Mạnh Lôi cứ dán mắt săm soi thanh bảo kiếm trong tay Hoa Lân, đột nhiên buông ra một câu: “Huynh đệ! Có thể cho ta mượn xem bảo kiếm của đệ không?”
Hoa Lân hào phóng đưa kiếm, Mạnh Lôi lại rón rén cẩn thận dùng chuôi kiếm của mình đón lấy, thầm nghĩ lần này chắc không bị tê người nữa chứ? Mọi người thấy tư thế của lão đều buồn cười, không hiểu lão đang làm trò quỷ gì.
Phải chăng Hà Chiếu có linh tính thật? Nó biết là Mạnh Lôi có lòng gây chuyện với nó, nên khi chuôi kiếm của Mạnh Lôi còn chưa tiếp xúc với thân kiếm, giữa hai thanh bảo kiếm bỗng sinh ra vài tia hồ quang điện, Mạnh Lôi “á!” một tiếng bắn người lên cao, cả bảo kiếm của mình cũng quăng phéng đi, nửa bên người lại tê rần một trận. Lão tức tối nói: “Khinh người thái quá!”
Mọi người được một phen kinh ngạc. Diệp Thanh cười khúc khích nói: “Kiếm của công tử sao lại có điện nhỉ? Để muội xem xem!” Nói xong nắm lấy kiếm từ tay Hoa Lân, Mạnh Lôi sợ hãi nhắc: “Cẩn thận có điện!”
Ai ngờ Diệp Thanh đã cầm vào kiếm mà vẫn không xuất hiện dị trạng gì, nàng ngắm nghía một hồi rồi cười ngọt ngào nói: “Hà Chiếu nhẹ thật đó!”
Mạnh Lôi lớn tiếng kêu la: “Không công bằng!...Ta không tin, ta vẫn phải xem!” Dứt lời lại chạy tới, thò tay chộp vào chuôi kiếm. Nhưng hữu thủ lão chợt khựng lại giữa chừng, rụt phắt về, rõ ràng là lão đã sợ cái cảm giác bị điện giật. Lão nghiêng đầu, xỉa xói Hà Chiếu trong tay Diệp Thanh: “Ngươi giở trò với ta! Ta không bị mắc lừa đâu!”
Mọi người đều bấm bụng cười thầm, Hoa Lân trong tâm cũng phải hô quái lạ. Bởi lẽ khi ở trong mê cung dưới lòng đất, bảo kiếm của hắn đích thực có xuất hiện dòng điện yếu nhược, nhưng khi đó Hà Chiếu đã từng bị Thụ Yêu cướp đi mất một lần mà đâu thấy xảy ra tình trạng này. Chẳng lẽ tất cả chỉ có sau khi giữa hắn và Hà Chiếu sản sinh cảm ứng? Thảo nào sau đó Thụ Yêu lại không chống nổi một kích của Hà Chiếu!...Nhưng dòng điện này đến từ đâu? Trong lòng hắn không ngớt nghi hoặc…
Thượng Quan Truy Vân dõi mắt nhìn bốn bề rừng rậm liên miên bất tuyệt, nhận thấy nơi này đã không còn gì đáng lưu lại, cao giọng nói: “Thục Sơn kiếm điển sắp được cử hành rồi. Tới lúc đó Huyết Ma có thể sẽ thừa cơ làm loạn, chúng ta hãy lập tức tới Thục Sơn nỗ lực hết sức có thể. Mọi người thấy sao?”
Cốc Thanh Phong cảm kích nói: “Vậy tôi đại biểu cho Thục Sơn xin cảm ơn các vị trước!”
“Huynh đệ với nhau mà còn khách khí, không phải là xa cách quá sao?’
Vậy là năm người quyết định tức thì khởi hành tới Thục Sơn ở hướng tây, dự định từ Giang Lăng qua Quế Châu rồi vào đất Thục, lại từ Thành Đô tiến thẳng lên Thục Sơn Lăng Vân đỉnh, chặng đường xa xôi phía trước còn hơn ba nghìn dặm. Trong năm người thì đương nhiên Hoa Lân và Diệp Thanh không biết ngự kiếm thuật, ba vị đại ca cũng chẳng có cách nào, đành phải đi bộ cùng họ.
Hôm nay, cuối cùng mọi người đã ra khỏi khu rừng rậm nguyên thủy này. Hoa Lân lại rút Hà Chiếu kiếm ra, để nó lơ lửng trên không rồi đằng thân nhảy lên. Hà Chiếu hơi trĩu xuống, nhưng vẫn có thể đỡ được thân thể lóng ngóng của hắn, Hoa Lân không khỏi đắc ý, ý niệm vừa động, Hà Chiếu đã bay vèo về phía trước, còn Hoa Lân thì bị ngã oạch từ trên không xuống. Sau khi lồm cồm bò dậy, hắn hướng về phía Hà Chiếu đã bay mất hung hăng quát mắng: “Cái thứ như ngươi đừng có quay lại nữa!”
Mạnh Lôi, Thượng Quan Truy Vân, Cốc Thanh Phong đi đằng trước đều quay đầu lại nhìn, ha hả cười vang. Diệp Thanh cũng không nhịn được cười, hờn mát: “Rõ rành rành là do kỹ thuật của huynh không tốt, vậy mà lại đi vu vạ cho Hà Chiếu!”
Mạnh Lôi đột nhiên vọt người tới cạnh Hoa Lân, khẩn cầu: “Thế này được không? Ta đem Trầm Phong kiếm của ta đổi với đệ nhé?”
Hoa Lân lườm lão một cái nói: “Không đổi! Ai biết được Trầm Phong kiếm của huynh có bất ngờ làm đệ ngã chết không?”
Thượng Quan Truy Vân cười nói: “Tâm pháp ngự kiếm bảo khó cũng khó, mà nói dễ cũng dễ, nhưng phải nhớ kỹ không được hấp tấp. Thử nhiều lần thì tự nhiên sẽ thành thạo thôi!”
Phải biết rằng khống chế phi kiếm bay nhanh tới một địa phương nào đó thì rất đơn giản, nhưng nếu khiến nó đi chầm chậm thì độ khó cao hơn một chút. Giờ đây còn phải đứng vững vàng trên đó, lại phải giữ cho phi kiếm không được trầm xuống, thêm nữa còn phải khống chế nó chuyển động chở theo bản thân mình, thao tác càng khó hơn nữa. Đã từng nghe kể chuyện cười có người ngự kiếm bị ngã chết, giờ mới biết đây là chuyện có thực!
Mọi người vừa nói vừa cười đi một mạch ra khỏi rừng rậm, theo một quan đạo gồ ghề xuống núi, chưa được vài dặm đã thấy người đi trên đường càng ngày càng đông. Họ đều là những tiều phu và nông dân, thấy mấy người Hoa Lân ăn vận gọn gàng, ai nấy đều lộ ra ánh mắt kinh sợ. Bên đường, có hai tiều phu trên lưng gánh củi đứng từ xa thầm thì, tưởng rằng họ không nghe thấy gì, một người nói khẽ: “Ngươi xem, bọn họ đi tới từ hướng khu rừng rậm Tử Vong đấy, ngươi thấy họ có phải là yêu ma quỷ quái biến thành không?”
Tiều phu kia lắc đầu nói: “Giữa thanh thiên bạch nhật thì làm gì có yêu quái nào? Ngươi nhìn đi, không phải trên mặt đất có bóng của họ đấy sao?”
Người tiều phu kia lắc đầu quầy quậy nói: “Ngươi lại nhìn nữ tử kia xem, rất có yêu khí của hồ ly, nhân gian nào có ai được như vậy?”
Hoa Lân nghe đến đây, bật cười khành khạch. Diệp Thanh tức giận giậm chân thình thịch nói: “Huynh…người ta đang nói xấu Thanh Thanh của huynh kìa, còn hùa theo họ giễu cợt muội nữa à?...Hừ! Từ giờ không thèm để ý đến huynh nữa.”
Hoa Lân vội vàng nói: “Không không không, muội hiểu nhầm rồi!...Ta cười vì họ không biết gì, cho rằng mọi yêu ma quỷ quái đều không có bóng!”
Diệp Thanh lại càng tức nói: “Huynh…ý của huynh là thứ yêu ma quỷ quái như muội là ngoại lệ chứ gì?
Hoa Lân cứng họng, thầm nghĩ tâm tư mỹ nữ đúng là khó đoán. Ngươi nói đông, nàng lại cứ muốn nghĩ sang tây. Hắn liên tục lau mồ hôi trên đầu, mềm mỏng gọi: “Thanh Thanh…”
Diệp Thanh xoay đầu “hứ!” một tiếng, rảo bước nhanh hơn về phía trước.
Thượng Quan Truy Vân và Cốc Thanh Phong thấy hai người trêu đùa, sớm đã muốn cười thầm. Nhưng bất chợt lại bị khuấy động tới tình cảm sâu sắc chôn chặt dưới đáy lòng, phảng phất như trong phút chốc lại được quay về mấy chục năm trước, bóng hình đó không rời xa, luôn cảm thông bầu bạn trên bước đường giang hồ….
Chỉ có Mạnh Lôi là không hiểu gì về tình cảm, khẩn trương tháo chạy thật xa, nếu không khắp người sẽ thấy không thoải mái.
Phòng xá bên đường ngày một nhiều hơn, cuối cùng năm người đã tới một thôn trang nhỏ vô danh. Vậy mà không ngờ hầu như tất cả mọi người đều nhìn họ với ánh mắt cổ quái, có một số thôn dân còn chạy vào trong nhà, đóng sầm cửa lại.
Hoa Lân nhướn mắt nhìn, sau cùng đã phát hiện ra một quán ăn nhỏ thô sơ, hắn reo hò chạy tới. Nào hay ông chủ quán chân tay luống cuống vội vã đóng cửa, cứ như gặp phải ôn thần vậy.
Hoa Lân đứng sững người tại trận, trơ mắt nhìn ông chủ đóng cửa quán cho êm chuyện, sự buồn bực trong lòng hắn càng khỏi phải nhắc đến.
Lúc này, một ông già ăn vận có thể coi là tươm tất đang dè dặt từ xa đi đến, dừng chân ngoài hai trượng, ho khan hai tiếng nói: “Tại…tại hạ là trưởng thôn nơi đây, muốn…muốn hỏi một chút, các…các vị cao nhân tới bản thôn có ý định gì?”
Hoa Lân thấy lão có thể nói vài câu quan cách, hiển nhiên đã từng đọc sách hai năm, liền cười ha ha nói: “Tôi là bộ khoái đến từ kinh thành, từ lâu đã nghe nói trong núi ẩn tàng yêu ma, hoàng thượng nghe tin, đặc biệt phái tôi tới dọn sạch yêu quái. Ông xem công phu của tôi thế nào…” Nói xong Hoa Lân giở ra vài đường Thiết Tỏa quyền vụng về, làm vang lên những tiếng vùn vụt. Đánh xong thu công, hắn đắc ý hỏi: “Sao nào?”
Diệp Thanh sớm đã cười khanh khách, thầm nghĩ công tử thật biết nói càn.
Mấy đòn này của Hoa Lân chẳng liền lạc chút nào, nhưng thế là đủ, kiến thức của trưởng thôn quả nhiên ‘không tầm thường’, mừng rỡ cúi lạy: “Tạ chủ long ân!...Đại nhân thật là lợi hại, đại nhân tới đây đúng là may mắn cho sơn dân!”
Hoa Lân nhoài tới nâng người lão dậy, nói: “Ài! Tôi chỉ là một bộ khoái nhỏ nhoi, đâu phải là đại nhân gì. Tôi cần bút và giấy để viết một phong thư, chẳng hay trưởng thôn có thể giúp được không?”
Trưởng thôn gật đầu nói: “Hãy đi theo lão!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...