Edit: susublue
"Phụ thân, người cần phải lấy lại công đạo cho nữ nhi, tiện nhân này hại ta mất hết mặt mũi trước mặt thái tử." Nhìn thấy cả đám người thái tử đã rời đi hết, Thượng Quan Lâm mới để lộ vẻ mặt thật.
Nàng hung tợn trừng mắt nhìn Giang Ngọc Nhi, giống như nếu không lột da rút xương nàng ta thì sẽ không cam tâm.
Quá ghê tởm, lần này nhất định đã để lại ấn tượng xấu cho thái tử, nhìn thấy lúc thái tử rời đi cũng không thèm nhìn mình một cái, Thượng Quan Lâm cảm thấy mình rất mất mặt, mà tất cả đều do tiện nhân này hại.
"Đủ rồi, một nữ tử khuê các, cả ngày mở miệng ra là tiện nhân, còn ra thể thống gì nữa."
"Ngọc nhi ngươi nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra." Thượng Quan Lưu Phong làm bộ hiền lành nhìn về phía Giang Ngọc Nhi, thái độ so với lúc đối xử với Thượng Quan Tây Nguyệt giống như hai người hoàn toàn khác nhau, dieinxdaffnlleqysdnn người không biết còn tưởng rằng Giang Ngọc Nhi là nữ nhi của hắn nữa.
"Dượng, ta..." Lúc này Giang Ngọc Nhi cũng không còn bộ dạng phách lối như vừa rồi nữa, thả tay xuống, hai tay nắm chặt lại, nói chuyện khúm núm.
Thượng Quan Tây Nguyệt thấy cảnh tượng đặc sắc đã không còn nữa, không thú vị nhếch miệng, dẫn Bích Ngọc chuẩn bị xoay người bỏ đi.
"Ngươi đứng lại đó cho ta." Thượng Quan Lưu Phong gọi nàng lại "Chuyện này đều do ngươi mà ra, chẳng lẽ ngươi không có gì muốn nói sao?"
Thượng Quan Tây Nguyệt quay đầu lại, mắt đầy chế giễu nhìn hắn "Thừa tướng đại nhân, ngươi già quá nên lẩm cẩm rồi sao? Người thông minh đều có thể nhìn ra việc này không liên quan đến ta, nhưng ngươi lại cố tình gây chuyện, ngươi có bệnh sao, còn nữa, ta khuyên ngươi một câu, có bệnh thì phải trị đi, không khéo lại thành bệnh nan y sẽ không có thuốc để trị đó!"
"Ngươi..." Nghe thấy Thượng Quan Tây Nguyệt dám nguyền rủa mình bị bệnh nan y, Thượng Quan Lưu Phong tức giận đến đỏ mặt, không nói nổi một câu.
Không thèm nhìn gương mặt đỏ tới mang tai của Thượng Quan Lưu Phong, Thượng Quan Tây Nguyệt dẫn theo Bích Ngọc trở lại viện của mình.
"Tiểu thư, sao vòng ngọc lại ở trên người Nhị tiểu thư." Bích Ngọc nghĩ nửa ngày vẫn không hiểu nổi, hiếu kỳ hỏi Thượng Quan Tây Nguyệt đang vui vẻ cừơi.
"Cái này sao... Bí mật, ha ha!" Thượng Quan Tây Nguyệt cười to chạy về phía trước.
Lúc đầu Bích Ngọc banh lỗ tai ra để nghe đáp án, không ngờ Thượng Quan Tây Nguyệt lại bỏ chạy, dậm chân đuổi theo "Tiểu thư, ngươi hư hỏng, chờ ta một chút!"
Trở lại viện của mình, nhìn thấy A Văn, liền lấy Thánh Linh quả trong Thiên Hoàng giới ra cho hắn ăn, nói cho hắn biết cái này có thể giúp hắn tu luyện tốt.
"Ma ma, sao ngươi lại đứng ở bên ngoài vậy." Vừa đi vào đã nhìn thấy Khương ma ma cầm một phong thư hết nhìn đông lại nhìn tây chờ các nàng trở về.
"Thấy các ngươi đi lâu như vậy mà chưa trở lại, nên có chút lo lắng." Khương ma ma kéo tay Thượng Quan Tây Nguyệt, nhìn bên trái một chút lại nhìn bên phải một chút, phát hiện không có gì mới thả lỏng người.
Thượng Quan Tây Nguyệt nhìn thấy Khương ma ma quan tâm mình như vậy, diienxd/fnleqydnn rất cảm động, nàng nắm tay Khương ma ma làm nũng "Ma ma, sao ta lại xảy ra chuyện được, người có chuyện phải là bọn họ mới đúng, đúng không, Bích Ngọc."
"Đúng vậy, ma ma, đợi lát nữa ta kể mọi chuyện đã xảy ra cho ngươi nghe, rất thú vị nha." Khương ma ma nhìn thấy Bích Ngọc khoa tay múa chân, vui mừng nở nụ cười.
"Được rồi, ngươi đó, vào trong rồi nói, đúng rồi, ma ma, trong tay ngươi cầm cái gì vậy!"
Thượng Quan Tây Nguyệt chỉ vào phong thư trong tay Khương má má hỏi, loáng thoáng nhìn thấy vài chữ.
"Ngươi nhìn ta xem, Nguyệt nhi, đây là thư ca ca ngươi viết cho ngươi, mau mở ra đọc xem bên trong viết những gì!" Khương ma ma nói xong giao thư cho Thượng Quan Tây Nguyệt.
Ca ca? Đúng rồi, diienx""daffnlleqysdnn là Thượng Quan Minh Tuyên, đã lâu như vậy, nàng vẫn không nhận được tin tức của ca ca, rốt cục hôm nay cũng nhận được thư của hắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...