Nói tới đây, Bạch Tâm Nhu bầy ra vẻ mặt đáng thương, thanh âm lại hữu lực, tất cả mọi người dân đều nghe được , ngưỡng mộ nhìn về phía nàng, quả nhiên là tài nữ, nói thật hay, đây chính là nữ tử tài giỏi nhất của quốc gia bọn họ, không phải Bạch Tâm Nhị kia có thể cùng so sánh .
Nơi này có người là con vợ cả cũng có người là con vợ lẻ hoặc do tiểu thiếp sinh, nhưng con vợ lẻ hoặc tiểu thiếp sinh chiếm đa số, mọi người vừa nghe đến hai chữ thứ xuất(con không phải do vợ cả sinh), như tìm được đồng minh, lại càng hận Bạch Tâm Nhị, đem nàng trở thành người đại ác.
Càng khiến người ta giận sôi là, Bạch Tâm Nhị thế nhưng đem muội muội chính mình đá rơi vào trong hồ sen, đây là hành vi một thục nữ làm sao có thể làm ra được, đây thật sự là quá ác độc, muội muội của mình cũng dám đối đãi như vậy.
Nhìn thấy dân chúng đồng tình với mình, Bạch Tâm Nhu trên mặt sớm cười đến nở hoa, lần này xem Bạch Tâm Nhị sẽ chết như thế nào.
Bạch Tâm Nhị hơi hơi chuyển ánh mắt, cố giữ bình tĩnh, không nghĩ tới tâm kế của Bạch Tâm Nhu lại sâu như vậy, trách không được có thể trở thành người đẹp cùng có tấm lòng như bồ tát lan xa như vậy, thật là có có chút tài năng.
Lấy hoàng đế đến trấn áp nàng?
Đáng tiếc, nàng cũng không phải ngốc, nghĩ vậy, nữ tử hai tay khoanh trước ngực, so sánh cùng Bạch Tâm Nhu khóc mắng người như đàn bà chanh chua, thoạt nhìn càng thêm ôn nhu hiểu biết lễ nghĩa, mặt đen thui hai mắt xuất hiện tia sắc lạnh, lạnh lùng nói:“Muội muội đều nói lời này không nên nói, còn dám lấy Hoàng Thượng ra làm ví dụ? Nếu lời này truyền đến tai hoàng thượng, chỉ sợ......”
Dù chỉ nói một nửa, nhưng mang đầy ý đe dọa.
Nghe vậy, Bạch Tâm Nhu bên cạnh nhất thời giật mình, ai chẳng biết Hoàng Thượng ghét nhất bị người ta nói hắn là thứ xuất, nàng ngàn lần không nghĩ tới nữ nhân ngốc nghếch này thế nhưng lại biết điều này, nàng thật đúng là đã quá khinh thường nàng ta.
Từ lúc tự sát không thành mà tỉnh lại, Bạch Tâm Nhị như đã thay đổi, nàng ta đến tột cùng là người hay là quỷ?
Lan Lạc Tô bên hai tròng mắt lạnh như băng, bắt đầu tinh tế đánh giá Bạch Tâm Nhị, nàng thay đổi ,đến tột cùng là thay đổi ở chỗ nào?
Tâm Nhu hiểu được dùng hoàng đế đến áp chế nàng, nàng lại càng hiểu được cách dùng kế của Tâm Nhu để đánh trả lại Tâm Nhu, khiến Tâm Nhu vì lời vừa nói mà xanh mặt, không địch lại một câu của Bạch Tâm Nhị uy lực thật lớn.
Quan trọng nhất là, nàng cũng không có giả đáng thương hay khóc lóc, ngược lại khóe miệng mang theo thản nhiên cười yếu ớt, đến này thời khắc này, nàng nhưng lại còn cười được?
Bạch Tâm Nhu hai tay chấp thắt lưng, trợn mắt trừng hướng Bạch Tâm Nhị, lớn tiếng nói:“Ngươi đây là theo ta nói lý, ta cũng chưa dám nói cái gì về Hoàng Thượng, Hoàng Thượng là thánh quân, tuyệt không sẽ không nghe ngươi nói bậy, lá gan của ngươi thật không nhỏ.”
Lan Lạc Tô đang nhìn Bạch Tâm Nhị liếc mắt một cái, liền đem ánh mắt dời đến trên những món đồ cưới, hắn lạnh lùng trừng mắt nhìn nữ tử kia, trầm giọng nói:“Tâm Nhu là loại người nào bổn vương rõ ràng, không cần ngươi cái nữ nhân ngốc nghe61ch1 như ngươi đến chỉ trích. Ngày ngươi gả đến Tĩnh vương phủ, đồ cưới liền trở thành của bổn vương, bổn vương xử trí đồ cưới như thế nào, ngươi cũng không có quyền can thiệp vào. Bổn vương lại cho ngươi thêm một cơ hội, dẫn người của ngươi chạy trở về Bạch phủ, nếu không đừng trách bổn vương vô tình.”
Bạch Tâm Nhị hừ lạnh một tiếng, quả nhiên hoàng tử đều cao ngạo, nói chuyện làm việc đều cho mình là vương pháp, lí lẽ cùng đạo lí đều không để ý.
“Vì xem ngươi là tỷ tỷ của ta, ta quyết định tha thứ cho hành động khi dễ ta của ngươi, nhưng là xin ngươi đừng ở trước mặt Tĩnh vương giương oai. Ngươi làm như vậy, đơn giản chính là hy vọng Tĩnh vương sẽ cưới ngươi? Nào có nữ tử chủ động dâng mình tới trước mặt nam nhân, ngươi thật làm mất mặt người nhà Bạch gia chúng ta .”
Bạch Tâm Nhu như khóc như kể nói xong, mọi người dân cũng đồng tình nói theo, trong đó có một nữ tử mặc áo trắng mắng:“Ngốc quận chúa, chạy trở về đi, ngốc quận chúa, chạy trở về đi, đừng đi ra đường cho mất mặt .”
Đang lúc tất cả mọi người chuẩn bị hướng Bạch Tâm Nhu mà mắng, Bạch Tâm Nhị hốc mắt đột nhiên ngấn lệ, hai tròng mắt trong sáng bình tĩnh nhìn về phía Bạch Tâm Nhu, hít sâu một hơi nói:“Mọi người mắng không sai, đúng như vậy, trước kia ta quá mức vọng tưởng, chỉ vì mới gặp qua Tĩnh vương, liền thích hắn, đem tất cả tấm lòng mình kính dâng cho hắn, không cần báo đáp. Ta si mê hắn nhiều năm, vì hắn sống, vì hắn chết đều cam tâm tình nguyện, đáng tiếc, thiếp cố ý, chàng lại vô tình. Người hắn yêu lại là muội muội của ta, ta lại như cũ khăng khăng một mực mang theo đồ cưới khổng lồ gả đến vương phủ, chỉ vì cuộc hôn nhân này do hoàng thượng ban cho, mẫu thân trước khi ra đi đưa cho ta một khối ngọc bội đính hôn còn dặn dò. Người nói cho ta biết, bằng bất cứ giá nào, đều phải hoàn thành tâm nguyện của người, gả cho Tĩnh vương, làm cho một người hay ngơ ngác ngây ngốc như ta có chỗ dựa vào. Ta chưa bao giờ thương tổn ngươi, ngươi vì sao muốn đối đãi với ta như vậy?”
Nữ tử chân tình thật ý nói xong, hai tròng mắt nhìn về phía nam tử đối diện vẻ mặt kinh ngạc, trong mắt ngân ngấn nước, không giống Bạch Tâm Nhu như vậy vừa khóc vừa mắng, ngược lại tinh tế làm cho người ta cảm động.
Nàng vừa nói xong, mọi người liền im lặng, nghi hoặc nhìn nàng, đều cực kỳ muốn nghe nàng kế tiếp sẽ nói cái gì.
Bạch Tâm Nhu hai tròng mắt trợn tròn, miệng há hốc, Lan Lạc Tô trong mắt vẫn ngạc nhiên, dân chúng chăm chú lắng nghe, trong mắt tất cả đều là hoài nghi.
Chỉ nói hai câu làm cho người ta tin tưởng là tuyệt đối không thể có, cho nên, Bạch Tâm Nhị xiết chặt khăn tay màu trắng trong tay, hai tay dùng sức xoa xoa, hướng nam tử đối diện tiếp tục nói:“Nhưng là, Vương gia, ngươi không thương ta liền thôi, vì sao còn cưới ta? Tĩnh vương ngươi lòng dạ thật nham hiểm, ngươi cưới ta chỉ vì đồ cưới của ta, sau khi lấy được đồ cưới, ngươi liền bỏ ta. Ta lúc ấy thương tâm khổ sở, nhất thời nghĩ quẩn treo cổ tự sát, ngươi cùng muội muội ta đều biết, không chỉ không có cản ta, ngược lại còn cùng nhau thích thú ngắm hoa!”
Nói đến đây, tất cả dân chúng đều a một tiếng, mọi người đều trừng lớn ánh mắt, vẻ mặt tiếp tục muốn nghe.
Nếu là thật, thì Tĩnh vương cùng nhị tiểu thư Bạch phủ cũng quá độc ác đi.
Bạch Tâm Nhu thấy thế, vội vàng chen vào nói quát:“ Bạch Tâm Nhị to gan, ta đã tha cho ngươi nhưng ngươi lại không biết điều, người đâu, đem mang nàng đi cho ta.”
“Khoan đã!” Bạch Tâm Nhị cũng không chịu yếu thế, lạnh lùng nâng mắt nói:“Muội muội nhanh như vậy đã muốn bắt ta, là không chấp nhận được ta, hay vẫn là sợ ta nói ra bí mật không thể cho ai biết, sẽ vạch trần khuôn mặt thật của ngươi?”
“Ngươi...... Mơi người đừng tin nàng, người này là nữ nhân không biết xấu hổ.” Lúc này Bạch Tâm Nhu giống như gà mái muốn giương móng vuốt, hai tay chống hông, làm sao còn có bộ dáng cùng tính cách của một tiểu thư nên có.
Bạch Tâm Nhị nhìn Bạch Tâm Nhu thẹn quá thành giận, lúc này tiếp tục nhìn về phía Lan Lạc Tô hai tròng mắt lạnh như băng nói:“Ta thắt cổ thiếu chút nữa chết đi các ngươi lại mặc kệ ta, còn cắt xén đồ cưới của ta, khi ta được cứu, ta mới hiểu được ý nghĩa của cuộc sống. Thân thể do phụ mẫu cho, chịu ơn của phụ mẫu, ta làm như vậy, thật có lỗi với mẫu thân đã chết của, ta nếu ngươi còn có một chút tình người, cũng sẽ thương hại nữ nhân ngu ngốc thích ngươi nhiều năm như ta.
Trước kia ta khăng khăng một mực, ngơ ngác ngây ngốc, nhất là vì mẫu thân qua đời đả kích thích quá lớn, bọn tỷ muội thường xuyên khi dễ ta, từ nay về sau ta liền trở nên càng ngày càng ngốc. Cái gì con vợ cả cùng thứ xuất, khi không có phụ thân, ta căn bản ngay cả nha hoàn trong phủ cũng không bằng!”
Tuyết Thiền lúc này cũng vì tiểu thư minh bất bình nói:“Hoàn hảo thiện có thiện báo, quận chúa của chúng ta tốt như vậy, cuối cùng cũng trở lại bình thường, không còn ngây ngốc, cũng coi như trong cái rủi có cái may.”
Nói tới đây, mọi người đều đồng tình với Bạch Tâm Nhị, dù sao lời nàng nói cũng có sức thuyết phục hơn, so với Bạch Tâm Nhu tức giận mắng chửi.
Bạch Tâm Nhị lúc này rèn sắt khi còn nóng, ngươi không tha cho ta, ta cũng không tha cho ngươi, lúc này nâng cổ tay lên nói:“Ta bị mất mặt liền thôi, vì sao Tĩnh vương ngươi còn tham đồ cưới của một nữ nhân ngốc nghếch như ta? Đồ cưới này là do mẫu thân khi còn sống để lại cho ta làm vật kỷ niệm, nhìn chúng nó ta liền nhìn vật nhớ người, trong đồ cưới có rất nhiều châu báu do Hoàng Thượng ban thưởng cho mẫu thân ta. Ngay cả đồ của Hoàng Thượng ban cho, các ngươi cũng dám liên hợp cướp đi, chẳng lẽ Lan quốc không có vương pháp ? Nếu ngươi đối đãi thật tốt với ta, đồ cưới này cho ngươi hết cũng không sao cả, cái ta muốn là ngươi một lòng một dạ đối tốt với ta, không phải là vì đồ cưới của ta. Nhưng ngươi cùng nhị muội liên hợp lại, sau khi cưới ta liền bỏ, còn muốn lấy đồ cưới của ta. Hôm nay, ta nhất định phải tiến cung cáo trạng với Hoàng Thượng, đòi lại công bằng, ta tin Hoàng Thượng là một minh quân sẽ hướng người thứ ba, chuyên đi chia rẽ người đã có hôn ước mà trừng phạt!”
Nói đến đây, Lan Lạc Tô mặt đã đầy mồ hôi lạnh, Bạch Tâm Nhu tức tới nói không ra lời, mới không phục hồi lại tinh thần, bên tai lại đều là lời nói củ Bạch Tâm Nhị.
Người thứ ba cùng người đã có hôn ước, mọi người bây giờ mới biết, thì ra Tâm Nhị quận chúa từ nhỏ đã cùng Tĩnh vương có hôn ước, nàng gả cho hắn là đương nhiên, nhưng Bạch nhị tiểu thư lại nhảy vào giữa phá hoại, thật làm người ta muốn phỉ nhổ, bọn họ vừa rồi như thế nào liền tin lời nói của nàng ta?
“Hoàng Thượng là minh quân, ta tin tưởng người sẽ xử phạt công bằng, cha ta là Dực vương do Hoàng Thượng thân phong, ta tin tưởng người sẽ không nhìn ta bị người khác khi dễ cùng lăng nhục, nhất định sẽ vì ta đòi lại công bằng. Nam nhân như vậy ta không cần! Từ nay về sau ngươi lấy vợ ta gả chồng, không có liên quan! Chúc Tĩnh vương cùng Tam muội sẽ vui vẻ hạnh phúc, nhưng phải trả tự do cho ta. Ngoài hưu thư này, ta còn cho ngươi cùng cách thư!”
Nữ tử lạnh lùng nói xong,“Ba” một tiếng đem hưu thư đỏ tươi kia ném xuống đất, nhìn hưu thư trên đất, thậm chí mọi người còn thấy được chân của nàng bị thương đang chảy máu .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...