm một chút, nhìn một chút ngoài cửa sổ, nhìn nhân viên đi tới đi lui một chút, có đôi khi nhìn Ôn Đinh một chút.

Tâm tư của Ôn Đinh đi lòng vòng, rốt cuộc biết cô kỳ lạ ở đâu. Cô luôn trốn tránh một chổ, trốn tránh vị trí nghiêng phía trước cô, nơi đó Liên Hiên cùng đối tượng anh ta hẹn hò ngồi. Người nếu như để ý một vật, nếu không phải là không ngừng đi xem, thì không phải là cố gắng trốn tránh, mà Vi Thiến rõ ràng là cái sau.

"Cô không phải là thích Liên Hiên chứ?" Ôn Đinh một bên cắn bò bít tết, giống như lơ đãng mở miệng.

Vi Thiến đang uống rượu đỏ, "Phốc" Một tiếng phun tới. Nhờ Ôn Đinh tránh nhanh, mới không có bị phun trúng mặt, nhưng thức ăn trên bàn lại gặp họa. Tất cả đều bị rượu đỏ dính đến, hai ly rượu đỏ còn bên trong chai rượu đắt tiền cũng không thể may mắn thoát khỏi.

Ôn Đinh xém chút phun một ngụm lão huyết ra ngoài. Cô chỉ là lóe lên tia sáng, thuận miệng nói, nào biết được trúng chính hồng tâm. Khó trách Thẩm Hoài Cảnh luôn nói cô sẽ bị hủy bởi cái miệng này đây.

__________

Editor:

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui