Vực sâu không đáy dường như không có tận cùng,Hoa Lân vẫn đang rơi xuống với vận tốc thật cao.Nhưng lúc này,hắn đã sớm lâm vào trạng thái mơ hồ.
Trong mơ mơ màng màng,hắn mơ một giấc mơ vô cùng kì lạ.Hắn mơ thấy mình nguyên thần xuất khiếu,thoát li bản vị,bay ah bay,bay lên tới bầu trời.Bên trong đầu một mảng trống rỗng,không có tư duy,cũng không có quan niệm thời gian,có chăng chỉ là một mảng ngu ngu ngơ ngơ.Nhưng chính là trong loại trạng thái phiêu hốt này,hắn lại nhìn thấy bản thân.....
Không sai,hắn nhìn thấy mình nằm giữa một đại sảnh trắng tinh khiết,phảng phất bỗng nhiên lên tới cõi tiên.Nhưng làm cho người ta tán thán không thôi,lại chính là nền nhà dưới chân.Tổng thể của nó là một bức “Thủy mặc”tiên thủy họa tinh mĩ.Không những có núi sông,hẻm vực,còn có cự thạch,cùng với vực sâu dựng đứng.Những thứ này cộng lại tổ thành một thế giới màu xám chân thực.
Hoa Lân mê mang quay đầu nhìn quanh,tiếp đó thì nhìn thấy Tí Hình.Gia hỏa này ngây ngốc đứng ở đàng xa,cuối đầu nhìn “Vực sâu” dưới chân ngây ra đó.Trừ hắn ra,ở trong góc đại sãnh đàng xa,lại còn có một người xa lạ.Hắn đang nhắm mắt minh tưởng,ngồi xếp bằng,bên cạnh còn cắm một thanh tiên kiếm,Người hắn toàn thân trên dưới cũng là mệt mỏi tả tơi,nhìn tình hình cũng không biết chết hay chưa.
Nhưng lúc này,Hoa Lân căn bản không biết suy nghĩ,càng sẽ không kinh ngạc chỗ này sao lại còn có người khác?Hắn chỉ là dùng mục quang ngây dại đó,lạnh lùng quan sát mọi thứ.Sau đó đờ đẩn xoay người,lại nhìn thấy trên chính đường của đại sảnh,sừng sững một pho thần tượng cao lớn,tay cầm trường kích ,thủ hộ bên dưới một tòa tế đài,như là không cho phép bất kì người nào tới gần,trên mặt đất ở không xa chỗ của nó,cũng không biết lục sắc ngọc thước của ai,bị đánh rơi ở chỗ đó....
Những thứ này,đương nhiên cũng không hấp dẫn nổi sự chú ý của một Hoa Lân trì độn,hắn chỉ là hướng một cánh cửa sổ đàng xa bay tới.Bên ngoài chính là ánh sáng mặt trời sáng lạn,một đóa Bạch Vân lơ lững bay qua,dường như đang hướng hắn vẫy gọi.Trong ngu muội,hắn chỉ muốn bay về nơi tràn đầy ánh sáng,nào sợ là một đi không trở lại.Hắn cũng không sai,điều này tốt hơn là so với thiêu thân xông vào ánh lửa.Trong đó không có suy nghĩ cao thâm,hắn chỉ là hướng về quang minh,đấy là tự do của hắn.
Cửa sổ đàng xa càng lúc càng gần,bên ngoài cửa sổ mơ hồ là một mảng nhiều cung điện rộng lớn.Từ vị trí này nhìn ra,cơ hồ có thể nhìn bao quát cả kết cấu.
Mắt thấy hắn đang muốn xuyên qua cửa sổ,bay về hướng “Quang minh”thế giới.Chính tại lúc này,một đạo kim quang úp tới,”Bùm”một tiếng,đem cả con người của hắn đánh về mặt đất.Tiếp đó trước mắt tối đen,bản thân “Hu”một lát từ tầng mây cao cao rơi xuống phàm gian,hãi nhiên trở về thế giới màu xám.Hơn nữa từ trên bầu trời rơi thẳng tuốt xuống,lướt qua vực sâu,rơi xuống đất...
Bên tai truyền lại tiếng gió”Hu Hu”,vực sâu một màu tối đen tạt vào mặt.Bỗng nhiên,hắn tại đáy vực u ám,nhìn thấy thân thể của”Mình”.Trong một thoáng đó,hắn còn chưa kịp hiểu chuyện gì,thì bản thân trở về thân thể của mình.
“Cuốn”một vòng,Hoa Lân từ mặt đất ngồi dậy,vuốt vuốt mồ hôi trên trán,chỉ thấy toàn thân đều là mồ hôi nhớp nháp.
Xung quanh vẫn là một mảng tối đen,quái thạch san sát.Lúc ngẩng đầu nhìn lên,bầu trời trên cao vẫn là một vòng xoáy khổng lồ,không gian cũng bị uốn khúc biến hình,mà bản thân thì đứng ở dưới đáy vực,cảm giác giống như là một con ếch ở đáy giếng.
Hoa Lân bỗng nhớ ra,mình không phải là đã từ trên vực sâu rơi xuống rồi sao?Vậy há không phải là đã chết rồi?Chẳng lẽ đây là mười tám tầng địa ngục?
Trong kinh ngạc,Hoa Lân tại trên mặt mình tát một cái,”Chát”một tiếng,đau tới nước mắt chảy dài.
-Bà nội nó,thì ra còn chưa chết!
Hoa Lân sờ lên mặt đang đau,xoa lấy xoa để.
Nhưng vậy cũng không đúng ah!Từ trên vực cao như vậy rơi xuống,sao lại không chết?Hơn nữa trên người mình còn trúng mấy chục kiếm của Tí Hình,điều này không thể nào!
Hoa Lân lấy tay mò mò trên người của mình,xác thực vết kiếm lâm li,nhưng bây giờ đã làm mài,lành lại thật là nhanh.
Đột nhiên Hoa Lân lại nghĩ tới tất cả những điều trong giấc mơ kì lạ.Trong lòng cả kinh,tự mình lẩm bẩm:
-Chẳng là vừa rồi là nguyên thần xuất khiếu?
Hoa Lân sau lưng nổi lên một trận cảm giác lạnh tê.Đồng thời tâm niệm chuyển như điện,nếu như vừa rồi đúng thật là nguyên thần xuất khiếu,như vậy tất cả những gì mình nhìn thấy,đều có thể là chân thực tồn tại.
Hoa Lân xoay người đảo mắt lướt qua từng vùng từng vùng loạn thạch phân tán xung quanh,thở ra một hơi khí lạnh,mắng chửi:
-Mẹ nó!Nếu như vừa rồi bạch sắc đại sảnh mình nhìn thấy là thật sự tồn tại,như vậy những thứ trước mắt này,toàn bộ là giả rồi...
Hoa Lân chấn động,lại nhớ đến mặt đất của bạch sắc đại sảnh,giống như là khắc một bức thủy mặc thế giới thật sự,trong lòng kinh hãi:
-Chẳng lẽ những thứ này chỉ là một bức họa?
“Chát”một tiếng,Hoa Lân lại tát mình thêm một tát.Rất đau,hiển nhiên đây không phải là mơ.Nhưng mà,điều này cũng giải thích mình vì sao mà không té chết,bởi vì mình chỉ là tại chỗ ngã xuống một cái.Ha Ha,thật là thấy quỷ mà!Hoa Lân thầm buồn cười.
Lúc này bỗng nhiên nghĩ tới”Nguyên thần xuất khiếu”hình như một loại tiên thuật trên là bộ thứ hai của ”Phạm Mật Tâm Kinh”,chẳng lẽ bản thân trong lúc vô ý học được nguyên thần xuất khiếu?Hoa Lân lắc lắc đầu,biết rằng vừa rồi chỉ là tấu xảo mà thôi.
Ngẩng đầu nhìn bờ vực cao không thể với,Hoa Lân đột nhiên lướt qua một ý nghĩ buồn cười:Nếu như vực sâu trước mắt chỉ là một bức họa mà thôi,vậy thì mình chỉ cần bước tới một bước nhỏ thì có thể bay lên bờ vực.Trên lí luận mà nói,điều này đúng ra là có thể làm được.
Nghĩ tới đây,Hoa Lân không khỏi trong lòng kích động,không cần suy nghĩ hướng phía trước bước một bước.
Nhưng thật không may,bản thân vẫn ở giữa loạn thạch,vực thẳm đáng chết vẫn cản ngay trước mắt mình.
Hoa Lân trong đầu bỗng nhiên lướt qua một đạo linh quang:
-Nếu như dùng nguyên thần bản thân kết hợp với hành động của”Nhục thể”,nói không chừng thật sự có thể bước ra một bước phi phàm.
Nghĩ tới đây,Hoa Lân chậm rãi nhắm mắt lại,trong đầu phác thảo một bức tranh:Giả thiết nhục thân của mình chính đang”Ngốc Ngốc”đứng giữa đại sảnh,hơn nữa đang đứng ở bên dưới cái gọi là”Vực sâu”trong họa quyển.Như vậy chỉ cần nhảy ra khỏi huyễn tượng trước mắt,thì có thể cường hành bước ra một bước thật lớn,trở về trên bờ vực.
Hoa Lân đột nhiên mở to hai mắt,trong mắt lướt qua một tia hưng phấn,liền không do dự bước tới...
Trong nháy mắt,hắn chỉ cảm thấy mình đằng không mà lên,như là một ngôi sao bắn thẳng lên trời.”Vèo”một tiếng,thật sự trở lại trên bờ vực.
Lúc này mới phát hiện,Tí Hình đang ngây ngốc đứng ở mép vực,dò đầu nhìn vực sâu vạn trượng bên dưới,tâm tình vô cùng trầm trọng.
Sự xuất hiện của Hoa Lân,đương nhiên đã kinh tỉnh hắn.
Tí Hình lập tức ngẩng đầu,lại kinh hãi nhìn Hoa Lân.
Hoa Lân trong lòng lướt qua vài ý nghĩ,đằng hắng hai tiếng,nói:
-Hei!Tí Hình,ta đã tới trễ!Ngươi ở đó nhìn gì vậy?
Nói xong,Hoa Lân cũng dò đầu ra nhìn vực sâu bên dưới.Hoa Lân đồng thời cảm thấy kì quái,tại sao bây giờ nói chuyện không còn chướng ngại nữa?Chẳng lẽ trận này đã bị mình phá giải rồi?Nhưng mình hình như không hề làm qua cái gì ah!
Tí Hình cà lăm nói:
-Ngươi...Ngươi không phải rơi xuống dưới rồi sao?
Hoa Lân thấy Tí Hình áy náy như vậy,bỗng nhiên hiểu rõ tâm tình của hắn,thử nghĩ một người lỡ tay đánh hảo bằng hữu của mình rơi xuống vực,tâm tình của hắn sẽ như thế nào?
Hoa Lân vì để cho hắn yên lòng,nên làm như kinh ngạc nói:
-Không có ah,ta vừa mới vào tới.Ai rơi xuống vực?
Nói xong hắn lại dò đầu ra,nhìn nhìn vực sâu vạn trượng bên dưới.
Hoa Lân Ha Ha cười,vỗ vỗ vai hắn nói:
-Ngươi gia hỏa này,đi thiệt là nhanh mà....Ta còn đang cùng điện chủ bọn họ nói tạm biệt,thì ngươi lên tầng chín rồi,hại lúc ta đuổi theo ngươi đã không thấy hình bóng đâu.....Sao vậy,phải chăng gặp phải chuyện gì đó li kì cổ quái rồi?
Tí Hình cuối cùng đứng thẳng người,cười khổ nói:
-Lúc nãy ta vừa gặp phải một chiến thần thân mặc khôi giáp màu đen,võ công của hắn và ngươi cực kì tương tự.Ta....một thoáng khi ta đánh hắn rơi xuống vực đó,bỗng nhiên cảm thấy trong lòng rất là khó chịu,còn tưởng rằng là ngươi nữa....Ai...
Hoa Lân lại vỗ vỗ vai hắn,ha ha cười nói:
-Gia hỏa nhà ngươi thật biết nói đùa,thấy ngươi bình thường nghiêm túc như vậy,thì ra đều là làm bộ làm tịch.
Tí Hình nhún vai không nói gì.
Hoa Lân lập tức chuyển qua đề tài khác:
-Đúng rồi,ta lúc nãy đi khắp nơi tìm ngươi,lại vô ý phát hiện biện pháp xuất trận.Ngươi trước tiên ở đây đợi ta một lát,ta đi chút quay lại!
Tí Hình gật gật đầu,hắn vỗ nhẹ vai Hoa Lân nói:
-Hảo huynh đệ,ngươi đi đi!......Ta phải ở đây đả tọa điều tức một lát,đợi sau khi ngươi quay lại,thì tới thông tri ta.
Hoa Lân lần đầu tiên được hắn gọi là”Hảo huynh đệ”,trong lòng ấm áp,nhìn ánh mắt chân thành của đối phương,gật đầu thật mạnh.
Tí Hình cũng không nói nhiều nữa,xếp bằng ngồi xuống,nhắm hai mắt lại vận công điều tức.
Hoa Lân thở ra một hơi,nhớ tới “minh Vương Lệnh” của mình đánh rơi đàng xa,vật này nhất định phải nhặt lại,nếu không Minh Vương nhất định sẽ tìm hắn liều mạng.
Lập tức liền nhớ lại mọi thứ trong mộng,nhớ tới”Minh Vương Lệnh”bị chấn bay về hướng tây nam,cách không xa một pho thần tượng.Nghĩ tới đây,Hoa Lân toàn thân chấn động,lại nhớ lại một phía khác trong đại sảnh,dưới góc tường hình như còn có một trung niên nam tử thương tích thê thảm ngồi ở đó.Kế bên hắn dựng một thanh trường kiếm,toàn thân khí thế bất phàm,hắn là ai vậy?
Hoa Lân ngẫm nghĩ một hồi,trước tiên không quản thêm nhiều,đợi tìm về”Minh Vương Lệnh”tính sau,liền nhắm hai mắt lại,nhớ lại một chút vị trí của”Minh Vương Lệnh”.Trong thoáng chốc,hắn chỉ thấy nguyên thần quy vị,thiên nhân hợp nhất,hốt nhiên hướng vực sâu phía trước bước tới.Cả người vượt qua hư không,trên không hướng vực sâu đối diện bước tới....
Trong mắt Hoa Lân,dưới chân chỉ là mặt đất của đại sảnh,có thêm một bức “Sơn Thủy Họa”mà thôi.
Sau khi Hoa Lân bước đi,Tí Hình lại đột nhiên mở mắt ra.Một khắc này,hai mắt của hắn bỗng nhiên ẩm ướt....
Hắn thường nghĩ rằng Hoa Lân rất giả dối,hơn nữa thích ra vẻ.Nhưng lần này,khi hắn nhìn thấy ba mươi ba vết kiếm trên người Hoa Lân,hắn rốt cuộc bị cảm động sâu sắc.Hoa Lân hoặc là có thể lừa qua mình,nhưng vết kiếm trên người hắn lại không biết nói dối,bởi vì đó chính là kiệt tác của mình.
Giờ mới biết rằng,lúc trước tất cả những giả tạo của Hoa Lân,chính là sợ người khác khó chịu,sợ bằng hữu thương tâm.Cho nên rất nhiều thời điểm,hắn đều là giả ngốc.
Lòng dạ như vậy,hỏi lại thế gian có mấy ngưới có thể làm được?
Cho nên điều mà Tí Hình đã rất lâu không thể,lần đầu tiên có cảm giác muốn khóc....
Nói về Hoa Lân lăng không hướng đối diện bước tới,vượt qua trùng trùng huyễn tượng.Ở giữa một dãy núi,muốn tìm lại Minh Vương Lệnh của mình.
Nhưng cách làm này lại không khác gì mò kim đáy biển.Mặc dù đã biết đại khái vị trí của Minh Vương Lệnh,nhưng huyễn tượng trước mắt lại vô cùng vô tận,cấm chế của nó cường đại,thực sự ngòai dự doán của người ta.Ngay cả “Sưu Thần Thuật”cũng nhìn không thấu những huyễn tượng này.
Nhưng khi hắn hiểu được điểm này,thì đã lạc lối trong thế giới màu xám rộng lớn.
Hắn tuy có thể vượt qua từng ngọn trong dãy núi,cũng có thể vượt qua hẻm núi.Nhưng hắn thủy chung không cách nào dùng mắt thịt nhìn xuyên qua sông núi trước mắt,càng không cách nào phân rõ giới hạn của huyễn giác và hiện thực.Khu khu một cây “Minh Vương Lệnh”,một khi rơi vào trong một “Thế giới”khổng lồ như vậy,làm sao có thể nói tìm là tìm được?Hơn nữa lúc này,Hoa Lân thậm chí ngay cả đường về cũng tìm không được.Bởi vì hắn căn bản phân không rõ đông nam tây bắc,hoàn toàn lạc lối trong đại sảnh to lớn.
Bây giờ chỉ có một biện pháp mới có thể tìm lại Minh Vương Lệnh,đó chính là nhìn xuyên mọi huyễn tượng.Hoa Lân nghĩ vậy,nhưng làm sao mới có thế nhìn xuyên huyễn tượng?
Hoa Lân tinh thần chấn động,xem ra phải thi triển”Nguyên thần xuất khiếu” lần nữa thôi.
Chỉ có thoát li phàm thể,mới có thể nhìn rõ mọi thứ trước mắt.May là hắn nhớ đến trên”Phạm Mật Tâm Kinh”hình như có nhắc qua phương pháp tu luyện thuật này.
Nhưng đồng thời,Hoa Lân cũng có chút lo sợ.Bởi vì thi triển nguyên thần xuất khiếu rất nguy hiểm,nghe nói đa số mọi người một khi nguyên thần xuất khiếu thì cũng không trở về nữa.Hoa Lân thì không muốn chết,chỉ hy vọng trên”Phạm Mật Tâm Kinh”có phương pháp vẹn toàn.Nếu không thà rằng không cần”Minh Vương Lệnh”.
Hoa Lân tại trên đỉnh một ngọn núi trơ trọi ngồi xuống,rút “Phạm Mật Tâm Kinh”bộ thứ hai ra,ở bên trong tìm phương pháp nguyên thần xuất khiếu.Nhưng lật qua một lần,trong cả nguyên bản thư lại tìm không ra chương tiết nào tên là”Nguyên thần xuất khiếu”.
Hoa Lân cả kinh,trong lòng kêu to không thể nào,tự mình lẩm bẩm:
-Không đúng ah!Lần trước lúc ta sao chép,rõ ràng nhìn thấy trong đó có pháp môn nguyên thần xuất khiếu,sao bây giờ lại không có vậy nè?Chẳng lẽ mình chép thiếu một chương?Không...Tuyệt đối không thể nào!
Hoa Lân có chút nôn nóng....
May là hắn không phải là loại người dễ dàng buông tha,vì vậy từ đầu tới cuối,đem bộ thứ hai của”Phạm Mật Tâm Kinh”xem lần nữa.Cuối cùng,ở trong chương thứ hai”Tụ Thần”,hắn phát hiện”Nguyên thần xuất khiếu”bốn chữ này.
Mặc dù hắn còn chưa có lập tức bắt đầu nghiên cứu,nhưng đã có chút đầu váng mắt hoa,nằm xuống đất ngẩng đầu nhìn lên trời mắng:
-Ông nội nó”Phạm Mật Tâm Kinh”,nếu như kiếp này lão tử không đem ngươi học cho biết,thì ta không mang tên Hoa Lân nữa.
Nghỉ ngơi nửa thời thần,cảm giác đầu váng mắt hoa rốt cuộc cũng hết,Hoa Lân lập tức lồm cồm bò dậy,rút ra nữa bộ”Phạm Mật Tâm Kinh”,tìm tới chương thứ hai”Tụ Thần”,chỉ thấy trên đó viết rằng:Người tụ thần,thu thập vạn linh vu tâm dã,thu nạp hồn phách,quy về mà dùng.Phóng ra nguyên thần xuất khiếu,phá cấm độ hư không gì là không thể.....
Hoa Lân kinh tới hai mắt cứ trợn tròng,hãi nhiên nói:
-Trời ơi!....Chẳng trách người ta nói”Phạm Mật Tâm Kinh”không phải thứ tốt lành gì ,nạp hồn loại chuyện này cũng làm ra được?Không được,bổn thiếu gia kiên quyết bỏ đi cặn bã của nó,chỉ lấy tinh hoa ,chứ không thể trụy nhập ma đạo.Hừm Hừm!...Nguyên thần xuất khiếu này ngược lại có thể học một chút,những thứ giống như tập vạn linh vu nhất tâm gì đó,thì có thể miễn đi!Ông nội nó,quyển”Phạm Mật Tâm Kinh”này ngàn vạn lần không thể truyền cho bất cứ ai nữa,cho dù là Diệp Thanh và Thượng Quan Linh cũng không được!Các nàng có lẽ sẽ không trở nên hư hỏng,nhưng không biết khi nào sẽ đem sách này truyền lại cho con cháu,hay là truyền lại cho bằng hữu khác.Như vậy thì Hoa Lân ta sẽ trở thành tội nhân thiên cổ!
Nghĩ tới đây,Hoa Lân đọc lại “Phạm Mật Tâm Kinh”lần nữa,lược sơ qua những chương tiết tổn người lợi ta,tìm được nội dung nguyên thần xuất khiếu.Đọc kĩ lại,bỗng nhiên hơi hơi ngộ ra,chậm rãi đóng”Phạm Mật Tâm Kinh”lại,nhắm mắt lẩm bẩm:
-Thì ra nguyên thần xuất khiếu,phải lấy bất kì thứ gì giống như ba hồn bảy phách làm vật dẫn.Nếu không chỉ có nguyên,mà không có thần.Chẳng trách mọi người nói nguyên thần xuất khiếu rất nguy hiểm,thì ra là như vậy.
Hoa Lân tiếp đó lại nhớ tới:để cho an toàn,xem ra phải dùng tinh thần lực cường đại là cơ sở,mượn thần hồn bản thân,phóng ra ngoài mới được.Lúc trước từng nghe người ta truyền ngôn”Hồn Phách Song Tu”,thì ra sẽ có ích như vậy.Chỉ không biết rằng đem”Hồn Phách”tu luyện tới cực kì cường đại,thì sẽ không sợ sự nguy hiểm của nguyên thần xuất khiếu sao?Nhưng sau khi nguyên thần xuất khiếu lại có chỗ nào tốt nữa đây?....Ai,suy nghĩ tới nhức đầu,hay là không suy nghĩ vậy!
Hoa Lân hít vào một hơi thật sâu,biện pháp”Nguyên thần xuất khiếu”đã giải quyết rồi,nhưng vấn đề là mình có thể trở lại không?
Nghĩ tới đây,bỗng nhiên hai mắt sáng lên,lập tức nhớ tới tao ngộ trong giấc mộng.
Khi bị Tí Hình đánh rơi xuống vực một khắc đó,nguyên thần của mình ngốc ngốc xuất khiếu,thậm chí còn tính”Bay”ra ngoài cửa sổ du đãng.Chính vào lúc đó,một luồng kim quang lướt qua,đem mình đánh trở lại nguyên hình.Nếu không phải như vậy,bản thân e rằng đã sớm chết rồi.....Từ đây có thể biết rằng,luồng kim quang đó là chuyên môn”Phòng trừ”nguyên thần xuất khiếu thoát ra mà thiết lập cấm chế.Có sự tồn tại của nó,mình còn sợ gì nữa?Cùng lắm thì bị nó đánh trở về nguyên hình mà thôi!Hắc Hắc....
Nghĩ tới đây,Hoa Lân lập tức ngồi xếp bằng xuống,trầm nhập vào trong nguyên thần.Sau đó lại chiếu theo nguyên lí xuất ra ngoài của “Phạm Mật Tâm Kinh”,phân li xuất nguyên thần,”Vụt”một cái đứng dậy.Lúc quay đầu lại nhìn,không khỏi buồn cưới,quả nhiên hắn nhìn thấy bản thân vẫn ngồi ở chỗ cũ,như là lão tăng nhập định.
Đương nhiên,đây là lần đầu Hoa Lân bằng sức của mình thi triển”Nguyên Thần Xuất Khiếu”,cho nên không dám một chút lơ là.Vì vậy nhẹ nhàng bay bay lên bầu trời,lập tức đi tìm chỗ hạ lạc của “Minh Vương Lệnh”.
Do hắn rất chuyên chú,cho nên”Nguyên Thần”vẫn giữ được ý thức thanh tỉnh.Vừa nhìn rõ phương vị của”Minh Vương Lệnh”,lập tức liền rút lui về bổn thể,căn bản không phải nhờ vào sự giúp đỡ của ngoại giới.
Hoa Lân nguyên thần vừa quy vị,liền đứng dậy,hướng “Minh Vương Lệnh”đàng xa phóng đi.Lần này trãi qua”Nguyên thần xuất khiếu”thực sự làm hắn đại khai nhãn giới.Nếu không phải bản thân bị Tí Hình đánh rơi xuống vực,chỉ sợ hắn vĩnh viễn cũng không cách nào tham thấu ảo diệu trong đó.Càng tuyệt chính là,ở đây thi triển “Nguyên thần xuất khiếu” rất an toàn,không lo phiền bị ngoại giới tác động.Nếu như đổi một chỗ khác,Hoa Lân còn không dám thi triển thuật này.
Thành công nhặt lại được”Minh Vương Lệnh”,Hoa Lân vừa nhớ tới trong góc đại sảnh còn có một người lạ.Không cần biết hắn là chết hay là sống,mình cũng nên đi xem xem.Người có thể đi tới được chỗ này,tuyệt đối là nhân vật đính tiêm(mũi nhọn,thuộc hàng top)nhất của “Tu chân giới”.Đương nhiên mình không thể tính là nhân vật đính tiêm,Hoa Lân ngược lại tự hiểu rõ bản thân mình.
Vì vậy,Hoa Lân lần nữa thi triển nguyên thần xuất khiếu,nhắm chuẩn phương vị của hắn,tung thân bay tới.
Trước mắt dường như thoáng qua từng ngọn từng ngọn núi cao,vượt qua vùng vùng nguy hiểm,Hoa Lân “Vù”một tiếng,tới phía đối diện người đó.
Người này trên mặt râu ria xồm xoàm,quần áo rách rưới tơi tả,trên người càng là thương tích lâm li.Nhưng thân hình của hắn lại cao lớn uy mãnh,mặc dù đang ngồi,nhưng vẫn có loại khí thế chiếm đoạt núi sông.Chỉ thấy khuôn mặt chính khí của hắn,liền làm cho người ta có ấn tượng hào sảng.Nhưng rất tiếc,hắn hiện giờ toàn thân cứng đơ,không mang một tia sinh cơ,như là hóa thạch băng lãnh.
Hoa Lân thầm ta thán,cơ hồ có thể đoán định,người này đã chết rất lâu.Dù như vậy,nhưng Hoa Lân cũng phải đưa tay ra,định mò mò trán của hắn,tính xem xem rốt cuộc đã chết bao lâu...
Người ta thường nói,lòng hiếu kì sẽ hại chết người!
Tay phải Hoa Lân còn chưa chạm tới trán của đối phương,người đó đột nhiên mở mắt ra,trong hai con ngươi lướt qua ánh khiếp người,dọa Hoa Lân”Ah”một tiếng kêu lớn,mông té bịch ngồi xuống đất,xém chút nữa thì tính cướp đường mà chạy.
Người đó trầm giọng hỏi:
-Ngươi là ai?Tại sao tới Thiên Thần Miếu?
Hoa Lân kinh hồn còn chưa trấn tỉnh nói:
-Ngươi...Còn ngươi là ai?
Ánh mắt người đó dần dần ảm đạm xuống,cặp mặt như sao dừng lại trên Hà Chiếu trong tay Hoa Lân,ôn hòa nói:
-Ta là Lôi Thiên Vực,ngươi là ai?
-Lôi Thiên Vực?
Hoa Lân nhỏ giọng lập lại một lần,nhưng lúc này sự chú ý của hắn căn bản không ở trên tính danh của đối phương,mà là đồng dạng dán vào bảo kiếm của đối phương cắm trên mặt đất.Trong lòng càng lúc càng kinh hãi,cuối cùng không kìm được nói:
-Đây...Thanh kiếm này có phải tên là Lôi Vân Kiếm,nó hình như xếp vị trí thứ tư trong thập đại tiên kiếm phải không?
Trong mắt Lôi Thiên Vực lướt qua tinh quang khó mà nhận thấy,nhưng trong nháy mắt xám xịt trở lại,gật đầu nói:
-Không sai,thanh kiếm này xác thực tên Lôi Vân Kiếm,ngươi nếu như muốn,chỉ cần nhổ nó lên là được!
Nói xong,hắn dùng ánh mắt lờ đờ,như là không phải chuyện của hắn nhìn Hoa Lân.
Hoa Lân nào phải người tầm thường,lập tức từ trong lời nói của đối phương phát hiện có nhiều hàm ý.Người này hắn tính đem bảo kiếm tặng cho mình,thì có thể nói thanh kiếm này tặng cho ngươi là được!Nhưng hắn lại không nói như vậy,mà là kêu ngươi nhổ kiếm.Nếu như mình thật sự tham tâm bảo kiếm của hắn,nói không chừng còn thật bị hắn nghĩ xấu.Hơn nữa Hoa Lân lại từ trong ánh mắt thoắt ẩn thoắt hiện của hắn,nhận ra người này tu vi thâm bất khả trắc,bản thân căn bản cảm nhận không được nửa điểm linh khí trên người đối phương.Trong lòng vừa run,thầm nghĩ gia hỏa này có thể là giả bộ làm ra dáng vẻ yếu ớt,tính thử thử nhân phẩm của mình.Liền nhiú nhíu mày,không vui nói:
-Ngươi người này thật là nhàm chán.Người ta không muốn kiếm của ngươi.Ta chỉ là ngạc nhiên danh vọng của kiếm này mà thôi,thoạt nhìn thấy vật này đương nhiên có chút kinh ngạc mà thôi...Đúng rồi,ngươi vừa rồi nói ngươi danh tự gọi là ...cái gì nè?
Hoa Lân không chút khách khí nói.
Lôi Thiên Vực không hề nổi giận,chỉ là lạnh lùng nói:
-Lôi Thiên Vực!
-Cái gì?
Hoa Lân cả kinh,đột nhiên nhớ ra hắn là ai.....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...