Giữa đám rối ấy, một người đang bước nhanh qua chúng. Triệu Giai Nhân nhanh chóng nhận ra khuôn mặt của bạn mình là Tô Quyên. Chính xác thì đây là hồn Mạc Xuân Hoa, da Tô Quyên.
Ả ta chạy tới, nhắm vào người đang niệm chú chống lại lũ rối là Đường Mộc Nhi. Triệu Giai Nhân nói “Tạ Lâm, em hãy tập trung đi tìm Minh Ngọc, chị sẽ cản cô ta lại.”
Dứt lời, Triệu Giai Nhân liền chạy tới ngăn chặn Mạc Xuân Hoa. Tạ Lâm từng nghe bảo Mạc Xuân Hoa có võ, để Triệu Giai Nhân đối đầu với ả thì rất nguy hiểm, nhưng anh cũng biết là cô cũng không biết cách phá hủy Minh Ngọc nên những gì Tạ Lâm có thể làm bây giờ đó chính là tìm ra Minh Ngọc càng nhanh càng tốt.
Triệu Giai Nhân lao bổ vào người của Mạc Xuân Hoa. Cả hai cùng ngã xuống đất. Thể chất Tô Quyên vốn yếu hơn Triệu Giai Nhân nhưng với linh hồn của Mạc Xuân Hoa, yếu điểm đó không ảnh hưởng nhiều đến diễn biến cuộc chiến, ả vẫn là kẻ nắm kèo trên.
Khi Mạc Xuân Hoa còn trẻ, ả từng nghe Tư Mã Luân kể câu chuyện về một quả ngọt ở trên cành cây cao.
Hắn ta kể rằng trên một cái cây cao cả trăm dặm, ở đỉnh của nó mọc ra một loại trái ngọt. Mùi thơm của nó từ tận dưới mặt đất vẫn có thể ngửi được. Người ta say mê mùi hương của nó, tự tưởng tượng ra hương vị tuyệt vời khi có thể ăn nó. Vị giác của họ tự tạo ra những ảo tưởng về loại trái cây không thể chạm tới kia.
“Cô nghĩ những người kia sẽ làm gì?” Tư Mã Luân hỏi.
“Còn làm gì được nữa, tất nhiên là trèo lên cây để hái quả rồi.” Mạc Xuân Hoa đáp, ả ta biết đây là ẩn dụ cho việc những tên đàn ông cố gắng hết sức để lấy lòng ả, giống như việc trèo cây để hái quả ngọt.
“Đúng, nhưng cô nghĩ kết quả thế nào?”
“Không phải ai cũng có thể hái được trái, chỉ những ai xứng đáng mới có thể đạt được thành quả. Những kẻ không được chọn chỉ phí công vô ích.”
“Thế những kẻ đó sau đó sẽ làm gì?”
“Còn tùy thuộc vào tính người. Có kẻ vẫn ngu muội cố gắng trèo lên cây, ai chấp nhận được sự thật thì sẽ bỏ cuộc.” Mạc Xuân Hoa dựa trên kinh nghiệm của mình để trả lời. “Nhưng thế giới này, ngu muội là nhiều.”
“Còn một kiểu người nữa, hắn ta sẽ đốn hạ cái cây, để lấy trái ngọt.”
“Nhưng, như vậy không phải sau này sẽ không còn trái nữa sao?”
“Loại người đó sẽ không quan tâm đâu.”
Mạc Xuân Hoa biết Tư Mã Luân đang muốn ám chỉ đến việc gì, ả ta nói “Hết giờ kể chuyện rồi, anh có gì cho tôi nào?”
“Có một câu chuyện, và cô nhận rồi.” Tư Mã Luân nói và rời đi.
Mạc Xuân Hoa xì một tiếng khinh bỉ, tự nhủ lần sau sẽ không nói chuyện với hắn nữa. Ngay sau đó ả tìm một võ sư để luyện võ phòng thân.
Dù sao cũng đã nhiều năm không luyện tập, động tác của Mạc Xuân Hoa cũng kém dứt khoát đi phần nào, cộng với thể chất yếu của Tô Quyên và sự điên cuồng của Triệu Giai Nhân, ả vẫn không thể dứt điểm. Có lẽ một phần là do ả sợ cơ thể này sẽ có vài vết sẹo nếu quá thẳng tay.
Tạ Lâm mở cửa từng phòng, theo mô tả thì Minh Ngọc phát sáng trong đêm rất rực rỡ nên chắc chắn rất dễ nhận ra. Đến một phòng có dán bùa bên ngoài cửa, Tạ Lâm mới chợt nhận ra những bùa này là để ngăn người bên ngoài không thể cảm nhận được pháp lực từ Minh Ngọc.
Anh tự trách mình đã không sớm nhận ra một việc hiển nhiên như vậy.
Tạ Lâm mở cửa phòng ra, quả nhiên bên trong có một viên ngọc sáng lấp lánh. Anh không ngần ngại xông vào phòng. Bất ngờ, trong bóng tối, một con rối phòng ra, tay cầm dao đâm tới.
Giật mình, Tạ Lâm tự vấp phải thứ gì đó và té ngã. May mắn thay, điều đó lại giúp anh kịp thời tránh mũi dao. Ngay lập tức, Tạ Lâm vùng dậy và đạp con rối ngã xuống. Anh nhanh chóng đá con dao đi, nhưng ngay sau đó lại bị con rối bám lấy.
Tư Mã Luân xuất hiện trong bóng tối, hắn điềm tĩnh nói “Chỉ cần con nhóc trừ ma kia cạn pháp lực thì đám rối sẽ có thể chuyển động trở lại. Mạc Xuân Hoa đã khống chế được Triệu Giai Nhân rồi, cô ta không thể thoát được. Lần này phần thắng đã thuộc về bọn tôi rồi.”
Tạ Lâm không muốn nghe những lời đó, anh tập trung đẩy con rối ra. Lần này, con rối cứng vững hơn trước, bị tấn công kiểu nào cũng không vỡ.
“Đáng ra phải mang theo một cái rìu mới phải.” Tạ Lâm cảm thấy bản thân sai lần nối tiếp sai lầm.
“Phải, một cái rìu sẽ có ích đấy.” Tư Mã Luân nói.
Ở giữa ngã tư, Đường Mộc Nhi nghe thấy tiếng đánh nhau ở trong một căn phòng nào đó, đoán là Tạ Lâm đã bị Tư Mã Luân phục kích. Cô nhìn lên phía trước, Triệu Giai Nhân và Mạc Xuân Hoa vẫn đang giữ chặt lấy nhau.
“Oa oa, mình sắp không khống chế được lũ rối nữa rồi.” Nếu không có chuyển biến gì khác thì bọn họ sẽ nắm chắc phần thua trong trận chiến này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...