Ngốc, Tôi Sở Hữu Em

Trao cho Nhi ánh mắt to hết cỡ, đến nỗi tôi đã ngỡ con mắt này chắc rớt xuống đất mất thôi, em hôn lên má tôi giữa chốn đông người như thế đó sao? Ôi trời ạ, em là con gì chứ không phải nhà họ cua rồi.
Đáp lại cái nhìn hết sức kinh ngạc của tôi là nụ cười ngây thơ "vô" số tội, em cứ tủm tỉm cười rồi quay mặt lên hướng màn hình xem tiếp, trái tim tôi cứ theo những nhịp trống tùng tùng, để tay lên ngực trái mình, chà tôi cảm nhận được luôn này, đập gì mà mạnh thế nhỉ?.
Cả bộ phim tôi chỉ coi được cái cảnh con nhỏ đó bị cắt cổ còn bao nhiêu điều chỉ có nụ hôn của em thôi, tôi đã thả hồn bay xung quanh em cụp hai lỗ tai thè lưỡi như một chú cún muốn chủ chơi đùa cưng nựng vậy.
Kết thúc bộ phim, tôi cứ ngượng ngượng không dám nhìn thẳng Nhi, em thì như chẳng có chuyện gì xảy ra, miệng cứ thao thao bất tuyệt về ngày mai sẽ làm gì, tối nay về nhà thì ra sao, ôi tôi nể phục cái sự hồn nhiên của em ghê a. Đưa em đến công viên gần nhà, mua một hộp cá viên chúng tôi bắt đầu hàn huyên.
"Ben, khi học xong anh có định làm gì không?.
Miệng nhai nhóp nhép chưa chịu nuốt mà cũng nói được, nói thật thì tôi mua họp cá viên ăn chưa được hai miếng còn nhiêu em đã quất sạch sẽ, ngậm cây tâm xuyên trong miệng, tôi trầm tư một chút:
"Kinh doanh"
"Tại sao?".
"Thích".
"Tại sao lại thích?".

"Nó hợp với anh".
"Tại sao nó hợp với anh?".
"..."
Tôi trả lời thì Nhi cứ hỏi tới, hỏi mãi khiến tôi vừa bực vừa mắc cười, cô nhóc này đang muốn chọc điên tôi đấy hả? Cong ngón tay tôi búng ngay lên trán em một cái nhẹ, em ôm trán quằn quại đau đớn như bị tôi cầm cây đập vậy. Thấy em dữ dội quá tôi cũng mắc trước làm theo, cau mầy ôm bụng bảo bị ngộ độc. Em cười ngặt nghẽo, đánh nhẹ vai tôi bảo rằng:
"Anh làm quá".
Tôi cũng đánh nhẹ vai em, giả giọng:
"Em làm quá".
Thế là ngày hôm ấy tôi cười không ngớt, đó cũng là thời gian dài nhất mà tôi mỉm cười lẫn nói nhiều như vậy.
Reng Reng
Tiếng điện thoại vang cao, em móc chiếc điện thoại 1202 đáng yêu màu hồng ra xem, ồ theo như trình độ địa màn hình của tôi thì rõ ràng đó là tên con trai.
"Alo. Ờ biết rồi. Mai gặp".
Nhi cụp máy vẻ mặt đợm buồn, tôi muốn hỏi nhưng thôi, bảo rằng về thôi tối rồi, từ chỗ ngồi đi đến bãi giữ xe cũng xa, lúc mới đi thì em nắm tay tôi còn bây giờ thì ngược lại, tay em bé nhỏ lại mềm mại nữa. Lạnh!.
Tôi đút tay em vào túi áo khoác của tôi, em cuối đầu ngượng nghịu, tôi cười trong lòng. Hồi nãy ai hôn tôi mặt không biến sắc, bây giờ mới nắm có tý mà đã ngại ngùng rồi, huýt gió cố gắng xua đi cảm giác im ắng này, em cũng bắt đầu nói nhưng không được hoạt bát như lúc đầu nữa.
Đưa em trở về nhà, em nắm chặt góc áo tôi, giọng ngọt ngào nhưng lại giống những vết dao cứa vào trái tim tôi:
"Em xin lỗi vì phá hỏng không khí vui vẻ, lúc nãy là người yêu cũ của em, thật ra đã chia tay lâu rồi, nhưng mà...".
"Được rồi, em vào nhà đi, mai gặp".

Tôi đuổi khéo em vì chẳng muốn nghe khúc sau đâu, quay xe vội vã chạy đi, đôi mắt tôi bị che mờ bởi bóng đêm này, nó sâu thẫm và thật ảm đạm, sao lúc nãy có em thì khác nhỉ?.
Từ ngày đó chúng tôi không còn nói chuyện với nhau nữa. Em có vẻ đã quen lại cậu người cũ rồi, ừ, thì ra thời gian qua tôi là kẻ thay thế sao? Nhưng chúng tôi đã quen đâu mà thay thế, chỉ là tình bạn không thân thiết cũng chẳng tầm thường, lúc nào không hay em đã chiếm trọn trái tim tôi.
Đến một ngày nọ, tôi bắt gặp em trên phố, em vờ như không quen tôi nắm tay người ấy lướt qua, cái cảm giác khi người mà mình yêu thích nhẹ nhàng thoáng qua, biết được không nó đau đớn và muốn gục ngã đến cỡ nào. Tôi cười mình đã suy nghĩ quá nhiều đặt hy vọng làm chi để rồi phải đau tâm.
Cậu ta tên gì nhỉ? Đúng rồi là Song Ngư (Tuấn) cùng lớp với em đây mà, cậu ta cũng có vẻ điển trai đấy nhỉ, nếu nói ra cậu còn đẹp hơn tôi rất nhiều. Chà Tuấn hay cười phết, tôi thật muốn giống cái vẻ điềm nhiên như thế nhưng chẳng được. Tôi cười không nỗi.
Một thời gian không mấy dài đâu nhỉ? Ngày tôi tốt nghiệp lớp mười hai, thi vào trường Đại học Quản trị kinh danh, tôi cũng dường như đã quên mất em là ai, tên gì. Tôi lại là tôi một kẻ buồn tẻ suốt ngày chỉ nhốt mình trong nhà để hưởng thụ không gian im lặng nhất, có lẽ cái bóng cô độc đã ăn sâu nuốt trọn lấy tất cả thời gian của tôi.
Có lẽ ông trời thấy tôi sống mãi trong chữ "ế" cũng đáng thương nên một lần nữa ban cho tôi cô gái khác, tuy không nói nhiều và đáng yêu như em nhưng từ cô ấy tôi thấy mình rất bình yên.
Cô, (Vân) Bạch Dương, điềm tĩnh, dịu dàng thích đọc sách và luôn ình một không gian êm ả như tôi. Vân xinh đẹp như hoa tường vi khoe sắc giữa trời xanh, nhìn cô cứ ngỡ rằng hiền lành nhưng lại toàn gai đấy nhé, chỉ cần không cẩn thận cũng có thể làm ta chảy máu.
"Em thích điều gì ở anh?"
Tôi gối đầu trên đùi cô, lấy cuốn sách cô đang coi ra, giọng nhỏ nhẹ hỏi. Vân cười với tôi:
"Vì anh đẹp trai, hiền lành lại có điều kiện học vấn tốt".
Khá buồn với câu trả lời không như mong đợi nhưng tôi vẫn "ờ" trả sách cho cô, mình thì lại cắm đầu vào máy game để giết boss.

Cô khác em, đúng thế khác một trời một vực đấy chứ.
Tôi nhớ ra rằng có một lúc em cứ nói mãi làm tôi bực mình, gắt gỏng hỏi em:
"Em thích gì ở tôi?".
"..."
Không gian im lặng quá, chẳng có câu trả lời nào cả, mở to mắt nhìn xoáy vào ánh nhìn đen huyền bí ẩn của em. Nhi đang ngớ ra hay đúng hơn là suy nghĩ, sau một hồi đứng hình em cũng nói kèm theo cái lắc đầu:
"Em không biết".
Vì chỉ đơn giản em thích tôi không bởi vì những điểm tốt hay vượt trội của tôi. Nhi ngốc, tôi dường như đang nhớ đến em.
Hết chương II.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui