"Quá tốt rồi, chủ nhân." Lạc Lạc vui vẻ đứng lên.
"Chủ nhân, phong ấn giải trừ, ngươi liền có thể tu luyện."
Thật tốt, rốt cục đã giải trừ phong ấn, về sau nhất định sẽ càng ngày càng tốt, cuối cùng sẽ có một ngày chủ nhân nhớ ra ta là ai.
"Lạc Lạc. Giải trừ phong ấn xong, không biết vì sao ta cảm giác sức mạnh trong thân thể rất lớn." Thượng Quan Tây Nguyệt không hiểu hỏi.
"Đây là chuyện đương nhiên, chủ nhân, ngươi có thể chất của linh mạch, tương truyền thời điểm sơ khai lập địa, do Huyền Hoàng hấp thụ linh lực tinh khiết của trời đất mà sinh ra, có gốc từ mặt đất, nên phải tự hấp thu linh lực trong không khí, lại thêm linh lực của không gian huyền ảo vốn lớn gấp mười lần bên ngoài, cho nên ngươi hấp thụ càng ngày càng nhiều nha."
"Thì ra là vậy, không nghĩ tới thân thể phế vật này lại lợi hại như thế, trách không được mẫu thân lại muốn phong ấn ta lại" Thượng Quan Tây Nguyệt càng ngày càng hài lòng với thân thể hiện tại.
"Nhưng Lạc Lạc, ngay cả cơ sở để tu luyện ta cũng không có, nên làm gì trước bây giờ." Thượng Quan Tây Nguyệt chợt nhớ tới nàng căn bản không hiểu được làm thế nào để tu luyện, cũng không biết nên phóng thích linh lực như thế nào.
"Ngươi không cần lo lắng, chủ nhân, ngươi đi với ta." Lạc Lạc nói xong liền bước về cây đại thụ có trái màu đỏ ở phía trước.
Thượng Quan Tây Nguyệt đi theo, nhìn từ đằng xa chỉ nhìn thấy màu đỏ, không nghĩ tới đến gần lại thấy mỗi trái trên cây đều có hình trái tim, nhìn rất đẹp
"Chủ nhân, đây là thánh linh quả, ngươi hái một trái ăn, có thể giúp ngươi đả thông kinh mạch, trợ giúp ngươi tu luyện."
Lạc Lạc ở một bên chỉ vào trái trên cây ra hiệu cho Thượng Quan Tây Nguyệt hái xuống
"Cái này ăn vào có thể trợ giúp tu luyện? Làm sao ngươi biết" Thượng Quan Tây Nguyệt không tin hái thánh linh quả xuống, cầm trên tay hoài nghi hỏi.
"Tất nhiên, trong trời đất không có cái gì Lạc Lạc ta không biết." Lạc Lạc kiêu ngạo hất cằm, hai tay chống nạnh, cực kỳ đắc ý.
Thượng Quan Tây Nguyệt nhìn động tác của Lạc Lạc giống như gà trống gáy, nhịn không được cười ha ha.
"Chủ nhân, ngươi cười cái gì." Lạc Lạc thả tay xuống, rất bất mãn hỏi
"Không có... Không có, ta chỉ cảm thấy rất vui vẻ thôi." Thượng Quan Tây Nguyệt cũng không dám nói mình đang cười hắn, miễn cho đến lúc đó hắn lại lòng dạ nhỏ nhen.
"A, chủ nhân kia ngươi tranh thủ thời gian ăn đi." Lạc Lạc cũng chỉ là tiểu hài tử tâm tư đơn thuần, đối với lời nói của Thượng Quan Tây Nguyệt không có nửa phần hoài nghi.
"Tốt" Thượng Quan Tây Nguyệt cầm lấy Thánh linh quả ăn hết, sau đó hai chân co lại, ngồi xuống, nhắm mắt vận chuyển khí tức
Vừa ăn xong không có phản ứng gì, một lát sau, toàn thân có cảm giác như bị xé rách.
"Ngô" Thượng Quan Tây Nguyệt đau đến hô lên.
Mẹ ơi, làm sao lại đau nhức như thế, cảm giác thân thể đều muốn rời ra từng mảnh, đây mà là thánh linh quả cái gì, là độc dược mới đúng, nếu không sao lại đau nhức như vậy.
Dù không muốn chịu đau, nhưng Thượng Quan Tây Nguyệt vẫn cắn răng kiên trì, trò đùa, dù sao cũng là kim bài sát thủ ở hiện đại, lúc ở hiện đại khi bị thương còn nghiêm trọng hơn, tự mình cũng có thể vượt qua, một chút đau nhức này thì tính là gì.
Cứ như vậy, đại khái đau đớn khoảng nửa canh giờ, dần dần biến mất, thay vào đó là một loại cảm giác nhẹ nhàng chưa bao giờ có.
"Hô" Thượng Quan Tây Nguyệt thở ra một hơi, chậm rãi mở hai mắt ra.
"A..., thứ gì thúi như vậy." Bỗng nhiên, Thượng Quan Tây Nguyệt bị mùi hôi thối làm cho chịu không được đứng lên, thế nhưng nàng chạy đến đâu mùi thối lại theo đến đó.
"Chủ nhân, ngươi đừng chạy, mùi thối tỏa ra từ trên người ngươi." Lạc Lạc mở miệng giải thích.
"Cái gì, làm sao có thể, ngươi mới thối." Dù thế nào Thượng Quan Tây Nguyệt cũng không chịu tin mùi thối này phát ra trên người mình.
"Ngươi đừng nóng giận, chủ nhân, nghe ta nói."
"Ngươi ăn thánh linh quả, nó ở trong cơ thể giúp ngươi đả thông kinh mạch, bài trừ tạp chất, mùi thối trên người ngươi lúc này cho thấy tạp chất dư thừa trong cơ thể đã bị bài trừ sạch sẽ."
"Cái gì, đây là mùi trong cơ thể ta, cái này cũng quá buồn nôn." Thượng Quan Tây Nguyệt nghe thấy mùi thối này ở trong cơ thể mình, rất ghét bỏ nhìn thân thể một chút.
"Đúng a..., chủ nhân, vết bớt trên mặt ngươi..." Lạc Lạc lúc này mới phát hiện Thượng Quan Tây Nguyệt không còn bớt nữa.
"Bớt... Thế nào." Thượng Quan Tây Nguyệt lấy tay sờ sờ mặt.
"Không có gì, chủ nhân." Bây giờ Lạc Lạc còn chưa muốn nói với Thượng Quan Tây Nguyệt, để tự nàng phát hiện, sau đó sẽ giật mình, ha ha.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...