Ngôi Làng Ma Quái

Vào ngày hôm qua, khi Tư Mã Luân nói ra kế hoạch của mình, Mạc Xuân Hoa dường như không tin được.

“Anh sẽ để chúng phá hủy Minh Ngọc? Nếu như vậy thì anh sẽ bị tan biến đấy, biết không?” Mạc Xuân Hoa nói.

“Tôi biết, nhưng tồn tại suốt thời gian qua cũng đủ rồi.” Tư Mã Luân đáp.

“Không hiểu nổi.” Mạc Xuân Hoa thấy khó hiểu.

“Mọi thứ sẽ không có ý nghĩa nếu không có kết thúc.”

“Tôi không quan tâm mấy lời giải thích. Anh muốn sao thì tùy.” Mạc Xuân Hoa nói “Nếu muốn thì tôi có thể dạy anh cách tráo thân. Rồi tôi tìm một cái xác cho anh, được chứ?”


“Thế thì nhạt nhẽo quá.”

“Được rồi, vậy thì cứ theo kế hoạch của anh, một cú lừa thế kỉ, một kế hoạch không kẽ hở.” Mạc Xuân Hoa không cố thuyết phục nữa. “Tôi không giống anh, dù tôi có sống cả thiên niên kỉ cũng không thấy nhàm chán, chỉ cần vẫn xinh đẹp và được mọi người tán tụng thì việc gì phải chết.”

“Này Xuân Hoa, chỉ cần đến ngày mai thôi, cô sẽ lấy được thân phận Triệu Giai Nhân, còn ba kẻ biết chuyện là Hạ Vĩnh Thành, Đường Mộc Nhi và Tạ Lâm sẽ phải chết.” Tư Mã Luân nói “Cô đã có dự định gì cho cuộc sống mới chưa?”

“Tôi không biết, cô ta cũng khá xinh đẹp, chắc tôi sẽ lại tiếp tục thao túng bọn đàn ông.”

“Một người phụ nữ đắt giá?”

“Phải, tôi đâu phải loại rẻ tiền.”

“Cô có thể trở thành một người phụ nữ vô giá nếu như cô không tự định giá bản thân mình.”

“Vớ vẩn, đúng là tôi không ưa được việc nói chuyện với anh.”

Hiện tại, Mạc Xuân Hoa kể lại hết kế hoạch mà Tư Mã Luân đã vạch ra. Ả ta cười nói “Dù không ưa gì tên nghệ sĩ đó, nhưng đúng là kịch bản anh ta lập ra đã xỏ mũi cả ba người.”


“Đừng có dùng giọng của Hạ Vĩnh Thành kiểu đó, ngươi làm ta bị ám ảnh đấy.” Triệu Giai Nhân quát nạt.

“Cần gì phải lo, linh hồn cô sắp bị giam vào một góc u tối trong cơ thể rồi. Đến lúc đó cô sẽ chẳng suy nghĩ được gì đâu.”

“Không đâu, Hạ Vĩnh Thành sẽ sớm nhận ra ngươi đang chiếm thân xác của ta, cả Đường Mộc Nhi và Tạ Lâm cũng sẽ không để ngươi yên đâu.” Triệu Giai Nhân trừng mắt.

“Chính xác. Đó là lí do cả ba đều phải chết.” Mạc Xuân Hoa nói.

Lời đó khiến Triệu Giai Nhân bắt đầu sợ hãi. Cô tìm cách đáp trả lại, không để đối phương nắm thế chủ động “Ngươi không dám làm thế đâu. Chắc ngươi cũng có kí ức của Hạ Vĩnh Thành đúng không? Cảnh sát hiện giờ giỏi cỡ nào chắc ngươi cũng hiểu rõ. Giết cả ba người thì thân xác này cũng phải mục ruỗng trong tù thôi.”

Mạc Xuân Hoa lắc đầu, ả đã dự tính trước việc này “Chẳng cần đến kí ức của Hạ Vĩnh Thành, dựa vào kí ức của Tô Quyên tôi cũng thừa biết thế giới đã phát triển đến mức nào. Tôi đã lên kế hoạch sẵn rồi, cô cũng biết trước nhà có camera đúng chứ? Hình ảnh Hạ Vĩnh Thành bắt cóc Triệu Giai Nhân hôn mê đã được ghi lại rồi. Sau đó, tôi nhắn tin dụ Tạ Lâm và Đường Mộc Nhi tới đây và ra tay bắn bọn họ. Khi đã sẵn sàng để đổi xác, tôi sẽ lại đánh thuốc mê cô rồi cởi trói. Khi thức hiện chuyển xác, tôi sẽ tỉnh dậy còn Hạ Vĩnh Thành tạm thời bất tỉnh. Lúc đó chỉ cần lấy súng bắn anh ta là xong. Tôi có thừa khôn khéo để giải thích rằng Hạ Vĩnh Thành gây ra mọi chuyện, mà cũng đúng mà. Tóm lại, Triệu Giai Nhân, cô chỉ là nạn nhân bị bắt cóc thôi, còn thủ phạm bắt cô cũng như giết Đường Mộc Nhi và Tạ Lâm đã bị cô giết lúc phản kháng.”

“Đồ trơ tráo, dối trá.” Triệu Giai Nhân quát.


“Cô biết tôi sẽ không gây tổn hại nào cho thân xác này nên cứng cựa quá nhỉ?” Mạc Xuân Hoa cười nói “Lúc nãy cô và con bé Tô Quyên đó chửi mắng tôi cũng thậm tệ lắm nhỉ, suýt chút nữa tôi đã không kiềm chế dược và bị lộ rồi. Tôi cũng muốn cho con bé đó một bài học lắm nhưng có lẽ bỏ qua sẽ tốt hơn.” Mạc Xuân Hoa nói, ả lấy khẩu súng ra, khen ngợi “Thứ vũ khí giết người này quả là tiện lợi đấy. Tôi đang nóng lòng để dùng nó đoạt lấy mạng sống của hai kẻ trừ ma không biết trên dưới.”

Triệu Giai Nhân biết bắn súng không phải chuyện đơn giản, dù ả ta có kí ức về cách bắn thì khả năng bắn trúng cũng không phải chắc chắn. Nhưng nghĩ ngược lại thì cũng không thể khằng định được ả ta sẽ bắn trượt.

Không rõ Mạc Xuân Hoa dùng cách nào, ả cảm nhận được sự hiện diện của người lạ trong làng, ả nói “Cuối cùng hai kẻ phiền phức đó cũng dẫn xác tới đây.”

Triệu Giai Nhân mở miệng muốn hét lên cảnh báo thì lập tức bị nhét giẻ vào miệng. Mạc Xuân Hoa nói “Nếu có trách thì hãy trách bản thân mình đã kéo quá nhiều người vào. Nếu cô không rủ Hạ Vĩnh Thành theo thì tôi chỉ cần cưỡng chế thực hiện đổi xác rồi âm thầm rời đi bỏ Tô Quyên lại, cô ta sẽ tưởng mình gặp ảo giác và bất tỉnh. Hạ Vĩnh Thành không phải chết, Tạ Lâm cũng không, Đường Mộc Nhi lại càng không.”

Dứt lời, ả cầm chắc khẩu súng, bước về phía cổng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận