Diệp Thanh đang huyễn tưởng thấy Hoa Lân yêu thương vỗ về mình, cõi lòng cảm thấy ôn nhu triền miên, nào ngờ bỗng nhiên lại bị vứt bịch xuống giường. Phải biết rằng từ trước tới giờ công tử luôn đối xử nhẹ nhàng với nàng, “vứt xuống giường”, hành động thế này Hoa Lân tuyệt đối không bao giờ làm! Hơn nữa, với bất kì mỹ nữ nào Hoa Lân cũng không thể thô lỗ như vậy được. Nhờ thế mà Diệp Thanh bừng tỉnh dậy…
Thế nên…
Mọi người ngoài sân đột nhiên nghe thấy một tiếng gào thảm thiết thê lương, tất cả đều sửng sốt, thanh âm này hình như có gì đó không đúng?
Vài người chạy đến trước cửa cao giọng hỏi: “Vệ thiếu gia…Đã làm được chưa?”
Gọi liền mấy tiếng mà vẫn không có ai đáp lại, Thiên Nhai Bát Kiếm thất kinh liền đạp cửa xông vào…
Chỉ thấy Trần Vệ gần như đã thoát y hoàn toàn, trước ngực bị lõm vào một dấu chưởng ấn nhỏ, da thịt sau vai bị xé rách hở ra một lỗ sâu hoắm. Mọi người vừa nhìn thấy tình hình như vậy đã biết rằng không thể cứu vãn được nữa, chưởng lực này thật quá kinh người, chỉ cần mạnh thêm một phần là đã có thể xuyên thấu qua ngực.
Chưa kể bọn họ còn không lường được rằng một chưởng này là do lăng không phát ra…
Cơ thịt trên mặt Chấn thiên kiếm Trần Thế Đông không ngừng co giật, hét lớn một tiếng vác kiếm nhảy ra ngoài qua cửa sổ đã bị phá vỡ.
Ngay sau đó Thiên Nhai Bát Kiếm cũng đều xách kiếm chạy theo.
…
Đêm nay không hề có nguyệt quang, vùng sa mạc tối đen ẩn tàng đầy nguy hiểm, dù vậy vẫn có người đang đi xuyên qua bóng đêm mịt mù này. Trước sau đã có mấy người cưỡi ngựa dọc theo dịch đạo phóng như bay đuổi theo, ai nói rằng người đi không nhanh bằng ngựa? Chỉ thấy một chuỗi nhân ảnh xẹt qua núi rừng như thiểm điện, chỉ cách nhau chưa đến một tuần trà.
Diệp Thanh thi triển khinh công chạy rất nhanh trên đường, bóng tối sâu thẳm cùng những cơn gió lạnh phả vào mặt đã đánh thức nàng khỏi những suy nghĩ hỗn loạn. Chuyện hôm nay đã dạy cho nàng một bài học sâu sắc, giang hồ hiểm ác không thể tùy tiện nói đùa là đùa được.
Sau ba giờ liên tục thi triển Thảo Thượng Phi, Diệp Thanh không khỏi thở gấp, nhưng cũng chính vì vậy mà nàng đã bỏ cách Thiên Nhai Bát Kiếm truy đuổi phía sau một cự ly rất lớn Nàng vốn không biết rằng sau lưng mình có cả một đội nhân mã, chỉ vì muốn sớm được gặp lại Hoa Lân mà nàng chỉ nghỉ một lúc rồi lại guồng chân phóng chạy.
Hôm sau khi tới Yến Tử Khanh, cuối cùng thì Diệp Thanh cũng được đổi ngựa để tiếp tục lên đường gấp. Những cao thủ truy tung phía sau quả nhiên lợi hại, vẫn tìm được dấu tích của nàng mà bám theo ở đằng xa. Ngày thứ hai, trước sau đã có bốn người cưỡi ngựa theo đuôi, quả là một chuyện kì lạ trên giang hồ.
Thế nhưng…những con sói hung ác đó cuối cùng vẫn không bắt kịp nàng. Kẻ nào thông minh đều đã nhận ra Diệp Thanh có thân thủ bất phàm, một cô nương bình thường làm sao có thể chạy liên tục không ngủ nghỉ như vậy được?
Sau khi đã thương lượng kĩ, bọn chúng đành phải lặng lẽ rút lui. Chưa được vài ngày, khi vừa qua khỏi bến đò Trần gia thì chỉ còn sót lại Thiên Nhai Bát Kiếm là vẫn liều mạng đuổi theo điên cuồng.
Tốc độ của Diệp Thanh thật sự quá nhanh, có thể nói chính xác là ngựa không hề dừng chân, trên suốt cả chặng đường nàng chỉ lim dim ngủ gật vài lần mà thôi! Thiên Nhai Bát Kiếm ở đằng sau sắc mặt càng ngày càng ngưng trọng vì điều này đã chứng tỏ nội lực của Diệp Thanh không thấp hơn bọn họ. Sau cùng họ cũng đoán ra được Diệp Thanh xuất thân từ Thiên Sơn, nhưng để báo thù nỗi hận mất con, Thiên Nhai Bát Kiếm vẫn gắng hết sức truy đuổi…
Truy đuổi và bị truy đuổi là hai việc khác nhau, nên luận về tốc độ chắc chắn sẽ có sự khác biệt.
Từ Ngọc Môn Quan tới Tần Châu thành xa tới hai nghìn năm trăm dặm, Hoa Lân mất hai mươi ngày mới tới nơi, nhưng Diệp Thanh chỉ mất có bảy ngày. Thiên Nhai Bát Kiếm lại càng lợi hại hơn, tuy giữa đường bị mất dấu Diệp Thanh một lần nhưng cũng tới nơi ngay sau đó! – Cuối cùng bọn họ đã bắt kịp nàng tại Tần Châu thành.
Bất kể là đi tới đâu, dung nhan tuyệt thế của Diệp Thanh vẫn khiến người ta phải say sưa ngắm nhìn, ngay cả khi nàng đứng xếp hàng chờ vào thành thì trông nàng vẫn hết sức nổi bật. Chính vì vậy mà chỉ trong nháy mắt, Thiên Nhai Bát Kiếm đã nhanh chóng vây lấy nàng.
Cục diện đã không còn đường lui để thương lượng. Tuy mọi người đều đã rất mệt nhưng vẫn còn khí lực để động thủ.
Diệp Thanh thiệt thòi hơn vì không có kiếm trong tay, nhưng giữa ban ngày ban mặt nên Thiên Nhai Bát Kiếm cũng không tiện vây công, huống hồ nơi đây lại ở ngay dưới chân Tần Châu thành.
Người xuất trận đầu tiên đương nhiên là Chấn thiên kiếm Trần Thế Đông, lão tưởng rằng với năng lực của mình thì chỉ cần một kích là sẽ bắt được nàng, như vậy có thể tốc chiến tốc thắng, tránh gây nên công phẫn. Nhưng điều đáng kinh ngạc là võ công của Diệp Thanh còn cao hơn lão, chỉ dựa vào một đôi nhục chưởng nàng cũng có thể đối đầu với Chấn Thiên kiếm pháp.
Chỉ thấy hàn quang lóe lên, Trần Thế Đông không hề do dự chém ra một màn kiếm khí lăng lệ. Diệp Thanh uốn ngang mình tránh khỏi, ngọc thủ lăng không điểm nhanh, một luồng kình phong lạnh lẽo ập đến trước mặt đối phương. Chớp mắt mỗi người đã xuất ra mười mấy chiêu, nhất thời không ai làm được gì đối phương.
Trận ẩu đả ngoài thành đương nhiên đã lôi kéo rất nhiều người tới xem, hơn nữa lại là một mỹ nữ tuyệt thế đơn đả độc đấu với Thiên Nhai Bát Kiếm.
Một đám quan binh đang định xông tới hòa giải thì đã bị thất kiếm đứng quan chiến bên ngoài gạt ra, thế nên lại càng có thêm nhiều người vây đến xem. Trong thành ngoài thành có đến mấy nghìn người cùng ùa ra.
Thiên Nhai Bát Kiếm có danh vọng rất lớn trên giang hồ, người nào cũng muốn xem xem rốt cuộc kẻ nào lớn gan dám động thủ với họ. Chưa đầy một lúc sau, khán giả đã đứng chật cứng cả trên tường thành.
Kiếm pháp của Trần Thế Đông đã luyện tới mức lô hỏa thuần thanh, một thức Tịch Quyển Thiên Nhai xoáy tròn hình thành một đồ án bát quái khổng lồ trong phương viên ba trượng, tạo nên một áp lực rất lớn đè xuống người Diệp Thanh.
Huyền Băng Chỉ của Diệp Thanh chính là tuyệt học Thiên Sơn. Nàng dùng hết sức điểm vào trung tâm của bát quái đồ, “choang” một tiếng, hàn quang kích trúng vào thân kiếm của Trần Thế Đông khiến cánh tay lão hơi run. Trần Thế Đông lạnh mình, lập tức kéo kiếm chém ngang, kiếm khí bá đạo cắt ngang eo Diệp Thanh.
Nhưng hữu chưởng của Diệp Thanh đã toàn lực bổ ra, một luồng chưởng phong băng hàn xộc thẳng tới trước ngực Trần Thế Đông, tiếng gió rít mãnh liệt khiến lão hoảng sợ vội giơ kiếm chắn ngang. “Bùng!” một tiếng, hữu thủ của Trần Thế Đông tựa hồ không còn nắm vững kiếm. Tinh thần dao động dữ dội, Trần Thế Đông rống to: “Lệ Phong Trảm!”
Một đạo hàn quang thần tốc chém tới. Diêp Thanh khẽ điểm mũi chân xuống mặt đất, cả người đã bay vọt lên, hai đạo Hàn Băng Chỉ cấp tốc hướng về phía đối thủ ở dưới đất…
Thân hình phiêu dật, dây lưng phất phơ theo gió, cộng thêm với hàn băng quấn quanh khiến người ta phải hoa mắt, chẳng trách có người gọi nàng là tiên nữ.
Trần Thế Đông thầm kinh hãi, càng đánh lão càng cảm thấy không thể thắng được nàng. Thân pháp của Diệp Thanh biến ảo khó đoán khiến lão thậm chí còn không chạm được vào người nàng. Sau khi đã thi triển một lượt sáu mươi tư chiêu của Chấn Thiên kiếm pháp, Trần Thế Đông hiểu rằng mình sắp phải nhận bại.
Quả nhiên, khi một lần nữa tung ra tuyệt học Lệ Phong Trảm, Trần Thế Đông liền trông thấy hai đạo tinh quang bắn tới.
Phải biết rằng tuyệt chiêu tuy lợi hại nhưng một khi đã phát ra thì rất khó thu hồi. Chỉ thấy hai đạo hàn quang loang loáng, Trần Thế Đông vội nghiêng đầu tránh nhưng Diệp Thanh ở trước mặt lại không thấy bóng dáng đâu nữa. Một luồng chưởng phong lăng lệ hung mãnh đập vào xương sườn bên trái của Trần Thế Đông, đó chính là chỗ sơ hở của Lệ Phong Trảm. Chỉ nghe tiếng xương gãy “răng rắc” vang lên, Trần Thế Đông há miệng phun ra một màn mưa máu…
Bảy người còn lại kinh hãi cực độ, liền nhân cơ hội đó mượn danh nghĩa cứu tam đệ mà đồng loạt xuất thủ.
Nội lực của Diệp Thanh nhất thời bị đứt đoạn, lập tức đã bị bao vây. Những kẻ vốn đang hớn hở đứng quan chiến bỗng bật thét, mọi người bắt đầu cảm thấy lo lắng cho nàng.
Hợp lực của thất kiếm quả nhiên không tầm thường, Diệp Thanh không thể nào thoát khỏi vòng vây. Cũng may là bọn họ luyện Thiên Nhai kiếm trận mà hiện tại lại thiếu mất một người ở Chấn vị nên Diệp Thanh mới tranh thủ được không ít chỗ trống. Sau một hồi lâu chi viện vất vả, kiếm pháp của Thiên Nhai Bát Kiếm ngày càng kín đáo, bọn họ đã ở bên nhau mấy chục năm, kiếm pháp tự nhiên phải tâm ý tương thông, chưa đầy một khắc, kiếm quang rợp trời đã khiến cho Diệp Thanh không còn một chỗ ẩn thân.
Đúng lúc này, Diệp Thanh sau cùng đã không còn chống đỡ nổi nữa, buộc phải dùng tới tuyệt học kinh thế…
Nàng hét lớn: “Liệt!”
Chỉ thấy tử quang lóe lên, thời gian phảng phất như ngưng đọng, tất cả mọi người chỉ cảm thấy mắt mình hoa lên, thân ảnh Diệp Thanh đã biến mất trong không khí. Một đạo tử quang như từ trên trời ập xuống, Thiên Nhai Thất Kiếm bỗng rùng mình vì lạnh, thân pháp bất giác dừng lại trong giây lát!
Diệp Thanh tụ khởi nội lực toàn thân liên tiếp phát ra ba chưởng, lần lượt kích trúng người Ly khảm kiếm, Cấn vị kiếm, Đoái phong kiếm. Máu tươi bắn tung tóe, ba người đó căn bản không thể minh bạch tại sao mình bị trúng chưởng.
Nhưng nội lực của Diệp Thanh đã khô kiệt, chưởng thứ tư không thể nào phát ra.
Dù vậy bốn người còn lại vẫn sợ đến dựng người. Bọn họ sững ra một lúc lâu, cuối cùng khi nhìn thấy Diệp Thanh như sắp ngã quỵ, cả bốn mới có phản ứng, bốn thanh trường kiếm rung lên tỏa ra ánh tinh quang đầy trời, chớp mắt đã đâm tới.
Một thức Cửu Tự Chân Ngôn đã khiến nội lực của Diệp Thanh hoàn toàn hao tận. Vọng nhìn hàn tinh phủ kín trước mắt, nàng vốn dĩ có muốn tránh cũng không thể. Lúc này, đôi mắt ai oán của nàng lộ ra vẻ thương cảm vô hạn, chỉ vì…từ nay về sau nàng sẽ không bao giờ có thể quay về bên Hoa Lân được nữa!
Trong khoảnh khắc giữa sống và chết, trong đầu nàng hiện lên toàn những hồi ức khi nàng được Hoa Lân thương yêu âu yếm, sự chăm sóc bảo vệ đó, sự đồng cảm khiến trái tim rung động đó, từ nay sẽ không còn quay trở lại. Diệp Thanh thốt lên đầy thê lương: “Lân ca ca! Lần này huynh thực sự bỏ mặc Thanh Thanh mất rồi…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...