"Khương Ma Ma, chỗ này của ta không bằng chỗ của bà ngoại, ngươi trước tiên xem qua một chút đi." Thượng Quan Tây Nguyệt đứng trước viện tử của mình, ngượng ngùng mở miệng nói.
"Tiểu thư, bọn hắn để ngươi ở nơi như thế này sao? Thật là khi dễ người, không được, ta phải trở về nói cho lão phu nhân."
Khương Ma Ma nhìn thấy tiểu thư nhà mình phải ở nơi cũ nát như vậy, lập tức sinh khí, tức giận liền muốn trở về.
"Tuyệt đối đừng, Khương Ma Ma, ta không muốn những chuyện nhỏ nhặt này làm bà ngoại bận tâm, ngươi tin tưởng ta, qua mấy ngày nữa mọi thứ đều sẽ thay đổi." Thượng Quan Tây Nguyệt đem Khương Ma Ma kéo vào trong phòng của mình, rót một chén nước cho nàng.
Khương Ma Ma nhìn ánh mắt Thượng Quan Tây Nguyệt không cho phép cự tuyệt, đành phải thỏa hiệp.
"Đúng rồi, tiểu thư, ngươi sao lại không ở "Ngọc Tình Các" Hoàng Thượng ban cho tiểu thư!"
"Khương Ma Ma ngươi nói cái gì, "Ngọc Tình Các" là do Hoàng thượng ngự tứ?" Chuyện này Thượng Quan Tây Nguyệt thật sự không biết.
"Khương Ma Ma, ngươi yên tâm, chúng ta lập tức có thể chuyển về "Ngọc Tình Các" ở." Thượng Quan Tây Nguyệt lộ ra nụ cười như hồ ly.
"Tiểu thư, ngươi nói là..."
"Khương Ma Ma, các ngươi hiện tại đã cùng ở bên cạnh ta, có một số việc ta cũng không có ý định giấu diếm các ngươi."
Trong phòng, Thượng Quan Tây Nguyệt ngắt ngang câu hỏi của Khương Ma Ma, đem mọi chuyện của Nhị di nương toàn bộ nói ra, bao gồm cả chuyện đồ cưới.
"Quá không nói lý lẽ, nơi này còn có vương pháp sao? Không được, ta phải đi tìm nàng hỏi cho ra lẽ" Lần này Khương Ma Ma không nói muốn về phủ Hộ quốc công tìm cứu binh nữa
"Đúng vậy a, tiểu thư, bọn hắn thật quá phận." Bích Ngọc ở một bên bênh vực nàng.
"Khương Ma Ma, ngươi đừng xúc động, ngươi bây giờ không thể đi tìm nàng, nàng đối với bên ngoài nói là giúp ta bảo quản đồ cưới, ngươi đi cũng không làm được gì, mọi chuyện giao cho ta, ngày mai sẽ có kịch hay để xem”
"Được, tiểu thư, ta tin tưởng ngươi, ngày mai chúng ta đi cùng ngươi." Khương Ma Ma cầm tay Thượng Quan Tây Nguyệt.
"Tiểu thư, ta cũng tin tưởng ngươi." Tiểu Ngôn cùng Bích Ngọc trăm miệng một lời.
Nhìn mọi người đều tin tưởng mình như thế, trong lòng Thượng Quan Tây Nguyệt ấm áp dễ chịu...
"Tiểu thư, ngươi nhanh đi tắm rồi ngủ đi." Chẳng biết từ lúc nào Tiểu Ngôn đã bưng một chậu nước đến.
Thượng Quan Tây Nguyệt dọn dẹp một chút, ngẩng đầu nói
"Khương Ma Ma, các ngươi cũng nghỉ ngơi đi, ngày mai sẽ có một trận trận đánh ác liệt cần phải đánh nha." Thượng Quan Tây Nguyệt vừa nói vừa bò lên giường đem đầu nhét vào trong chăn.
Khương Ma Ma nhìn thấy động tác của Thượng Quan Tây Nguyệt, buồn cười lắc đầu, liền mang theo Tiểu Ngôn và Bích Ngọc lui xuống.
Thượng Quan Tây Nguyệt nghe thấy âm thanh đóng cửa, lại đưa đầu ra ngoài.
Ai, không biết có phải do nghĩ đến chuyện ngày mai hay không, mà Thượng Quan Tây Nguyệt cảm giác thời gian trôi qua rất chậm
Cứ như vậy mơ mơ màng màng nghĩ đông nghĩ tây, chẳng biết lúc nào đã ngủ thiếp đi...
Sáng sớm hôm sau nghe được tiếng gà gáy, Thượng Quan Tây Nguyệt lưu loát ngồi dậy, mặc quần áo tử tế đang chuẩn bị kêu Tiểu Ngôn tiến đến, lại nhìn thấy các nàng đã bưng nước đến.
"Tiểu thư, ngươi dậy rồi, mau đến rửa mặt đi." Tiểu Ngôn đem chậu rửa mặt đặt ở trên kệ.
Sửa soạn xong mọi thứ, Thượng Quan Tây Nguyệt liền cùng Khương Ma Ma đi đến "Ngọc Tình Các".
Lúc này bên trong Ngọc Tình Các, một vị mỹ phụ nằm nghiêng trên giường quý phi.
Nàng một thân váy dài màu đỏ tía, thêu mẫu đơn phú quý, tay áo thêu mẫu đơn mọc dưới sương mù. Búi tóc cao, bên trên gài một cây trâm khắc hình hoa lan, vành tai đeo một đôi bông tai Kỳ Liên bằng ngọc treo hạt trân châu, trên cổ tay trắng nõn là một đôi vòng tay phỉ thúy màu xanh, trang sức làm nàng càng thêm hoàn mỹ.
"Mẫu thân, ngươi không biết đâu, Thượng Quan Tây Nguyệt giống như đã thay đổi." Thượng Quan Lâm ngồi trên cái ghế kế bên.
"A, thay đổi chỗ nào." Mỹ phụ trung niên -- Mẫu thân Thượng Quan Lâm - Giang Phỉ hững hờ thổi thổi sơn móng tay vừa tô lên còn chưa khô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...