Ngốc Vì Yêu Em!

Chương

8

( tiếp)

- Vậy bé vũ Uyên muốn đi đâu?_Nhật Thành quay sang nở một nụ cười đậm chất "ngây thơ".

- Ặc, khụ khụ khụ..._tôi sặc_Sao cậu dám gọi tôi bằng "bé Vũ Uyên"? Sởn cả gai ốc!

- Sao bé lại nói thế? Bé là bạn gái của tôi kia mà.

- Cái gì? Ai là bạn gái của cậu? Đừng có ở đó mà mơ hão!_tôi hét toáng lên, nhưng khi nhìn ra xung quanh thì thấy có hàng trăm ánh mắt tò mò đang chiếu lên người mình thì liền đỏ mặt, quay sang lườm xéo Trương Vĩ Nhật Thành.

- Cậu...

- Sao bé nhanh quên thế nhỉ? Tôi là bạn trai của bé cơ mà..._Nhật Thành nói và cười với tôi bằng một nụ cười đầy ẩn ý.

Hừ, cái tên này...muốn làm cho tôi tức muốn xịt máu mũi đây mà.

- À, "em" quên mất, xin lỗi "anh" nha!_tôi trong lòng cay đắng ngoài mặt cười xòa, đem theo cái điệu bộ vờ gãi gãi đầu con nít ra diễn trước mặt hắn.

- Ừ, ngoan lắm._hắn nói và nắm tay tôi kéo đi.

Đến giờ thì những người xung quanh mới hết tò mò mà tiếp tục công việc của mình. Cũng vì thế mà tôi và Trương Vĩ Nhật Thành mới phải nắm tay nhau vừa đi, vừa nói chuyện thì thầm với nhau như hai đứa bệnh thần kinh để tránh gây sự chú ý của bọn họ thêm lần nữa:


- Này, ai là bạn gái của cậu chứ hả? Đây đã là lần thứ hai cậu nói thế rồi đấy nhé, lần trước là với con nhỏ Vũ Hoàng Anh kia tôi đã bỏ qua, nhưng bây giờ thì sao hả? Cậu muốn chết đấy à?

- Đừng quên cô là osin của tôi, đây là một trong những nhiệm vụ của cô, không được cãi!

- Làm thế này thì có lợi gì cho cậu hả? Chẳng lẽ Ice Prince như cậu mà lại ế đến mức phải dùng cách xấu xa này để ép người ta làm bạn gái của mình à? Tội nghiệp cậu ghê. Thôi thì cậu cứ năn nỉ ỉ ôi tôi cho đàng hoàng vào, biết đâu tôi lại thương tình mà cho phép cậu làm người hầu của tôi cũng nên...

Tôi nói huyên thuyên một tràng làm cho Nhật Thành không có cơ hội phản kháng rồi lại tự cười thầm hả hê mãn nguyện.

- Cái gì? Cô bị ảo tưởng sức mạnh đấy à? Nói cô biết, chỉ cần tôi muốn thì sẽ có nguyên một hàng dài đứng xếp hàng xin được làm người hầu của tôi đấy nhé, tôi chọn cô đã là tốt với cô lắm rồi...

- Vậy chắc chắn mấy người đó đều bị mù hay có vấn đề về thần kinh rồi. Xin lỗi nhé, tôi không có bị khùng như cậu đâu, hiểu chưa?

- Ya...cô...nhiều lời!_Trương Vĩ Nhật Thành lạnh lùng hừ một tiếng.

Chẳng thể ngờ, ngay vào lúc đó lại bỗng có một chiếc xe hơi không biết chui từ đâu ra lao đến, chỉ suýt chút nữa là tông trúng tôi, mà việc duy nhất tôi có thể làm cũng chỉ là nhắm mắt lại, chờ đợi cái chết cận kề. Nhưng, điều "chẳng thể ngờ" hơn nữa lại xảy ra, đó là khi có một cánh tay nhanh như cắt kéo tôi ngã nhào về phía trước!

...Cảm giác thật nhẹ nhàng và ấm áp...hương nước hoa bạc hà bay thoang thoảng trong không gian...

- Này!_một giọng nói nhẹ nhàng cất lên.

Tôi giật bắn mình mở mắt ra. Trời ạ, không phải chứ? Tôi...tôi đang nằm gọn trong vòng tay rắn rỏi của một tên con trai, mà tên con trái đó lại là...Chuột Chết...hix...chuyện gì đang xảy ra thế này?

Một giây sau: Trương Vĩ Nhật Thành vẫn ôm chặt tôi vào lòng.

Năm giây sau: Thời gian cứ thế thật nhẹ nhàng trôi qua, cả hai đều không lên tiếng, thứ duy nhất còn phát ra tiếng động lúc này chính là những nhịp đập thình thịch của hai trái tim.


Một phút sau: Nhật Thành mới như hoàn hồn,vội buông tôi ra, không khí ngột ngạt bao trùm lấy tất cả.

Gần hai phút sau: Tiếng nói đầu tiên được cất lên, đậm chất khủng bố...

- Đồ đầu heo! Cô chán sống rồi hả?_Nhật Thành hét lên như con lợn bị chọc tiết.

Nhưng mà là.., Đầu Heo? Hai chữ này cũng chỉ có thằng nhóc em trai quái quỷ Tô Vũ Bằng của tôi mới dám dùm vậy mà sao hắn lại...

- Cậu bảo ai đầu heo?

- Nói cô đó! Mắt mũi để đi đâu thế hả? Có biết suýt chút nữa là cô mất mạng luôn rồi không? Cũng may là có tôi cứu kịp không thì cô đã...đã...

Ánh Mắt Trương Vĩ Nhật Thành bỗng nhiên đầy nghiêm túc làm tôi cảm thấy bối rối. Đúng là hắn cứu tôi thật đấy nhưng đâu cần phải gào lên như thế chứ?

- Biết rồi, dù sao thì cũng...cảm ơn cậu..._giọng tôi lí nhí như kiến kim, mặt đỏ ửng lên khi thấy Nhật Thành đột nhiên mỉm cười với mình...

Hắn lại nắm lấy tay tôi kéo đi giữa đường phố đông vui và nhộn nhịp. Không hiểu sao bất chợt tôi lại cảm thấy lòng mình ấm áp lạ thường, cái nắm tay, cái ôm, cả nụ cười rạng rỡ đó của hắn luôn làm cho tim tôi đập loạn xạ. Những lúc này hắn,,,thật tốt bụng, chẳng giống với cái tên Chuột Chết luôn đè đầu cưỡi cổ tôi suốt bốn năm nay gì cả...

Đang suy nghĩ mông lung, Nhật Thành bỗng quay sang hỏi tôi:

- Đi khu vui chơi ha?

- Gì cơ? Cậu là trẻ con đấy à


- Cô mới là đồ ngốc, đó là chỗ vui chơi dành cho mọi lứa tuổi kia mà. Quyết định thế nhé!

Không đợi tôi kịp trả lời, hắn đã nắm lấy tay tôi lôi đi một cách vội vã. Chẳng hiểu vì sao tôi lại bất giác mỉm cười khi nhìn Trương Vĩ Nhật Thành, trong đôi mắt đen huyền đó như ẩn chứa một điều bí mật gì đó khiến tôi rất tò mò muốn được hiểu nhiều hơn về hắn...

- Chờ tôi ở đây nhé, tôi đi mua vé.

- Ơ này...!

Xì cái tên tự cao tự đại, hắn giỏi nhất là phớt lờ đi ý kiến của tôi, thích gì làm đó.

Lúc hết giờ tự học cũng đã không còn sớm gì, giờ chỉ mới hơn bảy giờ mà trời đã tối, phố cũng đã lên đèn, làn gió se se lạnh đột nhiên thổi qua, tôi lấy bàn tay mà Nhật Thành đã nắm lấy mà lôi đi hết chỗ này đến chỗ khác, bất thần đặt lên má mình, cảm giác...cảm giác ấm áp lan tỏa đến tận tim...

FOUR

Haizz, cái tên chuột chết Trương Vĩ Nhật Thành này, sao hắn đi lâu thế không biết? Không lẽ hắn định cho tôi leo cây? Nhưng mà...chắc không phải đâu, hắn mà dám làm thế thật thì đảm bảo ngày mai dưới địa ngục sẽ có thêm một con quỷ xấu xí vô cùng tên là Trương Vĩ Chuột Chết cho mà xem!

Tám giờ tối rồi, đường phố vẫn đang tấp nập, nhịp sống hiện đại là thế, nó bắt con người phải hoạt động không ngừng mà. Nhưng không lẽ cứ đứng mãi ở đây thế này? Vừa mệt vừa chán! Hay là tôi đi dạo vài phút nhỉ? Chỉ vài phút thôi, sau đó sẽ quay lại đây đợi Trương Vĩ Nhật Thanh?

Quyết định vậy đi!

Tôi mỉm cười thích thú với ý nghĩ của mình rồi cúi đầu bước đi.

Ơ nhưng mà...có tiếng bước chân ở phía sau thì phải, không phải chỉ một mà là rất nhiều người, bước chân còn có vẻ rón rén và gấp gáp, chẳng giống khách bộ hành đi dạo chút nào. Mặc kệ họ đi, chẳng liên quan gì tới tôi cả. tôi vẫn cứ thế bước đi, gió khẽ thổi qua, lành lạnh mà dễ chịu

Nhưng tai tôi hình như là đã quá nhạy cảm với âm thanh rồi thì phải, những tiếng bước chân đó càng lúc càng gần, khiến tôi bắt đầu cảm thấy hoài nghi. Không lẽ...đang bám theo tôi? Đó là chuyện bình thường thôi mà, với độ nổi của tôi ở Bảo Khánh, vừa ra đường là người ta đã liền nhận ra ngay "Là Tô Vũ Uyên kìa" rồi, chẳng có gì đáng ngại cả, cho nên, tôi mặc kệ.

Điều lạ là những tiếng bước chân ở phía sau đã trở nên dồn dập, đã đến quá gần với tôi, khác xa với cách mà người hâm mộ vẫn thường theo sau tôi lúc trước...chuyện này...không ổn rồi!

Đột nhiên, có một bàn tay của ai đó đập mạnh vào vai tôi, tôi quay phắt người lại, nắm chặt hai bàn tay thành nắm đấm, chân trái nhanh như cắt đưa lên cao rồi nện thật mạnh vào vai kẻ đó.


- Ááá!

Oái! tôi trợn ngược mắt lên như cua luộc nhìn cái thân hình to đùng đó kêu lên một tiếng thảm thiết rồi lăn ra nằm bất động dưới nền đường. Những bóng người phía sau cũng vội co giò bỏ chạy mất dạng. Hình như mình ra đòn hơi nặng thì phải? Không biết có xảy ra chuyện gì không nữa? Lỡ...đánh chết người rồi sao? Huhu...mẹ ơi, con không muốn ở tù đâu!

Tôi run run cúi xuống quan sát trạng thái "chết lâm sàng" của cậu ta. Là một thằng con trai, có lẽ cũng bằng tuổi tôi thôi nhưng nét mặt lại trẻ trung hơn tuổi. Cậu ta mặc áo sơ mi kẻ ca rô màu trắng, quần jean xanh, cao khoảng một mét tám, đi giày Adidas,..phần tóc trước mái được cắt xéo qua một bên, phủ xuống dưới hàng lông mày,...

Tên này...cũng có thể xem là đẹp trai, một nét đẹp trẻ con. Mà nếu tôi đoán không nhầm thì cậu ta có vẻ giống công tử con nhà giàu. Quần áo mặt trên người toàn là hàng hiệu đắt tiền, da mặt trắng trẻo như con gái, còn cả những ngón tay thon dài...

Nhưng...hix...sao cậu ta lại cứ nằm bất động mãi vậy chứ? Không lẽ chết rồi? Hạng công tử thế này thì tiền bảo hiểm cũng phải đến vài trăm triệu, thậm chí đến vài tỉ...tôi toát mồ hôi hột. Không, tôi không muốn đi tù đâu huhu.

- Này, bạn gì đó ơi, bạn tỉnh dậy đi chứ! sao cứ nằm mãi thế hả? Định ăn vạ đấy à? Tôi nói trước cho mà biết nhé, nhà tôi nghèo lắm, không có tiền đâu!_tôi lo sợ tát thử vài cái vào mặt cậu ta nhưng khổ nỗi cậu ta cứ vẫn nằm im không chịu nhúc nhích gì hết.

- Này, tên kia! tính ăn vạ thật hả? Tôi mặc kệ cậu đấy! tôi về đây!

Tôi đứng bật dậy, toan quay lưng bỏ chạy nhưng hai chữ "lương tâm" không cho phép...dù gì thì cũng là tôi ra tay trước mà, bỏ mặc cậu ta nằm chết dí giữa đường thế này lỡ cậu ta bị xe tông cho tan xác pháo ra thì tôi thành tội nhân thiên cổ mất.

Hix!

...Mười phút sau...

Phải nói là vượt qua nghìn trùng gian khổ thì tôi mới có thể kéo được cái thân hình to đùng ấy vào trong vỉa hè. Tên này... không lẽ cậu ta thất tình muốn đu dây điện tự tử không xong nên đã uống thuốc ngủ trước rồi bám theo tôi để bị tôi đánh cho an giác ngàn thu luôn rồi?

- Hix, tỉnh dậy đi mà...bạn gì đó ơi...sao bạn không biết thương hoa tiếc ngọc gì hết vậy? tôi chỉ mới có mười sáu tuổi thôi đó, không muốn làm hung thủ giết người đâu! Bạn có thất tình thật thì dậy nhanh đi, dậy nhìn tôi thử xem, chắc chắn bạn sẽ không chết nữa đâu mà...huhu...tỉnh dậy đi mà...!

- Này! Dậy, dậy nhanh, có muốn chết thì làm ơn đi tìm chỗ khác mà chết. Chết ở đây là làm mất mỹ quan đường phố đó biết không hả? Này!

Xóng, bắt tôi gào thét đến rát cả họng mà vẫn cứ nằm ì ra đấy! Đáng ghét! Đúng là đáng ghét! Hét Trương Vĩ Nhật Thành giờ lại đến tên này. Ông Trời, sao ông cứ thích chơi khó con hoài vậy chứ! Ông mở mắt ra mà xem thử con đang phải khổ sở thế này đây này!

( còn tiếp)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui