Ngọc Tiên Duyên


Lã Ấu Văn tuy có chút hoài nghi nhưng đã bị tu vi thâm sâu khó dò của Hoa Lân làm cho e sợ, liền lấy ba tấm thẻ ngọc màu xanh lam từ tay một đệ tử đứng sau, đưa tận tay từng người Hoa Lân, Diệp Thanh và Cảnh Vệ, nói: “Mời các vị vào!”
Hoa Lân vẫn lên mặt kẻ cả nói: “Xin tiểu ca hãy an bài cho ta một nơi yên tĩnh, đêm nào ta cũng phải luyện công.”
Lã Ấu Văn vẫn thập phần khách khí nói: “Ngài cứ lên tầng hai đăng ký là được, tại hạ chỉ phụ trách phát thẻ ngọc thôi.”
Hoa Lân đành chịu, dẫn Diệp Thanh và Cảnh Vệ tiến về phía cầu thang…
Lã Ấu Văn vẫn đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt nhìn theo ba người Hoa Lân chậm rãi lên lầu, khi bóng lưng họ đã khuất nơi ngã rẽ mới quay đầu nói với thiếu niên bên cạnh: “Ngươi hãy đi điều tra lai lịch của họ!”

Hoa Lân dùng tay ước lượng thẻ ngọc trong tay, đắc ý nói với Cảnh Vệ: “Thế nào? Ta đã bảo trên đời này không có nơi nào mà ta không vào được mà…Ngươi còn phải học hỏi thêm! Khi ta làm việc tuyệt đối không được mở miệng nói lung tung, rõ chưa?”
Cảnh Vệ ngượng toát mồ hôi, trên mặt lộ ra biểu tình không thể hiểu nổi. Đồng thời trong lòng gã sục sôi nhiệt huyết, đi cùng Hoa Lân thong thả bước lên tòa Dật Tiên lâu mà người người đều hướng tới, sống lưng gã bỗng thẳng tắp, dường như bản thân chỉ trong một đêm đã trở thành một cao thủ tuyệt thế. Có điều gã cũng cảm thấy hơi lo sợ bất an, bởi lẽ những lời Hoa Lân nói ở ngoài cửa khi nãy vốn chỉ toàn là bốc phét, sau này có thể ở lại Dật Tiêu lâu bao lâu vẫn là một câu đố!
Ba người cầm thẻ ngọc lên thẳng tầng hai, lập tức đã có hai thằng nhỏ đến vấn an, lo liệu thủ tục. Một đứa xin dẫn ba người tới sương phòng ở hậu viện, Hoa Lân nói: “Ngươi lui ra trước đi, ta phải lên tửu lâu dùng bữa đã.” Nói xong đi đầu ra ngoài hành lang.
Còn chưa lên đến tầng ba đã có người hô: “Chưởng môn Tiên Kiếm phái Hoa Lân quang lâm Dật Tiên lâu!”
Các hiệp khách ở tầng ba đều ngẩn người, thầm thắc mắc trên giang hồ lại xuất hiện một Tiên Kiếm phái từ khi nào vậy? Thật là kỳ quái!

Trong bàn tiệc có một trung niên nhân béo phì phụt ra một ngụm trà, lẩm bẩm nói: “Chẳng lẽ đúng là Hoa Lân? Sao hắn lại tới đây?”
Một nam tử cao gầy khác cười ha ha nói: “Thiên hạ làm gì có nơi nào mà hắn không tới được?...Ý? Tiên Kiếm phái? Cái tên rất kêu! Ta quyết định sẽ đổi làm môn hạ của hắn ngay lập tức.”
Trung niên nhân béo phì kia tức giận nói: “Tháng trước ngươi vừa mới đầu nhập Hoa Sơn phái xong, giờ đã muốn giở quẻ rồi à?...Cẩn thận không ta phế ngươi đấy.”
Nam tử cao gầy làm mặt khổ sở nói: “Ta không có ý đó! Ta…ý ta là…thôi, chẳng thèm giải thích với ngươi nữa!”
Thực khách ở tầng ba đều là những đại biểu kiệt xuất của các môn phái, thấy có người của Hoa Sơn phái biết chưởng môn Tiên Kiêm phái gì đó, cùng hiếu kỳ nhìn ra.
Lúc này, mọi người nghe thấy từ đầu tầng vọng đến những tiếng huýt sáo vui vẻ, tất cả đều quay đầu nhìn về hướng đó. Chỉ thấy ba người trẻ tuổi ung dung bước vào. Thiếu niên anh tuấn đi đầu ăn mặc kiểu thư sinh, tay xoay tít một chiếc quạt giấy, ngón tay linh hoạt phi thường, vờn chiếc quạt khiến người ta nhìn mà hoa mắt.
Sau lưng hắn là một thiếu nữ tuyệt sắc tức khắc đã thu hút ánh mắt của đại đa số các nam nhân, ngoài ra còn có một người nữa nhưng chẳng ai chú ý hình dáng ra sao, chỉ biết hình như là một nam nhân, hơn nữa còn là một hạ nhân thì phải.
Trung niên nhân béo phì cười ha ha nói: “Lân thiếu! Là ngươi thật sao?...Ngươi tự lập môn phái từ khi nào vậy?”
Hán tử gầy gò bên cạnh cũng hưng phấn gọi: “Mau….mau tới đây ngồi!”
Hoa Lân nghiêng đầu lườm hai người, nói: “Làm trò gì đấy?...Đến nơi rồi cũng không chịu xuống đón người ta, hại ta suýt nữa đã không lên được Dật Tiên lâu rồi!”
Thực khách ở lầu ba hoàn toàn thất vọng, tưởng rằng người đến là một cao thủ thiên hạ vô song nào đó, thì ra là một gã công tử bột. Bất quá, mỹ nữ đi cùng tiểu tử này rốt cuộc là ai? Người xinh đẹp như vậy mà sao chưa từng nghe giang hồ nhắc đến?

Hoa Lân nói thì nói vậy nhưng vẫn đi đến chỗ Cổ Duyên và Tây Môn Vô Ngân. Các đệ tử Hoa Sơn cùng bàn cười hà hà lấy ba chiếc ghế mời họ ngồi xuống.
Cổ Duyên cười mắng: “Ngươi không định nói với ta rằng ngươi mượn cái danh hiệu chưởng môn Tiên Kiếm phái nghe kêu tanh tách đó để được lên Dật Tiên lâu chứ?”
Hoa Lân kéo ghế ngồi xuống, vỗ mạnh lên lưng gã nói: “Đã biết rồi còn nói càn? Đợi đến khi ta bị người ta đuổi xuống lầu thì chắc ngươi sẽ vui lắm nhỉ?”
Tây Môn Vô Ngân giơ ngón tay cái khen: “Lân thiếu quả là lợi hại! Chuyện như vậy mà cũng làm được?”
Cổ Duyên thì lại vội vàng nói: “Không sao đâu, Thục Sơn Cốc Phi Hồng và sư huynh ta là bạn bè lâu năm, bọn họ sẽ không làm khó ngươi đâu.”
Diệp Thanh đột nhiên đột nhiên day day áo Hoa Lân nói: “Còn nói nữa à? Phiền phức đến rồi kìa.”
Hoa Lân quay lại nhìn, chỉ thấy Lã Ấu Văn đã đứng cách đó không xa, vòng tay cười nói: “Xem ra nhân duyên của Hoa chưởng môn không tồi nhỉ! Bằng hữu nhiều thật đó.”
Hoa Lân cũng cười nói: “Không dám không dám! Ủa?...Tiểu bằng hữu có chuyện gì thế?”
Diệp Thanh chút nữa đã té xỉu, còn dám gọi người ta là tiểu bằng hữu sao? Lộ tẩy rồi còn đâu.
Lã Ấu Văn đúng là không phải người thường, miệng vẫn giữ nụ cười nói: “Tiền bối quả nhiên lợi hại! Tiền bối nói đã từng tỉ võ với sư thúc tổ chúng tôi, vậy không biết có thể chỉ điểm cho vãn bối một hai chiêu được chăng?”

Lời này vừa thốt ra, cử tọa đều kinh hãi. Nhưng cũng có người nhìn ra chút manh mối, đoán rằng cái gã chưởng môn gì đó của Tiên Kiếm phái e là chỉ ăn nói ba hoa thôi.
Cổ Duyên vốn dĩ không ngờ rằng đến cả Cốc Thanh Phong cũng bị Hoa Lân lôi vào, liền giảng hòa: “Lã thiếu hiệp phải không? Nghe nói hôm qua thiếu hiệp triển lộ một ngón “Càn Khôn Chỉ” khiến các bằng hữu tại trường không khỏi bội phục, thực là lợi hại, lợi hại!...Ta và Cốc Phi Hồng của quý phái rất có giao tình, ta thấy…”
Lã Ấu Văn vẫn nho nhã lịch sự cười nói: “Cổ tiền bối cười chê rồi. Tôi chỉ muốn mời Hoa tiền bối chỉ điểm một chút thôi, không có ý gì khác.”
Cổ Duyên còn muốn tiếp tục viện ra người quen khác thì Hoa Lân đã dang tay ngăn lại, gật đầu nói với Lã Ấu Văn: “Lã thiếu hiệp quả nhiên khí độ phi phàm, tương lai nhất định sẽ là trụ cột của Thục Sơn. Chỉ điểm cho thiếu hiệp à? Ta thì ta không dám…Chi bằng đêm nay chúng ta hẹn uống vài chén rượu ở đâu đó? Nói không chừng còn có thể kết làm bằng hữu đó!”
Cổ Duyên thầm ngạc nhiên, không ngờ nửa năm không gặp, kinh nghiệm giang hồ của Hoa Lân đã từng trải hơn rất nhiều.
Lã Ấu Văn không thẹn là một trong những đệ tử kiệt xuất của Thục Sơn, vòng tay cười nói: “Giờ tý đêm nay, vãn bối cung kính chờ đại giá tại dốc Bình Đỉnh ở thành nam!”
Hoa Lân cười đáp: “Nhớ phải mang hai vò hảo tửu cho tiền bối của ngươi nếm thử đấy!”
Lã Ấu Văn chỉnh sắc nói: “Nhất định nhất định!”
Trong lúc hai người đang giả bộ khách khí thì ngoài cửa lại có tiếng người xướng: “Trung Nguyên Thất Kiếm quang lâm Dật Tiên lâu!”
Hoa Lân: “A! Họ tới nhanh thật!”
Tiếng hô còn chưa dứt, Ngụy Xung đã dẫn đầu phi vèo vào đại đường, cười lớn nói: “Lân thiếu! Cậu mới gọi là tới nhanh đấy!”
Hoa Lân ngước đầu nhìn, tám thân ảnh anh tuấn phi phàm đã sánh vai bước vào. ‘Thúy Ảnh’ Mộ Dung Tuyết đương nhiên cũng có trong số đó, chỉ nghe nàng “hứ” một tiếng rồi nói: “Đúng là âm hồn bất tán!”
Cốc Nhược Hư cũng cười nói: “Hoa công tử cước trình đáng kinh ngạc, còn nhanh hơn cả chúng tôi!”

Lời này của Cốc Nhược Hư lại khiến mọi người trong tửu lâu được một phen ngỡ ngàng, Lã Ấu Văn nghi hoặc hỏi: “Cốc sư huynh! Huynh…huynh quen với Hoa chưởng môn sao?”
Cổ Duyên và Tây Môn Vô Ngân cũng kinh ngạc, xem ra tiểu tử Hoa Lân này quen biết không ít người à nha.
Cốc Nhược Hư thấy sắc mặt Lã Ấu Văn hơi kỳ quái, liền hỏi lại: “Đúng vậy! Giao tình của bọn ta có thể nói là không tồi, sao thế?”
Lã Ấu Văn sầu não nói: “Không có gì…”
Cốc Nhược Hư tuy cảm thấy lạ thường nhưng không tiện hỏi thẳng, xoay mình chắp tay nói với bằng hữu toàn trường: “Cốc Nhược Hư tham kiến các vị tiền bối!...” Động tác tiêu sái cộng với sự lễ độ chu toàn của gã khiến mọi người đều mến phục, thầm nghĩ đệ tử Thục Sơn quả nhiên đều là nhân trung chi phượng.
Hoa Lân cũng ngầm bội phục, ngoảnh lại thấy Ngụy Xung đang khom mình chào Cổ Duyên: “Xung nhi tham kiến nhị sư thúc!”
Nào ngờ Cổ Duyên lại nói với Hoa Lân: “Huynh đệ, Ngụy Xung là sư điệt mà ta quý nhất đấy, các ngươi quen nhau à?”
Hoa Lân lẩm bẩm: “Xong rồi, mối quan hệ bên trong này phức tạp quá đi thôi!”
Diệp Thanh khúc khích cười nói: “Hãy còn sớm!...Chờ Cốc tam ca và Thượng Quan Truy Vân cùng trở về, lúc đó huynh mới biết cái gì gọi là phức tạp!”

Chú thích: *Thác tông phục tạp: rắc rối phức tạp


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui