Nhấc thân mình trên nạng gỗ tôi khó khăn bước vào nhà Thuỷ, cô nhìn tôi cười tủm tỉm, ngớ ra một chút, bộ tôi dính thứ gì trên mặt sao?.
Điện thoại rung nhẹ tôi không cần xem cũng đủ biết là Vân, cô ấy còn gọi tôi làm gì, một tuần qua vắng mặt nhiêu đó chưa đủ để biết tôi ghét cô đến cỡ nào sao? Lắc đầu, tắt nhanh điện thoại, tôi tắt nguồn luôn một thể. Bước vào nhà Thuỷ, tôi cảm thấy chột dạ, đường đường là con trai lại đi ở nhờ nhà con gái, lỡ người quen biết chuyện thì còn mặt mũi đâu nữa chứ.
"Được rồi, anh không cần giải thích nữa, tôi hiểu mà".
Giọng nói vang từ phòng bếp ra làm tôi chợt khựng lại, tim chùng xuống, cả người chống chọi lại sự choáng váng, tôi mở to mắt kinh ngạc. Là em!
Không biết vì sao tim tôi lại nhói lên như thế, đã năm năm rồi không gặp em cớ sao khi gặp lại tâm hồn tôi vẫn đau đớn như lúc ấy nhỉ? Cười nhạt với chính mình, tôi định quay lưng đi nhưng Thủy nắm áo lôi tôi vào nhà, công nhận lực cô nhóc mạnh thật, tôi đành từ tốn chống gậy đi vào vậy. Đoán trước thế nào cũng bốn mắt nhìn nhau nên tôi đã cố chỉnh thái độ hòa nhã nhất khi đối mặt với em, nhưng tôi đã lầm, bước vào là cảnh tượng không mấy tốt đẹp.
Đồ đạc văng tứ tung, chậu hoa bể nát nằm phục dưới ghế dài, chén dĩa bay vèo vèo và hung thủ không ai khác ngoài em, người chịu đựng là một cậu nhóc khá quen. À Tuấn ngày nào đây mà.
Khuôn mặt em chan hòa cùng nước mặt, em bặm môi đến ứa máu, tôi muốn chạy tới che chở, dỗ dành em đừng khóc nữa nhưng tôi không dám bước tới, đồ đạc toàn bằng sứ mà chúng nó đang trong tư thế chiến đấu, tôi chui vào chẳng khác nào nộp mạng.
"Nhi em bình tĩnh đã, nghe anh nói đi, mọi chuyện chỉ là hiểu lầm thôi".
Cậu Tuấn ấy cũng có khá khẩm gì đâu, núp người sau ghế sopha để tránh đi những vật thể lạ bay tới, tôi nhìn mà lòng hả dạ gì đâu á, đáng đời, từ đầu đã biết cậu chẳng tốt đẹp gì rồi. Nhưng tới năm năm em mới nhận ra thì có trễ quá không đây.
"Chị à, ngừng chiến đi hôm nay em mang người bệnh về này".
Thủy vừa dứt câu thì tiếng xoảng vang lên, em nhìn tôi bằng đôi mắt ngạc nhiên hết sức, viền mắt em đã đỏ hoe vì khóc chưa nói đến trông em gầy gò hơn ngày trước rất nhiều, Tuấn cũng giương mắt nhìn tôi, không biết cậu ta biết tôi không mà khi thấy tôi Tuấn có vẻ bất mãn.
Nhi liếc xéo cậu ta, lập tức Tuấn biết thời mà bỏ chạy khỏi nhà, em đi đến cạnh tôi đưa tay trước mặt kiểu bắt tay lịch sự:
"Chào anh, lâu rồi không gặp nhỉ? Em không ngờ lại gặp anh trong tình huống này".
Tôi cũng đưa tay ra, nhìn em tôi cuối đầu cười nhẹ, vươn tay tôi lau đi giọt lệ trên mi mắt em, lắc đầu:
"Không sao, em lúc này sao rồi".
Em nhếch môi, hất nhẹ khuôn mặt sang một bên, ánh mắt đau khổ đảo quanh, chớp mắt lại làm khóe mi em rơi nhanh giọt lệ mặn chát:
"Anh đã thấy rồi đấy, không hề ổn chút nào, thôi em mệt rồi, Thủy đưa anh về phòng nhé? Em gặp lại anh sau".
Nói xong, em bước lên lầu mất hút sau cánh cửa màu hồng bên trái cầu thang, tôi được Thủy đưa đến phòng mình cạnh vách em, nghe nói phòng này mấy ngày trước là dùng để sách, tôi cũng mĩ mãn dù nó khá nhỏ nhưng ít ra tôi đã gặp em. Người luôn làm tim tôi bấn loạn.
Tôi đến đây được ba ngày, lúc nào cũng nằm lì trên giường không chịu xuống, thật ra là tôi lười phải vác cái chân nặng nhọc khắp nơi, tuy nhiên còn một lý do khác nữa, phòng em sát vách nên khi đêm xuống tôi lại nghe thấy tiếng khóc thút thít nhỏ, có lẽ em đang đau buồn vì cậu Tuấn ấy.
Buồn, rất buồn khi cô gái bé nhỏ mình luôn đặt trong lòng lại vì người khác mà rơi lệ thì thật đau mà. Còn Thủy? cô đang cắm đầu cắm cổ vào bài vở để chuẩn bị kỳ thi tốt nghiệp sắp tới, nhìn thấy cô như thế tôi lại nhớ đến lúc trước của mình, cả ngày bận túi bụi với đống bài vở, không ăn cơm cũng chẳng ngủ nghĩ được bao nhiêu, cũng phải thôi vì tương lai ngày mai mong muốn tươi đẹp thì phải chịu cực một lúc. Thấy cũng tội nghiệp, tôi cố gắng lết thân mình xuống bếp nấu tý cháo thịt cho Thủy ăn cũng làm luôn hai phần cho tôi và em.
Lạch cạch
Đã tối thế này vẫn còn người xuống phòng bếp sao? Lúc đầu tôi nghĩ là Thủy hoặc Nhi nhưng khi thấy cái bóng có vẻ cao và mạnh mẽ thì xác định đây là tên đàn ông, Tuấn chăng? Không, cậu ta đã chạy mất dép rồi thì còn đâu mà dám quay lại nữa. Thế người đó là ai?.
Tôi vươn tay lấy một cái chày đâm tiêu vung lên cao để chuẩn bị tư thế chiến đấu nếu như đó là ăn trộm, cánh cửa tủ lạnh đóng lại, đúng, đó là bóng lưng của con trai nha, tôi cố nhấc người thật khẽ đưa cây lên cao chuẩn bị đập cho hắn một trận thì...
Phụt
Một bãi sữa phun từ miệng tên đó lên mặt tôi, nhắm chặt hai mắt, nín thở, cau mầy, ôi trời số con rệp là tôi đây sao lúc nào cũng toàn việc chẳng lành thế này, người đối diện cầm khăn lau mặt cho tôi, ríu rít xin lỗi:
"Xin lỗi, xin lỗi tôi không biết là còn người thức".
"Cậu là ai?". - Tôi đặt cái chày đâm tiêu xuống bàn, giật cái khăn lau sạch khuôn mặt mình, gắt gỏng hỏi:
"À tôi là Hải (Thiên Bình) bạn trai của Thủy".
Tôi "ờ" một tiếng rồi quay mặt đi để lại cậu Hải gì đó đứng nơi bếp, cái vụ việc nấu cháo coi như bỏ qua đi, Thủy có bạn trai của cô lo rồi tôi nhất thiết gì phải nghĩ ngợi. Bước chân không theo ý nghĩ, tôi ngạc nhiên với chính mình tại sao lại dừng trước cửa phòng em, thôi thì đã đến đành gõ cửa vậy.
Cốc cốc
Cánh cửa choàng mở, em đưa đôi mắt sưng húp nhìn tôi, mi mắt nặng trĩu đến sụp mí, thấy em mà lòng tôi lại khó thở, cong nhẹ khóe môi ấm áp:
"Anh không ngủ được, mình nói chuyện tý nhé?".
Em gật đầu, quay mặt đi lên giường ngồi ôm cái gối trong lòng, tôi bước vào ngắm nhìn căn phòng sạch sẽ được bày vẽ một cách đáng yêu của em, nó đủ gam màu tươi tắn hình như chủ đạo là màu hồng trắng khá tươi, tôi cà nhấp bước đến giường, đặt mông ngồi cạnh em, ánh mắt sâu xa nhìn ra ngoài cửa sổ:
"Xin lỗi đã làm phiền em". - Tôi lí nhí nói:
"Không sao, em cũng không ngủ được". - Giọng em nghèn nghẹn nói:
"Vì Tuấn?". - Hỏi:
"Ừ, nhưng sẽ hết thôi". - Em cười mà tôi thấy thật buồn, nghẹo ngào trong tim tôi vươn tay vuốt nhẹ đôi má xanh xao của em.
"Cậu ta không xứng với em"
Ôm lấy em vào lòng, tôi thỏ thẻ, Nhi im lặng vùi mặt vào lòng ngực tôi khóc nấc, nước mặt lạnh ngắt của em như ngàn mũi dao xuyên thủng tim tôi, tại sao thế này? Khi Vân phản bội tôi chỉ tức giận chứ không đau lòng nhưng chỉ cần em khóc tâm tôi như ai đó xé nát. Có phải hay không em đã chiếm trái tim tôi và chưa hề bước ra khỏi đó, còn Vân chỉ là một người giữ cửa tâm hồn tôi?.
Mệt mỏi chúng tôi thiếp đi trên giường của em, ấm áp và yên bình biết bao, chỉ cần có em bên cạnh tôi thấy chính mình như được sống trở lại vậy.
Một tháng sau,
Cuối cùng tôi cũng có thể đi làm lại được rồi, vào công ty cả đám nhân viên bu lấy hỏi han còn bảo có cô gái xinh đẹp ngày nào cũng đến tìm. Tôi biết mà, Vân chứ ai nữa.
Không quan tâm, tôi ngồi lại vị trí trưởng phòng, gác tay lên trán suy ngẫm, một tháng qua tôi và em đối với nhau vô cùng ngọt ngào cứ như một cặp tình nhân ấy mặc dù cả hai chưa nói câu quen nhau. À cậu Tuấn có vài lần vác mặt tới, tôi thấy Nhi khá buồn nhưng lại nhất quyết đuổi đi, có lẽ em đã suy nghĩ kỹ rồi, một chàng trai bay bướm như thế không thích hợp để em yêu đâu.
Tôi khá hài lòng vì mình, ôi tôi trước giờ yêu ra yêu không hề phản bội ai cả, cũng đúng thôi người đầu tiên làm tôi rung động là em, còn người đầu tiên tôi quen lại sống như vợ chồng là Vân, chỉ mới có hai người phụ nữ trong quãng thời gian tuổi trẻ của tôi thôi.
Ơ mà, mấy cô trên tạp trí có tính luôn là mối tình không vì mấy ẻm ngon phết nhìn muốn chảy nước dãi thèm thuồng ấy. Nói đùa thế thôi trong lòng tôi bây giờ em là nhất rồi.
Mỉm cười với chính mình tôi quyết định đợi một lúc nào đó thích hợp để tỏ tình, vạch ra kế hoạch hoàn hảo chiếm trọn tim em, một mình ngồi cười trong văn phòng làm nhân viên bên ngoài nhìn tôi bằng con mắt:"Chắc nó đứt mất dây bình thường rồi"- nghiêm mặt, tôi tỏ vẻ ngầu làm những kẻ nhiều chuyện kia cuối đầu sợ sệt, nhếch mép tôi cười khinh bọn họ. Thứ ăn cơm nhà mà lo chuyện thiên hạ không hà.
Tan sở tôi lượn vài vòng kiếm hoa hồng mua cho em, sau khi đã có một bó 99 đóa tôi tủm tỉm cười vui vẻ, tối nay tỏ tình thôi. Cố lên.
Hết chương IV
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...