Edit: susublue
Nàng nghiêng đầu khóe mắt quét qua nhìn về phía sau, Thượng Quan Lâm vừa vặn đi đến bên cạnh nàng, ngay cả ông trời cũng đang giúp nàng.
Nàng thả chậm bước chân, đợi Thượng Quan Lâm đi đến trước mặt, Thượng Quan Tây Nguyệt duỗi chân phải ra gạt chân nàng ta.
"Muội muội, ngươi cẩn thận một chút." Thừa dịp đỡ lấy nàng ta, Thượng Quan Tây Nguyệt bỏ vòng ngọc vào trong quần áo của nàng.
Thành công, Thượng Quan Tây Nguyệt cười thầm, đợi lát nữa nhìn tỷ muội các ngươi cắn xé lẫn nhau, xem còn tình cảm nữa không? Ta thật muốn xem thử coi tình cảm của các ngươi tốt tới mức nào.
"Biểu tỷ, không sao chứ." Giang Ngọc Nhi nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt mỉm cười như hồ ly, chẳng biết tại sao, trong lòng lại có dự cảm xấu.
"Không sao" Thượng Quan Lâm không biết kế hoạch của Giang Ngọc Nhi, hất tay nàng ra đi về phía trước. diienxdaffneequydoon Bây giờ nàng thật sự không thể đối mặt với Thượng Quan Tây Nguyệt, nàng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì.
Thượng Quan Tây Nguyệt cười nhìn bóng lưng Thượng Quan Lâm, đợi lát nữa thôi, trò hay sắp mở màn rồi.
Thượng Quan Lâm bị Thượng Quan Tây Nguyệt nhìn chằm chằm rùng mình một cái, bả vai không tự chủ run lên.
"Biểu tỷ" Giang Ngọc Nhi nhìn thời gian đã tới, liền gọi Thượng Quan Lâm lại.
Thượng Quan Lâm nghe thấy tiếng kêu liền dừng bước nhìn về phía Giang Ngọc Nhi "Thế nào. "
Giang Ngọc Nhi chạy chậm về phía Thượng Quan Lâm, trong mắt còn có nước mắt, nhìn rất đáng thương "Biểu tỷ, vòng ngọc của ta không thấy nữa."
Thượng Quan Lâm nghe thấy chẳng qua chỉ là một việc nhỏ, không nhịn được khoát tay áo "Chỉ là một cái vòng tay, để nô tài đi tìm giúp ngươi đi, tìm không thấy thì mua cái khác."
"Không được, biểu tỷ, đó là quà sinh nhật mẫu thân cho ta." Vì chiếm được nhiều sự đồng tình, nàng len lén bấm vào cánh tay của mình, đau đến nước mắt chảy càng lúc càng nhiều.
Thượng Quan Tây Nguyệt đứng ở bên cạnh cũng nhìn thấy động tác đó, không khỏi lắc đầu, đúng là tự ngược đãi chính mình, vì hãm hại ta, không tiếc đối xử với mình như thế, nếu ta không giúp ngươi diễn vở kịch này, thì không phải là có lỗi với ngươi sao?
"Biểu tỷ" Giang Ngọc Nhi nói đến đây, len lén nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt, khi Thượng Quan Tây Nguyệt nhìn qua, nàng lập tức hốt hoảng cúi đầu, giống như có điều muốn nói mà không dám nói.
"Ngọc nhi, xảy ra chuyện gì, ngươi nói đi, biểu tỷ làm chủ cho ngươi." Tất nhiên Thượng Quan Lâm cũng nhìn thấy ánh mắt của Giang Ngọc Nhi, diẽ[email protected] chẳng lẽ Thượng Quan Tây Nguyệt đã làm chuyện gì mà nàng không biết sao? Nếu như vậy, thì quá tốt rồi.
"Cái này..." Giang Ngọc Nhi có chút khó nhìn qua Thượng Quan Tây Nguyệt.
Thượng Quan Tây Nguyệt thấy nàng ấp a ấp úng, âm thầm giơ ngón tay cái lên, kỹ thuật diễn thật sự rất tốt, nếu không phải biết mình không làm, ngay cả nàng cũng nhịn không được hoài nghi chính mình, huống chi một người hận nàng như Thượng Quan Lâm.
"Rốt cục đã xảy ra chuyện gì." Thượng Quan Lâm không kiên nhẫn được nữa, hiện tại nàng chỉ muốn dạy dỗ Thượng Quan Tây Nguyệt, cũng không phải đứng đây xem nàng ấp úng.
"Cái này... Biểu tỷ, vòng ngọc đó ta vẫn luôn đeo trên tay, nhưng sau khi đụng phải Thượng Quan cô nương, liền... không thấy nữa." Giang Ngọc Nhi làm bộ không muốn nói, nhưng lại ngại Thượng Quan Lâm đứng bên cạnh, mới không thể không ấp úng nói ra.
"Ngươi nói bậy bạ gì đó, ý của ngươi là Nguyệt nhi lấy sao?" Tiên Phán Phán không thể nhìn được nữa, một lòng chỉ muốn bênh vực bằng hữu của mình.
Lần này, Bách Lý Gấm, Bách Lý Thần và Long Hạo Lăng đều không lên tiếng, bọn hắn muốn nhìn thử xem Thượng Quan Tây Nguyệt giải quyết chuyện này thế nào.
"Tiên cô nương, ta cũng không nói như vậy, ta chỉ nói sự thật mà thôi." Giang Ngọc Nhi giả bộ đáng thương cúi đầu xuống.
Thượng Quan Tây Nguyệt liếc xéo nàng, tốt cho một câu chỉ nói sự thật mà thôi, nếu là sự thật, vậy không phải là ta lấy vòng ngọc của ngươi sao? Tốt cho Giang Ngọc Nhi, đã hãm hại ta bất nghĩa, cũng đừng trách ta không nể mặt ngươi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...