Đoàn người của Thiên Sơn tuy tổng cộng chỉ có mười một người nhưng bọn họ đều là những đại biểu kiệt xuất trong lớp người trẻ tuổi của Thiên Sơn: có Hạng Tiêu Vân con trai độc nhất của Thiên Sơn Hạng chưởng môn, còn có Trịnh Phi Vũ, Hà Kiếm Minh, Lệ Hành Không, Trương Thiên Hoa, Dương Phong Linh, Nam Cung Vân, Trần Kiều. Nếu không phải Diệp Thanh đột nhiên rút khỏi Thiên Sơn thì chắc chắn nàng cũng sẽ có trong số này.
Đoàn người Thượng Quan Linh đi vòng qua một con phố lớn phồn hoa, tiến vào một khu rừng u tĩnh trong thành, trên một vùng đất rộng mênh mông, một đại viện hiển hiện trước mắt. Một con đường lớn thông thẳng tới cửa chính của viện, cây bạch quả thẳng tắp ngay ngắn hai bên, khung cảnh hết sức tao nhã. Gần đến viện, bên ngoài cửa chính là hai con thạch sư uy mãnh, hai hàng nha hoàn cùng hạ nhân sớm đã đứng chờ sẵn trên bậc tam cấp. Trông thấy bọn họ đi tới, một vị quản gia vội ra nghênh đón, chào hỏi vài câu rồi mới dẫn mọi người rảo bước vào đại viện.
Dương Phong Linh mở to đôi mắt nhìn quanh nhìn quất, ngẩng đầu liếc tấm biển trên cửa, khẽ reo: “Sư tôn! Bích Thanh viện quả là không tệ! Hi hi…”
Thượng Quan Linh đi phía trước lắc lắc đầu, nàng cũng hết cách với cô đồ đệ khả ái này. Luyện công còn phải bức bách dỗ dành mới có thể khiến Dương Phong Linh nỗ lực, nếu không chỉ một thoáng là đã chạy ra ngoài chơi đến tối mịt mới quay về. May là tư chất của Dương Phong Linh rất khá, nếu không cũng chẳng đến lượt nàng ta được xuất bước lưu lạc giang hồ.
Bích Thanh viện là tài sản do một đệ tử của Thiên Sơn kiếm phái quyên hiến, đến được đây cũng coi như một nửa là nhà mình. Mỗi người đều tự tìm một chỗ nghỉ ổn thỏa thích hợp với mình. Thượng Quan Linh và đồ nhi ngụ tại một nhà sàn nhỏ gần hồ nước, ngoài hành lang là một vườn hoa ngào ngạt, tuy chưa đến mùa nở hoa nhưng vẫn nảy nở không ít, lộ rõ vẻ xanh tươi.
Về đến phòng ngủ, Thượng Quan Linh một mình ngồi chải tóc trước gương, từ từ cởi bỏ khăn che mặt, nhìn người con gái trong gương đó, nàng ngơ ngẩn suy nghĩ về tâm sự trong lòng mình.
Dương Phong Linh đã quen nhìn thấy nàng ngây người một mình, liền khôn khéo đi đến sau lưng nàng, giúp nàng tháo kim trâm hoa văn vân phượng, ngắm nhìn dung nhan tuyệt thế trong chiếc gương đồng, duyên dáng cười nói: “Sư tôn à!...Con đã nói từ lâu rồi còn gì? Dù người có che mặt thì sao nào? Người ta vẫn đờ ra nhìn người như thường!”
Thượng Quan Linh đột nhiên xoay mình lại khẽ mắng: “Này!...Con trở nên miệng lưỡi như vậy từ khi nào thế? Cẩn thận Thiên Hoa ca ca của con không dám lấy con đấy…” Nói xong chính nàng cũng khúc khích cười.
Dương Phong Linh vốn thích chọc ghẹo sư tôn của mình, nửa năm gần đây cũng thường thất lễ nhưng không dám quá suồng sã. Tuy phát hiện thấy mấy năm nay Thượng Quan Linh ngày càng ôn nhu, mỗi lúc một dễ gần, nhưng dù sao Thượng Quan Linh cũng là sư tôn. Liền cười khanh khách nói: “Con mới không thích cái tên đại ngốc đó!...Không thận trọng như Hạng sư huynh, lại thiếu sự linh động của Hoa Lân…Hừ! Con ghét hắn!”
Thượng Quan Linh nghe đến tên “Hoa Lân”, thân thể khẽ run lên. Quay đầu nhìn bóng dáng mình trong gương, lòng thầm tự khuyên nhủ: “Không đâu, đó chỉ là một giấc mộng thôi!” Nhưng nàng lại nhớ tới giấc mộng đẹp đẽ đó, nó thường xuyên tập kích trái tim nàng mỗi khi đêm về khuya, bản thân nàng cứ bị sa vào trong đó, không sao tự thoát ra được. Tình cảnh đó, thân ảnh đó luôn khiến tình cảm mãnh liệt ẩn giấu tại một nơi nào đó dấy lên một cách thầm lặng, vừa nghĩ đến đây, nàng không khỏi cảm thấy nóng bừng mặt, vội vàng đứng dậy nói: “Linh nhi! Mau đi đả tọa luyện công, sáng mai ta sẽ dẫn con ra ngoài đi xem nhân tình thế sự ở Thành Đô!”
Dương Phong Linh kinh ngạc không ngờ sư tôn lại phá lệ, lần đầu tiên đưa mình đi chơi, không khỏi “a?” lên một tiếng, rồi mới tung tăng chạy vào phòng.
Thượng Quan Linh quay đầu nhìn hình bóng mình trong gương, trên mặt hiện một nét cười đằm thắm, lẩm bẩm nói: “Người ấy nói đúng! Người ta sở dĩ trẻ trung là do tâm tính trẻ...”
…
…
Ngự kiếm thừa phong, Hoa Lân mang theo Diệp Thanh xuôi dòng Trường Giang bay tới đất Thục, qua ba dãy núi hẹp, ngắm nhìn núi sông vạn dặm thu gọn vào tầm mắt. Vì Hoa Lân đã học được ngự kiếm thuật nên lộ trình vốn hơn hai mươi ngày chỉ cần năm ngày là tới nơi. Bấm đốt ngón tay tính thì còn khoảng mười ngày nữa mới đến ngày hội họp mùng năm tháng hai trên Dật Tiên lâu. Sau mấy ngày khổ luyện tu chân công pháp, cũng như không ngừng luyện tập ngự kiếm thuật, tu vi của Hoa Lân và Diệp Thanh đã có bước tiến dài.
Vào lúc tảng sáng người đi đường thưa thớt, Hoa Lân cùng Diệp Thanh thong dong đáp xuống phía đông nam tám trăm dặm ngoài Thành Đô. Vừa đặt chân lên quan đạo, vừa khéo gặp phải một đội thương khách đi qua, một hán tử áp tiêu trong bọn kêu khổ với đà chủ: “Lão đại!...Mệt quá rồi, có thể nghỉ vài ngày không? Cả ngày từ sáng tới tối đi một tuyến đường giống nhau, áp tải không dưới mười chuyến hàng, huynh nhìn xem các huynh đệ sắp khô héo cả người rồi kìa…”
Đứng bên đường nghe thấy giọng nói oán trách đó đi xa dần, Hoa Lân cười ha ha nói: “Thanh Thanh! Muội có biết không? Trước kia ta cũng định đến tiêu cục để thử bản lĩnh đấy, may là chưa đi. Ha ha ha…”
Diệp Thanh vốn biết rằng chuyện gì công tử cũng muốn thử, thầm nghĩ phải chăng con cháu nhà quyền quý đều có cách nghĩ này? Đương nhiên, trong tất cả những kẻ danh môn tử đệ đó thì Hoa Lân là người tốt nhất, bởi hắn có một trái tim chính trực lương thiện.
Cuối cùng hai người đã đến cổng thành, ngạc nhiên nhận thấy từ rất sớm đã có một hàng người dài đang vào thành. Hoa Lân cười hỉ hả dắt Diệp Thanh đến gần cửa thành, đứng trước bảng cáo thị một lúc, chỉ vào một tờ bố cáo nổi bật nhất nói: “Chờ đại ca và nhị ca tới Thành Đô, ta sẽ đem họa tượng của Huyết Ma dán lên đây. Hê hê…”
Thấy công tử đắc ý khoa tay múa chân, Diệp Thanh thầm tức cười. Nàng nhớ lại hồi nhỏ Hoa Lân từng dán một tờ cáo thị trên cổng thành, có viết: “Mất một con ngựa gỗ, ai nhặt được mau liên hệ với Hoa phủ.” Tối hôm đó, quả nhiên Hoa phủ nhận được rất nhiều con ngựa gỗ dễ thương, thậm chí còn có hai con chiến mã thứ thiệt!
Trong lúc Diệp Thanh vẫn đang nhớ về những chuyện thú vị khi xưa thì một vị quan gia tiến đến giũ ra một bức chân dung, quét hồ vào mặt sau, dán bộp lên tường. Trên viết: “Lệnh truy nã: Hải tặc La Tiểu Hồng, mùng bốn tháng sáu đánh cắp ba vạn lạng quan ngân tại Dương Châu phủ rồi chống cự thụ thương chạy thoát. Ngày hai mươi sáu tháng bảy lại gây chuyện đả thương người tại kỹ viện Giang Ninh. Hiện quan phủ toàn lực lùng bắt kẻ này, người nào bắt được thưởng năm nghìn lạng bạc. Người nào cung cấp hành tung, sau khi bắt về quy án sẽ thưởng một nghìn lạng bạc. Nhân đây thông báo!”
Hoa Lân chăm chú nhìn bức tranh, cười ha ha nói: “Thanh Thanh! Muội mau tới xem đi, hình như đã gặp gã này ở đâu rồi phải không?”
Diệp Thanh nhìn ngó một hồi, cũng cười nói: “Nguyên Lý trấn! Cái gã nhục mạ Linh nhi của huynh chứ gì?”
Hoa Lân cả cười nói: “Không sai không sai…Chính là hắn! Í? Khoan đã khoan đã…Linh nhi? Linh nhi là ai?....Này này…Đừng đi mà Thanh Thanh!”
Thì ra Diệp Thanh thấy hắn giả vờ giả vịt đã muốn nổi nóng, bĩu môi quay người đi luôn. Nào ngờ, vị quan gia dán lệnh truy nã kia cũng đuổi theo, hơn nữa còn nói giọng ra lệnh: “Cả hai ngươi đứng lại cho ta!”
Hoa Lân và Diệp Thanh ngoảnh đầu nhìn lại, tên quan gia hách dịch nói: “Biết mà không báo là hành vi phạm pháp, mau khai ra nơi ở của La Tiểu Hồng. Nếu không sẽ xử…theo…tội….đồng mưu…”
Hoa Lân và Diệp Thanh phát hiện thấy tiếng nói của gã ngày càng nhỏ dần, cuối cùng hai mắt nhìn chòng chọc vào mặt Diệp Thanh không chớp. Hoa Lân mắng: “Cút!...Trông cái dáng vẻ thô bỉ của ngươi kìa!”
Diệp Thanh búng ngón giữa, một làn kình phong đã khống chế huyệt đạo của tên quan gia, khiến cái mặt si mê của gã đờ ra tại trận. Nàng cười khúc khích nói: “Đáng kiếp!”
Hoa Lân cũng ha hả cười rộ, cùng Diệp Thanh bước vào Thành Đô. Trên đường phố chỗ nào cũng thấy người trong võ lâm mang vũ khí, Diệp Thanh chau mày nói: “Hỏng rồi! E là lại không tìm được khách sạn mất, cái Dật Tiên lâu gì đó có lẽ không còn thượng phòng từ lâu rồi, chúng ta phải làm sao đây?”
Hoa Lân cũng thấy khá gay go, bỗng một nhân vật giang hồ từ phía trước tiến đến, vừa đi vừa cúi đầu nghĩ ngợi, hắn liền vội vàng bước tới hỏi: “Làm phiền huynh đài một lát, xin hỏi Dật Tiên lâu đi đường nào?”
Hán tử giang hồ đó nhướn mắt nhìn Hoa Lân, nói giọng không hảo khí: “Làm gì? Ngươi cũng muốn lên Dật Tiên lâu á? Đừng nằm mơ!”
Hoa Lân nghe vậy, nhăn nhó ngoái lại nói với Diệp Thanh: “Xem ra đúng là chật cứng rồi!”
Ai ngờ hán tử giang hồ kia lại phun ra một câu: “Chật rồi? Không thể nào!....E rằng cả Thành Đô chỉ có Dật Tiên lâu là nhàn rỗi nhất ý.” Nói xong đang định bỏ đi, đúng lúc Diệp Thanh tiến lên hai bước cùng Hoa Lân, nhẹ nhàng hỏi: “Nếu đã không chật thì sao lại bảo chúng tôi không lên được Dật Tiên lâu?”
Hán tử giang hồ đó vừa nhìn thấy dung mạo khuynh thành của Diệp Thanh, lập tức quên khuấy mất mình định đi đâu. Hoa Lân vỗ mạnh vào người gã nói: “Này! Huynh đệ, vẫn chưa hết phòng trọ, vậy mau nói cho ta biết phải đi đường nào đi.”
Hán tử đó bấy giờ mới hồi thần, thẹn mướt mồ hôi nói: “Đi thẳng qua hai con phố, rẽ trái vào đường chính, lại đi thẳng tiếp, tòa tửu lâu cao to tráng lệ nhất ở bên đường chính là nó.”
Hoa Lân vội cảm ơn, nắm lấy tay Diệp Thanh đang định đi khỏi thì hán tử đó lại chạy theo, hấp tấp nói: “Các vị vừa tới Thành Đô phải không?...Muốn lên Dật Tiên lâu nhất thiết phải có danh thiếp mới được, bằng vào thân phận của hai vị chỉ sợ không nằm trong số những người được họ thết đãi đâu.”
Hoa Lân cười nói: “Trên đời này còn chưa có tửu lâu mà ta không lên được!” Nói xong bèn dắt Diệp Thanh đi về hướng Dật Tiên lâu.
Hán tử đó khẽ cười khinh thị, lại đuổi theo nói: “Khoan khoan…ở Dật Tiên lâu, có nhiều tiền đến mấy cũng không dùng được đâu. Thế này đi, để tôi dẫn hai người đến đó mở mang kiến thức. Lát nữa còn có một việc muốn nhờ hai người giúp cho…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...