Mặc cho các thôn dân bên đường chỉ chỉ trỏ trỏ, ba người Hoa Lân không hề để ý, thoáng chốc đã ra khỏi Ẩn Long thôn.
Bấy giờ mặt trời đã chếch sang phía tây, ánh sáng lóa mắt chiếu xiên xiên trên mặt đất, những ngọn cây lác đác hai bên kéo dài chiếc bóng của mình, đi trên sơn đạo quanh co, đón ngọn gió muộn êm dịu, trong lòng tự nhiên tràn ngập hạ ý.
Nhịp bước của ba người Hoa Lân trông có vẻ chậm rãi, nhưng chỉ trong chớp mắt đã vượt qua vài ngọn đồi, Diệp Thanh nhẹ nhàng rẽ tóc mai trước trán, nhỏ giọng hỏi: “Công tử! Chúng ta qua địa phương nào để lên Thục Sơn đây?”
Hoa Lân đáp không chút do dự: “Đi Giang Lăng trước, tiện thể xem xem bọn Cổ Duyên có lên đường đi Thục Sơn hay không!”
Mạnh Lôi đi cùng Hoa Lân suốt mấy chục dặm, mới đầu còn cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng sau nửa giờ không nhịn được nữa phải nói: “Ta bảo này tứ đệ!...Thật uổng cho đệ có một thanh bảo kiếm. Hà Chiếu đã có thể chịu được trọng lượng của đệ, lẽ ra đệ nên nhanh chóng học thành ngự kiếm thuật đi chứ. Nếu không Thục Sơn xa tới ba nghìn dặm, với tốc độ hiện tại của chúng ta còn không khiến người ta khó chịu đến chết sao?”
Hoa Lân rờ sau gáy, thầm nghĩ Mạnh đại ca nói cũng đúng, liền lôi Hà Chiếu ra, để nó bồng bềnh cách mặt đất ba thước rồi nhún người đứng lên đó.
Đúng lúc Mạnh Lôi cất giọng ấm áp: “Ngự kiếm tuyệt không thể nóng vội. Không được nghĩ là vừa bay một cái đã ra ngoài mấy trăm trượng, phải tuần tự mà tiến, nhắm mục tiêu cách người một trượng, như vậy thì phi kiếm dưới chân mới không đến mức quá nhanh. Khi đệ quen đạp kiếm phi hành rồi, hãy từ từ tăng tốc độ và cự li, hiểu không?”
Hoa Lân nghe xong bèn gật đầu, y theo lời Mạnh đại ca khống chế phi kiếm dịch tới trước một trượng, tuy thân hình vẫn bị ngửa về sau, nhưng lần này không còn bị rơi ngã nữa. Trong lòng mừng lớn, hắn hưng phấn gọi: “Thanh Thanh mau lên đây, chúng ta cùng bay! Ha ha ha…”
Mạnh Lôi mắng: “Không được! Phi kiếm không chịu nổi đâu…”
Nhưng Diệp Thanh đã đằng không nhảy lên, khẽ hạ xuống trên thân Hà Chiếu, kiếm chỉ trầm xuống một chút rồi lại khôi phục nguyên trạng. Hoa Lân một tay ôm eo Diệp Thanh, tập trung tinh thần khống chế Hà Chiếu chuyển động lên trước từng trượng từng trượng một. Mạnh Lôi sớm đã trợn mắt há mồm, tiểu tử Hoa Lân này bản thân còn chưa biết ngự kiếm đã nghĩ ngay tới chuyện chở theo người khác, vậy mà Hà Chiếu vẫn có thể chịu được thể trọng đó, đối với một kẻ mới tập tành học ngự kiếm thì đây đúng là một kỳ tích. Xem ra, nếu không phải do ý niệm của tiểu tử này hùng hậu phi thường thì là do linh tính của Hà Chiếu kiếm cực kỳ mạnh mẽ. Đúng là không thể lường nổi.
Thấy hai người đứng trên phi kiếm dịch từng tấc về phía trước, có thể nói cất bước rất khó khăn, Mạnh Lôi lòng thầm tức cười. Lão vẫn khoát tay thong thả đi theo sau, bộ dạng đắc ý như đang lùa hai con vịt tới chợ phiên.
Nào ngờ Hoa Lân đột nhiên tăng tốc, thân thể lại ngửa ra sau, nhưng do Diệp Thanh và hắn tay nắm tay, cùng đỡ cùng giữ nhau nên vẫn không bị rơi xuống. Không chỉ có vậy, hai người dần quen với tốc độ gia tăng, Diệp Thanh còn quay đầu lại vẫy tay cười với Mạnh Lôi: “Đại ca, nhanh lên nào!”
Mạnh Lôi còn chưa đáp lời, Hoa Lân đã lại thấp giọng dặn: “Cẩn thận nhé, ta muốn thử rẽ một cái!” Nói xong Hà Chiếu đang sát mặt đất đột nhiên ngoặt sang phải, vạch nên một đường cong hoàn mỹ, bay trọn một vòng rồi mới quay lại chỗ cũ, vừa vặn sánh vai cùng Mạnh Lôi.
Mạnh Lôi thấy hai người chỉ trong khoảnh khắc đã học được cả cách đổi hướng, trong tâm rét run, thầm hổ thẹn bản thân năm đó phải học mất tròn một năm mới dám bay lên trời, sự chênh lệch này thật khiến lão ngượng tới đổ mồ hôi, liền cũng rút Trầm Phong kiếm ra đứng vững vàng phía trên, khích lệ: “Hai người có gan bay lên trời không?...Yên tâm đi, có ta ở đây, không chết được đâu!”
Hoa Lân mừng rỡ, ôm Diệp Thanh ngự kiếm bay chênh chếch lên trời cao, chỉ thấy cây cối dưới đất thấp dần, tiểu lộ trong sơn lâm mỗi lúc một bé hơn, dãy núi liên miên bất tuyệt phía trước lọt vào tầm mắt. Cách mặt đất ngày càng cao, một trận sơn phong thổi tới khiến hai người lạnh rùng mình. Phi kiếm dưới chân lắc lư khiến Diệp Thanh kinh hoàng thở gấp, ngọc thủ túm chặt lấy cánh tay Hoa Lân, thân thể hầu như dán sát vào người hắn, ánh mắt lộ ra vẻ hưng phấn xen lẫn sợ hãi.
Mạnh Lôi vẫn luôn bám sát phía sau, mềm mỏng nói: “Ngự kiếm có một vài điểm trọng yếu phải ghi nhớ thật kỹ, nếu không e là khó giữ được tiểu mệnh: thứ nhất, khi ngự kiếm phải duy trì sự bình tĩnh tuyệt đối, nhất thiết không được hoảng loạn; thứ hai, khi thấy váng đầu phải lập tức quay xuống mặt đất, vì váng đầu rất có khả năng là biểu hiện của ý niệm không đủ; thứ ba, khi ngự kiếm không được suy nghĩ linh tinh, tránh để phân thần, một khi không chú ý có thể sẽ dẫn tới tinh thần lực cạn kiệt; thứ tư, điều khiển phi kiếm phải mười phần thuần thục mới có thể bay một mình trên lên trời. Nếu sảy chân thì có thể lập tức chiêu hồi phi kiếm đáp xuống dưới chân…”
Hoa Lân khắc ghi những lời này vào tim, lòng thầm cảm kích, vì hắn phát hiện thấy trong lời nói của Mạnh Lôi bao hàm sự quan tâm vô bờ, chỉ mấy câu ngắn gọn nhưng đã bộc lộ hết nhân phẩm trung hậu. Chẳng trách Thượng Quan Truy Vân và Cốc Thanh Phong đều coi lão là huynh trưởng, Hoa Lân ngay tức khắc đã lĩnh ngộ được đạo lý bên trong.
Phi kiếm không ngừng lên cao, cách mặt đất ngày càng xa, Hoa Lân và Diệp Thanh đã hơi run rẩy hai chân. Nhưng khi vừa tiếp xúc với những đám mây trắng như có như không, nhìn bầu trời bao la dưới chân, núi sông mỹ lệ thu gọn vào đáy mắt, hai người không khỏi nhìn đến mê mẩn, quên luôn cả bản thân đang trong tình cảnh nguy hiểm.
Một tiếng hét lớn vọng lại: “Tứ đệ! Tập trung tinh lực!”
Bấy giờ Hoa Lân mới nhận thấy mình đang bị dao động khá dữ dội, bèn khẩn trương ổn định thân hình, mạnh dạn ngự phi kiếm tiến vào tầng mây mênh mông. Băng qua từng đám mây trắng, xuyên thấu lớp lớp sương mù, hai người bất ngờ phát hiện ra bạch vân thực chất được cấu thành bởi hơi sương, nhưng xung quanh toàn là một màn trắng xóa mịt mùng, căn bản không thể nhìn thấy cảnh vật nào khác. Hoa Lân cười nói: “Thanh Thanh! Muội vươn tay sờ thử những đám mây này xem, có cảm giác gì?”
Diệp Thanh dịu dàng nhìn vào mắt Hoa Lân, cười ngọt ngào nói: “Muội sờ thử từ nãy rồi! Nhẹ như không có gì, chỉ thấy cảm giác của một chút hơi nước.”
Hoa Lân mỉm cười, vẫn thả sức phi kiếm lên cao, chỉ có điều hắn đã cảm thấy hơi giá lạnh. Lúc này mặt trời đang chầm chậm khuất bóng, những tia sáng tối dần, cứ vậy bay lên vài chục trượng nhưng hai người vẫn chìm trong màn mây trắng xóa, như đi trên một con đường không có lối về. Hoa Lân lòng bắt đầu phát hoảng, nhưng vẫn lờ mờ cảm nhận được có một bóng đen theo sát sau lưng mình, nếu không, e là hắn đã sợ tới mức quay đầu tháo chạy như chuột từ lâu rồi. Hoa Lân nghiến răng quyết tâm, tăng tốc độ tiếp tục bay lên trời cao. Hồi lâu sau, trước mặt đột nhiên bừng sáng, cuối cùng đã xông ra khỏi tầng mây cực lớn đó, chỉ thấy bạch vân ùn ùn dưới chân, tự nhiên nảy sinh một thứ cảm giác như cưỡi gió phi hành.
Nhìn vầng mặt trời đỏ hồng đang dần lặn xuống nơi chân trời xa, một màn hồng quang sau cùng rơi rớt lại làm ánh lên ráng đỏ, mỹ cảnh này khác biệt rất lớn so với cảnh mặt trời lặn ở Hoàng sơn. Nếu đem so sánh thì cảnh này còn hùng vĩ hơn, khiến người ta có cảm giác thảnh thơi hơn…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...