Giáng Tuyết đi rồi, Hoa Lân lại vận Thuỷ Hệ Chân Nguyên ép tiếp Hàn Băng Trâm đến huyệt Kiên Tỉnh, nhưng không ngờ chỉ dừng có một lúc mà cây trâm đáng ghét ấy đã quay trở lại lồng ngực. Hoa Lân tuyệt vọng đến cùng cực, ý nghĩ phải chịu những trận đau thấu xương một khi làm lại lần nữa khiến hắn như sa xuống địa ngục.
Dú sao cũng không còn cách nào khác, Hoa Lân lại tiếp tục vận công, không ngờ lần thứ hai đau đớn còn gấp bội lần thứ nhất. Hắn gắng gượng nghiến chặt răng, vừa ép Hàn Băng Trâm ra vừa rít lên: “Giáng Tuyế... được lắm... Đợi ta thoát ra nhất định phải lột sạch quần áo ngươi..!”
Tức giận đúng là cũng có lúc hữu dụng, nửa canh giờ sau Hoa Lân đã ép được Hàn Băng Trâm đến huyệt Kiên Tỉnh vai trái, hắn phong bế huyệt đạo khiến cây trâm không thể động đậy. Lúc đó Hoa Lân mới choáng váng đầu óc, cơ thể mệt lử, nửa người bên trái cứng đờ trong khi những cơn đau vẫn tiếp tục hành hạ.
Hoa Lân mệt mỏi nằm thẳng cẳng trên mặt đất, đưa mắt nhìn nóc nhà bằng đá, miệng lẩm bẩm: “Tiên Lăng cung, các người nhớ lấy! Giáng Tuyết nữa…ta nhất định cho các người biết tay!”
Sau một lúc thở dốc, cuối cùng Hoa Lân cũng cảm thấy khá hơn, bèn ngồi dậy bắt đầu vận công, quả nhiên đã có chút hiệu nghiệm. Bởi huyệt Kiên Tỉnh không phải là chỗ chân khí tất phải đi qua nên không sinh ra tình trạng đau thấu trời như lúc truớc. Xốc lại tinh thần, hắn chăm chú nhìn chín vòng tròn ánh sáng, nghĩ cách đào thoát.
Bất giác trong đầu lóe tinh quang, Hoa Lân mở Phần Tinh Luân lấy ra Luyện hồn đỉnh, quả nhiên trong đỉnh còn sót lại một lớp cặn Thực cốt huyết. Lần trước giải cứu Trữ Tiêm Tuyết hắn đã dùng một nửa, về sau Luyện hồn đỉnh lại bị Cấn Vân Ma Tôn lật đổ là, Thực cốt huyết chảy gần hết, số ít còn lại giờ đã khô kết lại dưới đáy bình.
Hoa Lân dùng ngân trâm khều một cục Thực cốt huyết cứng chắc lên, đặt vào vòng hào quang đầu tiên, vòng sáng vẫn không hề suy xuyển. Hắn đoán Thực cốt huyết vì khô nên đã mất tác dụng, bèn nghiến răng cắn mạnh vào đầu ngón tay trỏ, nhỏ mấy giọt máu tươi vào trong Luyện hồn đỉnh, nghĩ bụng chỉ cần có một chút hiệu quả là mình hy vọng thoát thân rồi.
Đúng là may mắn, Luyện hồn đỉnh quả nhiên ùng ục bốc hơi. Hoa Lân mừng rỡ ghé mắt xuống nhìn, số Thực cốt huyết vón khô kia bắt đầu hoà tan như nước được đun sôi, phản ứng càng lúc càng mạnh. Cuối cùng tất cả Thực cốt huyết biến thành dạng lỏng, đúng là trời không tuyệt đường người có lòng bao giờ(!)
Hoa Lân dùng ngân trâm khêu một giọt Thực cốt huyết, nhỏ nó lên vòng tròn ánh sáng...
Cửu Tinh Tuyệt Quang Trận đúng là có lợi hại, nhưng làm sao sánh được với Thần bi đã giam hãm Trữ Tiêm Tuyết? Chỉ một giọt Thực cốt huyết duy nhất, bức tường ánh sáng lập tức lộ ra một lỗ hổng, không những thế lại mỗi lúc một to dần, cuối cùng rộng đến cả người chui lọt...
Hoa Lân vội vàng chui qua lỗ hổng, lại bắt đầu hoá giải vòng ánh sáng thứ hai…
Chẳng mấy chốc, Cửu Tinh Tuyệt Quang Trận đã bị phá vỡ, trong lòng Hoa Lân thầm đắc ý, nghĩ bụng bổn thiếu gia đây vốn là thiên hạ đệ nhất đào tẩu, một cái Tiên Lăng Cung cỏn con mà cũng đòi giam được ta ư?
Nhưng vui mừng ấy xem chừng quá sớm, khi đến cửa ngục thất hắn mới phát hiện cánh cửa dày cộp kia hóa ra không phải kim loại cũng chẳng phải là đá, hơn nữa cơ quan đều bố trí ở ngoài, Hà Chiếu Kiếm bổ xuống cũng chẳng lưu nổi một dấu vết... Hoa Lân bỏ kiếm dùng Phần Tinh Luân đốt, nhưng cũng chẳng có chút phản ứng nào...
Hì hục cả nửa ngày mà không thể nào mở được cửa, trong khi nửa người bên trái vẫn cứng đơ, cuối cùng Hoa Lân chán nản toan buông xuôi.
Đang thở dài não nuột, chợt trong đầu hắn lóe lên một tia sáng, quyết định dùng chiêu “ôm cây đợi thỏ” nấp phía sau cửa đá, chờ người vào sẽ lập tức ra tay khống chế rồi tìm đường thoát thân...
Định rõ chủ ý, hắn chui lại vào giữa trận, cởi áo xếp thành dáng người đang ngủ, trong khi bản thân lại chui ra nấp bên cửa, chờ một ai đó trong Tiên Lăng Cung xuất hiện...
Lúc này Hoa Lân chỉ hy vọng đệ tử Tiên Lăng Cung mau tới, chứ một khi Phần Tinh Tông đến thì mọi chuyện thành gay to!
Hoa Lân áp người vào cạnh cửa, một lúc bắt đầu cảm thấy vô vị, thành ra lại tu luyện Thiên Cơ Cửu Chuyển Tâm Pháp của Trữ Tiêm Tuyết, mãi vẫn không thấy ai vào... Lại nghĩ lần này thế là xong, chỉ sợ Phần Tinh Tông đã đến nơi rồi cũng nên!
Có điều hắn không biết, Tu chân giới lúc này vừa xảy ra biến cố kinh thiên động địa…
Đúng một ngày trước khi hắn bị bắt, Trữ Tiêm Tuyết đã bắt đầu kế hoạch trả thù, đầu tiên tấn công Tinh Cực Tông, giết Trưởng môn, đoạt Ngự Không Kiếm. Sáu đại thánh môn của Tiên Diên Tinh Hệ thậm chí chưa kịp đến chi viện thì Trữ Tiêm Tuyết đã biến mất tăm, trong khi đám đệ tử sống sót của Tinh Cực Tông thì vẫn chưa hay là đại họa từ đâu đến...
Thực ra mục đích của Trữ Tiêm Tuyết rất đơn giản, vì tuân thủ lời hứa với Hoa Lân nên chỉ giết Trưởng môn của Tinh Cực Tông. Về phần Ngự Không Kiếm vốn được liệt vào hàng thứ sáu trong “Thập đại tiên kiếm”, có sức mạnh xuyên thấu không gian thời gian, Trữ Tiêm Tuyết lấy được chẳng khác nào hổ thêm cánh. Với thực lực tiên tử sẵn có, giờ lại thêm Ngự Không Kiếm, tung tích nàng ta càng thêm xuất quỷ nhập thần.
…….
Lại nói Giáng Tuyết đã dùng Truyền tống trận, đặc biệt bẩm báo với Cung chủ Tiên Lăng Cung về chuyện bắt sống được Hoa Lân, thực lực của Tiên Lăng cung đúng là đã lên đến đỉnh điểm chưa từng có.
Lúc này Giáng Tuyết đang lẳng lặng ngồi trong đại điện, nghe chúng tỉ muội bàn tán về sự tích của Trữ Tiêm Tuyết. Con người nàng ta từ trước đến giờ vốn không ưa huyên náo nên không hề tham gia cuộc trò chuyện. Chúng nữ đều nói cười vui vẻ, còn nàng ta lại tỏ ra tâm sự nặng trĩu, tuy nói không tin lời của Hoa Lân nhưng thực ra tâm trạng vẫn cảm thấy có gì đó bất an.
Bát muội bên cạnh thấy tỉ tỉ không vui, bèn lên tiếng: “Giáng Tuyết tỉ sao vậy? Lẽ nào không được khoẻ?”
Giáng Tuyết ngẩng lên, lắc đầu đáp: “Ta chỉ đang nghĩ... sao ngũ muội và tam muội đi Phần Tinh Tông lâu như vậy mà vẫn chưa có tin tức, liệu có chuyện gì xảy ra không?”
Bát muội vốn rất sùng bái Giáng Tuyết, nghe vậy giật mình thốt lên: “Ý tỉ nói Phần Tinh Tông có ý đồ bất chính...?”
Giáng Tuyết lắc đầu: “Không phải, điều ta lo là gã khốn chúng ta bắt về kia, hắn...” Chưa nói hết, ngoài cửa đã nghe thấy tiếng reo: “Ây a, ngũ muội về rồi, ngũ muội về rồi, mọi người mau ra đón nào...!”
Một thiếu nữ lưng đeo trường kiếm từ ngoài cửa bước vào, trên người đầy bụi đường, xem ra đã bôn hành không nghỉ ngơi mà về đây.
Tiểu cô nương này chính là một trong hai đệ tử mà Giáng Tuyết phái đi liên lạc với Phần Tinh Tông. Giáng Tuyết thấy nàng ta trở về, mừng rỡ đứng dậy, songngay lập tức lại hốt hoảng: “Tam... tam muội đâu?”
Ngũ muội thấy tỉ tỉ quan tâm an nguy của môn nhân như vậy, ngay cả chuyện Phạn Mật Tâm Kinh cũng tạm thời gạt sang một bên, cảm động vội xua tay: “Tỉ tỉ không cần lo, tam tỉ không sao, chỉ đang đàm phán với người của Phần Tinh Tông. Tam tỉ bảo muội về trước báo tin...”
Giáng Tuyết nghe vậy mới yên tâm: “Thì ra là vậy. Thế... mọi việc thế nào? Lẽ nào họ không chịu trao đổi?”
Ngũ muội lắc đầu, mỉm cười: “Không phải thế...” Giáng Tuyết thấy ngũ muội mặt mày hớn hở, không hiểu vì sao nàng ta lại vui như vậy mới hỏi: “Vậy sao không thấy họ đến?”
Hai mắt ngũ muội thoáng hiện tinh quang, phấn khích: “À... là như thế này. Nghe nói ba tháng trước, cao thủ của Thất Đại Thánh Môn đến Phiêu Diểu Hà mục đích chống lại xâm lược của người trong Ma đạo, nào ngờ bị một mẻ hớ, vậy là đột nhiên thay đổi kế hoạch, quyết định tiện đường tấn công Phần Tinh Tông. Ha ha... lần này có kịch hay diễn rồi, Thánh Môn chuẩn bị khai chiến với Phần Tinh Tông!”
Mấy thiếu nữ có mặt ở đó đều “Oa” lên một tiếng, đứng phắt dậy, hỏi dồn: “Tỉ nói gì? Hai bên đó chuẩn bị khai chiến sao?”
Tử Linh vỗ tay nhảy cẫng lên: “Ây a... lần này thì vui rồi đây!”
Giáng Tuyết cũng đứng dậy, cười tươi: “Xem ra cả ông trời cũng giúp Tiên Lăng Cung chúng ta rồi... À, thế Phần Tinh Tông còn muốn trao đổi con tin nữa không? Chuyện Phạn Mật Tâm Kinh họ cũng phải có một câu trả lời chứ?”
Ngũ muội gật đầu: “Tất nhiên là họ muốn trao đổi! Phần Tinh Luân ở trong tay chúng ta, họ sao lại dám không đổi chứ, trừ phi chịu bỏ Liệt Thiên Đại Trận... Chỉ tiếc là chúng ta đến không phải lúc, thủ tọa của Thất Đại Thần Điện của họ vừa hay đều đi điều tra binh lực của Thánh Môn, phải đợi Hiên Dĩ Thừa trở về mới có thể chính thức bắt đầu đàm phán...”
Giáng Tuyết bất chợt rùng mình, dường như nghĩ đến điều gì đó, thất vọng ngồi phịch xuống ghế, lẩm bẩm: “Thế thì hỏng rồi! Đúng lúc mấu chốt thì đám ma đầu này đều không có nhà. Lẽ nào... lẽ nào đây chính là vận mệnh của Tiên Lăng Cung?”
Chúng nữ đều đang say sưa đắc ý, thấy Giáng Tuyết đột nhiên tỏ ra tâm sự trùng trùng lại cùng giật mình ngạc nhiên, không hiểu vì sao nàng ta lại trở nên như vậy?
Phải biết rằng Thất Đại Thánh Môn và Phần Tinh Tông khai chiến, đối với Tiên Lăng Cung là một cơ hội lớn hơn bất kỳ lúc nào, cũng như lần Đạo Ma đại chiến trước đây, Tiên Lăng Cung đã mượn cơ hội đưa thực lực lên gấp nhiều lần... vì sao Giáng Tuyết lại không vui cơ chứ?
Chúng nữ đang hoang mang nhìn nhau, chỉ thấy Giáng Tuyết lẳng lặng đứng dậy, lạnh giọng: “Các muội để ý tin tức của tổng bộ, xem có chỉ thị gì không... Ta đến địa lao xem tù phạm, có gì đó cứ làm ta không yên tâm...”
Mây cô nương ngây người, nghĩ bụng đã có Cửu Tinh Tuyệt Quang Trận trấn áp, phạm nhân nào lại có thể thoát được? Hơn nữa hậu viện canh phòng nghiêm ngặt, địa lao ăn sâu vào lòng đất cả chục trượng, trừ phi có đại quân vây công, bằng không thật chẳng có gì đáng lo ngại cả.
Giáng Tuyết làm sao không biết điều đó, nhưng dự cảm bất an lại nhất định không chịu rời bỏ nàng. Lòng nghĩ Tiên Lăng Cung khao khát Phạn Mật Tâm Kinh đã cả nghìn năm có lẻ, vừa chuẩn bị có được bộ thứ hai thì lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn này, không lẽ tất cả đều là ý trời?
Mang tâm sự trùng trùng trong lòng, Giáng Tuyết chậm rãi đi đến hậu viên. Chỉ thấy bốn bề vẫn yên tĩnh, ngoài mấy đệ tử trực đang ngồi chuyện phiếm, không hề có dấu hiệu gì bất ổn.
Thấy vậy nàng bèn đi đến thư phòng bên tay trái, đôn đốc đám đệ tử trấn giữ mấy câu rồi mở cửa cơ quan, nhấc váy bước xuống mật đạo....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...