́p Chiến Kẻ Thù Truyền Kiếp
Ông trời...con vẫn luôn thắc mắc một chuyện
Tại sao?
Tại sao ông đã sinh ra con,
Ban con nguồn tri thức vượt xa mọi người.
Vậy thì tại sao...
Còn sinh ra hắn để ngáng chân con?
ONE
6h30’ph tối, khoác lên người bộ váy đồng phục trẻ trung, năng động và không kém phần thanh tao của trường Lâm Văn, chân váy xếp li kẻ ca rô màu be kết hợp với áo vest cách điệu tối màu có đường viền trang trí màu trắng đứt quãng, tôi mơ mộng đeo lên vai chiếc ba lô nhí nhảnh hình gấu trúc màu trắng và tự ngắm mình trong gương...
Nét mặt ngập tràn sự hạnh phúc
Trong tim có cảm giác lâng lâng khó ta
- Vũ Uyên, thay đồ nhanh lên con, sắp trễ giờ rồi đó!_tiếng nói dịu dàng của mẹ vang lên từ dưới tầng một.
- Vâng, đợi một lát, con xuống ngay!
Tôi đáp lời rồi quay sang nhìn vào gương, bàn tay nắm chặt thành nắm đấm, đưa lên cao quá đầu rồi thụt xuống thật mạnh, đầy quyết tâm:
- Cố lên!!!
Hôm nay là một ngày trọng đại,ngày tổ chức lễ khai giảng của trường THPT Lâm Văn. Buổi lễ này đặc biệt hơn nhiều ngôi trường THPT khác trong thành phố với thời gian tổ chức chính thức vào buổi tối và cũng được bảo vệ rất nghiêm ngặt từ sáng đến tối để tránh không cho người bên ngoài vào trừ học sinh của trường. Tất cả cũng vì sợ sẽ có fan cuồng bên ngoài vào làm bậy phá hỏng buổi lễ khi các học sinh xuất sắc lên phát biểu.
Tôi bước xuống khỏi chiếc taxi, hít một hơi thật sâu, bước vào trường với một nụ cười tự tin nhẹ như gió. Quả không hổ danh một ngôi trường nổi tiếng có tiềm lực kinh tế hùng hậu, chỉ là một buổi lễ khai giảng thôi cũng có thể khiến cho cả thành phố phải chấn động! Nếu thế giới ngoài kia luôn là khoảng trời bình yên thì ở trường Lâm Văn lại trái ngược hoàn toàn, phải, rất ồn ào và náo nhiệt. Sân trường được trang hoàng rực rỡ và lộng lẫy, băng rôn, cờ, hoa,..treo đầy trời. Người của Ban Thông Tin – được xem như là cánh tay phải đắc lực của Hội Học Sinh, phải chạy đôn chạy đáo khắp nơi để dàn dựng sân khấu một cách công phu nhất. Từ đèn flash, dàn âm thanh, phối cảnh,...cho đến lắp đặt máy quay, tất cả đều là những thứ hoàn hảo nhất.
Những lời bàn tán xôn xao, tiếng cười nói của mấy ngàn học sinh không ngớt vang lên, và chủ đề chính của những cuộc nói chuyện đó chính là...
- Háo hức quá đi mất! hôm nay sẽ được ngắm Hoàng tử Nhật Thành ở cự li gần đó!
- Thời còn học cấp hai tớ đã phải đứng chen chúc trước cổng trường của Nhật Thành suốt mấy tiếng đồng hồ,còn bị giẫm đạp đến mức te tua nhưng vẫn không gặp được cậu ấy. Giờ lại được học cùng trường,ôi,tớ hạnh phúc quá đi mất!
- Vũ Uyên, là Vũ Uyên kìa!
- Đâu? Cô ấy đâu?
- Sao trên đời này lại có người đẹp trai đến thế không biết?
- Giống Phạm Minh Anh! (Chú thích: Phạm Minh Anh là một thần tượng tuổi teen mới nổi.)
- Vũ Uyên xinh như nữ thần ấy!
- Vũ Uyên ơi anh yêu em!
Xinh như nữ thần? Đương nhiên, Tô Vũ Uyên này là mỹ nữ vô địch thiên hạ cơ mà! Tôi mà chỉ cần cười một cái thì sẽ có thể khiến mọi người, bất kể là nam hay nữ cũng đều sẽ phải đổ rầm rầm. Như lúc này chẳng hạn.
Đến giờ khai mạc buổi lễ, tất cả mọi thứ đều đã được chuẩn bị sẵn sàng, đèn nền được bật lên làm cả sân trường rộng bừng sáng như ban ngày. Các thầy cô đáng kính trong Ban Giám hiệu đều đã ngồi vào vị trí của mình. Sau màn phát biểu ngắn gọn của thầy hiệu trưởng, phần chương trình mà tất thảy mọi người đều háo hức mong chờ cuối cùng cũng đã đến. Một chị MC xinh đẹp nhanh chóng bước ra từ sau cánh gà, nở một nụ cười đáng yêu chết người.
“Vâng, đã để các bạn phải đợi lâu. Xin tự giới thiệu, tôi tên Phạm Linh An, là trưởng ban của Ban Thông Tin. Hôm nay, ban chúng tôi xin phép được thực hiện một cuộc phỏng vấn nóng ngay trên sân khấu này có được không ạ?”
“Sau đây xin một tràng pháo tay nồng nhiệt nhất để chào đón bốn bạn học sinh đã đỗ vào trường ta năm nay với số điểm cao nhất! Trương Vĩ Nhật Thành, Tô Vũ Uyên, Cao Thắng Quân và Phạm Huyền Trang!”
MC vừa nói dứt lời,cả sân trường liền rộ lên nhũng tràng pháo tay giòn giã,có cả tiếng cánh quay xé gió vù vù của chiếc máy bay trực thăng đang bay lơ lửng giữa bầu trời để có thể kịp thời ghi lại những cảnh quay đẹp nhất từ trên cao. Tôi, Thắng Quân cùng tên chuột chết họ Trương và nhỏ Huyền Trang cùng đứng dậy khỏi hàng ghế danh dự, đi thẳng về phía sâu khấu trước hàng ngàn ánh mắt ngưỡng mộ của những học sinh khác.
- A! Là Vũ Uyên kìa!
- Hình như cô ta lại đứng thứ hai toàn trường nữa hả, đúng là thú mà!
- Xinh phết, công chúa Bảo Khánh có khác.
- Nghe nói cô ấy từng đạt hành trăm giải thưởng quốc gia trong các kì thi học sinh giỏi đấy!
- Xì, lại là cái con nhỏ đó! Tô Vũ Uyên, chỉ thiếu mỗi nửa điểm là đạt điểm tuyệt đối!
- Bis bis Vũ Uyên! Vũ Uyên!
- Trời ơi, Nhật...Nhật Thành...thần tượng của lòng em!
- Nhật Thành ơi, nhìn sang bên này đi! Em ở đây này!
- Quân, là Thắng Quân kìa! Cậu ấy đẹp trai quá đi mất!
- Huyền Trang, Huyền Trang!
- Nhìn ở cự li gần thế này trông họ còn đẹp hơn hình in trên báo các cậu nhỉ!
- Ice Prince ơi em yêu anh!
- Trương Vĩ Nhật Thành là giỏi nhất!
“Trương Vĩ Nhật Thành là giỏi nhất!”
Câu ca tụng kinh điển đầy phấn khích của đám mê trai chẳng khác nào những mảnh thiên thạch đen khổng lồ từ trên trời rơi xuống, đập liên hồi vào đầu tôi. Ba năm, ba năm rồi, tôi luôn bị ám ảnh bởi cái tên đó. Trương Vĩ Nhật Thành! Chỉ cần tên chuột chết đó xuất hiện thì y như rằng Tô Vũ Uyên tôi sẽ bị hắn đè cho bẹp dí như con gián dưới chân. Phải nói chính xác là suốt bốn năm nay, bất kể là thi hùng biện tiếng Anh, IOE, thi violympic Toán, thi sáng tác thơ văn hay thậm chí là các hoạt động thể chất,...bất kể là thi cái gì thì tôi vẫn luôn luôn được xếp vào vị trí thứ hai - sau hắn một bậc, bị hắn đè đầu cưỡi cổ!
Gần đây nhất là trước kì thi tuyển sinh THPT toàn quốc, ngay giữa sân trường cấp II cũ, trước mặt hàng ngàn học sinh của trường, tôi và hắn đã cùng nhau dán một tấm thẻ PK trắng lên bảng thông báo của trường, thách đấu xem ai sẽ dành được vị trí số một trong bảng thông báo điểm của trường Lâm Văn, ai thua sẽ phải làm osin không công cho người kia trong một tuần. Khốn khổ thay cuối cùng kẻ thua lại là tôi. Là tôi! Hình phạt vẫn chưa được tiến hành mà tôi đã muốn độn thổ luôn rồi huhu...
Trong lúc tôi đang bận đứng tự thiêu trên sân khấu thì chị MC đột nhiên chạy đến, chìa chiếc micrô tới trước mặt:
- Vâng, vừa rồi chúng ta đã được nghe hai bạn Thắng Quân và Huyền Trang phát biểu, còn bạn Vũ Uyên thì sao ạ? Bạn cảm giác thế nào khi thi đỗ vào trường Lâm Văn?
Gì cơ? Thắng Quân và Huyền Trang đã phát biểu xong rồi sao? Sao tôi không biết gì hết vậy? Mất mặt thật đó, tự nhiên lại đứng ngây người ra trên sân khấu suốt từ nãy đến giờ. Bình tĩnh nào Vũ Uyên!
Tôi hít một hơi thật sâu, đưa tay vuốt lại những sợi tóc con buông xõa trước trán,mỉm cười dịu dàng nhìn xuống dưới khán đài:
- Chào các bạn! Tôi là Tô Vũ Uyên!_tôi buông giọng nói ngọt ngào qua chiếc micro.
- Tôi thực sự rất vui khi được trở thành một thành viên của đại gia đình Lâm Văn. Là một học sinh, ai ai cũng ấp ủ trong tim mình một ước mơ riêng nhưng tất cả cũng đều vì một mục tiêu duy nhất – cánh cửa trường đại học. Vâng,đất lành chim đậu,trường THPT Lâm Văn với tôi chính là một mảnh đất lành, nơi những ước mơ của tôi được chắp thêm đôi cánh để có thể bay cao hơn, xa hơn.
- Vũ Uyên,tôi chắc mọi người ở đây đều muốn được biết bí kíp học tập của bạn,bạn có thể tiết lộ cho chúng tôi chút ít được không ạ?_chị MC đưa ra đề nghị hấp dẫn làm cả khán đài bên dưới rộ lên thích thú.
- Rất sẵn lòng ạ!_tôi cười,cứ nhắc đến vụ bí kíp học tập là tôi lại muốn phổng mũi
- Sự học là mãi mãi,là một quá trình dài để tích lũy kiến thức. Nếu học tập mà không chịu bỏ công sức rèn luyện thì không thể tiến bộ. Bởi không ai chỉ vừa mới sinh đã giỏi giang. Dã từng có một thời gian khá dài điểm thi môn Hóa của tôi chỉ ở mức khá, điều đó đã làm ảnh hưởng không ít đến thành tích học tập của cá nhân tôi. Để khắc phục nhược điểm,tôi đã kiên trì học ngày học đêm, làm đến hàng trăm cuốn sách nâng cao. Nhiều lúc vì học hành quá tải mà sức khỏe của tôi bị giảm sút, những ngón tay cũng chai sần lên vì cầm bút quá nhiều nhưng bù lại...
- Gì cơ? Hàng trăm cuốn sách nâng cao? Đầu óc con nhỏ đó được cấu tạo từ cái gì thế không biết?
- Không thể tin được. Sao cậu ấy giỏi thế chứ! Tớ thì trong suốt một mùa hè mà vẫn không giải xong năm cuốn...
- Học đến nỗi bị kiệt sức luôn,thật là chăm chỉ mà!
“Rào rào rào”_tiếng vỗ tay ầm ầm vang lên từ bên dưới khán đài và có hàng ngàn đôi mắt đang hướng về phía tôi đầy thán phục. Trương Vĩ Nhật Thành làm sao có được sức hút vô địch như tôi chứ! Hahaha...
- Cảm ơn bạn Vũ Uyên vì bài phát biểu trên cả tuyệt vời này! _chị MC lại chạy lăng xăng đến chỗ Trương Vĩ Nhật Thành, hắn khẽ ngẩng đầu lên, gương mặt trắng trẻo toát lên vẻ đẹp lạnh lẽo đến từng góc cạnh, tròng mắt đen nhánh, sâu thẳm luôn phát ra thứ ánh sáng lạnh lùng đến ghê người, hàng lông mày đậm, sống mũi thẳng, đôi môi tươi thắm như sắc hoa anh đào,...
Nới tóm lại, Trương Vĩ Nhật Thành được sở hữu gương mặt đẹp như tạc,vóc người rắn rỏi và phong cách lịch lãm đậm chất công tử, là nam sinh con nhà giàu!
Thú thật,lần đầu tiên gặp tên này vào năm năm trước tôi đã phải sững sờ đến nỗi đứng đơ như khúc gỗ những mười lăm phút,trong đầu hiện lên mấy dòng chữ “ Chẵng lẽ kiếp trước Nhật Thành là thiên thần?”
Hix, giờ nghĩ đến lại thấy mất mặt, quá mất mặt! Hắn đâu phải là thiên thần, là ác quỷ đầu thai vào con chuột chết mới đúng! Khổ nỗi những người khác lại không thể nhận ra điều đó, và tất nhiên, ngay vào lúc này, Trương Vĩ Nhật Thành vẫn đang giở trò khiến đám con gái phía dưới khán đài gào thét đến khản cả cổ, thậm chí còn có rất nhiều người bắt đầu cầm di động lên và bắt đầu chụp ảnh hắn điên cuồng, vừa chụp vừa la hét.
- Trời ơi Nhật Thành,đúng là đẹp trai chết người mà!
- Nhật Thành ơi em yêu anh!
- Bis bis Ice Prince!
- Hoàng Tử Băng Giá number one!
Gì chứ! Chỉ là phát biểu vài câu thôi mà, đâu cần phải quá khích thế chứ, đúng là đám mê trai đáng ghét!
- Chào các bạn,tôi là Trương Vĩ Nhật Thành! Với tôi, việc học hành không phải chỉ cần thời gian và quyết tâm là đủ. Mỗi người đều phải tự tìm cho mình một phương pháp học thật phù hợp thì mới có thể thực sự tiến bộ. Người ta nói “Mỗi ngày đến trường là một niềm vui”. Đúng,học tập phải là niềm vui,niềm hạnh phúc chứ không phải là khổ luyện như “hành xác” à phải đâm đầu vào học ngày học đêm đến kiệt sức,chỉ có những kẻ ngu ngốc mới áp dụng đến phương pháp học tập đó. Phải biết cân bằng giữa việc học và việc giải trí để tinh thần được thoải mái,sức khỏe dồi dào thì mới có thể nhanh chóng tiếp thu được kiến thức...
Hơ hơ...cái tên... Trương Vĩ Nhật Thành, ngươi là đồ chuột chết! Ngươi đang phát ngôn bậy bạ cái gì thế chứ hả? Hả? Hả? Hả? Cái gì mà “những kẻ ngu ngốc”? Đang ám chỉ ta đấy à? Cái đồ suốt ngày chỉ biết chơi, chơi và chơi nhà ngươi thì hay ho gì chứ? Chết đi cho khuất mắt ta! Chết đi!!!
Ngọc lửa uất hận trong tôi bốc lên ngùn ngụt như thể đang muốn thiêu chết tên Trương Vĩ Nhật Thành. Tô Vũ Uyên, mày đã chẳng bảo là phải đè bẹp thằng cha chuột chết đó cơ mà? Sao lại để hắn nói cạnh nói khóe mình mà không thể phản bác được gì thế này? Nhục, đúng là nhục! Vô cùng nhục nhã!
- Tớ nghe mọi người nói Nhật Thành chẳng bao giờ thức khuya học bài đâu, thời gian rãnh rỗi cũng chỉ dành để tập bóng rổ, hơn nữa còn phải tới công ty của ba để học kinh doanh,...thế mà vẫn đạt điểm tối đa! Vũ Uyên phải ngồi học bài đến mười hai tiếng, vậy mà vẫn thua Nhật Thành những hai điểm, đúng là một trời một vực.
- Nhưng tớ thấy Vũ Uyên cũng giỏi lắm mà.
- Ngốc, Nhật Thành mới là nhất!
Hừ, tức muốn xịt khói! Cái tên Chuột chết Trương Vĩ Nhật Thành đó đúng là đồ hồ ly tinh, chỉ giỏi dụ dỗ con gái nhà lành! Còn cả cái đám fan mê trai đến chột mắt của hắn nữa, sao suốt đời tôi cứ bị đám người xấu xa này tạt nước lạnh vào mặt thế không biết? Trương Vĩ Chuột Chết, ta hận ngươi!!!
TWO
...Ngày hôm sau…
- Vũ Uyên, Hữu Bằng! Nhật báo thành phố sang nay lại đăng hình hai đứa nè!_hix, mới sáng sớm mà mẹ thân yêu của tôi đã ra thế này đây: tay phải cầm bát đĩa, tay trái thì giữ chặt một tờ nhật báo, hai mắt gần như phát sáng!
- Là tin gì thế mẹ?_tôi ngáp dài mấy cái, cũng lon ton chạy vào bếp giúp mẹ chuẩn bị đồ ăn sáng.
- Haizz, bà chị Đầu Heo ngố, cùng lắm thì cũng là mấy cái tin về lễ khai giảng..vv..vv..thôi! Có thế mà cũng phải hỏi!
- Này, mặc kệ chị nha, sao chị nói cái gì em cũng thích bắt bẻ thế hả?
- Tại vì chị ngốc!_Vũ Bằng cho một mẩu bánh mỳ vào miệng rồi với tay lấy tờ báo mẹ vừa đặt xuống bàn và đọc.
- Mà Đầu Heo này,chị có thấy mình và nhà họ Trương đó có duyên với nhau không? Trong khi thằng ngốc Trương Hữu Thiên đó luôn bị em đè bẹp dưới chân thì chị lại chẳng bao giờ thắng nổi Đông ca cả. Cũng thú vị đấy chứ!
- Thú vị gì chứ?_tôi gầm lên._Tô Vũ Bằng, tôi chưa bao giờ thấy ai đáng ghét như nó cả! Đang ghét!
- Ai bảo là chị không bao giờ thắng nổi Trương Vĩ Nhật Thành hả? Nói mau! Dạo này em lại giao du với tên đó phải không? Còn tung hô hắn là Đông ca này nọ! Em có phải là em của chị không hả?
- Em nói chị không bao giờ thắng nổi Đông ca đấy! Đấu với người ta bốn năm rồi mà vẫn luôn bị xếp sau người ta một bậc! Em giao du với anh ấy thì đã sao? Hai anh em em là hai mỹ nam có cùng chí hướng mà, chị với Trương Hữu Thiên mới giống chị em hơn đấy! Ngốc xít! Lêu lêu!!!
Gì chứ? Trương Hữu Thiên? Cái thằng nhóc đó chính xác là em trai của thằng cha chuột chết Trương Vĩ Nhật Thành! Vũ Bằng lại bảo tôi và em trai của đối thủ giống chị em ư?
- Gì chứ? Dám bảo chị ngốc xít? Được lắm Tô Vũ Bằng, em chết chắc với chị rồi!!!_tôi đặt mạnh hai chiếc đĩa xuống bàn, mặt mũi hầm hầm lao đến toan “xử lí” thằng em trai mới mười tuổi mà đã tài lanh như ma xó! Nhưng thằng nhóc đã nhanh như cắt chộp lấy cái ba lô ở ghế bên cạnh rồi phóng nhanh ra cửa rồi trèo lên chiếc xe đưa đón học sinh của trường tiểu học Kiến Hoa vừa dừng bánh trước cổng nhà! Thế đấy, tôi bao giờ cũng bị nó đá xoáy cho đau điếng mà không làm gì được! Uất ức quá đi mất!
- Thưa mẹ con đi học!_tôi hậm hực quay vào trong nhà,lấy ba lô rồi cũng chạy biến ra đường,dĩ nhiên là vẫn còn kịp nghe thấy câu than thở của mẹ: “Trẻ con đến thế là cùng!”.
Lớp 10A1 của trường THPT Lâm Văn tĩnh lặng không một tiếng động, chỉ có các thầy cô là vẫn đứng trên bục giảng say sưa diễn thuyết hết tiết này sang tiết khác. Ở dưới lớp, có gần bốn mươi cô nữ sinh đang chăm chú nghe giảng, chăm chú ghi ghi chép chép nhưng thực ra ánh mắt thì lại đang dám chặt vào người con trai duy nhất xuất hiện trong “vương quốc của nữ nhi”- Trương Vĩ Nhật Thành ( tất nhiên là trừ tôi ra, dù được ngồi gần hắn nhất nhưng…ta đây cóc thèm!), đồng thời cũng có không ít người với những đôi mắt hình trái tim phải trốn học đến đây để được ngắm hắn.
- Nhìn Nhật Thành kìa! Hôm nay cuối cũng cũng được nhìn thấy dáng vẻ anh tuấn của cậu ấy lúc lên lớp.
- Woa, gương mặt cậu ấy nhìn nghiêng thế này đẹp quá. Bạn trai tớ mà được một phần nghìn cậu ấy thì tốt biết bao...
- Không lẽ kiếp trước cậy ấy là Thiên Sứ? Đẹp trai chết người!
Khoa trương, khoa trương quá sức tưởng tượng! Cái gì mà thiên sứ chứ? Cái đám hám trai này, mấy người làm ơn đừng phát ngôn lung tung thế nữa được không? Sởn cả da gà!
- Giá mà cậu ấy chịu nhìn tớ dù chỉ một lần thôi,tớ chết cũng đáng!
Trời đất, thiên địa quỷ thần, Quan Công tái thế cứu tế chúng sinh, các ngài làm ơn cứu con, con buồn nôn lắm rồi! Chẳng qua chỉ là một tên con trai nhan sắc có hạn thủ đoạn vô biên thôi mà, có cần phải khoa trương vào thế không hả? Thần tượng hắn tới mức dán cả mắt vào cửa kính, vừa chảy dãi vừa than thở thế sao? Cái đám người này...đúng là hết thuốc chữa!
- Aaa! Nhật Thành ơi! Anh nhìn về phía này đi mà!
Một tiếng hét quá khích đột nhiên vang lên, đám mê trai hoảng hốt rụt đầu ra khỏi cửa, tên chuột chết Trương Vĩ Nhật Thành nghe thấy có người gọi tên mình liền quay đầu ra nhìn...
- Trời ơi...nhìn đôi mắt của cậu ấy kìa,đôi mắt sang lấp lánh như những vì sao...
Hừ, đám mê trai chết tiệt này! Sao lại có thể thốt ra những lời ng u ngốc như thế chứ nhỉ? Bộ mấy người nghĩ mình đang xem phim thần tượng Hàn Quốc đấy à?
- Nhật Thành đang nhìn tớ kìa!
- Nhìn tớ thì có!
- Không, rõ ràng Nhật Thành đang nhìn tớ mà!
Con lạy Ngọc Hoàng, lạy Phật tổ Như Lai, lạy Quan thế âm Bồ Tát! Con sắp không chịu nổi cái cảnh này nữa rồi. Sao Phật tổ không làm phép cuốn họ đến một ngôi chùa nào đó rồi bắt họ đi tu luôn đi? Hix,thật kinh khủng,chỉ trong có vài phút mà số lượng người đến “ngắm chuột” đã tăng lên gấp mấy lần! Không khéo chỉ vài giây nữa bức tường phòng học kiên cố này sẽ bị họ đè cho sập luôn quá!
Reng...reng...reng
Một tiết học nữa lại bắt đầu,đám fan cuồng của Trương Vĩ Nhật Thành dường như vẫn chưa có dấu hiệu muốn trở về lớp, trái lại càng lúc càng đông như kiến đỏ. Tôi chỉ còn biết ngán ngẩm rút sách vở ra khỏi cặp, không thèm để tâm đến cái cảnh tượng chướng tai gai mắt này nữa.( Đồ chuột chũi Đông Phi như hắn luôn có cái bộ mặt hại dân hại nước mà!)
Vài phút sau, một người thầy giao lớn tuổi mang theo tập tài liệu bước vào, cả lớp đang ồn ào như cái chợ vỡ bỗng im bặt, đám mê trai đẹp kia cũng tái mét mặt mày vội co giò bỏ chạy. Thầy đứng trên bục giảng,đanh mặt nhìn xuống lớp:
- Chào các em,tôi tên là Nguyễn Quang Dũng. Kể từ hôm nay tôi sẽ là giáo viên môn Toán của lớp 10A1. Còn bây giờ,tôi muốn được kiểm tra năng lực học của các em.
Dứt màn chào hỏi, thầy Dũng cầm viên phấn viết lên bảng một bài toán dài ngoằng rồi quay lưng ra nói với lớp:
- Ai làm được bài này thì giơ tay!
Không một cánh tay nào giơ lên.
- Cho các em năm phút chuẩn bị. Nếu vẫn không có ai lên bảng thì tôi sẽ gọi theo sổ!_thầy vòng tay ra sau lưng.
Tôi lôi cuốn vở nháp ra, bắt đầu tính toán. Dạng bài này tôi đã gặp nhiều rồi, giờ chỉ cần tính ra kết quả cuối cùng nữa thôi.
- Hết năm phút!_Thầy Dũng giơ đồng hồ đeo tay lên rồi nhìn xuống lớp, bắt đầu rà soát.
- Tôi gọi số 30, Trương Vĩ Nhật Thành!
Hả? Trương Vĩ Nhật Thành? Rõ ràng là tôi đang giơ tay xung phong mà, sao lại gọi hắn? Giáo viên thiên vị!
Gần như là cả lớp đều thở phào nhẹ nhõm, thậm chí còn có tiếng vỗ tay. Riêng tôi thì vẫn ngồi im tại chổ dùng ánh mắt thiêu chết tên họ Trương. Hắn đang hiên ngang bước đến chổ thầy Dũng rồi cầm phấn viết roẹt roẹt lên bảng, nét mặt không chút biểu cảm,...
...5 phút sau...
Trương Vĩ Nhật Thành dí mạnh viên phấn lên bảng trước những đôi mắt trợn tròn của bạn bè trong lớp. Thầy Dũng gật đầu hài lòng rồi cầm phấn xóa đi điều kiện ghi trên bảng, thay vào đó một điều kiện khác rồi bảo Nhật Thành làm.
Hài lòng? Người ta đồn thầy Dũng xưa nay chưa bao giờ biết hài lòng với bất cứ học sinh nào đó! Vậy mà bây giờ lại phấn khích đến thế kia, cứ liên tục xóa rồi viết, viết rồi xóa điều kiện trên bảng rồi bảo tên Chuột Chết làm, cứ như thế, đứng tám lần, cả lớp trợn tròn mắt nhìn theo, chép lia lịa, chưa bao giờ chứng kiến một sự kiện nào lạ lùng hơn thế! Mà cũng phải thôi, chỉ số IQ của hắn cao chất ngất cơ mà, mấy bài toán đó mà làm khó được hắn sao?
Ơ nhưng...sao tôi lại đi khen tên Chuột Chết đó chứ nhỉ? Hắn rõ ràng là kì phùng địch thủ của tôi cơ mà! Tô Vũ Uyên, mày điên thật rồi!
Sau lần chữa bài thứ tám, Trương Vĩ Nhật Thành ném viên phấn chỉ còn một mẩu bé tí xuống sàn. Thầy Dũng tiến lại gần, vỗ vào vai hắn và cười thành tiếng, ông thầy này vốn dĩ là người không - bao - giờ - biết - cười - với - học - sinh đấy. Chắc là hài lòng với tên họ Trương đó lắm. Cũng may cho thầy là không có gọi tôi lên bảng, nếu gọi thì chắc thầy ấy đã phải xúc động rơi nước mắt rồi cơ.
- Lâu lắm rồi không gặp được một người như em! Quả không hổ danh thiên tài! Trương Vĩ Nhật Thành, xuất sắc lắm!_giọng thầy đầy vẻ mãn nguyện.
- Năm nay trường Lâm Văn có em xem như hổ mọc thêm cánh!
Không phải chứ? Sao chỉ có hắn? Còn nữ sinh ưu tú vô địch thiên hạ là em thì sao hả thầy? Không lẽ thầy cũng trọng nam khinh nữ như đám mê trai trong trường? Trương Vĩ Nhật Thành, tất cả đều tại hắn! Tại hắn lúc nào cũng thích chơi trội, thích tỏ vẻ ta đây tài giỏi, làm mọi người lóa mắt vì hắn nên quên luôn sự tồn tại của Tô Vũ Uyên này. Chuột Chết, ta hận ngươi!
- Nghe đồn cậu ấy học hành xuất chúng lắm, giờ mới được tận mắt chứng kiến, đúng là thiên tài của thiên tài!
- Trương Vĩ Nhật Thành là số một!
- Nhật Thành ơi, tớ yêu cậu!
- Ice Prince number one!
Cứ thế, Trương Vĩ Nhật Thành vênh mặt trở về chỗ ngồi trong tiếng vỗ tay tán thưởng và ánh mắt ngưỡng mộ của tất cả mọi người. Còn nữa, đồ Chuột Chết, hôm nay ngươi ăn nhầm phải cái gì mà lại dám tỏ vẻ khinh thường ta thế kia hả?
...Giờ nghỉ giải lao giữa buổi...
Trương Vĩ Nhật Thành ngủ gục trên bàn, mái tóc màu nâu bồng bềnh lãng tử phủ kín trước trán, hàng lông mày đậm hình cánh cung, gương mặt thanh tú với chiếc cằm nhọn, đôi môi tươi thắm như cánh hoa anh đào,…nói chung là trông hiền như thiên sứ ấy!
Haizz, chẳng thể nào hiểu nổi con người này nữa, sao hắn lại có thể nằm ngủ ngon lành trong khi xung quanh có một biển người đang dán chặt mắt vào người mình rồi thi nhau bình phẩm nhỉ? Mà có lẽ chuyện này cũng không có gì là khó hiểu. Ice Prince Trương Vĩ Nhật Thành mà tôi biết vốn dĩ là một con sâu ngủ mà, hơi một tí là lại ngủ! Bộ cứ ngủ như thế thì hắn sẽ thông minh lên chắc?
Í! Trong đầu tôi chợt lóe lên một tia sáng ác ma! Và chính xác là bị ma xui quỷ khiến, tôi hí hửng lục lọi cặp, lấy ra hai cây bút lông màu xanh và đỏ. Này thì Chuột Chết! Ngươi dám xem ta như không khí, dám vượt mặt ta, cho ngươi chết như con chuột chết luôn đi!
Reng reng reng
Có chuông báo giờ vào học rồi! Tôi nằm ẹp xuống bàn giả vờ ngủ, trong lòng háo hức muốn được xem vở hài của Sác-lô mà mình vừa dày công chuẩn bị. Hehe!
Đợi khi bạn bè trong lớp ùn ùn kéo vào, tôi vờ như mình đang “mơ màng thức giấc” và…thứ tôi thấy là gì nhỉ? Cô bạn ngồi phía trên tôi quay xuống, hết nhìn tôi rồi lại đến nhìn Trương Vĩ Nhật Thành, trợn tròn mắt lên, đưa cánh tay run run giật mạnh áo cô bạn ngồi kế bên, cứ thế, sau vài phút “trợn tròn”, “giật giật”, tất cả mọi người giờ đều đang nhìn về phía tôi và Nhật Thành, nhìn tôi bằng ánh mắt hình viên đạn trong khi tôi vẫn đang mang bộ dạng “mê ngủ”. Tại sao chứ? Bọn họ bị cái gì vậy chứ? Không lẽ họ nghi ngờ tôi là thủ phạm? Chắc không phải đâu, vừa nãy trong lớp đâu có ai đâu.
Yeah! Giáo viên vào lớp rồi, cả lớp đứng lên chào và rốt cuộc thì Trương Vĩ Nhật Thành đã tỉnh ngủ. Hắn chẳng mảy may biết chuyện gì đang xảy ra, thậm chí không hề nhận ra ánh mắt kì quặc của mọi người, chỉ quay sang nhìn tôi mội cách thờ ơ rồi nhếch mép lên cười đểu. Hơ… tên này chán sống rồi phải không? Không sợ trời, không sợ đất, cũng không sợ Tô Vũ Uyên này... Đồ Chuột Chết! Ngươi cười như thế là có ý gì hả? Coi thường ta sao? Nhìn mặt chỉ muốn cho ăn đấm!
Dù trong lòng đang bực muốn nổ đom đóm mắt nhưng việt tôi làm vào lúc này là…nhìn Trương Vĩ Nhật Thành, mắt trợn tròn lên đầy ngạc nhiên, nói tóm lại là chường ra cái điệu bộ ngây thơ khó đỡ. Hắn cũng nhìn quanh một hồi, cuối cùng cũng phát hiện trên vạt áo đồng phục của mình xuất hiện một dòng chữ sáng chói, to đùng! “Chuột chũi Đông Phi Trương Vĩ Nhật Thành”. Chưa hết đâu Nhật Thành ạ, vẫn còn điều đặc biệt hơn mà cậu chưa thể biết được đấy!
Thử tưởng tượng xem nếu Trương Vĩ Nhật Thành biết được trên mặt hắn hiệt tại…hiện tại có vẽ hình một con chuột chũi Đông Phi to đùng, hơn nữa còn rất đẹp thì sẽ ra sao nhỉ? Chắc chắn sẽ giận tới mức bần gan tím ruột! Haha, nói thật lòng, nhìn mặt hắn mà tôi không thể nhịn được cười! (Chú thích thêm: Chuột chũi Đông Phi là loài đứng đầu trong top 10 loài dộng vật xấu xí nhất hành tinh đấy mọi người ạ! Hehe,Trương Vĩ Nhật Thành xấu xí nhất hành tinh!)
Hình như nhìn ra ý cười trong mắt tôi, Trương Vĩ Nhật Thành nhìn quanh lớp đầy nghi hoặc rồi khẽ cau mày, vỗ nhẹ vào vai cô bạn phía trước để mượn cái gương, vài giây sau, mặt hắn đỏ phừng phừng như Quan Công.
Và... đúng vào cái lúc tôi đang đứng chường ra cái bộ mặt ngây thơ vô (số) tội với Nhật Thành thì hắn đột nhiên...nhấc bổng tôi lên trước mặt bàn dân thiên hạ! Tôi đỏ mặt, máu nóng chảy rần rần. Tôi đang mặc…váy đó! Lại còn là váy ngắn nữa chứ!
Chuột Chết đáng ghét, ngươi đang làm trò gì thế hả?
- Trương Vĩ Nhật Thành! Thả tôi ra!_tôi hét, bị hắn vác ra khỏi lớp trong ánh mắt trợn tròn của tất cả mọi người,dĩ nhiên là bao gồm cả giáo viên, hix!
- Thả tôi ra, Trương Vĩ Nhật Thành! Cậu đang làm trò gì thế hả? Thả ra!_tôi đấm thùm thụp vào lưng hắn, và quả nhiên, hắn buông tôi ra thật.
Hix, cái bàn tọa của tôi tiếp đất một cách phũ phàng nhất! Đau quá, tôi khóc không thành tiếng. Tên họ Trương kia! Ngươi là đàn ông con trai gì mà bạo lực đáng ghét thế hả?
“Tên họ Trương” quay đầu lại, cười đểu:
- Vũ Uyên này, phải công nhận là tài năng mỹ thuật trời phú của cô càng lúc càng lợi hại thật đấy!_hừ, nhìn mặt hắn bây giờ mà xem, thực sự chỉ muốn cho ăn đấm!
- Hơ…cậu nói gì lạ vậy? Tài năng mỹ thuật gì?_tôi vờ ngơ ngác.
- Đừng nói với tôi là cô vô can nhé!_Nhật Thành chỉ tay vào má mình._Ở đây ngoài Tô Vũ Uyên cô ra thì chẳng còn ai dám dở trò này với tôi đâu.
Xì, đáng ghét, làm như hắn oai lắm không bằng. Với Vũ Uyên ta đây thì ngươi chẳng là cái tép riu gì đâu Trương Vĩ Nhật Thành ạ! Nhưng…phải công nhận là mặt hắn trông “đẹp trai” hết biết, đẹp trai tới nỗi tôi muốn ôm bụng mà cười bò lăn bò toài.
- Xin…xin lỗi. Tôi chỉ muốn làm lành với cậu thôi mà…_tôi tỏ vẻ ngây thơ vô tội.
- Sao cơ? Làm lành với tôi? Bằng cách này á? Vũ Uyên này, có phải vì suốn bốn năm nay đấu đá không lại với tôi nên giờ muốn chuyển sang bôi nhọ hình tượng của tôi chứ gì.
Hừ, Trương Vĩ Nhật Thành! Cái đồ con trai mà nhiều lời thấy ớn! Cứ ở đó mà dương dương tự đắc cho lắm vào, ngươi làm ta nổi điên lên rồi đó!
- Cậu có tự tin quá không đấy? Sông có khúc, người có lúc mà.
- Cũng có thể lắm chứ, nhưng đó là chuyện của kiếp sau ngốc ạ. Cô cứ thử thắng được người vô địch thiên hạ như tôi xem.
- Chuyện đương nhiên, nhưng không phải là kiếp sau đâu mà là từ bây giờ trở đi, tôi sẽ khiến cậu phải luôn luôn bị xếp sau tôi một bậc!
- Như tôi đã làm với cô suốt bốn năm nay?
- Hả? Ừ thì…mặc xác cậu, dù gì đi nữa thì tôi cũng sẽ đánh bại cậu cho mà xem!
- Tôi sẽ chờ. Nhưng mà quên không nhắc, cô nhớ phải cẩn thận đấy, chẳng biết Fan Club của tôi sẽ làm gì với cô đâu…_Trương Vĩ Nhật Thành nở một nụ cười cực kì gian xảo.
- “Làm gì”? Là sao?
- Chỉ là…con chuột chũi Đông Phi này….đẹp quá.
- Thế thì đã sao? Cậu nghĩ chỉ mình cậu có Fan Club hậu thuẫn thôi hả? Tôi đây cũng có, để xem đám mê trai của cậu làm gì được tôi.
- Hừ…_Trương Vĩ Nhật Thành hứ một tiếng lạnh tanh rồi nahnh như cắt lao tới vật tôi ngã xuống đất, kẹp chặt tay chân tôi lại rồi lôi ở đâu ra một cây bút lông màu đỏ, hắn bỗng chốc biến thành “Quan Âm Bồ Tát nghìn mắt nghìn”, không hề thương hoa tiếc ngọc khua cây bút loạn xạ trên mặt tôi.
- Đồ chuột chết! Cậu làm trò gì thế hả? Buông tôi ra!_tôi chống cự quyết liệt.
- Ngồi yên đi! Cô vừa tặng tôi món quà ý nghĩa thế còn gì, tôi cũng phải đáp lễ chứ!_Nhật Thành vẫn giữ chặt lấy người tôi mà vẽ vẽ.
- Tôi không cần, buông tôi ra ngay!
- Không, chẳng phải từ trước tới nay cô luôn đề cao chủ nghĩa “cạnh tranh công bằng” sao? Cô có thể vẽ lung tung lên mặt tôi, sao tôi lại không thể làm thế?
Hix, ừ thì cạnh tranh công bằng. Tôi đành ngồi yên cho hắn vẽ. Xong xuôi, Trương Vĩ Nhật Thành kéo tôi dậy, tiện thể giật luôn cái khăn tay của tôi để lau mặt, cũng không quên cởi áo khoác đồng phục vứt vào sọt rác rồi kéo tôi vào lớp.
Nhưng...còn mặt tôi thì sao? Không biết trông nó bây giờ ra sao rồi nhỉ?
Người ta thường nói “hồng nhan bạc phận”, còn với tôi, bây giờ tôi lại muốn cải biên câu đó thành “hồng nhan chơi ngu thường bạc phận” mới đúng! Tự nhiên vẽ bậy lên mặt hắn làm gì cơ chứ? Kết cục lại gậy ông đập ưng ông! Thôi thì đành vậy, chi bằng tôi cứ để yên như vậy, sẵn tiện mách giáo viên, để hắn bị phạt! Haha, đúng thế, mình thông minh quá đi mất!
Khi Nhật Thành đã ngồi yên vị trên ghế của hắn, tôi rụt rè xin phép giáo viên rồi bước vào lớp trở thành tâm điểm của mọi sự chú ý. Ba mươi tám cô bạn với ba mươi tám cặp mắt hình viên đạn! Sao vậy chứ? Mà thôi, tôi cũng chẳng cần phải quan tâm làm gì cho mệt, bình thường họ cũng đâu có xem tôi ra “cái đinh” gì đâu. Nhưng…còn cái tên họ Trương kia…ngươi cứ chờ đấy, ta nhất định sẽ báo thù!
THREE
Reng reng reng!
Tạ ơn Trời Phật! Cuối cùng thì đã có thể ra về. Nhưng hình như tôi đã quên làn việc gì đó rất quan trong thì phải? Là việc gì nhỉ? Á! Đúng rồi! Là mách giáo viên việc bị Trương Vĩ Nhật Thành vẽ lung tung lên mặt! Nhưng giờ giáo viên về mất rồi, còn ai đâu nữa mà mách. Đành vậy, tôi hớt ha hớt hải chạy vào toilet, vừa chạy vừa che mặt, có ai ngờ lại tông sầm vào một người nào đấy.
- Con ranh kia! Mày không có mắt à? Đi đứng kiểu gì thế hả?
- Tôi xin lỗi,tại tôi đang vội,xin lỗi!_tôi ngẩng đầu lên nhìn,là một cô bạn xinh xắn,phía sau còn có vài người nữa,tất cả đều đang nhìn tôi bằng ánh mắt tóe lửa.
- Tụi tao chờ mày suốt từ nãy đến giờ rồi đó,con nhỏ đáng ghét!_con nhỏ vừa bị tôi tông vào trừng mắt lên như quỷ dạ xoa.
Gì cơ? Chờ tôi suốt từ nãy đến giờ sao? Bọn họ định làm gì?
- Đợi tôi? Nhưng…tôi đâu có quen cậu,tôi cũng đã xin lỗi rồi còn gì. Sao lại gọi tôi là “con nhỏ đáng ghét”?
- Sao tụi tao lại đợi mày á? Để dạy cho mày một bài học chứ sao! Muốn được sống yên thân thì khôn hồn tránh xa Nhật Thành ra cho tao!
- Trương Vĩ Nhật Thành? Vì tên đó mà mấy người muốn dạy cho tôi một bài học sao? Mấy người có bị rảnh quá không đó?_tôi hỏi bằng điệu bộ khinh khỉnh.
- Con ranh kia! Mày nghĩ mình đang nói chuyện với ai đấy hả? Rốt cuộc thì mày có chịu tránh xa Nhật Thành ra không?
- Tôi không cần biết mấy người là ai! Tôi chỉ biết, tôi và Trương Vĩ Nhật Thành không hề có liên quan gì đến nhau hết! Hiểu không???
- Thật thế à?_Quỷ dạ xoa cười khẩy
- Tụi mày,cho nó mượn cái gương!
Cái…cái gì thế này? Trên mặt tôi…!?!
Giờ thì tôi dám chắc miệng mình đã ngoác to ra đến nỗi có thể nhét vào đó một quả trứng đà điểu! Trên…trên mặt tôi…có viết một dòng chữ đỏ chói…“I love Ice Prince forever”! Cái thằng cha chuột chết Trương Vĩ Nhật Thành,sao hắn dám?
- Mày còn muốn chối nữa không?_quỷ dạ xoa hét lớn.
- Trả lời tao,dòng chữ trên mặt mày là sao hả? Còn nữa, sao mày dám vẽ bậy lên mặt Nhật Thành của tụi tao? Nói đi!
Gì chứ? Nhật Thành của bọn họ sao? Mà sao họ biết tôi vẽ bậy lên mặt hắn nhỉ? Rõ ràng không có học cùng lớp mà nắm bắt thông tin cũng nhạy bén ghê ha?
- Sao tôi lại phải giải thích với mấy người?_tôi trừng mắt.
- Mày nói cái gì? Có muốn tỏ tình thì cũng phải kín đáo một chút chứ! Rốt cuộc thì mày muốn cái gì hả? Con ranh!!!_quỷ dạ xoa giận đến tím mặt.
- Tụi bây,cho nó một trận!
Dạ xoa vừa nói dứt lời thì mấy đứa con gái kia bắt đầu hùng hổ lao về phía tôi. Đám mê trai đến thảm hại này…xem thường tôi quá rồi đó! Tô Vũ Uyên này có đai đen karatedo hẳn hoi nhé, hơn nữa cũng từng học qua nhiều môn võ khác, chỉ cần xài vài chiêu thôi cũng đủ để khiến bọn họ phải lăn lê bò toài ra đất xin tha mạng rồi!
- Đánh chết nó luôn đi! Có gì tao chịu trách nhiệm!_quỷ dạ xoa nghiến răng kèn kẹt, trong khi đám con gái kia vẫn đang lăm lăm chực động tay động chân thì đột nhiên…
- Dừng tay lại!_hơ…chất giọng ấm áp quen thuộc này…
Tôi ngạc nhiên quay đầu ra nhìn, là Thắng Quân!
- Mấy người đang là gì vậy?
- À, có gì đâu, đang chào hỏi Vũ Uyên chút thôi, Vũ Uyên nhỉ?
-…_ Tôi không nói gì, chỉ khẽ nguýt dài với bọn họ. Ở đâu lại có cái kiểu thay đổi thái độ nhanh xoành xoạch thế chứ! Vừa rồi còn nhe nanh giương vuốt ra với tôi, bây giờ thấy Thắng Quân liền chường ra cái bộ mặt hiền lành không thể giả tạo hơn được nữa! Đáng ghét!!!
- Thôi trễ rồi, tạm biệt Thắng Quân nhé! Tụi tớ về đây!
- Ừ…_Quân khẽ gật đầu, nở một nụ cười gượng ép.
Bọn họ bỏ đi, lướt ngang qua tôi, và không quên để lại những cái nhìn chết người và những lời đe dọa ẩn chứa trong những đôi mắt đáng sợ. Hừ, tưởng Tô Vũ Uyên này sợ mấy người chắc? Đành chịu thôi, ai bảo tôi đã quyết định sẽ làm một nữ sinh hiền lành trong suốt cuộc sống trung học mới bắt đầu mày làm gì chứ! Nói tóm lại, càng ít gây scandal càng tốt, ít nhất là sẽ không phải ngồi “ăn bánh uống trà” cùng thầy hiệu trưởng đáng kính.
- Vũ Uyên, cậu có sao không? Sao đám người đó lạ đòi đánh cậu?_Quân hỏi, ánh mắt đầy lo lắng nhìn khắp người tôi.
- Tớ không sao._tôi lắc đầu, nở một nụ cười tinh nghịch.
- Đám người đó thì làm gì được tớ chứ! Tại họ rảnh rổi không có việc gì làm nên kiếm tớ để “nói chuyện thân mật” cho vui ấy mà…
-…_ trên trán Thắng Quân hiện lên một chữ “thộn”.
- Cậu nhìn này!_ tôi chỉ vào trán mình.
- “I love Ice Prince forever”? _ Đức nhìn săm soi vào mặt tôi một hồi rồi khẽ cau mày.
- Ừ, là tên chuột chết Trương Vĩ Nhật Thành đó làm đấy! Hắn dám viết lung tung lên mặt tớ làm đám người đó nghĩ tớ thích hắn thật nên túm cổ lại để “xử lí”…hix cuộc đời đúng là bất công mà!_tôi vờ mếu máo.
Thắng Quân bỗng phì cười:
- Thôi, nín đi, tớ cho kẹo này!_hix, cái tên ngốc này, không biết cậu ấy lôi đâu ra một cây kẹo bạc hà to đùng rồi đưa cho tôi như thể đang dỗ ngọt con nít.
- Cảm ơn!_tôi vờ đưa tay lau lau nước mắt rồi huyên thuyên đủ điều với Quân, tâm trạng có chút vui vui, cậu ấy luôn xuất hiện vào những lúc tôi cần nhất, như một thiên thần hộ mệnh đánh yêu!
Chỉ tiếc là bây giờ cậu ấy không có học cùng lớp với tôi nữa, hix, cuộc đời quả thật bất công! Sao người ta không thành lập ra “Hội bất công Việt Nam” nhỉ? Nếu trên đời có cái hội đó thật thì chắc chắn tôi sẽ tham gia nhập vào đó cho coi!
Nhà tôi ở khá xa trường, và tôi thì lại suốt ngày đi bộ, hoặc đi xe buýt nhưng vừa nãy chỉ vì mãi giằng co với cái đám nữ sinh mê trái đến thảm hại nên làm lỡ mấy chuyến xe buýt, đợi chuyến tiếp theo thì cũng phải mất nửa tiếng, cho nên, lại đi bộ! Đi suốt một tiếng đồng hồ rồi mà vẫn không thấy bóng dáng ngôi nhà thân yêu đâu cả. Chán quá đi mất!
Tôi ngồi xuống bên đường, tháo đôi giày vải hoa cổ thấp đính đăng ten (phong cách Hàn Quốc hẳn hoi đấy nhé!), không quên bóc cây kẹo Thắng Quân vừa đưa cho bỏ vào miệng một cách thích thú. Tôi thích nhất là kẹo bạc hà mà! Nhưng tâm trạng thích thí duy trì chưa được bao thì tôi đã lại thở dài một cách mệt mỏi. Hôm nay đích thực là một ngày tồi tệ, là một học sinh ưu tú nhưng chẳng được giáo viên hỏi đến, đã thế còn bị tên Chuột Chết chơi một vố đau…hix…
Á! Xong rồi! Cái miệng quạ của tôi, vừa nhắc Tào Tháo Tào Tháo đã đến! Trương Vĩ Nhật Thành đang phóng chiếc mô tô màu bạc đến gần chỗ tôi ngồi. Tôi đứng bật dậy, xách giày đi thẳng, khing khỉnh chẳng thèm nhìn hắn lấy một cái. Đồ đáng ghét hắn cứ đi theo tôi làm gì thế không biết! Là đàn ông con trai mà lại sai đám người trong Fan Club đến dằn mặt người ta thì hay ho gì chứ, còn là Ice Prince nữa! Đáng ghét!
- Này, nghe nói cậu vừa bị người trong Fan Club của tôi kéo đi nói chuyện thân mật à?
Gì chứ! Hắn không biết sao còn hỏi! Rõ ràng là đang muốn gây sự với tôi mà!
- Ừ đấy, thì đã sao?_tôi nguýt dài, vẫn không thèm để ý đến hắn.
- Có bị thương ở đâu không?
- Xin lỗi, phải làm cậu thất vọng. Tôi không có bị làm sao hết! Hoàn toàn khỏe mạnh đó biết chưa!
- Bình tĩnh đi, cậu làm gì mà phải gào lên ghê thế chứ! Lên xe tôi chở về nhà cho!
- Xì, tôi không thèm!
- Tôi xin lỗi mà.
- Xin lỗi cái gì cơ?
- Chuyện hai tuần trước…tôi xin lỗi vì đã hành cậu hơi quá tay.
Hơ…tôi có nghe nhầm không đấy? Trương Vĩ Nhật Thành...hắn vừa mở miệng xin lỗi tôi sao? Suy nghĩ của tôi bắt đầu chìm vào những ngày tháng như sống dưới địa ngục cách đay hai tuần...
Đó chính xác là thời điểm tôi phải chấp hành hình phạt vì đã thua trong trận PK với Trương Vĩ Nhật Thành cuối năm lớp chín. Bởi luật PK của Liên minh Kongo Stars quy định sẵn nếu người thua cuộc không chịu ngoan ngoãn chấp hành hình phạt thì sẽ bị phạt gấp đôi và cũng sẽ bị giám sát chặt chẽ hơn, chặt đến độ không muốn sống nữa luôn. Còn một điều nữa là...ừm...dù không muốn thừa nhận chút nào nhưng tôi là kẻ đã đưa ra lời thách đấu với Trương Vĩ Nhật Thành trước mặt tất cả mọi người, nếu giờ "chạy làng" thì thanh danh của tôi sẽ...
Thôi vậy, đành cắn răng chịu đựng!
...Ngày đầu tiên chịu phạt...
Tôi lần theo địa chỉ mà Nhật Thành đưa cho mò tới trước cửa nhà hắn, à mà không, phải nói cho đúng thì không phải là nhà, mà là biệt thự, một ngôi biệt thự to đùng. Thực ra thì việc này cũng không khó khăn gì bởi như đã nói, khoảng cách từ nhà tôi đến nơi này chỉ chưa đầy mười phút đi bộ. Bấm chuông xong, cửa mở, hồi hộp lò dò bước vào bên trong thì thấy Trương Vĩ Nhật Thành đang ngồi chễm chệ trên bộ bàn ghế solon bọc nhung điỏ với nụ cười gian gian nửa miệng, nghĩ đến số tiền đi làm gia sư mà đáng lẽ ra sẽ kiếm được trong tuần này, tôi liền cả giận, hung hăng trợn trừng mắt lườm hắn một cái xém cháy mặt. Lườm người xong quay qau nhìn cái nhà một lượt thì hỡi ôi, tôi suýt nữa thì tức đến hộc máu! Đây...đây mà là nơi dành cho người ở sao? Còn là căn biệt thự cao cấp trong khu đô thị FLC Garden City nữa chứ! So với cái ổ chuột thì còn kinh khủng hơn nhiều! Tôi quả là đã không sai khi đặt cho tên họ Trương đó cái biệt danh Chuột chũi Đông Phi mà!
Trên bàn ghế, dưới sàn nhà,...khắp nơi ngổn ngang nào là sách vở, tạp chí, áo quần, truyện tranh, vỏ đồ hộp, đĩa CD...cùng hàng tỉ tỉ thứ kinh khủng khác nữa, tất cả dường như đều đang bốc mùi khói lửa! Tôi thực sự đã phải cố gắng hết mức thì mới có thể không lao vào đấm cho Trương Vĩ Nhật Thành một trận, cắn răng, lúi cúi dọn dẹp mọi thứ cho thật sạch sẽ, ngay đến một hạt bụi cũng không bỏ sót, giặt giũ hết đống áo quần cũng như bát đĩa mà hắn đã ủ không biết mấy năm trước đến nỗi ngón tay trương phình cả lên như xác chết ngâm lâu ngày trong nước, tiếp đến là chạy đến siêu thị mua một đống thực phẩm mà hắn đã lên danh sách sẵn, một mình khệ nệ ôm chúng về mà muốn rụng cả tay. Đúng thật là nghĩ mãi không ra, tôi nhớ rõ ràng Nhật Thành là một con chuột cơ mà, đâu phải con voi, một mình hắn ăn bao lâu mới hết đống này vậy? Hay ngày mai tận thế?Từ siêu thị đến nhà hắn đâu có xa lắm đâu. Trăm ngàn khổ sở mới đem được đống đồ về nhà Nhật Thành, còn tưởng sẽ được trả lại tự do, ai ngờ được hắn lại còn dám thản nhiên gọi tôi ở lại nấu ăn cho hắn, đã thế lại còn dám chê chua chê mặn. Bộ hắn tưởng cái vương miện Miss Teen Cooking của tôi là nhặt được ở ngoài đường về chắc!
Sang ngày thứ hai cứ tưởng sẽ được nhàn rỗi hơn một chút, ai ngờ vừa đặt chân vào nhà hắn thêm lần nữa thì...lần này tôi hộc máu thật! Sao vẫn y như cái ổ chuột thế này? Trương Vĩ Nhật Thành chết tiệt! Là cậu cố tình bày bừa ra thế này để hành hạ tôi chứ gì?
...Ngày thứ ba...ngày thứ năm...
Tôi bị Nhật Thành quay như con dế từ chỗ này sang chỗ khác, đày đọa đủ thứ chuyện, còn bắt tôi học chơi bóng rổ nữa cơ chứ! Khổ thân tôi!
...Rồi ngày thứ bảy...
Kết thúc thời gian chịu phạt, còn chưa kịp nhảy cẫng lên " Tự do rồi!" thì rầm một cái, lăn ra bất tỉnh nhân sự vì bị kiệt sức, phải nằm điều trị trong bệnh viện sực mùi thuốc khủ trùng đúng một tuần. Vậy mà bây giờ hắn lại còn dám vác mặt tới đây xin lỗi tôi ử? Có mà hắn đến để chọc cho tôi tức chết thì có!
- Tại sao cậu lại phải xin lỗi tôi? Đó là hình phạt cơ mà!_tôi chường ra bộ mặt thờ ơ nhất có thể.
- Dù sao thì lỗi cũng tại tôi một phần...
Cậu cũng biết là mình có lỗi cơ à? Muộn quá rồi đấy Nhật Thành à!
- Muộn gì chứ! Đúng là cái đồ thù dai như đỉa! Vậy Tô đại tiểu thư đây nới thử xem, tôi phải làm thế nào thì cô mới chịu tha thứ cho tôi?
Oái! Sao...sao hắn lại biết được suy nghĩ của tôi thế? Có lẽ nào...hình như là...hình như là tôi vừa buột miệng nói ra thì phải. Hix, nhưng như thế này có được gọi là “van xin” không nhỉ? Cảm động quá đi mất!
- Vậy thì cậu biến mất đi, tôi sẽ vô cùng cảm kích!
- Biến mất? Chuyện đó…không thể!
- Tại sao không?
- Vì...tôi vẫn đang phải chờ ngày trở về của một cô bé...
- Sao cơ?
- Tôi nói là tôi đang chờ một cô bé, người từng rời bỏ tôi mà đi,tuy đã hứa rằng nhất định sẽ quay về bên tôi...nhưng...
- Nhưng sao?
- Nhưng khi cô ấy quay lại, cô ấy lại không nhớ tôi là ai cả?
- Là sao không hiểu?
- Ừ thì là...dù đang ở rất gần tôi nhưng lại vô tình lãng quên mất tôi của quá khứ đó…_tên Chuột Chết này! Hắn đang thao thao bất tuyệt cái gì thế chứ? Giọng nói còn có vẻ nghẹn ngào nữa chứ! Làm người ta thấy khó chịu.
- Cậu đang nói về thứ ngoài hành tinh gì thế?
- Có nói thì cô cũng không hiểu. Dù sao thì tôi cũng sẽ không biến mất như ý muốn của cô đâu._Trương Vĩ Nhật Thành khẽ lắc đầu,nở một nụ cười buồn.
- Vậy thì thôi, còn lâu tôi mới bỏ qua cho cậu! Chúng ta vẫn sẽ tiếp tục đấu đá nhau đến phút cuối cùng!
- Bướng bỉnh hết chổ nói! Thôi, lên xe đi, trời sắp tối rồi đó!
- Có chết tôi cũng không thèm nhờ vả đối thủ!
- Cái đó…là cô tự nói đây nhé, cấm không được hối hận!
- Còn lâu tôi mới hối hận!
- Hừm...vậy thôi, tôi đi đây, cứ ở đó mà từ từ thưởng ngoạn nhé!
Nhật Thành nói xong liền phóng xe đi thẳng, chớp nhoáng đã mất tăm, để tôi đứng lại trên vệ đường, máu trong người sôi lên ùng ục như danh nham trong núi lửa.
Aaaa! Tôi điên lên mất! Trương Vĩ Nhật Thành, đồ ngụy quân tử Chuột Chết nhà ngươi! Ngươi chết đi! Chết đi! Chết đi!!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...