Trong câu chuyện này không biết được người nào đúng kẻ nào sai bởi lẽ ra tất cả điều không đúng hoặc sai. Có thể bạn chẳng hề hiểu tôi đang nói cái quái gì đâu nhỉ? Đúng, chẳng hiểu gì cả và tôi cũng chẳng cần ai hiểu.
Tôi, một chàng trai Thiên Yết (Ben), tâm hồn tôi phẳng lặng không hề gợi cơn sóng nào cả, vì sao? Có lẽ tôi không quan tâm tới bất kì ai, bất kì điều gì.
Em, một nàng Cự Giải (Nhi) chẳng biết đúng loài không, như tôi biết thường họ nhà cua em rất nhút nhát hay sống trong vỏ bộc của mình, cớ sao khi gặp tôi em lại trở nên gan dạ như thế nhỉ?.
"Em thích anh, mình quen đi".
Có cô bé nào lại gan dạ như em chăng, chặn đầu một người không hề biết em là ai, lại bung ra một câu tỏ tình khiến tôi phì cười.
Tôi chẳng có gì gọi là nổi bật, hằng ngày đến trường rồi lại về nằm phơi thây ra ngủ, chán chê thì ngồi chơi game, nghe nhạc, mọi thứ cứ như thế lập lại mỗi ngày đến buồn tẻ, thậm chí tôi chẳng có người bạn nào, vì không ai dám đến gần tôi. Lạ nhỉ?.
Nhưng, kể từ cái ngày em tỏ tình, tôi cười nhạt lướt đi thì...
Đã bao giờ tôi mọc thêm chiếc đuôi dài, em cứ lẻo đẻo đi sau lưng tôi, lắm lúc lại nói đủ thứ, thao thao bất tuyệt mãi không chán, thời gian đầu tôi còn thấy phiền và đuổi em đi, dần dần thì có em bên cạnh nói nhảm đã trở thành một thói quen của tôi. Có lúc tôi cũng đáp lại em nhưng toàn bị cướp lời, mà em tên gì nhỉ? Ờ, một cái đuôi bám theo hằng ngày mà cả tên cũng chẳng biết.
"Em tên gì?".
Tôi đang đọc thì lim dim buồn ngủ vì cái giọng nói đáng yêu của em cứ như ru, sực nhớ ra chưa biết tên nhóc này nên đành bỏ sự buồn ngủ qua một bên để hỏi. Ánh mắt trừng to ngạc nhiên ngây ngốc của em làm tôi phì cười, khuôn mặt ấy không hề đẹp nhưng có cái gì đó nó cuốn hút tôi.
"Trời ạ, anh không biết tên em? Ờ mà em nói tên cho anh biết chưa nhỉ?.
Em cau mày, chu cái mỏ nhỏ lên tự nói chuyện một mình, ngước mắt nhìn sâu xa như cố nhớ điều gì đó, tôi nhìn em một cách chăm chú nhất, cơn gió nhẹ nhàng lướt ngang mái tóc ngắn của em làm cho những sợi tóc đen huyền xinh đẹp thướt tha trong gió. Hình ảnh ấy làm trái tim tôi ngừng đi một nhịp rồi lại tung tăng bay nhảy, tôi với tay nắm chặt nhịp tim nhưng nó không yên cứ vùng vẫy đòi thoát ra.
"Em tên Nhi, từ bây giờ anh hãy nhớ rõ đi nhé!".
Nháy mắt, em tinh ranh mỉm cười, nét hồn nhiên nơi em làm tôi thấy chói mắt, trái tim cũng hân hoan mà bật cười, đúng, em rất dễ thương. Cô bé đáng yêu, em đã làm gì trái tim tôi thế này.
Tôi có căn bệnh mau quên, không bao giờ nhớ tên, khuôn mặt của những người bạn trong lớp hay kẻ bắt gặp ngoài phố, nhưng em thì khác, khuôn mặt, giọng nói, kể cả cái tên ấy tôi điều nhớ cả. Nhi!.
Mùa xuân năm lớp mười, em không còn chạy theo tôi nữa cũng chẳng thèm bám đuôi, thấy thiếu thiếu nhưng tôi cũng không quan tâm mấy, tôi đã quen với điều này rồi, người đến người đi lúc nào chả vậy, cười nhạt với chính mình. Tôi đã nghĩ em khác họ, nực cười.
Cô bé ngốc ấy lại tòn ten bên chàng trai cùng lớp, cả hai đứa học lớp chín, tầng dưới, ngày nào cũng lượn tới lượn lui làm tôi ngứa mắt, nhếch nửa môi, tôi cười khinh em. Tầm thường.
Việc có em bên cạnh như một thói quen ăn sâu trong tôi, dù đã thấy em không còn dễ thương nữa nhưng đôi lúc thoáng giật mình vì xung quanh quá yên lặng, chà chà Nhi, em định ám tôi mãi sao?.
Nằm ngủ cũng chẳng yên, mấy cuộc gọi của vài cô gái nào đó trong trường cứ làm phiền mãi, không biết đứa nào đã cho số tôi vậy nhỉ? Ôi trời, cứ xin làm quen, mà cái giọng làm quen ấy đỏng đảnh phát tởm, tôi cúp máy. Bực mình, tôi bật luôn chế độ rung, chưa kịp đặt xuống thì có một số lạ gọi, tôi bắt máy định chửi ột tăng, bộ rảnh lắm hả, cứ gọi mãi. Nhưng chưa kịp thoát ra thì đã nuốt vào.
"Alo, số của anh Ben phải không ạ?".
Cái giọng này hơi bị quen à nha, ơ... tôi nhớ rồi là cô bé Nhi đây mà, ồ lục thùng rác nơi đâu mà có số tôi thế ta?. Tâm tư bỗng trở nên vui vẻ lạ thường nhưng vẫn giữ cái giọng cọc cằn ấy.
"Ừ, ai?".
"Em, Nhi nè".
"Chuyện gì?".
"Dạ, không có gì ạ, chỉ muốn rủ anh tối mai đi xem phim nha?".
"Không rảnh đi chơi rồi".
"Ơ, em nhớ anh Hào nói anh chỉ ở nhà chứ không có đi đâu mà ta?".
Câu nói của em là tôi thấy ngượng, nhục chưa, cứng họng chưa? Tôi không biết biện minh ra sao luôn, ờ... muốn đi lắm đó nhưng nếu đồng ý liền thì còn đâu cái phẩm giá của mình nữa. Tôi gắt gỏng đáp:
"Nó đâu phải ghệ tôi, biết tôi đi đâu à?".
Em im lặng một chốc, giọng cười khúc khích đầu dây lại vang lên:
"Ấy da, em xin lỗi nha, nhưng anh ơi đi đi em khó khăn lắm mới mua được vé phim này đấy".
Tôi trầm tư, suy nghĩ, đắn đo, cân nhắc cẩn thận xem có nên nhận lời không. Một lúc đấu tranh tư tưởng cuối cùng cũng có đáp án.
"Thôi được, mấy giờ? Ở đâu?".
Hình như theo tôi nhớ em bảo ở phố A, tầm 19 giờ 20 phút, coi gì mà tối vậy, trong đầu tôi hiện ra hình ảnh bạo gan của em. Ơ, có khi nào em ấy ăn tươi tôi không nhỉ? Chỉ là suy nghĩ cho vui thôi, tôi lắc đầu phì cười, tôi không ăn em mà em ăn được tôi à?. Phi lý.
Chọn bộ đồ đơn giản thường mặc trong cái tủ quần áo trống trơn, ôi mẹ ơi, quần áo con mẹ lại tha đi đâu rồi? Tôi đưa tay xoa xoa thái dương, thôi thì đành mặc chiếc quần jean đen đơn giản cùng cái áo sơ mi ngắn tay màu đen, tháo hai nút phần ngực át một chút, nhìn mình trong gương cũng bảnh lắm chứ bộ, cơ bụng sáu múi, đôi chân thẳng tắp trong chiếc quần ôm cứng, cái đầu tóc thì... Chết tiệt thật, lúc này quên mất cái bờm ngựa của mình đã quá dài rồi, lấy miếng gel vuốt cho tóc dựng dựng một tý, bặm đôi môi rồi lại thả ra, ấy da đôi môi tôi đỏ cứ như son, giống bê đê chết đi được.
Lấy chìa khóa xe và một lần nữa tôi quỵ xuống sàn mà kêu mẹ, bà đã đem chiếc Exciter của tôi đi đâu rồi, có xe mà không đi sao cứ thích lấy của tôi vậy nhỉ? Cơ mà tôi có thường đi đâu, chán thật, đành lôi chiếc xe đạp điện tòn ten của nhỏ em họ ra xài đỡ vậy. Ôi trời ạ, xuống đây mà giết tôi đi, chiếc xe màu hồng thật mất hình tượng quá đi mà.
Mang thêm đôi giày cổ cao ,tôi trong cao thêm mấy xentimét, chỉnh chu lại lần nữa tôi lấy chiếc xe cực kì " nam tính " đi rước em.
Dừng trước cửa nhà Nhi, cô bé ngốc chạy ra vẻ mặt hớm hỉnh vui vẻ nhìn tôi, em thả mái tóc ngắn lém lỉnh đung đưa trong gió, chiếc đầm màu hồng nhạt cổ sen đơn giản cùng đôi giày ủng đen, ồ... cũng không tệ.
"Trời ạ, anh đẹp trai quá!".
Tôi nở cả lỗ mũi nhưng vẫn giả vờ ngầu ngầu, bảo em lên xe lẹ còn năm phút nữa tới giờ chiếu phim rồi. May mà em chẳng hỏi chiếc xe của tôi đang chạy được lấy từ ngõ ngách nào, nếu không tôi đập đầu vô gối mà tự tử mất. Cả đoạn đường em vẫn như cũ, nói không dứt, tôi nghĩ mãi không biết đầu em chứa cái gì trong đó, lúc nào cũng có chủ đề để nói thể nhỉ?.
Gửi xe, tôi giành trả tiền bắp rang cùng nước, cả hai đứa vào ngồi ở hàng H cách cũng không mấy xa màn hình lắm, ở khoảng cách này đủ để xem rõ rồi. Tôi khen em biết lựa chỗ, em cười toe toét còn bảo:
"Em mà".
Bộ phim em chọn là thể loại kinh dị nha, nó cũng chẳng ghê gì cả mọi thứ còn lỗi quá nhiều, lúc tên giết người cầm dao cứa cổ cô gái chết, cô ta đã chết mà ngực vẫn còn phập phồng, tài làm phim kẻ nào lại "hay" thế?.
Lúc đầu em còn ngồi xa tôi, một lúc sau khi tôi nhìn qua cái gác tay, nó từ khi nào đã bị em gỡ lên cao, khiến khoảng cách của chúng tôi gần trong gan tấc và chẳng hề có chướng ngại vật nào cả. Hơi bất ngờ vì điều đó nhưng tôi vẫn cố tỏ ra không biết gì, quay mặt xem tiếp, một chút nữa, chút nữa, em đặt hai chân lên đùi tôi. Đưa mắt ngạc nhiên nhìn em:
"Em lạnh".
Chỉ nhiêu đó thôi, em cười nhẹ, quay đầu xem phim tiếp, tôi thì sao? Đầu không thể nào tập trung vào phim được nữa, cặp giò trắng muốt, ngắn ngủn này làm cho tôi rạo rực, nếu bây giờ mà em nhìn thấy vẻ mặt tôi thì chắc sẽ vật vã mà cười quá. Luồng điện nóng rực đang chạy loạn khắp người tôi rồi đây này.
Cố gắng tập chung, đặt má lên những ngón tay, tôi chống tay mình xuống thành ghế, nghiêng đầu cố xem nốt bộ phim.
*CHỤT*
Tôi mở mắt kinh ngạc, tim dường như bị ngừng đập mất rồi, tôi có chết không đây?.
Hết chương I.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...