Điều anh chưa nói
(Chương này viết theo cái nhìn của nhân vật Hiếu.)
"Khụ...khụ..." Mẹ tôi nằm bên phòng kia ho lên những tiếng rất rõ.
Tôi lại vội chạy sang xoa lưng cho bà rồi cho bà uống nước.
Mẹ tôi ngã bệnh từ lúc bố tôi đi làm về muộn và mất tích trong Cõi u mê.
Căn bệnh lao hành hạ bà đã bao lâu nay và tôi phải kiếm tiền mua thuốc, sinh hoạt cho mẹ và tôi cộng thêm mấy đồng trợ cấp ít ỏi.
Khi mẹ đã ngủ yên, tôi sang bên phòng làm cho xong bài tập rồi ngồi cặm cụi khắc bút chì.
Những chiếc bút chì nhỏ xinh được khắc thêm chữ này cũng bán được kha khá, đủ để mẹ con tôi sống qua ngày.
Việc học cũng không thể lơ là, chỉ có cố gắng học thật tốt thì tôi mới có cơ hội kiếm tiền phụng dưỡng mẹ tôi.
Buổi sáng hôm ấy, tôi đi học như bình thường.
Ngôi làng của tôi là một địa điểm kì dị trong mắt mọi người nên tôi gần như không có bạn.
Chúng nó nhìn tôi như một kẻ lập dị.
Thêm vào nữa, những trò chơi bời của bọn con trai trong lớp, tôi không ham, nói đúng hơn là tôi không có thời gian.
Tôi ngồi một mình ở bàn thứ 5 dãy hai.
Lớp sĩ số lẻ đúng một người.
Và tôi chọn ngồi một mình.
Trống tiết đầu đã điểm mà cô giáo chủ nhiệm vẫn chưa thấy vào.
Mãi tới một lúc sau mới thấy bóng cô ngoài cửa sổ, đi sau lưng cô là một bóng dáng cao ráo, buông mái tóc dài ngang lưng.
"Cô giới thiệu với cả lớp, đây là bạn Hoài, thành viên mới của lớp mình từ ngày hôm nay.
Cô mong các em sẽ quan tâm và giúp đỡ bạn.
Bạn Hoài chuyển từ Hà Nội về, Hoài, em giới thiệu với các bạn chút đi..."
Cô bé đi sau cô nãy giờ vẫn cúi gằm mặt mới dần dần ngẩng lên, đưa đôi tay vuốt tóc mai ra sau tai, để lộ gương mặt trắng ngần và đôi má đỏ bừng vì ngượng.
Giây phút Hoài ngẩng lên nhìn thẳng về phía trước, tim tôi đã hẫng một nhịp.
Hoài cất tiếng giới thiệu trong lúng túng...Bộ dạng khổ sở của Hoài làm tôi cảm giác muốn chở che cho cô bé ấy.
Tôi cứ ngẩn ngơ ra như thế cho đến lúc nhận ra chỗ ngồi cạnh tôi là chỗ trống duy nhất trong lớp và Hoài đang tiến lại gần tôi.
Tôi cúi mặt xuống, chẳng nói gì, lôi chiếc bút chì đang làm dở trong túi ra ngồi khắc tiếp cho có cái để làm.
Hoài khẽ ngồi xuống cạnh tôi, hương thơm phả ra thoang thoảng.
Tới giờ ra chơi, lũ bạn lớp tôi vây quanh cô bạn gái xinh xắn mới này.
Thằng Thành còn trêu tôi, bảo là Hoài cùng làng với tôi.
Bất chợt lòng tôi cảm thấy mừng vì mình có điểm chung với cô bạn này.
Ngày hôm ấy tôi vẫn đạp xe về nhà như thường lệ để nấu cơm trưa cho mẹ tôi.
Đến đầu làng, tôi nhìn thấy bóng dáng hơi quen quen đằng trước, đeo chiếc balo màu tím.
Đó là Hoài thật thì phải, tôi ngại quá bèn đạp xe thật nhanh qua cô bạn.
Chúng tôi cứ ngồi chung bàn như thế mà chẳng ai dám nói với ai câu nào.
Tôi thực sự rất lúng túng không dám bắt chuyện.
Ngồi bên cạnh Hoài tôi cứ loay hoay chẳng làm được việc gì, đành cứ lôi bút chì ra khắc cho đỡ thừa chân tay.
Không biết cô bé đã được biết sự thật về ngôi làng của tôi hay chưa...
Một buổi trưa, khi trống tan trường vừa điểm, Hoài đã vội thu dọn sách vở vào cặp rồi chạy theo đám bạn phía trước.
Cô ấy không biết là đã vơ sót chiếc bút bi hình con gấu xinh xinh ở trên bàn.
Tôi cũng thu dọn sách vở rồi ngập ngừng...Tôi nhặt chiếc bút lên đút vào túi, có lẽ mai tôi sẽ trả cho Hoài.
Về nhà, tôi nấu cơm cho mẹ và khắc một tá bút chì xong lại bắt xe buýt lên bệnh viện tỉnh để lấy đợt thuốc mới cho mẹ.
Đường xa lại tắc nên chắc hôm nay tôi lại về muộn rồi.
Không sao, trong túi của tôi luôn để sẵn ít tỏi, có thể phòng được những thứ không tốt đẹp gì trên con đường về.
Tôi rút chiếc bút bi của Hoài ra khỏi túi rồi cầm cầm ngắm ngắm.
Đúng là con người dễ thương, đến cái bút còn điệu như vậy.
Hôm đó phải 6 giờ hơn tôi mới về tới làng.
Sương mù đã phủ kín khắp mọi nơi.
Tôi hít một hơi thở sâu rồi bắt đầu dấn thân vào mê cung phía trước.
Đi lòng vòng một lúc lâu, tôi chợt nghe thấy tiếng khóc nức nở ở đoạn rẽ phía trước.
Người hay ma đây? Những con ma trong đường làng không khóc như vậy.
Tôi đi tiếp thì chợt nhận ra một cô gái mặc bộ đồng phục trường tôi đang ngồi ôm mặt khóc ở một góc tường.
Hình như là...
Tôi lấy tay vỗ nhẹ vào người Hoài làm cô bạn giật bắn người lên hét toáng.
Chắc hẳn là về muộn rồi lạc đường đây..."Nín đi." Tôi nói rồi dắt tay Hoài tìm về phía trước....
Ngày hôm sau gặp lại nhau ở lớp học, Hoài mới bắt chuyện với tôi vào tận tiết 4.
Cô bạn cảm ơn vì đã cứu cô ấy ngày hôm qua.
Tôi mới hỏi: "Sao hôm qua lại về muộn thế?"
"Tớ...đi sinh nhật Thành..." Hoài đáp.
Câu trả lời khiến từ tận đáy lòng tôi dâng lên một cảm giác khó chịu khó thể diễn tả được.
Sao tôi lại thế? Tôi không muốn Hoài thân thiết với thằng Thành.
Tôi quay ra cặm cụi khắc bút chì tiếp.
Hoài hỏi tôi vài câu nữa, kể cả câu hỏi liệu tôi có tin những điều tôi và cô ấy nhìn thấy hôm qua không.
Tôi hiểu ý Hoài muốn nói tới cái gì.
Liệu tôi có nên nói thật cho cô ấy biết? Tại sao bố mẹ cô ấy lại không nói gì với Hoài, để con gái mình về muộn như vậy mà không dặn dò cô ấy kĩ lưỡng? Nghĩ họ có lí do riêng, tôi cũng không muốn Hoài sợ hãi mà chuyển đi, nên tôi quyết định trả lời theo kiểu vô thưởng vô phạt: "Nếu muốn tin sẽ thấy, không tin sẽ không thấy..." Mặt Hoài lộ rõ vẻ chưng hửng và khó hiểu.
Tôi cũng chẳng biết tôi vừa nói xong cái gì nữa...
Ngày hôm sau, Hoài không đến lớp.
Tôi cứ thấp thỏm mong chờ bóng dáng cao ráo của Hoài bước vào lớp nhưng chờ mãi vẫn không thấy đâu, tôi vô cùng nóng ruột.
Hôm nay cô giáo chủ nhiệm không có tiết, nhỡ Hoài bị làm sao thì sao? Ở ngôi làng của chúng tôi, không có gì là không thể xảy ra...Trống hết tiết 1 vừa điểm, tôi chạy vội lên phòng Hội đồng xin phép gọi cho cô giáo.
Tôi không muốn nhờ đứa bạn nào trong lớp, chúng nó sẽ chẳng thể hiểu nổi nỗi lo kì lạ của tôi.
Cô giáo chủ nhiệm cũng hứa sẽ liên lạc sớm với gia đình Hoài.
Tôi trở về lớp.
Những tiết sau, chẳng hiểu vì lí do gì mà tôi cứ cố nắn nót chép bài vào những tờ giấy vở.
Nghỉ học một buổi như thế này, tôi muốn giúp Hoài.
Tôi hôm đó, tôi mới ngoáy bút chép lại đống chữ vào vở của tôi.
Ngày hôm sau, tôi mừng thầm khi thấy Hoài bước vào lớp.
Hoài vẫn chẳng nói gì cả, tôi cũng không dám hỏi thăm cô bạn.
Có thân thiết gì đâu mà...
Tiết cuối, tôi rút ra từ trong cặp sách đống bài mà tôi đã chép hộ Hoài.
Hoài nói cảm ơn tôi.
Nhìn đôi mắt thâm quầng của Hoài, tôi thấy dâng lên một nỗi xót xa.
Chắc cô bạn gặp điều gì đó không hay rồi, tôi bối rối không dám nhìn vào mắt Hoài, quay đi chỗ khác rồi mới nói: "Giữ sức khỏe nhé.
Không tỉnh táo là không được đâu.
Có chuyện gì thì cứ dùng tỏi ấy...không thì tìm tớ..."
Hoài ngập ngừng một lát rồi lại nói cảm ơn tôi.
Tôi phát cáu lên.
Sao cứ phải lạnh lùng xa cách thế làm gì? Tôi càu nhàu: "Suốt ngày cảm ơn."
Thời gian cứ thế trôi qua, mối quan hệ của tôi và Hoài vẫn cứ như thế, chẳng thân thiết được hơn tí nào ngoài những lúc hỏi bài, hỏi mượn sách vở.
Một buổi sáng, tôi chuẩn bị đi học sớm thì bắt gặp chú Chiên, một người trong đội cảnh vệ của làng mà tôi từng làm đợt trước.
Giờ bận quá, mẹ lại ốm nên tôi không thể làm được nữa.
Chú Chiên nói: "Hiếu,đi học hả cháu!"
"Vâng ạ, cháu đi học.
Dạo này các chú có vất vả lắm không?" Tôi cười hỏi.
"Úi giời, hôm qua vừa phải cứu một đứa về muộn đi lạc, còn gặp Kẻ hỏi đường nữa rồi đấy..." Chú Chiên thở hắt ra.
'Ai cơ ạ?"
"Cái cô bé con gia đình mới chuyển về ấy.
Bố nó tên là Hải, còn nó tên là H..Hà hiếc gì đó.."
Tôi chào chú Chiên rồi vội đáp xe đến trường.
Cô bé đó là Hoài phải không?
Tôi bước vào cổng trường thì thấy chiếc balo tim tím ở phía trước.
Tôi nhảy ra chặn đường rồi dứt khoát đề nghị sẽ đưa Hoài về từ ngày hôm nay.
Tôi rất không đồng tình với cách hành xử của Hoài khi cứ để mình rơi vào nguy hiểm.
Sau đó, Hoài cứ chối đây đẩy không chịu về cùng tôi.
Tôi đành bịa chuyện ra, nói rằng bố mẹ Hoài nhờ mình để nói khó.
Cuối ngày hôm ấy, Hoài cũng đồng ý về cùng tôi.
Từ sau ngày ấy, tôi cảm thấy gần gũi và thân thiết với Hoài hơn rất nhiều.
Cô bạn mở lòng trò chuyện với tôi nhiều hơn.
Thứ tình cảm trong lòng tôi cứ dần lớn lên như thế...
[...]
Tôi nghe Hoài kháo với hội bạn trong lớp là sắp đến sinh nhật Hoài, dự định sẽ cùng đi liên hoan vào ngày sinh nhật.
Tôi chẳng mong mình được là một phần trong bữa tiệc đó.
Tôi nghĩ tới việc mạnh dạn nói với Hoài một lần về cảm nhận của tôi và định tặng Hoài món quà sinh nhật nào đó.
Tôi chẳng có tiền để mua cho Hoài thứ gì, chỉ có thể khắc bút chì mà thôi.
Mấy ngày giời, tôi bào cây gỗ to thành chiếc bút chì to gấp 3 lần bút chì thường, đồng thời đục rỗng.
Công việc này khá mất thời gian và cần sự khéo léo.
Tôi cũng khắc một chiếc bút chì nhỏ, nhét vào trong lõi chiếc bút chì to.
Chiếc bút chì bên ngoài tôi đề dòng chữ chúc mừng sinh nhật Hoài, sau đó tôi nhét chiếc tẩy sao cho vừa vặn đuôi bút.
Tôi mong Hoài sẽ nhận ra...
Ngày sinh nhật Hoài, dường như hội bạn lớp tôi mải thi mà quên khuấy mất lời hẹn.
Tôi biết là Hoài buồn, cuối giờ cứ ngồi lặng lẽ bên cạnh.
Tôi bèn rủ Hoài đi chơi, tới tận nơi chốn bí mật của tôi ở ngọn núi sau làng.
Chúng tôi đã có một buổi chiều thật êm ả cạnh nhau.
Tôi đưa Hoài về sớm rồi tặng Hoài món quà của tôi đã chuẩn bị sẵn: "Tớ không có gì nhiều...."
Những ngày sau đó, tôi hồi hộp mong chờ biểu hiện của Hoài nhưng không thấy có gì khác lạ.
Không biết cô ấy đã biết được cái lõi bút chì hay chưa? Hay là cô ấy cố tình lờ đi? Tôi buồn lắm nhưng vẫn cố tỏ ra bình thường.
Một buổi trưa, tôi được các chú gọi đến xử lí vụ một đứa trẻ trong làng mới mất do lời nguyền.
Tôi sẽ giúp các chú lo ma chay, trấn an người dân.
Gần đi đến nơi tôi lại nhìn thấy Hoài đang đứng ngó vào trong đám đông.
Tôi đuổi cô ấy về, tôi không muốn cô ấy lại gần những thứ nguy hiểm, đầy xú uế này...
Một ngày, Hoài vùng vằng đi ra bến xe buýt mà không chờ tôi ở chỗ hẹn như mọi khi.
Tôi thắc mắc đuổi theo thì cô ấy nói rằng gia đình mới có biến cố, xin tôi đừng quan tâm nữa...Tôi nghẹn cả họng lại nhưng không biết nói gì, cô ấy sẽ chẳng chia sẻ với tôi đâu...
Chẳng được bao lâu thì lớp tôi được tin bố Hoài mất.
Tôi rất bàng hoàng, cả làng đồn ầm lên là ông tự tử.
Tôi đến viếng và gặp Hoài trong đám tang.
Nhìn bộ dạng đầy thống khổ nhưng vẫn phải cố gồng lên để lo liệu mọi thứ của Hoài, tôi thương đến đứt ruột.
Tôi chỉ muốn ôm Hoài vào lòng mà an ủi thôi.
Tôi nhét vào lòng bàn tay lạnh ngắt của Hoài một chiếc khăn rồi nói lời an ủi...
Thời gian sau đó, Hoài nghỉ học triền miên, không biết thực sự đã xảy ra điều gì, tôi lo cho Hoài lắm.
Tôi không phải bạn thân của cô ấy nên có tìm đến nhà cũng kì, nhất là khi cô ấy có thể đã từ chối khéo tình cảm của tôi.
Tuần sau, ông trường làng báo với cả làng cần có một cuộc họp gấp, do có một cô đồng giỏi về giúp làng yêu cầu.
Nghe ông trưởng làng nói bóng gió rằng, lần này Hoài sẽ được cô đồng đưa xuống tận hầm mộ cổ sau làng để lấy viên xá lị lên, cần người giúp.
Tôi biết rằng nơi đó là một nơi vô cùng nguy hiểm, bao nhiêu người đã chết ở đó, dân làng này...sẽ chẳng ai dám giúp đỡ đâu, họ đã quá e sợ cái chết rồi...Vậy tôi phải làm sao đây? Tôi muốn giúp Hoài, thực sự rất muốn giúp...Chẳng nhẽ tôi là một thằng nhát chết vậy sao? Nhưng còn mẹ tôi...Ai sẽ chăm sóc bà nếu như tôi có mệnh hệ gì?? Tôi vò đầu bứt tai một cách bất lực.
Mẹ tôi cất tiếng gọi tôi hồi lâu mà mãi tôi mới nghe thấy.
Nãy giờ tôi miên man trong dòng suy nghĩ không để ý tới thứ gì cả.
Tôi chạy sang bên phòng bà.
Nhìn thấy bộ dạng của tôi, bà gọi tôi lại giường ngồi: "Sao nãy giờ mẹ gọi không nghe, làm gì mà tóc tai bù xù, mặt mũi đỏ gay thế con??"
Tôi im lặng không đáp.
Mãi lúc sau mẹ tôi giục, tôi mới dợm ý với bà về lời kêu gọi của ông trưởng làng.
"À, cái Hoài mà con khắc bút chì tặng đó á?" Mẹ tôi cười
"Sao...sao mẹ biết...?" Tôi ngạc nhiên.
"Mẹ là mẹ của con, sao mà không biết? Con thích cô bé đó à?"
Tôi im lặng không đáp, tai đỏ gay lên.
"Con cứ làm những gì mà con mong muốn, không phải lo cho mẹ.
Giúp đỡ người khác làm một việc rất tốt.
Đương nhiên mẹ không muốn con trai của mình rơi vào nguy hiểm, nhưng nếu thực sự việc này cứu được ngôi làng và..và..khụ..khụ..tìm hiểu được tung tích của bố con thì mẹ rất an lòng.
Mẹ tin là bố con sẽ không để con có mệnh hệ gì đâu..."
Mẹ tôi vuốt tóc tôi rồi nói tiếp: "Hãy làm những gì trái tim con mách bảo, đừng để hối hận như mẹ.
Bố và mẹ rất yêu nhau nhưng còn rất nhiều điều mẹ chưa làm được cho bố con...Giờ bố con đi rồi, mẹ..có muốn..cũng chẳng làm gì được nữa..."
Tôi gật đầu rồi ôm lấy bà và khóc.
Bà đã giúp tôi có được quyết định của mình...
Tối hôm đó, tôi ngồi lặng lẽ bên bàn học hồi lâu, cố gắng ghi lại tất cả những mong muốn, lời dặn dò của mình lên trên trang giấy rồi đặt ngay ngắn lên bàn.
Sáng mai mẹ tôi sẽ cùng những người hàng xóm di dời lên một số nhà nghỉ trên thành phố, tôi sẽ ở lại đây, giúp đỡ Hoài...
Tôi mỉm cười khe khẽ, thở hắt ra, nhìn ra phía bầu trời vẩn đục sương mù bên ngoài.
Đúng là nhất kiến khuynh tâm, chỉ cần một cái nhìn đầu tiên cũng khiến con người ta trở nên điên dại...
Ngày mai, tôi sẽ đối mặt với một trận chiến....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...