Đợi cho bọn thái giám xoa thuốc cho Tâm Nguyệt xong, thái tử lại âm yếm ôm chặt Tâm Nguyệt an ủi trong chốc lát mới lưu luyến rời đi.
Tâm Nguyệt nằm trên giường nhẹ nhàng thổn thức, chỉ chốc lát sau mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ. Cũng không biết trải qua bao lâu, Tâm Nguyệt lại bị người khác thô bạo lay tỉnh, rồi nghe một tên thái giám lớn tiếng quát mắng: “Dậy mau! Bệ hạ muốn triệu kiến ngươi!” Tâm Nguyệt vừa nghe tới lại phải đi gặp Huyền Vũ đế, sợ tới mức cả người bũn rũn, ngồi tê liệt trên giường không thể động đậy nhúc nhích. Gã thái giám kia cũng chả thèm để ý đến hắn, nhanh gọi một tên thái giám khác hai người cùng hợp lực dìu hắn đến Minh Dương cung.
Đến lúc tiệc tan, đã là giữa lúc tàn canh, sau khi Huyền Vũ đế trở lại tẩm cung uể oải nằm nửa người thoải mái trên chiếc long sàng rộng lớn, đâu đó cảm thấy có điều gì còn chưa hài lòng. Tối nay hắn uống rất nhiều rượu, mơ hồ trong cơn say không khỏi nhớ tới đã khá lâu rồi không tận tình chơi đùa với Tâm Nguyệt, đêm nay hẳn là phải hảo hảo yêu thương món đồ chơi bé bỏng đó mới được!
Chỉ chốc lát sau, bọn thái giám đã lôi Tâm Nguyệt đi đến dừng trước mặt Huyền Vũ đế, dưới đầu gối Tâm Nguyệt vẫn đau đớn không thôi, không thể quỳ trên mặt đất được, chỉ cố chống hai tay bán nằm trên đất, mở lớn đôi mắt tối đen khiếp đảm nhìn Huyền Vũ đế, sắc mặt tái nhợt so với người chết còn khó coi hơn.
Huyền Vũ đế nhìn thấy trên chiếc áo trắng tinh loang nhiễm máu tươi, thân mình kiều mị nhỏ nhắn, phảng phất chỉ còn lại trơ xương, càng nhìn càng động tâm. Miên man từng ý niệm tàn nhẫn trong đầu đồng loạt hiện lên….
Bọn thái giám nghe theo sự Huyền Vũ đế sai khiến rất nhanh lột trần quần áo Tâm Nguyệt xuống, sau đó đưa hắn đến ngồi trên khung ghế không có tay vịn nhanh chóng cột Tâm Nguyệt vào khung trên, đôi chân trần mềm mại thon dài của Tâm Nguyệt bị bắt gấp khúc chiết đứng, hướng hai bên dạng ra thật lớn, hai gã thái giám mỗi người một bên đưa tay cố sức ôm chặt hai chân hắn, khiến hắn không tài nào động đậy được, chỉ có thể hổ thẹn giương mở hai chân bày ra nơi tư mật hoàn toàn bại lộ trước mặt mọi người. Màn áp lực ghì chặt này, tác động trực tiếp đến miệng vết thương ở đầu gối cùng cẳng chân Tâm Nguyệt, hắn đau đớn liên thanh kêu thảm, miệng vết thương rách toét một lần nữa trào ra máu tươi, nhuộm đỏ thẫm toàn bộ băng vải.
Huyền Vũ đế cười lạnh đi đến trước mặt hắn nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy hậu đình hắn cứng rắn bị nhét vào khối phân thân cẩm thạch cực lớn khiến bí động nho nhỏ kia hoàn toàn bị tắc nghẽn, bên cạnh đó còn tản ra không ít máu tụ vừa được qua xử lý. Huyền Vũ đế tàn nhẫn vươn tay đè lại vật đó, lập tức cảm nhận thân mình Tâm Nguyệt kịch liệt run rẩy. Huyền Vũ đế hài lòng mỉm cười với Tâm Nguyệt khẽ nói: “Tiểu tiện nhân, mấy ngày nay ngươi nhất định đã được thứ này hầu hạ thật sự thoải mái phải không?!”
Tâm Nguyệt không biết nói sao mới tránh họa, chỉ là không ngừng nhè nhẹ thổn thức. Huyền Vũ đế hừ lạnh một tiếng, bỗng nhiên vươn tay đem khối phân thân đó thô bạo rút ra! Lần này Tâm Nguyệt không kịp chuẩn bị, “A!” một tiếng hét to gào thảm, thân mình điên cuồng vặn vẹo cung ứng, hai gã thái giám bên cạnh nhanh chóng cố sức đè chặt hắn lại.
Huyền Vũ đế khinh mạn ném mạnh thứ đó qua một bên, chỉ thấy mật động dưới thân Tâm Nguyệt nhất thời vẫn chưa kịp khép lại, bí huyệt mở hé nhẹ nhàng rung động, từng đợt máu tươi theo tâm động chậm rãi chảy ra. Huyền Vũ đế rốt cuộc kiềm chế không được, lột xuống long bào, long căn dưới thân đã hoàn toàn bị khiêu khích vểnh ngược lên trời!
Huyền Vũ đế mệnh hai gã thái giám đương ghì chặt Tâm Nguyệt, ôm hai chân người kia rời khỏi chỗ tựa, sau đó hắn đi đến đối diện Tâm Nguyệt đang bị khóa ngồi trên ghế, đem long căn dọa người của bản thân nhắm ngay mật động giữa cặp mông Tâm Nguyệt cố sức đâm vào, hai tay chụp lấy sườn eo của Tâm Nguyệt trụ lại ấn xuống, long căn hoàn thành công cuộc thâm nhập vào bên trong mật động. “Ngô —- a —-” Tâm Nguyệt vô lực rên rỉ một tiếng, hai bên thái giám bắt đầu nới lỏng hai chân hắn, vì thế cả người hắn rất nhanh chóng mềm nhũn trượt xuống ngồi trên đùi Huyền Vũ đế.
Huyền Vũ đế sớm đã bị dục hỏa thiêu đốt, phần eo dùng sức nâng chân lên quá ngực, bắt đầu trong cơ thể Tâm Nguyệt tứ phía công kích. Tâm Nguyệt bị hắn hoàn toàn thao túng giống như đang trôi dạt trên một chiếc thuyền nhỏ phiêu diêu giữa đại dương mênh mông khôn cùng sóng lớn, đánh dập dìu lên xuống, lay động tán loạn, xóc nảy không ngừng. Ý thức cũng dần dần chìm vào trạng thái mê man….
Huyền Vũ đế chợt nhận ra khi phát tiết trên người Tâm Nguyệt thu về một loại tình cảm mãnh liệt hoan thú mà tất cả các phi tần trên dưới hậu cung không ai có thể cho hắn. Hắn càng ngày càng mê luyến vẻ tái nhợt hơi gầy yếu nhưng lại là một món đồi chơi có tư sắc vượt trội mê người. Tâm Nguyệt rốt cuộc cũng không quay về bên căn phòng bé nhỏ rách nát của hắn nữa, Huyền Vũ đế lưu giữ hắn tại Minh Dương cung, để tiện thể tùy ý tùy lúc lăng nhục hắn. Điều đó làm nổi lên trong hậu cung từng đợt sóng tranh cãi đàm tiếu, nhưng Huyền Vũ đế chuyên quyền bạo ngược, nên không ai dám cãi lại hoặc đưa ra bất cứ dị nghị nào trước mặt. Huyền Vũ đế cơ hồ hàng đêm đều triệu kiến Tâm Nguyệt thị tẩm, rất ít lâm hạnh các phi tử khác, lịch sử lặp lại, sự cô quạnh tràn lan khiến nữ nhân trên dưới hậu cung đều sinh lòng đố kỵ!
Thái tử Nhược Hiền ngàn lần vạn nghĩ cũng không ngờ tới sự tình lại trở nên tồi tệ như vậy, mắt thấy người mình yêu dấu rơi vào trầm luân tra tấn, mà bản thân lại bất lực vô mưu, chỉ có thể không ngừng lo lắng nóng lòng không yên. Hắn là một đứa xưa nay trầm tĩnh nhu thuận, làm sao có khả năng cùng người phụ hoàng mà mình tôn sùng kính yêu nhất, đối nghịch mạo phạm được!? Điều duy nhất hắn có thể làm cũng có thể chỉ là không đành lòng cúi mặt làm ngơ…..
Huyền Vũ đế cũng không hề ở trước mặt công chúng tra tấn Tâm Nguyệt nữa, mà đem loại lạc thú này lưu tại khuê giường giữ riêng cho bản thân. Cơ hồ mỗi ngày vào ban đêm Huyền Vũ đế đều triệu Tâm Nguyệt đến ở tẩm cung, trên long sàng dùng đủ loại cách thức ngoan độc không thể tưởng nổi, tàn nhẫn tư ý, đùa bỡn *** ngược. Tâm Nguyệt liên thanh gào khóc thảm thiết, tiếng bi thống thê lịch không lúc nào là không vang vọng quẩn quanh Minh Dương cung, thân thể vốn suy yếu không ra hình người như thế nào có thể chịu được loại đối đãi tàn khốc này của Huyền Vũ đế, mỗi lần sau lúc lâm hạnh Tâm Nguyệt đều buộc phải lâm vào trạng thái bất tỉnh hôn mê, bị hạ nhân nhạo báng tha xuống….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...