"Đại tiểu thư" Đôi mắt Giang Phỉ tràn đầy hận ý, âm thầm cắn răng cúi người.
Lần này nàng đã thật sự bị chọc giận, trong lòng không ngừng kêu
Tiện nhân -- tiện nhân, ta tuyệt sẽ không tha cho tiểu tiện nhân như ngươi, sớm muộn cũng có một ngày đích thân ta trừng trị ngươi, để ngươi quỳ xuống cầu xin ta.
Thượng Quan Tây Nguyệt nhìn biểu hiện Giang Phỉ oán hận, làm sao lại không biết trong nội tâm nàng đang suy nghĩ gì.
Hừ, hươu chết trong tay ai, còn chưa biết đâu, hãy đợi đấy
"Thượng Quan Tây Nguyệt, ngươi, đồ phế vật này..." Thượng Quan Lâm nhìn thấy mẫu thân bị ủy khuất, chửi ầm lên.
"Im miệng, Lâm Nhi" Giang Phỉ ngăn trở nàng
"Nương..." Thượng Quan Lâm còn muốn nói gì
"Ta kêu ngươi im miệng." Giang Phỉ nổi giận, nữ nhi này làm sao lại không giữ được bình tĩnh như thế.
"Hừ..."
"Tốt, Nhị di nương, quy củ đã nói xong rồi, hiện tại chúng ta nên nói đến việc tư đi." Thượng Quan Tây Nguyệt lại lần nữa ngồi xuống ghế
Nhìn thấy Tiểu Ngôn đi lên trước thay nàng nắn bả vai, hài lòng nhẹ gật đầu.
"Không biết đại tiểu thư muốn nói việc tư gì." Giang Phỉ hận đem ba chữ "Đại tiểu thư" đặc biệt đè nặng âm thanh.
Thượng Quan Tây Nguyệt cũng không để ý, cái nàng muốn là đồ cưới
"Hơn 10 năm nay, may mắn có Nhị di nương thay ta bảo quản tiền tháng và đồ cưới, hiện tại ta đã trưởng thành, cũng là thời điểm vật quy nguyên chủ." Thượng Quan Tây Nguyệt được Tiểu Ngôn bóp vai thoải mái nheo hai mắt lại.
"Ngươi..."
Giang Phỉ nhìn bộ dáng Thượng Quan Tây Nguyệt, trong lòng dâng lên dự cảm bất an, quả nhiên...
Không cho Giang Phỉ cơ hội mở miệng, Thượng Quan Tây Nguyệt tiếp tục nói.
"Nhị di nương, bây giờ, ta thay ngươi trông coi là tốt nhất, ta từ năm 4 tuổi cũng không có cầm tiền tháng nữa, cho đến bây giờ vừa vặn là 10 năm, mỗi tháng tiền của ta là 20 lạng, trừ bớt hao tốn đại khái còn lại 15 lạng, một năm 180, 10 năm vừa đủ là 1800 lạng, Nhị di nương ngươi nói có đúng không?"
Giang Phỉ ở một bên nghe đến trợn tròn mắt, trong lòng càng thêm tức giận, lúc trước tại sao lại không độc chết tiểu tiện nhân này chứ, để nàng hiện tại đến đòi nợ!
"Thượng Quan Tây Nguyệt, ngươi muốn nhiều bạc như vậy làm gì, mẫu thân của ta có lòng tốt thay ngươi bảo quản." Thượng Quan Lâm nói giúp Giang Phỉ.
"Ngươi cũng nói là bảo quản dùm, như vậy hiện tại cũng nên trả lại ta, không phải sao?" Thượng Quan Tây Nguyệt nhàn nhạt mỉm cười nói.
"Ngươi..."
"Không chỉ là bạc, còn có đồ cưới của mẫu thân ta, làm phiền ngươi cũng trả lại cho ta." Ngữ khí của Thượng Quan Tây Nguyệt không cho phép cự tuyệt.
Giang Phỉ thật sự muốn cầm đao chém chết Thượng Quan Tây Nguyệt, trả lại tiền tháng cho nàng không có việc gì, cũng chỉ là một ít tiền, thế nhưng những món đồ cưới kia cũng phải trả lại cho nàng, bà ta thật sự không nỡ a, những bảo bối kia đều có giá trị liên thành, còn có khế đất, mỗi cửa hàng hàng tháng đều có thể kiếm được mấy trăm lượng, nếu không phải là của mình thì không sao, thế nhưng cũng đã ở trong tay nàng hơn 10 năm, bây giờ nói trả là trả, đây không phải là cắt thịt của bà sao?
"Đại tiểu thư, ngươi xem, nếu không như vậy đi, nhiều vật phẩm quý giá như vậy để ở bên người thực sự không an toàn, không bằng..." Giang Phỉ vẫn còn muốn tìm cớ đem đồ cưới giữ lại bên người mình.
"Di nương, ý của ngươi là không muốn trả đúng không, vậy thì không còn biện pháp rồi, ta phải vào cung hỏi dì hoàng hậu một chút, có phải di nương phủ Thừa tướng có tư cách cắt xén đồ cưới của chính thê hay không." Thượng Quan Tây Nguyệt không muốn cùng nàng nói nhảm nữa, trực tiếp đem hoàng hậu ra uy hiếp
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...