Trên trời cuồng phong gào thét lồng lộng. Hoa Lân miễn cưỡng đứng bám trụ . Ngẩng đầu nhìn lên. Thấy trong cuồng phong gầm thét, đang có một vài ánh hồng quang chuyển động đan xen nhau xoay tròn, tả xung hữu đột. Giống như muốn vùng thóat khỏi cơn thịnh nộ của cuồng phong. Nhưng vì cơn bạo nộ của cuồng phong quá dữ dội do đó ánh hồng quang đó vô phương phóng thóat.
Hiện tại, Hoa lân cũng đành phải chịu bó tay, đột nhiên phát hiện cơn giận dữ của gió yếu đi rất nhiều, hiện ra năm ánh hồng quang của phân quang kiếm. Quang kiếm vụt qua, vụt lại nháo lọan trong sự lạnh lẽo của cuồng phong.
Chợt thấy năm luồng sáng lóe lên, năm thanh phi kiếm phát ra tiếng: “Sưu……sưu…sưu…” Đột ngột quay về trước mặt Hoa Lân.
Tranh!
Tất cả năm thanh phân quangkiếmđều cắm dưới chân hắn.
Hoa Lân mừng như điên. Ngay lập tức , rút Hà chiếu kiếm ra và đưa chỉ lên trời. Kiếm khí xung thiên, xé tọac cuồng phong chia làm hai phần. tạo ra một vết nứt lớn. Lập tức, Hoa lân bay vụt lên trời, từ trong gió lốc vụt bay vút ra. Chợt thấy truớc mặt có bóng đen đang chạy về phía tây. Hoa Lân nổi giận quát:
-Có ta ở đây còn muốn chạy?
Nói xong, lập tức ngự kiếm đuổi theo. Ở giữa không trung, Hoa lân xạ xuất năm thanh “ Phân quang kiếm” lao vút về phía đối phương.
Phía trước đột nhiên xuất hiện một tòa Phương thiên tháp ngăn cản, chỉ nghe “soạt soạt soạt…” năm thanh Phân quang kiếm đều cắm vào trên Phương tiêm tháp. Hoa Lân đang cực kì thịnh nộ, lại bị Phương tiêm tháp ngăn trở, Hà Chiếu trong tay lập tức trở nên cuồng bạo xuất ra, chỉ nghe “ca sát” một tiếng ngân vang gọn ghẽ, kiếm quang xuyên qua tiêm tháp, một nửa tòa tháp đổ sập xuống đất.
Hoa Lân không chậm một chút nào, xẹt qua tiêm tháp tiếp tục truy đuổi hắc ảnh đang chạy trốn. Nhưng thân pháp đối phương thật sự quá nhanh, trong nháy mắt đã biến mất. Hoa Lân phẫn nộ quát lớn:
-Còn muốn chạy?
Tay trái lập tức triệu hồi một thanh Phân Quang kiếm, rống lớn: “Thiên lí truy hồn thuật….”
Hàn quang lóe sáng, “tranh” một tiếng, thanh Phân quang kiếm hóa thành một đạo bạch quang bắn thẳng về phía trước…
Hoa Lân bị đối phương chọc giận, xuất trường kiếm trực truy. Dù hắc ảnh đã sớm biến mất nơi chân trời nhưng Thiên lí truy hồn thuật lại tuyệt đối có thể truy ra tung tích, Hoa Lân liền theo đó đuổi sát không bỏ.
Sau khi truy đuổi được mấy trăm trượng thì cảnh vật cũng có đột biến, Tháp lâm biến mất, trước mắt chỉ còn là một vùng đất trống không, ngoài xa xa là một tòa tế thai khổng lồ. Hoa Lân hoan hỉ tưởng rằng đây là trung ương nhãn trận, vội vàng tiến đến thêm vài bước. Không ngờ ở ngoài xa còn có hai hắc ảnh đang đứng quan sát, trong đó có một người cao gầy khí thế cực kì sắc bén như một thanh trường thương dựng đứng, một cỗ khí tức cường đại lập tức từ xa ép tới.
Hoa Lân cả kinh lập tức dừng chân, bảo trì khoảng cách, song phương đối diện cách nhau khá xa nhưng khí thế vẫn không ngừng áp sát tới chỗ hắn, có thể thấy công lực người này tuyệt đối vượt hơn mình. Mà tên ở phía sau hắn đang giữ lấy cánh tay trái, hiển nhiên là đã bị trọng thương. Dễ dàng nhận ra hắn chính là bị Thiên Lí truy hồn thuật của mình đả thương.
Hoa Lân đột nhiên nhớ tới lời dặn dò của Minh Vương: “ ngàn vạn lần không được tiến vào tháp lâm phía tây, trong đó có một vị Tu La cực kì hung tàn”. Nghĩ ngợi một lát Hoa Lân âm thầm kinh ngạc, biết mình đã trúng kế, bị đối phương dẫn dụ đến nơi này, người này tâm tính có thể nói là cực kì âm hiểm. Hoa Lân biết rằng không thể ngạnh kháng với cường địch, lập tức hướng về bóng đen cao gầy phía trước hành lễ nói:
-Tại hạ Hoa Lân, tôn giá công lực cao tuyệt, từng nghe nói tôn giá là đệ nhất cao thủ trong Minh giới. Hôm nay được gặp quả là danh bất hư truyền. Ngay cả Minh Vương cũng phải nhắc đến ngài, còn nói các hạ tâm tính cương trực, ghét xu nịnh như thù, thiện tâm cực cao. Dặn dò ta nếu may mắn gặp ngài nhất định phải tận dụng cơ hội nhờ ngài chỉ giáo. Thật không ngờ vận khí của ta lại tốt đến vậy, hôm nay gặp được các hạ thật là tam sinh hữu hạnh…
Hoa Lân đang mải mê vỗ mông ngựa, không ngờ đối phương tuyệt không có một chút biểu hiện nào, quát lớn:
-Im miệng! Nhìn bộ dáng của ngươi đã biết chẳng phải là loại tốt lành gì… Nói mau, chuôi phi kiếm này có phải là của ngươi không?
Vừa nói hắn vừa cầm một thanh Phân Quang kiếm đưa ra.
Hoa Lân vừa nhìn đã biết đây là thanh Phân Quang kiếm mà mình đã dùng để thi triển Thiên lí truy hồn thuật. Chỉ có thể gật đầu xác nhận:
-Không sai! Tại sao nó lại ở trong tay ngài được? Các hạ thật lợi hại, có thể dễ dàng khống chế phi kiếm của ta, Hoa mỗ thật sự bội phục. A a a…
Ai ngờ lời còn chưa nói hết đã thấy đối phương khẽ đưa tay lập tức phân kiếm thành hai đoạn, lãnh đạm nói:
-Nói như vậy Thiên lí truy hồn thuật vừa rồi cũng là do ngươi thi triển?
Hoa Lân sững sờ, nhất thời mắt hổ mở to, lập tức trụ vững cước bộ, khẩn trương nắm chặt Hà Chiếu trong tay. Nguyên hắn định tại Minh giới cứu người, càng không muốn đụng chạm với cường địch. Nhưng vừa rồi luyện được năm thanh Phân Quang kiếm hết sức khó khăn, mà trong nháy mắt đối phương lại hủy mất của hắn một thanh trong số đó, rốt cục cũng không nén được nộ hỏa bốc cao ba trượng, lạnh giọng nói:
- Ngươi… ngươi thật bức người ta quá lắm! Đúng vậy, Truy hồn thuật là bổn thiếu gia xuất ra, nhưng người ta truy sát không phải là ngươi, ngươi xía vào làm gì?
-Ha ha ha…
Hắc hảnh đối diện đột nhiên cuồng tiếu, toàn thân đột nhiên phát ra sát khí xanh biếc, một cỗ khí tức âm lãnh lập tức bắn đến, đúng là cuối cùng cũng đã chân chánh xuất thủ.
Hoa Lân bất đắc dĩ, chỉ có thể thôi động hỏa diễm bao phủ toàn thân chống lại, nhất thời bên ngoài cơ thể hắn hình thành một tầng hồng quang hộ tráo. Vừa khéo trở thành chính diện đối kháng với đối phương. Hắn lãnh đạm nói:
-Hoa mỗ đến nơi này vốn muốn kính ngươi ba phần, không ngờ ngươi lại thật sự không biết tốt xấu , ngươi cho rằng ta sợ ngươi ưh?
Thường nghe nói: “sư xuất hữu danh, tắc chiến ý dũ nùng” (kẻ có bản lĩnh thì chiến ý cũng không vừa). Hoa Lân chỉ cảm thấy cực kì phẫn nộ, lửa giận thiêu đốt, khí thế lập tức tăng vọt, ngang ngửa với đối phươngtrực diện đối kháng. Giữa hai người lập tức hình thành một cỗ ám kình cực kì cường đại, ép tên Minh suất đang quan chiến phải lùi lại ba trượng có thừa. Thấy tình hình này tên minh suất nọ biết gian kế đã thành, nhưng hắn ở phía sau vẫn chưa chịu dừng, cố thêm dầu vào lửa:
-Tí Hình phải cẩn thận!... tên này không để ngươi vào trong mắt là bởi vì hắn dựa vào Phần Tinh Luân, ngàn vạn lần không được sơ suất!
Kì thật không cần Minh suất nhắc nhở, Tí Hình cũng đã phát giác chỗ đặc biệt của Hoa Lân.
Phải biết rằng bình thường thì Thuần dương chi hỏa không thể tồn tại lâu dài trong Minh giới, nhưng toàn thân Hoa Lân liệt diễm không giảm tí nào, điều này thật sự khiến hắn có chút kinh ngạc. Lúc nghe đến tên Phần Tinh Luân, nhất thời trong lòng giác ngộ, liền âm thầm tụ khí vàolòng bàn tay chờ thời cơ động thủ.
Tên Tí Hình này đã tu luyện tới Tu La thân cho nên khi cùng đối phương động thủ không cần dùng tới binh khí, toàn là tay không sát địch. Mà Hoa Lân thì lại hoàn toàn khác biệt, trong tu chân giới thiện dụng phi kiếm chế địch, không chỉ có thế mà hắn còn có thể đồng thời giá ngự năm cỗ phi kiếm, trong tu chân giới có thể nói là nhất tuyệt. Lúc này bốn khỏa Phân Quang kiếm đều dựng đứng ở sau lưng hắn, tất cả đều phát ra chiến ý lầm lẫm. Phảng phất giống như bọn chúng đều có linh tính, bị chuyện hắc ảnh “Chiết kiếm” (bẻ - đoạn kiếm) kích nộ mãnh liệt.
Nói thì chậm, Hoa Lân nhanh chóng đạt tới Điên phong trạng thái, trong đầu chỉ còn lại mỗi đấu chí hừng hực, lập tức tranh tiên xuất thủ. Mũi chân điểm nhẹ, thân thể lập tức bay vút lên bầu trời, người ở giữa không trung hai ngón tay bắt quyết hét lớn:
- …Vạn kiếm quyết!
“Sưu sưu sưu…” bốn thanh Phân quang kiếm lập tức vọt ra như tia chớp bắn về phía đối phương. Cho đến hôm nay Vạn Kiếm quyết của Hoa Lân đã không còn là Vạn Kiếm Quyết của Thục Sơn kiếm pháp nữa. Chiêu Vạn Kiếm Quyết này hoàn toàn là nhờ thi triển các thanh Phi kiếm mà thành, thế nên kiếm phong sắc bén này tuyệt không ai có thể dựa vào pháp thuật mà tạo thành được như vậy.
Tí Hình quả nhiên không dám sơ thất, thân ảnh khẽ chuyển, lập tức biến mất. Hoa Lân chỉ cảm thấy mắt hoa lên, bốn khỏa phi kiếm lập tức bắn vào khoảng không, “Tranh” một tiếng cắm xuống mặt đất. Hắn trong lòng cả kinh chợt phát hiện một cỗ hắc khí từ bên trái đang khẩn trương đánh tới, liền nhanh chóng xoay chuyên toàn thân, tốc độ cực nhanh, tuyệt không dưới Nhâm Vi của Thánh Thanh viện.
Cũng may cảnh giới của Hoa Lân lúc này đã không còn như ngày trước, lập tức ngiêng người lui bước, Hà Chiếu trong tay lập tức chém ra, một đoàn kiếm quang hỏa hồng lập tức phá không bắn ra, chém thẳng vào sườn trái địch nhân. Chỉ thất hắc ảnh lóe lên, thân thể quỷ mị giống như chỉ là một ảo ảnh bị kiếm quang xuyên qua thấu thể.
Hoa Lân cũng biết Tu La chính là cảnh giới tu luyện tối cao của Quỷ hồn, bọn chúng đã luyện thành nhục thân nên cực khó đối phó. Theo lí thuyết thì mình tuyệt không phải là đối thủ của loại Tu la Quỷ hồn này, nhưng xem tình hình thì tên này cũng chỉ mới tu luyện thành hình mà thôi, còn chưa thể đạt tới cảnh giới Phi thăng. Nếu không nó cũng sẽ không tiếp tục ở lại Minh giới nữa rồi. Hoa Lân đảm khí đại tăng, hai ngón tay bắt quyết nhanh chóng chỉ về bên trái, quát:
- …bắn!
Bốn thanh Phân Quang kiếm lập tức vọt lên khỏi mặt đất, xoay chuyển mũi kiếm, “sưu sưu sưu…” lập tức bắn về phía bên trái hắc ảnh, tốc dộ cực nhanh, cơ hồ mắt thường không thể nhìn thấy. Điểm chết người chính là bốn thanh phi kiếm này đều ẩn hiện một tia hồng quang, tựa như bốn tia lửa xẹt đến nhanh như tia chớp. Chỉ tiếc là năm thanh Phân Quang kiếm đã bị đối phương đoạn một, nếu không cả năm thanh tề xuất có thể nói uy lực đại tăng.
Nhưng mà cảnh giới của Tu La dù sao Hoa Lân cũng chưa thể so sánh được. Chỉ thấy bóng người trước mặt đột nhiên biến mất vô hình, phía trước chỉ còn một màn hắc vụ bao phủ, chỉ nghe một âm thanh xa xôi vọng tới:
-Minh, tiến, thiểm!
Hoa Lân chỉ cảm thấy trước mặt tối sầm, vô số hắc sắc tiễn vũ (mưa tên màu đen) che kín trời rồi đột nhiên ập thẳng vào mặt mình. Mà Minh Tiến Thiểm của đối phương với Vạn Kiếm quyết của hắn thập phần tương tự, chỉ cso điều phạm vi công kích lớn hơn nhiều, số lượng cũng vượt trội, không chỉ triệt tiêu hoàn toàn Vạn Kiếm quyết của hắn mà còn phô thiên cái địa nhốt hắn vào trong đó. Lúc này Hoa Lân đã không thể né tránh, hắn biết tất cả tiễn ảnh đều là do chân khí của đối phương hóa thành, nên uy lực tất nhiên phải kém hơn một bậc, bằng vào Sư Vương Thuẫn trong cơ thể hoàn toàn có thể ngăn cản được. Vì vậy hắn hét lớn một tiếng, hai tay để trên Hà Chiếu kiếm, trên người lập tức hình thành một tầng hộ thể trong suốt – Quang thuẫn, hắc sắc tiễn vụ xạ lên quang thuẫn này quả nhiên lập tức tiêu tán vô hình. Chợt nghe môt tràng âm thanh dày đặc truyền đến “thu thu thu…”, Hoa Lân cảm thấy có chút bất lực. May mà Minh tiến thiểm của đối phương cũng chỉ kéo dài trong chớp mắt, nếu không thật sự không biết làm thế nào mà ngăn cản .
Chuyện xảy ra chỉ trong nháy mắt, Hoa Lân đột nhiên cảm thấy không ổn, dang muốn né tránh thì đã thấy trước mặt một quang mạc xanh lét lóe lên, tầng tầng hắc vụ lập tức phủ lên người hắn.
Gã Tu La này quả nhiên cũng không vừa, căn bản là không để cho hắn có một khắc để thở, thiên nhân hợp nhất, trong nháy mắt đã lao tới, chưởng phong đã bức tới trước mặt cách Hoa Lân hơn hai trượng. Nói thì chậm, Hoa Lân lúc này đã không kịp lùi nữa rồi, ngoại trừ ngạnh kháng còn lại đều vô hiệu. Hắn liền vận khởi Cửu Chuyển thần công của Trữ Tiêm Tuyết trong thể nội hai vòng chu thiên, quát lớn:
-Kim cương quyết!
Chỉ nghe nổ “phanh” một tiếng, chân khí nhộn nhạo, Hoa Lân lập tức cảm thấy một luồng âm khí xâm nhập vào trong kinh mạch, thiếu chút nữa hắn bị đóng băng tại chỗ, thân thể nhất thời bị chưởng phong chấn lui hơn hai trượng. Cũng may Hoa Lân có hỏa diễm của Phần Tinh Luân hộ thể, nên hàn khí nhanh chóng bị trục xuất khỏi cơ thể, nếu đổi lại là người khác chỉ sợ là không trụ nổi với một kích này của đối phương. Có thể thấy thực lực của tên Tu La này kinh khủng như thế nào, thật sự là ác mộng của tu chân giả.
Lại nói, Hoa Lân bị đối phương một chưởng chấn bay, thực lực so ra còn kém quá xa. Nhưng hắn cũng không biết rằng Tí Hình lúc này cũng chẳng tốt hơn mấy phần. Chưởng phong của hắn bị Cửu Chuyển thần công của Hoa Lân chia đôi ra hai phần, hơn nữa liệt diễm của Phần Tinh Luân trên người Hoa Lân thiếu chút nữa đã rót vào trong người hắn, quả nhiên là cực kì kinh khủng. Hắn còn không hiểu vì sao đối phương một chưởng đánh ra lại hàm chứa hai loại khí lưu bất đồng, lập tức khiến hắn bị phản phệ, xem ra Kim Cương quyết này đúng là khắc tinh trời sinh của mình.
Hắn không biết rằng Cửu Chuyển thần công của Trữ Tiêm Tuyết có thể nói là tâm pháp chí cao vô thượng trong Tu Chân giới. Chỉ tiếc Trữ gia có luật bất truyền cho ngoại nhân, cho nên không có mấy người biết được mà thôi. Lúc này Tí Hình chịu chút thiệt thòi, trong tâm đương nhiên phát sinh chút sợ hãi.
Song phương âm thầm điều tức, lại đứng xa xa canh chừng lẫn nhau, không ai dám mạo hiểm ra tay. Mà Hoa Lân thì biết công lực còn kém đối phương một bậc nên hắn muốn lấy tịnh chế động, còn Tí Hình có nỗi khổ chỉ mình biết, tuy thấy Hoa Lân bị chưởng phong chấn bay nhưng sắc mặt hết sức bình thường, hiển nhiên là không chút úy kị với chưởng phong của mình. Gặp phải đối thủ như thế không cẩn thận không được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...