Ngọc Trai Nhỏ

Cậu ngước mắt lên nhìn Cố Hà, đôi mắt đen láy phản chiếu gương mặt anh, cậu sợ Bailly ở phía sau, nhưng Cố Hà đã đưa tay ra với cậu, cậu muốn lại gần anh nên chỉ có thể chậm rì rì mà dịch về phía trước. Cách Cố Hà nửa mét, cậu dừng lại, nhìn anh lắc lắc đầu, ngọ nguậy ngón tay trắng nhỏ muốn anh nắm lấy.

Cố Hà nhìn những ngón tay trắng như ngọc của cậu, tránh đi, cậu bối rối khó hiểu nhìn Cố Hà, căng thẳng muốn tiến đến nhưng không dám. Bailly rất thông minh, dựa cằm vào vai Cố Hà, cả hai đều nhìn chằm chằm cậu, cậu không còn dám nhìn Cố Hà nữa, anh không khỏi muốn cười, vỗ vỗ mặt chó trên vai trái, nói: “Bailly, mày quá hung dữ.”

Chọc ghẹo đủ rồi Cố Hà mới tiến tới nắm tay cậu, lúc đầu cậu còn hơi sững sờ, sau đó cười nhẹ vẽ ra hình xoáy nhỏ nơi khóe miệng, bàn tay cậu hơi lạnh, Cố Hà nhíu mày, anh dẫn người vào phòng tắm, xả nước vào bồn, trong tiếng nước chảy, anh rời đi.

Khi buông tay ra, cậu vẫn còn hơi lúng túng, không biết Cố Hà đưa cậu vào đây làm gì, nhưng anh không nhìn cậu nữa và bước ra khỏi phòng tắm, tuy nhiên nước bắn tung tóe khiến cậu rất vui và bị thu hút ngay lập tức.

Cố Hà mở phim nhưng không xem, nằm trên ghế sô pha nghĩ ngợi lung tung, Bailly nhảy lên người anh thở phì phò, bị đuổi mới chạy ra ban công chơi. Không thể phủ nhận cậu ấy rất đẹp nhưng lai lịch không rõ. Có thể là một đứa trẻ bị lạc mất gia đình, hoặc từ nhỏ sinh hoạt khó khăn nên hơi ngốc nghếch. Nhưng dù là thế nào, gửi cậu đến đồn cảnh sát là lựa chọn tốt nhất. Cố Hà hạ quyết tâm và bắt đầu chú ý đến con chó của mình.

Kể từ khi cậu xuất hiện đến giờ, sự hứng thú của Bailly đối với cậu không hề giảm đi, lúc này, nó không bỏ cuộc mà chạy đến cửa phòng tắm, giương móng vuốt cào cào. Cố Hà tức giận đến mức bật cười, “Bailly, mày đừng doạ người ta nữa. ”


Bailly không nghe, sủa “gâu gâu ”, vội vàng lại tủi thân, Cố Hà đứng dậy ôm lấy nó, nghe thấy tiếng nước bắn ra, anh chợt cau mày, bồn tắm chắc đã đầy rồi, không, tại sao vòi nước còn chưa khoá lại, Cố Hà ôm con chó và vặn nắm cửa phòng tắm.

Vừa bước vào, hai chân đã ướt sũng, Cố Hà cau mày, phòng tắm đầy sương mù do nước nóng hắt lên, ấm nóng đến khó thở. Anh định thần lại và tập trung nhìn phía trước, hình như có ánh màu xanh sáng chói, sau đó anh nhắm mắt lại rồi mở ra, nước vẫn rầm rầm chảy, Cố Hà trầm mặc khoá vòi, có chút giận dữ, “Sao cậu không khoá vòi nước vào?”

Cậu ta rõ ràng lại hoảng sợ, nhìn thấy Bailly trong vòng tay Cố Hà, lập tức trốn trong góc bồn tắm, nhìn anh tắt công tắc, ánh mắt như phát hiện ra điều mới lạ, thậm chí còn đưa tay chạm vào vòi nước.

Cố Hà lại mắng lão Trần trong lòng, không chỉ tìm được đồ nhà quê mà còn không biết nói, đầu óc chậm lụt. Vẻ ngoài cẩn thận và mới lạ của cậu đã phần nào khiến Cố Hà bình tĩnh, đặt con chó xuống. Anh mở vòi, nhìn cậu, thấy cậu gật đầu thì khoá vòi lại, trong lòng cầu nguyện cậu ta có thể hiểu ý mình.

Trong giây lát bầu không khí như đông cứng lại, Cố Hà thở ra một hơi, định đi ra ngoài, lại có ngón tay giữ anh lại, đầu ngón tay cậu hồng hồng, học theo Cố Hà mở rồi khoá vòi nước sau đó rụt rè nhìn anh. Sắc mặt Cố Hà lúc này mới dịu đi, anh hừ mũi xem như đáp lại rồi ôm con chó ra khỏi phòng tắm.

Sau khi đi ra ngoài, Cố Hà cho rằng sự mềm lòng của mình là do nhiệt độ bên trong quá nóng đồng thời toàn thân cậu trai đỏ bừng, khiến anh cảm thấy đáng thương.

Sau nửa tiếng, cậu từ phòng tắm đi ra, mặc bộ quần áo không hợp lắm, Cố Hà thản nhiên liếc mắt, trông như một con khỉ đỏ đang ngồi trên ghế sô pha vậy, Cố Hà nhìn thoáng qua rồi thu lại ánh mắt. Anh tập trung xem phim, Bailly chơi một ngày đã chạy ra ban công nằm bò, mắt cậu vẫn dõi theo Bailly, thấy nó bỏ đi mới lặng lẽ đến gần Cố Hà, cậu vẫn muốn lại gần nhưng không dám vì có vẻ như anh không thích cậu.

Xem phim xong, bầu trời bên ngoài tấm kính đã rất tối, gió biển không ngừng thổi tung rèm cửa sổ trắng tinh. Bên tai truyền đến tiếng “sột soạt”, Cố Hà quay đầu lại, không biết cậu đã ngủ say từ lúc nào, cả người trắng nõn, mái tóc đen mềm mại sau gáy, Cố Hà lấy chăn cho cậu rồi đi lên tầng hai.

Sáng sớm hôm sau, Cố Hà liên lạc với tài xế – lão Lưu, lão Lưu làm việc rất hiệu quả, nửa tiếng sau đã đến biệt thự ven biển nơi Cố Hà đang nghỉ dưỡng. Lão Lưu là tài xế của nhà cũ, nhìn thấy người đứng cạnh anh thì hỏi, “Cậu chủ, đây là?”


“Không biết từ đâu đến, mang đến đồn cảnh sát đi.” Cậu nhìn thấy người xa lạ, theo bản năng nắm lấy tay Cố Hà, núp ở phía sau, ngước mắt rụt rè nhìn xem lão Lưu.

Khi lên xe, dù thế nào cậu cũng không chịu, Bailly vẫn ở bên cạnh Cố Hà, cậu bị doạ sợ nhưng vẫn cố chấp không buông tay, nước mắt lưng tròng, Cố Hà không hiểu tại sao cậu lại như thế, nói cho cùng thì anh cũng không phải là kẻ ác, vì vậy cũng theo cậu lên xe.

Trong đồn cảnh sát có rất nhiều người, Cố Hà dắt người xuống xe giao cho lão Lưu, chuẩn bị đi. Ánh mắt cậu trai vốn rất háo hức, chợt thấy nhiều người lạ, hoảng sợ nắm chặt tay Cố Hà. Cố Hà chỉ có thể nhẹ nhàng khuyên bảo, “Cậu cứ ở lại chỗ này, lát nữa có người đến nhận thì đi theo bọn họ.”

Cậu tỏ vẻ như hiểu như không, ngơ ngác gật đầu, nhìn Cố Hà buông tay, lên xe, mắt vẫn dõi theo gương mặt của anh.

Khi Cố Hà trở về là thời điểm nóng nhất trong ngày, gió biển cuốn lấy sức nóng phả vào mặt. Anh bước vào biệt thự, lấy một lon bia trong tủ lạnh, nhìn biển xanh nhạt nối với bầu trời đằng xa. Nhanh chóng uống hết một lon bia, Cố Hà định mở một lon mới nhưng không thấy Bailly nên bước ra ban công và gọi.

Cố Hà vừa ra đến ban công đã thấy Bailly trên bãi cát trắng, không biết đang cào bới cái gì, bên ngoài rất nóng, Cố Hà vội vàng ra kéo nó lại, đến gần thì mới thấy trong miệng nó đang cắn thứ gì đó, rất nhỏ, không thể nhìn rõ.

Cố Hà trở nên nghiêm túc, nói: “Bailly, nhổ ra!” Nhưng nó không chịu, quay đầu sang một bên, Cố Hà cao giọng: “Bailly!” Lúc này nó mới thành thật, rũ mắt và ngoan ngoãn mở miệng. Nước bọt của Bailly lẫn với thứ nó nhổ ra. Thứ ấy lấp lánh dưới ánh mặt trời, là hai viên ngọc trai nhỏ.


“Mày đào nó ở đâu vậy?” Cố Hà nhìn chằm chằm vào viên ngọc trai trong lòng bàn tay và hỏi nó.

Nó cọ cọ vào bàn tay của anh rồi chạy đến bãi cát bên bậc thềm, hai chân trước cào cào, nơi đó có một cái hố cát nhỏ.

Cố Hà cau mày, nhớ tới đêm qua Tiểu Thổ Bao ngã ở đó, Bailly biết mình chọc anh tức giận, liền chạy đến bên chân Cố Hà, lấy lòng liếm liếm, Cố Hà hừ mũi đi vào biệt thự.

Hai viên ngọc trai nằm trong lòng bàn tay. Cố Hà nhìn nhìn, nghĩ đến đồ nhà quê mà anh vừa mang đến đồn cảnh sát sáng nay. Tiểu Thổ Bao rất trắng, giống như viên ngọc trai nhỏ này. Không biết lão Lưu đã giải quyết ổn thỏa cho cậu ta chưa.

~Hết chương 2~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui