Ôn Dĩ Nam chạy đến cửa lớn mở cửa. Lúc nhìn thấy người đứng ngoài cửa, rõ ràng sửng sốt một chút, đôi mắt liền chớp đến mấy lần, đứng ở đó ngơ ra, mấp mấy môi mở miệng: “Liên ca... Thẩm ca.”
Liên Hiên nhìn thấy Ôn Dĩ Nam ngẩn người, cảm thấy nhẹ nhõm. Sau đó thả lỏng, liền oán giận thật sâu, một bàn tay hung hăng tiến lên đập vào bả vai của cậu, mắng: “Tên tiểu tử thối nhà cậu, có thể nhảy nhót rồi ha, vị đại tiểu thư "tìm đường chết" nhà cậu đâu?”
Ôn Dĩ Nam thấp thỏm nhìn thoáng qua gương mặt bình tĩnh của Thẩm Hoài Cảnh, người đứng bên cạnh Liên Hiên, nuốt một chút nước miếng.
“Dĩ Nam, bên ngoài là ai nha? Sao không bước vào?” Dì Dương một bên kêu một bên đi ra, nhìn thấy mấy người xa lạ đứng ở cổng, cũng sửng sốt một chút. Những người kia mặc đồ tây đen, nhìn người cao lớn, dì Dương hơi đề phòng: “Các người tìm ai?”
“A...A dì, bọn họ... bọn họ là chị cháu, bạn của chị cháu.” Ôn Dĩ Nam hơi cà lăm, ảo não vỗ xuống đầu. Thật sự là không biết nên nói thế nào, dứt khoát vò đã mẻ không sợ rơi, tranh ra chổ cổng: “Thẩm ca, vào rồi nói nhé!”
Thẩm Hoài Cảnh nhàn nhạt liếc cậu một cái, vừa bước vào ngưỡng cửa, qua bức tường bình phong, đôi mắt thâm trầm trong sân quét qua, vừa vặn nghe được thanh âm ‘Hờn dỗi’ quen thuộc, kêu một tiếng: “Đau.”
Trong sân hai tay giao nắm, khuôn mặt nhỏ nhắn mỉm cười, con ngươi của Thẩm Hoài Cảnh trong nháy mắt trở nên tối. Liên Hiên từ phía sau anh bước tới, chỉ cảm thấy hình như trời đất trở nên lạnh lẽo, không khỏi rùng mình một cái: “Cửu ca, sao không vào?”
Giọng nói quen thuộc, Ôn Đinh không khỏi ngẩng đầu, vừa vặn đối đầu một đôi mắt đỏ nổi lên mưa to gió lớn. Ôn Đinh giật nảy mình, bản năng rút về tay, không cẩn thận đập vào đầu gỗ trên bàn, phát ra tiếng vang nặng nề, Ôn Đinh đau đến nhe răng nhếch miệng.
Thẩm Hoài Cảnh lạnh lùng liếc cô một cái, không lưu tình chút nào liền quay người đi ra bên ngoài. Ôn Đinh bản năng đứng lên, đứng quá gấp, chân lại đụng phải mặt bàn, cô đau than nhẹ một tiếng, che lấy đầu gối, ứa ra mồ hôi lạnh.
Dương Hiểu Phong vội vàng đỡ lấy cô: “Sao thế, đập ở đâu rồi?”
Trong chớp mắt, đã không thấy bóng người của Thẩm Hoài Cảnh. Liên Hiên bước đến, thấy cảnh này, nhịn không được hừ lại hừ: “Ui, Ôn đại tiểu thư, trôi qua những ngày tháng thong dong, vui vẻ này, đây là bước vào chốn đào nguyên, không bỏ đi chứ?”
Ôn Đinh đứng ở đó, cảm thấy có chút không chân thực, vừa rồi hình như cô là trông thấy Thẩm Hoài Cảnh? Là ảo giác sao?
Liên Hiên thấy cô ngốc, sững sờ đứng ở đó, nhịn không được đỡ trán, đi tới, ngón tay ở trước mắt cô quơ quơ: “Sao thế? Choáng váng?”
Ôn Đinh rốt cục lấy lại tinh thần, phản ứng không kịp: “Các anh làm sao ở đây?”
Nói đến đây cái, Liên Hiên nhịn không được cười lạnh hai tiếng, ánh mắt ở trong sân dạo qua một vòng: “Xem ra cô sống rất tốt, làm khó Cửu ca như người bị điên tìm cô khắp nơi, huyên náo người ngã ngựa đổ, cô còn không biết xấu hổ hỏi chúng tôi làm sao ở đây?”
Ôn Đinh nghe vậy trong lòng run lên một cái, đôi mắt hướng cổng nhìn thoáng qua, tiếp theo cúi đầu, trầm mặc, giống như là một học sinh tiểu học phạm sai lầm.
Liên Hiên một bụng lời nói đến yết hầu, nhìn bộ dáng này của cô, sửng sốt nói không nên lời, nửa ngày biệt xuất một câu: “Cô làm Cửu ca tức giận bỏ đi, còn không đi ra xem xem?”
Ôn Đinh xoắn ngón tay, ngẩng đầu nhanh chóng liếc anh một cái, tiếp theo cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói: “Anh không thấy được anh ấy giống như muốn giết người vậy à.”
Liên Hiên cười lạnh vài tiếng: “Nếu cô đi, cô có thể bị một đao đâm chết, lưu lại toàn thây. Nếu cô không đi, chính là thiên đao vạn quả, ngũ mã phanh thây, cô xem mà quyết định đi.”
Ôn Đinh đứng ở đó do dự, hốt hoảng, một khắc này nhìn thấy Thẩm Hoài Cảnh, có chút chấp nhất trong nháy mắt sụp đổ, không còn tồn tại.
Ôn Dĩ Nam ra cửa, thì nhìn thấy Thẩm Hoài Cảnh đứng ở góc tường không xa kia hút thuốc, chậm rãi đi qua, kêu một tiếng: “Thẩm ca.”
Thẩm Hoài Cảnh ngẩng đầu nhìn cậu một chút, lại thả xuống mắt. Ôn Dĩ Nam mới phát hiện ở cằm anh râu ria rậm đen, trong mắt mang theo tơ máu, một dáng vẻ tiều tụy đến cực điểm.
“Còn tốt chứ?” Thẩm Hoài Cảnh mở miệng hỏi cậu, giọng nói khàn khàn, cùng với Ôn Đinh đau cổ họng không kém cạnh.
Ôn Dĩ Nam gật gật đầu: “Em rất tốt, nhưng chị em không tốt lắm.”
Thẩm Hoài Cảnh hít một hơi khói, không nói chuyện. Anh không mù, nhìn thấy bình truyền nước treo trên tường ở sau lưng cô, nhìn thấy trên bàn bày biện kim tiêm, còn nhìn thấy người đàn ông bên cạnh cô.
Người phụ nữ này thật có thể chịu đựng được, chạy trốn, sinh bệnh, dường như không tệ.
Ôn Dĩ Nam chần chừ một hồi, lại nói: “Thẩm ca, thật ra chị em rất nhớ anh.”
Thẩm Hoài Cảnh cụp mắt xuống suy tư, mặt không biểu tình, chỉ là nhìn kỹ điếu thuốc cầm dưới tay có chút gấp.
Khí thế trên người Thẩm Hoài Cảnh thật sự quá mức doạ người, Ôn Dĩ Nam không biết nên nói cái gì, đứng ở bên cạnh anh, không nói chuyện.
Một vài người đàn ông đi đến bên họ: “Thẩm tiên sinh, các người đang muốn tìm người đúng không?”
“Phải, làm phiền mọi người.”
“Không phiền, không phiền. Thẩm tiên sinh còn có phân phó gì cứ việc nói, chúng tôi nhất định giúp ngài làm thỏa đáng.”
“Không có việc gì, mọi người đi về trước đi.” Thẩm Hoài Cảnh ném đi đầu mẩu thuốc lá trong tay, dùng chân giẫm lên. Sau đó quay người, đi vào trong cửa.
Lúc vào cửa, vừa vặn đụng phải Ôn Đinh từ trong sân bước ra. Ôn Đinh khó khăn phanh lại bước chân, xấu hổ nhìn anh, ấp úng: “Anh…anh…”
Ánh mắt sắc bén của Thẩm Hoài Cảnh nhìn cô, môi mỏng phun ra hai chữ lạnh như băng: “Im miệng.”
Ôn Đinh bản năng che miệng lại.
Đôi mắt Thẩm Hoài Cảnh dời đi chỗ khác, giọng nói lãnh lẽo không mang chút tình cảm nào: “Từ giờ trở đi, đừng có nói chuyện với anh, cách xa anh một chút.”
Thẩm Hoài Cảnh nói xong câu này, nhìn cô một chút cũng chẳng muốn nhìn, trực tiếp bước vào sân.
Ôn Dĩ Nam ở phía sau anh bước đến, nghe nói như thế, lại nhìn thấy bộ dáng Ôn Đinh hơi không được tự nhiên, vội vàng hoà giải: “Chị, anh Hiểu Phong còn chờ đây, mình tiêm trước có được không?”
Ôn Đinh nhìn thoáng qua bóng lưng lạnh lẽo củaThẩm Hoài Cảnh, ho nhẹ một tiếng, nhỏ giọng nói: “Hay là hôm nay không tiêm đi.”
Thẩm Hoài Cảnh đang lấy điện thoại di động ra định gọi điện thoại, nghe nói như thế, trực tiếp đem điện thoại di động ném lên trên bàn, phát ra âm thanh lớn.
Ôn Đinh bị giật nảy mình, hít sâu một hơi: “... Nếu không vẫn là tiêm đi.”
Ôn Đinh run run rẩy rẩy ở chổ đối diện Dương Hiểu Phong ngồi xuống, vươn tay. Dương Hiểu Phong một tay nắm tay của cô, Ôn Đinh liền run rẩy, lặng lẽ nhìn thoáng qua Thẩm Hoài Cảnh. Thẩm Hoài Cảnh đứng ở cửa phòng lại đốt một điếu thuốc, khuôn mặt bình tĩnh, giống như một tòa băng điêu khắc, ứa ra khí lạnh.
Ôn Đinh cúi đầu xuống, Dương Hiểu Phong tiêm ba lần mới vào, Ôn Đinh khó lòng chịu đựng không có một tiếng ‘hố’, cho đến khi máu trở về ống tiêm. Dương Hiểu Phong dán băng dính lên, khen ngợi cô: “Không tệ, hôm nay rất dũng cảm.”
Liên Hiên ngồi xổm một bên, cười trên nỗi đau của người khác: “Ôn Đinh a, chậc chậc, đây chính là báo ứng a, ông trời thật là không bạc đãi một người tốt, cũng không buông tha một người xấu nha.”
Ôn Đinh: “…”
“Sao nào, không phản đối chứ? Nhưng mà, cô thật sự là người cho đến tận bây giờ, có lá gan lớn nhất tôi gặp qua. Ngày lễ, ngày tết, rằm tháng giêng, cộng thêm thanh minh, tôi sẽ đúng giờ thấp nhang cho cô.”
Ôn Đinh yếu ớt liếc anh ta một cái, vẫn như cũ không nói lời nào.
Liên Hiên cảm thấy không có ý nghĩa, ngược lại nhìn về phía Dương Hiểu Phong: “Vị bác sĩ này họ gì? Tôi họ Liên, hân hạnh được biết anh.”
Dương Hiểu Phong bắt tay với anh ta, hai người nói chuyện: “Hai vị là bạn của Ôn Đinh?” Dương Hiểu Phong hỏi.
Liên Hiên lắc đầu: “Không phải, kẻ thù.”
Dương Hiểu Phong sửng sốt một chút, nhìn về phía Ôn Đinh. Ôn Đinh đang nhìn trộm Thẩm Hoài Cảnh, không thấy được ánh mắt của Dương Hiểu Phong. Trong lòng Dương Hiểu Phong thất vọng một chút, tiếp theo cười nói: “Liên tiên sinh thật biết nói đùa.”
Liên Hiên lắc đầu, lớn tiếng nói: “Việc liên quan một cái mạng, tôi cũng không dám nói đùa.”
Ôn Đinh nhịn không được quay đầu trừng mắt, liếc anh ta một cái, tư vị trong lòng không nói ra được. Cô không phải là không tưởng tượng đến việc nhìn thấy Thẩm Hoài Cảnh, nhưng thật ra việc đó cũng là rất lâu sau này. Cái này chỉ mới có nửa tháng ngắn ngủi, anh vậy mà tìm tới. Cho tới bây giờ Ôn Đinh không nghĩ tới phải làm thế nào đối mặt với Thẩm Hoài Cảnh như thế này.
Liên Hiên nhún nhún vai, cho cô một cái ánh mắt tự cầu phúc.
Ôn Đinh dựa vào ghế, tâm tình đặc biệt phức tạp. Lúc mấy năm trước cô đều như thế trôi qua, xưa nay không cảm thấy mình đúng hoặc sai. Thế nhưng lần này, nhìn thấy Thẩm Hoài Cảnh, cô cảm thấy mình đã làm một việc trái với lương tâm mà, trong lòng đặc biệt áy náy.
Cô nhìn thấy anh kiềm chế tức giận, nhìn thấy anh tiều tụy, nhìn thấy đôi mắt vằn vện tia máu, trong lòng của cô đau, đau dữ dội, đau khổ tột cùng.
Một chút tình cảm khó diễn tả bằng lời, giống như núi lửa phun trào, lửa nóng bùn nhão kia lăn lộn trong lòng cô, đem tim cô đốt cháy nóng rực nóng rực.
Ôn Đinh dần dần bình tĩnh trở lại, trong sân chỉ có tiếng nói của Liên Hiên với Dương Hiểu Phong. Sau đó cô cuộn tròn ở trên ghế, nhìn một bên mặt của Thẩm Hoài Cảnh, mí mắt dần dần nặng nề.
Dương Hiểu Phong nhìn thấy Ôn Đinh ngủ thiếp đi, hơi kinh ngạc. Làm bác sĩ, anh biết khoảng thời gian này Ôn Đinh mất ngủ rất nghiêm trọng, bởi vì ngủ không yên, làm cho thân thể càng suy yếu, cho nên bệnh cũng không khỏe được. Bây giờ nhìn cô ngủ ngon như vậy, đối với Liên Hiên làm cái xuỵt.
Liên Hiên liếc người phụ nữ đang ngủ ngon một cách bình yên một cái, trong lòng một vạn đàn đầu dê còng lao chạy qua. Người phụ nữ này tâm là biển cả làm a, thật CMN rộng lớn, không nhìn thấy Cửu ca của anh hận không thể bóp chết bộ dáng kia của cô sao, lại còn có thể ngủ?
________
Editor:
Bắt đầu từ chương 30 Hi sẽ đăng bên Wordpress nha mọi người.
Ai muốn đọc nhanh và nhiều thì hãy đến Wordpress của Hi nhé.
Ai còn chưa biết cách set pass bên Wordpress thì hãy đọc bài "Pass Pass Pass" nha.
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.