Trên danh nghĩa, Cố Hà có mấy cái bể bơi, đều do bà Cố phân phó, bà cũng mê tín, thầy bói nói gì cũng tin. Bà có một đứa cháu trai duy nhất, suốt ngày lo lắng đề phòng, nếu không phải nhiều năm qua anh thuận lợi sống tốt, có lẽ mỗi năm bà sẽ mở một cái bể bơi nữa mất. Ở thành phố biển này, việc kinh doanh bể bơi khá tốt. Thẩm Tịch không biết viết, mới đầu anh cũng không thể tin được điều này. Sau khi đưa người về, Cố Hà cho người điều tra, hi vọng tìm được gia đình cho Thẩm Tịch.
Chỉ cần con người còn sống, sẽ luôn để lại dấu vết, nhưng thật kỳ lạ, Cố Hà không tìm thấy bất cứ thứ gì. Tiểu Thổ Bao giống như đột nhiên xuất hiện, không hề có ghi chép gì về sinh hoạt trong quá khứ của cậu. Cuối cùng, anh chỉ có thể tạm ngừng việc này.
Thẩm Tịch thích nước, vì vậy Cố Hà hỏi cậu có muốn đến bể bơi không, vì sợ cậu nghe không hiểu, còn miêu tả đơn giản, nhưng đầu óc của Thẩm Tịch đều đặt lên màn hình TV, uống nước cam, không biết có nghe thấy hay không. Một lúc sau, cậu mới quay đầu lại hỏi: “Bể bơi là gì?” Từ ‘bể bơi’ hơi nhấn mạnh bởi là từ vựng mới học được, nói xong cậu quay đầu vừa xem TV vừa lẩm bẩm: “Bể bơi, bể bơi…”
Cố Hà tắt TV, nghiêm mặt, lúc này Thẩm Tịch tựa như rất thông minh mà ngừng uống nước cam, khoanh chân trên ghế sô pha, những ngón tay trắng nõn đặt trên đầu gối, căng thẳng nhìn về phía Cố Hà, rụt rè gọi: “Cố Hà.” Đôi mắt cậu như hai hạt thủy tinh đen, trông xinh đẹp lại ngoan ngoãn.
Cố Hà thấy cậu đến gần, tóc sắp chạm vào mặt anh, lại không thể tức giận được nữa, dựa vào gối tựa, nói, “Đó là nơi có nhiều nước, không phải em thích nước à?”
Nghe thấy nước, sự căng thẳng trong mắt Thẩm Tịch lập tức biến mất, đôi mắt đen láy sáng lên, cậu cười hỏi Cố Hà: “Thật không?” Thấy giữa người anh và ghế sô pha vẫn còn khoảng cách, cậu linh hoạt chen vào, đỡ lấy ngực Cố Hà rồi ngả người ra sau nhìn anh.
Tiểu Thổ Bao ở quá gần, Cố Hà còn có thể ngửi thấy mùi cam ngọt ngào, anh không nhịn được muốn cười, lòng bàn tay đặt trên sàn nhà, “Tôi sắp ngã rồi.”
Thẩm Tịch đột nhiên trở nên căng thẳng, kéo tay Cố Hà, anh nhìn đôi môi đỏ hồng của cậu, hơn nửa người nằm ngoài sô pha, vì vậy theo đà buông tay ngã xuống.
Thẩm Tịch lo lắng sắp khóc, cùng Cố Hà ngã xuống đất, sàn phòng khách trải thảm, Cố Hà hoàn toàn không cảm thấy đau, Thẩm Tịch ngồi ở nửa người trên của anh, sờ sờ eo anh, ngốc ngốc nói: “Đau.”
Cố Hà bị cậu làm cho buồn cười, lấy ly nước cam trên bàn cho cậu, đỡ người ngồi thẳng trở lại ghế sô pha, cười nói: “Có thảm trải sàn mà, không đau chút nào.” Thẩm Tịch vội vã nhìn xem, mới thở dài nhẹ nhõm, Cố Hà bật TV lên, hỏi cậu, “Sau này, em đến bể bơi làm việc, được không? Hả?"”
Thẩm Tịch bị màn hình TV hấp dẫn, uống nước cam, hàm hồ đáp ứng, gật gật đầu.
“Làm sạch bể bơi thì không thể lười biếng. Có được không?” Cố Hà lo lắng, lại hỏi thêm một câu.
“Lười biếng là gì…” Thẩm Tịch quay sang hỏi khi nghe được từ vựng mới.
Cố Hà sửng sốt, không biết giải thích thế nào, im lặng vài giây rồi nhỏ giọng nói: “Cũng giống như bây giờ, em đang xem TV ở đây này.” Anh cười nói, kiên nhẫn và dịu dàng.
Thẩm Tịch tròn mắt suy nghĩ một hồi rồi gật đầu, sợ Cố Hà không yên tâm, cậu nói thêm: “Không lười biếng.”
Tài xế của biệt thự đưa Thẩm Tịch đến bể bơi, cậu nũng nịu muốn đi cùng với Cố Hà nhưng anh không đồng ý. Anh không thể sống với Thẩm Tịch đến hết đời. Nếu cậu không tự học cách giải quyết chuyện của mình thì rất phiền toái. Khuôn mặt Cố Hà ôn nhu, “Em không tự mình làm chính là lười biếng đấy.”
Nghe anh nói câu này, Thẩm Tịch không dám đòi hỏi gì nữa. Cậu đã đồng ý với Cố Hà. Trong nhận thức của cậu, đồng ý với ai đó là một việc rất quan trọng, cậu không thể không làm theo. Sau đó, cậu trơ mắt đứng nhìn Cố Hà bước vào nhà.
Buổi chiều, Cố Hà về sớm, đang đọc báo trong phòng khách, dì Tống đang dọn phòng, dọn dẹp phòng trên lầu hai xong, bà đặt hai thứ lên bàn trước mặt Cố Hà, “Thiếu gia, tôi nhặt được cái này trong phòng khách. Có thể Bailly đã cắn nó.”
Là hai viên ngọc trai nhỏ. Cố Hà lấy ra hai viên ngọc trai lúc trước ra. Bốn viên tròn tròn nằm trên lòng bàn tay, giống hệt nhau, Cố Hà nhíu mày, gọi Bailly.
Bailly nhìn thấy ngọc trai thì định cắn nó. Anh dạy bảo chó lớn: “Mày thấy nó ở đâu hả?”
Bailly bị ăn mắt, rũ mắt, đuôi vẫy, đau khổ vô cùng, Cố Hà không mềm lòng, vỗ một cái vào mông chó, “Ngày nào cũng gây chuyện.”
Nó lại càng tủi thân, nằm cạnh ghế sô pha, cắn đồ chơi, tự thương lấy mình, Cố Hà không làm gì được, bỏ ngọc trai vào túi, ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, Tiểu Thổ Bao sắp về rồi.
Khi Thẩm Tịch về nhà, dì Tống vừa bắt đầu chuẩn bị bữa tối, ngửi thấy mùi phòng bếp, cậu cảm thấy hơi đói bụng, nhưng Cố Hà lại có chuyện muốn nói, vì vậy cậu đành nhịn một lát.
Cố Hà hơi lo lắng, nhưng nhìn Tiểu Thổ Bao vẫn còn tinh thần nên cũng yên tâm một chút, mở TV cho cậu, hỏi: “Thế nào? Hôm nay em có lười biếng không?”
“Có nhiều người, còn có nhiều nước nữa.” Cố Hà không lừa cậu, ở đó thật sự có rất nhiều nước, cậu rất vui vẻ, Thẩm Tịch vừa nói vừa cười, lúm đồng tiền bên má lộ ra, cả người tựa vào vai Cố Hà.
Cậu không nhìn thấy Cố Hà cả một ngày vì vậy theo bản năng muốn thân cận anh, thậm chí trong lòng còn cảm thấy Cố Hà là một người rất tốt, biết rằng cậu thích nước, cậu thực sự đã nhìn thấy rất nhiều nước.
Cố Hà không rõ tại sao cậu vô cùng ỷ lại vào anh, thấy cậu dựa vào, nhìn mái tóc mềm mại của cậu, nhẹ nhàng hỏi: “Vậy em có lười biếng không?”
Thẩm Tịch đột nhiên quay đầu nhìn anh, hai má phồng lên: “Đương nhiên là không, em đã hứa với anh không được lười biếng. ”
Trong lòng Cố Hà cười thầm mình lo lắng thái quá, thấy cậu nghiêm túc xem TV, không hỏi nữa, lấy ngọc trai trong túi ra, thật sự không tài nào đoán ra được Bailly kiếm được ở đâu.
Thẩm Tịch xem TV, dần dần có chút buồn ngủ, cậu từ nhỏ đến giờ chưa bao giờ làm nhiều chuyện như vậy, quét ba cái bể bơi nên ngón tay đau nhức, Cố Hà liếc nhìn Thẩm Tịch nhắm nửa đôi mắt. Thẩm Tịch lại mở mắt ra, mơ màng nhìn thấy ngọc trai trong tay Cố Hà, thấp giọng nói: “Ngọc trai, ngọc trai nhỏ của em…”
Cố Hà để cậu dựa vào vai, nhìn khuôn mặt trắng nõn thanh thuần bèn vươn tay chạm nhẹ vào mặt cậu lần nữa, Thẩm Tịch lại từ từ mở mắt ra, đôi mắt ngây thơ nhìn nhìn, bắt lấy tay anh và nói, “Anh đặt viên ngọc trai nhỏ của em vào đây…”, cậu chỉ túi áo trên người mình, rõ ràng là rất buồn ngủ, nhưng chỉ khi nhìn thấy Cố Hà nhét viên ngọc nhỏ vào trong túi, cậu mới chịu nhắm mắt lại.
Cố Hà không nhịn được mà bật cười, Tiểu Thổ Bao vẫn là một bé con tham tiền.
Thẩm Tịch ngủ say trong vòng tay anh, trong túi có bốn viên ngọc trai nhỏ, thoạt nhìn vừa ngoan ngoãn vừa an tĩnh.
~ Hết chương 5~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...