Ngốc, Tôi Sở Hữu Em

Hết năm này qua năm kia cuối cùng tôi cũng đỗ đại học, cầm chiếc bằng đại học quản trị kinh doanh trong tay chỉ trong chưa đến một tháng tôi đã có việc làm. Nói trắng ra tôi nhờ người quen mà vào đây làm được, chỉ trong tích tắc tôi được lên trưởng phòng kinh doanh, không biết nên vui hay nên buồn và người nâng đỡ tôi là ai nữa, ông chú tôi cũng chỉ là một công nhân bình thường thôi làm sao có thể cho tôi lên tận chức này cơ chứ? Tò mò, thắc mắc nhưng chẳng có câu trả lời nào cả.
Công ty KOK chuyên về thời trang, trang sức và cả mỹ phẩm, đúng là một công ty lớn nhất nhì thành phố A, tôi không ình thông minh hay giỏi giang gì nhưng những việc về giấy tờ này quả thật rất nhàn rỗi, có lẽ cấp trên cố tình thiên vị hay tôi làm quá nhanh chăng? Đúng năm giờ chiều, tan sở tôi chạy chiếc Ex đến công ty Thuận Phát rước gấu yêu, ngồi đợi đến tận hơn sáu giờ mà Vân vẫn chưa ra, tôi lấy điện thoại gọi cô.
"Em ra ngay".
Vân nói nhanh, cúp máy, tôi bực mình khiến đôi mày khẽ cau lại, tôi ghét nhất là phải chờ đợi, thời gian quý báu còn hơn tiền bạc đấy. Khoảng năm phút sau cô ấy đi ra khỏi công ty, ánh mắt nhìn tôi cười xòa, tôi cũng chẳng biết có nên mắng cô một trận không, nhưng thấy vẻ mặt mệt mỏi ấy tôi lại không nở. Đèo Vân trên xe chúng tôi im lặng một chút, ghé vào quán mua hai phần hủ tiếu mang về nhà riêng của cô ăn.
Nay tôi hai mươi ba và Vân cũng vậy chúng tôi đã bắt đầu sống thử từ ba năm trước, nhà Vân khá giả nhưng cô không muốn phụ thuộc vào cha mẹ mình, mua được căn nhà vào năm hai mươi cô bắt đầu vừa học vừa kiếm sống, tôi thích sự tự lập và cầu tiến của cô. Hạnh phúc của chúng tôi khá đơn giản nó trôi qua hằng ngày trong yên bình, không có cãi vả, không có ghen tuông, tôi yêu cô ấy cũng như cách cô ấy yêu tôi. Tin tưởng, đúng hơn chúng tôi tôn trọng lẫn nhau không ai có quyền xem vào không gian riêng tư của ai cả.
Có một thời Vân đi phục vụ quán bar tôi đã càu nhàu như một ông già, việc này không đúng chút nào, trong đó toàn thành phần hư người hư nết, cô cứ bươn trải như thế chẳng khác nào đang sỉ nhục tôi, một thằng đàn ông vô dụng. Tôi bắt cô ở nhà, mình thì đi làm phục vụ cho vài quán ăn nhẹ, dáng vẻ không tệ tôi nhanh chóng trở thành tâm điểm cho các cô gái đến ăn và thưởng thức. Vân có ghen kéo tôi về không cho làm, nhớ hay lúc đó hai đứa không đủ tiền ăn nên phải cần kiện đến mức tiếu hài.
Về sau chúng tôi khá thoải mái hơn, ai làm việc người nấy miễn sao đừng khiến người ta chú ý quá được rồi.
Bây giờ chúng tôi đã ăn xong, tắm sạch sẽ và nằm ịch lên giường ngủ thôi, Vân vừa thả mình lên giường thì đôi mắt bắt đầu lim dim buồn ngủ, một thằng đàn ông như tôi tất nhiên sẽ có máu dâm rồi, cô ấy mệt thì mệt tôi cần thõa mãn nhu cầu cho chính mình. Dù biết cô đuối nhưng khi tôi khiêu gợi Vân vẫn có phản ứng, giải quyết nhanh cơn đói của mình, tôi ôm cô vào lòng vùi mặt vào mớ tóc thơm mùi Dove cùng những giọt mồ hôi do hoạt động lúc nãy. Yên bình chìm sâu vào giấc ngủ.

Một tháng sau,
Tôi quên hồ sơ quan trọng nên vội vã chạy về và cũng nhờ thế tôi đã có một bất ngờ hài hước. Nhà hình như có thêm vị khách mà ông ta đang nằm trên giường của tôi và Vân, cô ấy đâu? À Vân đang ỏng ẻo trên người ông ta, tôi nhìn vào tim đau nhói nhưng lạ thay tôi không khóc, vẽ nhẹ đường cong nơi khóe môi tôi đưa tay gõ vào cánh cửa phòng ba tiếng.
Cốc cốc cốc
Vân giựt bắn người lấy mềm quấn nhanh thân mình, tôi nhếch nhẹ khóe môi, ánh mắt lúc đó có thể hình dung bằng hai chữ "khinh bỉ" bước vào tôi lấy tập hồ sơ trên bàn, lẳng lặng quay mặt đi ra ngoài. Cô gọi tôi nhưng tôi chẳng quan tâm, thứ dơ bẩn như thế tôi cần thiết phải nhìn tới à, vẫy tay nhưng không quay đầu lại.
Chẳng lẽ phải đến công ty nhưng tôi lại chạy đi đâu đó mà tới chính bản thân còn không biết. Đôi mắt tôi nóng rát, cơ tay tôi thật sự rất ngứa ngáy tôi muốn đấm vào một thứ gì đó để hả được cơn lửa trong lòng, hình ảnh đôi cẩu nam nữ hiện ra trong đầu làm tôi muốn bay tới mà giết chết cả hai. Năm năm qua tôi đã yêu một người đàn bà lẳng lơ sao? Thế mà tôi đã từng tôn vinh cô ấy như một vị nữ thần, xinh đẹp, thanh khiết, tài giỏi và thêm tài đóng kịch rất giỏi đấy.
Mãi mê lo suy nghĩ về chuyện đó, khi tiếng còi inh ỏi vang lên cũng là lúc tôi hoảng hốt mất tay lái:
RẦM
Cả mình tôi bị hất tung lên cao rồi rơi xuống một cách nhẹ nhàng, mọi thứ xung quanh dường như bị chậm lại, không thấy đau cũng chẳng nghe thấy gì, đôi mắt mỏi mệt tôi chạm đất vùi sâu vào bóng đêm.
Bíp Bíp
Tỉnh dậy, tôi thấy mình nằm trong phòng bệnh, vì cái mùi thuốc sát trùng xộc lên mũi thật khó chịu, ôi cả thân đau nhức tôi rướn cổ dậy mới hay cả người đã bị bó như cái giò cháo quẩy, không thể nhúc nhích làm tôi gắt gỏng:
"Bà cha nó, nóng nực quá!"
"Sao...sao...c..ơ...".
Chà bây giờ mới để ý bên cạnh là một cô gái nha, lúc tôi lớn tiếng làm cô ấy giựt mình tỉnh giấc, tay dụi mắt miệng lắp bắp hỏi. Đối diện với đôi mắt to tròn đáng yêu ấy trái tim tôi bỗng chùng xuống. Cô gái này giống em quá!
Nhưng không phải là em, tôi biết chắc điều đó, em bây giờ đang vui vẻ bên cậu Tuấn ấy hay hạnh phúc bên người mới, sao mà tôi hay được.

"Cô là ai?" - Tôi ngây ngốc hỏi:
"Tôi là Thủy (Bảo Bình) 18 tuổi cũng chính là người đã tông anh, thật sự xin lỗi".
Thủy cuối đầu, vẻ mặt hối lỗi làm lòng tôi bâng quơ, tôi cười nhẹ:
"Là tôi sai, không tập trung lái xe nên đã...".
Cái này là lỗi của tôi mới đúng, nhìn sơ qua cũng biết cô không ổn rồi, nhìn tới nhìn lui trên người cô toàn vết trầy xước, trán còn quấn dải băng trắng nữa, một cô gái xa lạ đáng yêu, đã không trách tôi còn xin lỗi nữa chứ.
"Anh đừng nói vậy, tại tôi mới tập chạy xe nên mới thế, mà người nhà anh là ai để tôi gọi".
Câu hỏi của Thủy làm tôi đơ người, ánh mắt trở nên cay nghiệt, lần nữa những hình ảnh dơ bẩn ấy lại xuất hiện, tôi nghiến chặt quai hàm:
"Tôi không có người nhà, mà tôi là Ben 23 tuổi, cả người tôi thế này không biết có sao không?"
Thủy cũng đứng hình một chút, cô bỗng ngây thơ nói với tôi, chính câu nói ấy đã làm tôi dở khóc dở cười:
"Anh chỉ bị gãy chân thôi, tôi sợ anh bị thương nhiều chỗ nên nhờ bác sĩ băng hết từ trên xuống cho định hình. Mà anh không có người thân á? Nhà ở đâu tôi đưa về".

Trời ạ, ngốc gì mà ngốc quá vậy, gãy có cái chân mà quấn tôi như đòn bánh tét, khó thở, chặt trội, nóng nực. Cái này không chết vì gãy chân mà chết vì bốc cháy nè.
"Tôi cũng không có nhà, cô không phiền có thể cho tôi ở ké hay khách sạn cũng được, bình phục tôi sẽ trả lại tiền cho cô".
Cô có vẻ nghĩ ngợi một chút, gật đầu, cô cười tít mắt:
"Nhà tôi đi, ở nhà còn bà chị nữa, có gì chúng tôi sẽ chăm sóc anh chứ khách sạn sợ rằng anh không tiện ý".
Tôi cảm động muốn khóc, hai người con gái cùng tôi ở chung nhà nha, cái này cũng kì nhưng thôi kệ. Đây đúng là một cô gái tốt, tuy tôi là người lạ mà chẳng sợ bị lừa gạt, cưỡng bức thậm chí giết người.
Mà cũng suy đi nghĩ lại, tôi đang tàn tật thì làm được cái gì đây?.
Hết chương III


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui