Ngốc Tử Chàng Khoẻ Không


Sau khi mở hàng được một lúc, vị khách hôm trước đến đúng theo lịch hẹn.

Tiêu Thư mang những món được yêu cầu ra bàn niềm nở nói chuyện đôi câu rồi tiếp tục chuẩn bị hàng.
Vị khách sau khi thưởng thức thì đã nắm rõ nguyên liệu và đại khách hiểu qua các bước làm.

Không thể trách được bởi lẽ y cũng mở quán nhiều năm, nhìn phương thức của bà chủ cũng hiểu đôi phần.
Ngay trong ngày hôm đấy, y chuẩn bị nguyên liệu và thức hiện các bước làm gần giống như những gì được chứng kiến.

Dù đúng như thế nhưng mọi thứ đều thất bại, không nản chí y tiếp tục thử nhiều cách khác mãi tới nửa đêm thì đại khái thành công.
Sáng hôm sau một quán trà sữa khác mọc lên, chủ quán là vị khách nhân kia khiến cho Tiêu Thư khônh khỏi bất ngờ.

Tuy vậy nàng cũng chẳng mấy mà bận tâm về điều đó bởi lẽ nếu chỉ vì một vài quán được mở lên mà nàng phải đóng quán thì thật châm biếm.
Vị khách kia họ Vương, là một chủ của hai quán ăn nổi tiếng, đa phần những người làm ăn được trong lĩnh vực của lão đều bị ép cho rời đi từ sớm.


Cái cách lão làm cũng chẳng có gì nổi bật chỉ là món ăn đẹp hơn giá phải chăng hơn mà thôi.
Tưởng rằng Tiêu Thư sẽ bị ép mà bỏ cuộc nhưng lão Vương nào ngờ tới cô nàng không những không bỏ cuộc mà còn vẫn tiếp tục với giá bán ấy một xu cũng không giảm.
Khách hàng của Tiêu Thư ngày một ít, họ kéo sang quán của lão Vương kia, không gian quán ấy đẹp món ăn giá rẻ và đa dạng hơn chỗ nàng.
Việc này kéo dài được một tháng, khách hàng bên Tiêu Thư tuy giảm nhưng vẫn không ít còn về phía Quách Sinh vì giá giảm phần nữa nên bị lỗ không ít nếu còn kéo dài thì không được.
Đang rơi vào thế lưỡng nan hoặc phải tăng giá hoặc phải đóng quán thì Tiêu Thư lại nghỉ bán khiến lão Vương lúc này như kẻ buồn ngủ lại gặp chiếu manh.
Tiêu Thư cũng chẳng muốn làm khó cho lão Vương, nàng biết y là người biết học hỏi nhưng nhân phẩm có chút nói.

Tuy nhiên thời nào chẳng có người xấu kẻ tốt, lão làm ăn được chắc chắn cũng sẽ có người như lão tới học lỏm.
Vốn đã đủ, Tiêu Thư quay sang bàn chuyện đầu tư, ở chung với Quách Sinh được một tháng, nàng biết y là một người có gia thế nhưng lại ở chung phòng trọ chỉ để giảm nửa số tiền, người này có vấn đề.
Nhiều lần hỏi dò không tìm ra được đáp án nên Tiêu Thư cũng mặc kệ.

Quách Sinh hắn có gia thế, là một người buôn bán.

Nhìn cách ăn mặc và nói chuyện Tiêu Thư có thể nhận ra được.

Nếu không nhận ra thì cũng quá uổng cho mấy kiếp sống của nàng.
Nghe nàng bàn về việc làm ăn Quách Sinh nghe ra được ý tứ từ trong lời nói của Tiêu Thư.

Là một thương nhân y không chịu thiệt, lợi nhuận cứ chia bảy ba hắn bảy nàng ba.

Tiêu Thư kiên quyết không chịu đồng ý như vậy là quá lỗ nàng không làm, Quách Sinh cũng chẳng mặn mà " Việc làm ăn này của cô nương là do cô đề nghị, lợi nhuận phân chia vậy mà cô không đồng ý thì thứ lỗi tiểu sinh không bồi.
"Gượm đã Quách công tử, ngài đây nói vậy có phần không hợp lí, tuy vốn ta bỏ ra có ít cần ngài đầu tư nhưng lợi nhuận chia vậy có chút..

hay là như ta chia ngài sáu ta bốn.

Theo ta như vậy hợp lí nhất."
Tiêu Thư ra sức nịnh nọt nhưng có vẻ chẳng hề hấn gì với Quách Sinh.


Một hồi lâu sau Quách Sinh có vẻ bất lực, nàng ta lảm nhảm trên trời dưới đất nào là nhân thế nhân sinh nào là triết lí khoa học, hắn nghe nhưng chẳng hiểu gì.
Một mặt miễn cưỡng hồi lâu ba tấc lưỡi của Tiêu Thư đã chiến thắng khả năng nhẫn nhịn của y.

Tuy rằng không đạt được ý nguyện ban đầu nhưng ở chung khá lâu Quách Sinh biết người này rất có tiềm năng buôn bán.

Nàng ta với số tiền ít ỏi đã kiếm được gấp nhiều lần vốn.
Thở dài một hơi Quách Sinh đưa ra thêm điều kiện với Tiêu Thư.

Nàng trừ phạm pháp trừ tăng vốn điều gì cũng có thể đáp ứng, nghe vậy Quách Sinh nở nụ cười đầy gian trá nhưng rất nhanh biến mất.
Tiêu Thư nhìn thấy nó có chút khó chịu nàng hỏi y điều kiện là gì thì Quách Sinh chỉ nói chưa nghĩ ra.

Một bản hiệp ước được kí kết hai người chính thức làm ăn với nhau.
Cách kịn doanh của Tiêu Thư đại khái không khác biệt lắm, chỉ là buôn bán gia dụng bình thường nhưng không thể thiếu chuỗi cửa hàng đồ ăn nhanh.
Một góc gia sản trong thành của Quách Sinh trở thành khu phố đi dạo, các quầy ăn nhanh mọc lên rất nhanh, công thức đều do Tiêu Thư cung cấp Quách Sinh chỉ cần cho người tới làm.
Con đường được trang trí hoa la rất đẹp ngoài ra còn có nhiều trò chơi mới lạ cùng nhiều hoạt động khác.

Quách Sinh có chút mơ hồ, y cảm tưởng có lẽ mình đã bị lừa đảo.

Khi tới tối khu phố trở thành nơi nhộn nhịp nhất, mỗi người đi vào đều được thu phí và phát vé, mọi người không hiểu nhưng nghe Tiêu Thư nói nếu mà mất vé thì sẽ phải trả thêm tiền nên họ có chút lo lắng.
Con đường trải dài các quán ăn lạ mắt, đồ chiên sẵn rồi hấp luộc đều có.

Ngoài ra các cửa hàng trò chơi rất đông các khách hành nhí, mọi thứ đều trong tầm kiểm soát của Tiêu Thư.

Quách Sinh không khỏi bất ngờ.
Ngày hôm đó số tiền được thu về rất lớn nhiều hơn doanh thu một ngày tại các quán ăn hay tiệm hàng nào của Quách Sinh trước đây.
Con phố đi bộ dần trở thành điểm thu hút nhiều thiếu gia tiểu thư của các gia đình khá giả, nhiều người thành khách cũng tới góp vui.

Tưởng chừng chỉ kéo dài được một thời gian nhưng nó vẫn cứ ngày càng tốt hơn.
Nhiều thương nhân bằng lòng trả giá cao để thuê đất bán quán, bởi lẽ doanh thu các quán hàng đều rất cao.
Khu phố được mở rộng hơn, mỗi ngày ngoài doanh thu của các cửa tiệm còn có doanh thu của những người thuê đất.

Công việc kiếm tiền chưa bao giờ dễ như bây giờ khiến cho Quách Sinh có phần choáng ngợp..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui