Ngọc Tiên Duyên


Tinh không rộng lớn, Tu Chân Giới vô tận, chỉ thấy một hỏa hồng Lưu Tinh, "Sưu" một tiếng xẹt qua, bay vào không gian mênh mông.
Hoa Lân ở trong "Phần Tinh Luân", thoải mái ngồi trên ghế thái sư, hai mắt nhìn thẳng về tinh không phía trước, nghiễm nhiên có dáng vẻ của một thuyền trưởng. Nhưng thuyền trường này thật sự không xứng với chức danh của mình bởi hắn cho tới bây giờ vẫn bất động, không hề thao tác, chỉ ngơ ngác nhìn một viên vân thạch đang lao đến, rồi lại nhìn một tinh vân vừa bay sát bên người…
Trước mặt hắn là một chiếc bàn bát tiên rất rộng, bên trên còn có một chích "Phồn Tinh nghi" cổ kính. Tiểu Bạch ngồi bên cạnh Phồn Tinh, thỉnh thoảng lại dùng móng vuốt nhỏ nhắn của mình đùa nghịch thủy tinh cầu của Phồn Tinh nghi, như thể đó là một món đồ chơi vậy.
Nếu lúc này có người đi vào "Phần Tinh Luân", sẽ ngạc nhiên phát hiện rằng nơi đây quả thực đúng là một ngôi nhà di động: sáu hàng giá sách to tạo thành một gian thư phòng. Hai chiếc ghế thái sư rộng lớn, hai mươi cái ghế và hai chiếc bàn bát tiên làm thành một gian phòng khách. Điều kỳ quái nhất chính là trong phòng ngủ lại có hai chiếc giường đôi bằng hồng mộc, trên giường có chăn, nệm và một cái áo ngủ bằng gấm, thật không hiểu trong lòng Hoa Lân suy nghĩ điều gì nữa …
Cũng không biết đã bay bao lâu, Hoa Lân thủy chung vẫn chưa thấy Phiêu Miểu Hà, vì vậy hữu khí vô lực hỏi: "Tiểu Bạch! … có còn xa lắm không? Có vẻ như đã bay mấy tháng rồi nhỉ?"
Tiểu Bạch lại giương móng vuốt nghịch ngợm Phồn Tinh nghi, dùng thanh âm non nớt, ngẩng đầu nhìn hắn "Hống hống hống …" kêu lên vài tiếng, phảng phất như đang trả lời: "… Ngươi sốt ruột cái gì vậy?"
Hoa Lân chỉ có thể thở dài. Mười ngày trước, hắn sốt ruột đến mức bay loạn cả đường, nhưng bây giờ ngay cả khí lực để lo lắng cũng còn chẳng đủ.

Đang lúc buồn bực, cuối cùng thì hoàng thiên bất phụ hữu tâm nhân, Tiểu Bạch đột nhiên hưng phấn kêu gào loạn một trận. Hoa Lân ngẩng đầu lên, chỉ thấy "Phần Tinh Luân" nhanh chóng xuyên qua một mảnh tinh vân, phía trước trở nên sáng sủa, chỉ thấy phía xa xa đột nhiên có một trường hà màu trắng rất hoành tráng. - Một tinh hệ vô cùng vô tận từ đông sang tây, căn bản không thể thấy được điểm cuối của nó. Vô số tinh cầu cấu tạo nên nó khiến cho người ta có cảm giác nó đúng là một dải sương, một khi tiến vào e là sẽ lập tức bị lạc mất phương hướng.
Hoa Lân vội đứng lên, cuống quít dừng "Phần Tinh Luân" lại. Bởi vì hắn biết quang mang do Phần Tinh Luân phát ra có thể khiến "Phần Âm Tông" đuổi giết tới, đó chính là tự tìm tử lộ vậy.
Hoa Lân nhìn tinh hà liên miên vô tận, cảm thấy tâm tình rung động. Tại ức vạn tinh thể trước mặt, thật không hiểu nên đột nhập từ đâu. Nhưng mặc kệ thế nào, bây giờ tuyệt không thể mạo nhiên làm được, bởi vì nơi này chính là địa bàn của Phần Âm Tông, hơn nữa ma giới tại Phiêu Miểu Hà có thể nói cũng hung hiểm vạn phần.
Bất đắc dĩ để che dấu thân phận của mình, Hoa Lân bước nhanh đến trước tủ quần áo, cởi bỏ bộ trang phục thư sinh trên người, thay một bộ y phục dạ hành màu đen. Sau đó dùng một miếng vải đen che khuôn mặt đi, chỉ để lộ ra một mắt với thần thái sáng láng, sau lưng đeo ba thanh trường kiếm, trông giống như một thích khách. …
Trong lòng chợt nghĩ: Nghe nói Phiêu Miểu Hà chính là thiên đường của tội phạm, với bộ dạng hiện tại của mình, có thể sẽ không bị ngăn trở?
Bất quá, trước mặt Hoa Lân vẫn còn một vấn đề nan giải. Đừng tưởng Phiêu Miểu Hà giống như đang gần ngay trước mắt, trên thực tế nếu ngự kiếm thuật để bay tới, chỉ sợ cả đời cũng không đến nơi. Nhưng nếu dùng "Phần Tinh Luân" để tiến vào thì sẽ làm bại lộ hành tung của chính mình.
Binh pháp có câu: “xuất kỳ bất ý mới có thể công kì bất bị”. Muốn cứu Thượng Quan Linh, chỉ có thể âm thầm hành động.
Hoa Lân suy nghĩ rồi quay đầu nói với Tiểu Bạch: "Tiểu Bạch à! Ngươi nhìn Phồn Tinh nghi xem, xung quanh tinh hệ này có thể tìm được một truyền tống lộ tuyến không? Chúng ta phải từ đó, quang minh chính đại tiến vào Phiêu Miểu Hà."

“?” Tiểu Bạch mở to đôi mắt, ngẩng đầu nhìn Hoa Lân, cuối cùng cũng vươn móng vuốt đặt lên trên Phồn Tinh nghi. Chỉ chốc lát, nó đã kêu lên "Hống hống hống", phảng phất như đã tìm được đáp án rồi.
Hoa Lân đặt tay phải lên trên Phồn Tinh nghi, quả nhiên phát hiện ở chỗ Tiểu Bạch vừa đặt liên tiếp có một lộ tuyến. Cuối cùng trong đó là một quang điểm, không ngờ đó là một hành tinh màu xanh biếc, trên có ghi chú: "Cuồng sa tinh! - muốn đến Phiêu Miểu Hà trước hết phải đi trên con đường này!"
Hoa Lân rất đỗi vui mừng, lập tức đối chiếu vị trí của chính mình, điều khiển "Phần Tinh Luân" bay tới tinh không phía bên trái.
Để che dấu hành tung của chính mình, Hoa Lân chỉ có thể hạ xuống một hành tinh hoang vu, rồi thu hồi Phần Tinh Luân, quả nhiên phát hiện trên đỉnh núi có một tòa "Truyền tống trận". Sau đó lại dựa theo lộ tuyến của Tiểu Bạch mà đi, qua ba lượt truyền tống, rốt cục cũng tới "Cuồng sa tinh".
Bạch quang chợt lóe, Hoa Lân phát hiện mình đang đứng trên một đỉnh núi trọc, chung quanh tất cả đều là huyền nhai, căn bản không hề có thực vật màu xanh nào. Vì vậy hoài nghi chẳng biết mình có phải là đi nhầm không?
Hoa Lân tùy thủ mở Phần Tinh Luân, nắm lấy gáy Tiểu Bạch, đem nó ra hỏi: "Ngươi có lầm không? Ở đây mà có người ở sao?"
Tiểu Bạch vô tội nhìn hắn rống lên hai tiếng, thực như muốn bấu lấy hắn mà không được. Hoa Lân gãi gãi ót, lại để nó vào trong "Phần Tinh Luân".

Lấy "Phồn Tinh nghi" ra đối chiếu một hồi, Hoa Lân phát hiện mình tịnh không hề đi nhầm. Vì vậy cúi xuống, cẩn thận điều chỉnh truyền tống trận dưới chân. Đột nhiên phát hiện, truyền tống trận này chỉ có thể đi tới một nơi mà thôi, đó chính là lộ tuyến hắn vừa mới đi tới đây. Còn phía trước, rốt cuộc không thể tới được một hành tinh nào khác. Xem ra, đây đã tới điểm cuối cùng.
Vì vậy Hoa Lân không rõ vì sao ở đây đã thông tới "Phiêu Miểu Hà” mà lại không có "Trạm" kế tiếp?
Suy nghĩ hồi lâu, Hoa Lân cho rằng có một đáp án. - Đó chính là "Cuồng sa tinh" còn có một truyền tống trận khác, nối thẳng tói Phiêu Miểu Hà!
Hoa Lân đứng thẳng lên, rút Hà Chiếu Kiếm từ sau lưng, quăng ra ngoài, sau đó ngự kiếm bay lên trời cao.
Chỉ thấy ngàn dặm không có mây, gió nhẹ thổi vào mặt. Hoa Lân phát hiện trong phương viên trăm dặm, tất cả đều là sa mạc liên miên không dứt, khắp nơi đều là nham thạch cứng rắn, không có thực vật nào sinh sống.
Đang buồn bực, đột nhiên nghe thấy xa xa phảng phất truyền đến âm thanh của đao kiếm. Tinh thần Hoa Lân dao động, lập tức điệu chuyển mũi kiếm, nhanh chóng bay tới phía bên phải. Vừa mới bay qua một ngọn núi cao, đã thấy năm thân ảnh đang đánh nhau tới thiên hôn địa ám ở bên bờ huyền nhai, không hề phát hiện được mình đã đến.
Hoa Lân luôn ưa náo nhiệt, vì vậy ngự kiếm dừng lại ở giữa không trung, phát hiện bọn họ đánh nhau đã sắp tới hồi kết thúc. Bốn gã tu chân giả mặc khôi giáp màu lam, liên thủ tiến công một gã thiếu niên. Thiếu niên kia trông dáng vẻ đã không thể chống đỡ được nữa, lúc này khắp người đều là máu tươi. Nhìn quang cảnh đó, không cần tới một nén hương sẽ mệnh tang hoàng tuyền.
Hoa Lân rốt cục quát: "Uy! … Tất cả dừng tay cho ta!"
Binh binh bàng bàng … Bốn tên phía dưới ngược lại càng thêm tận lực chém giết, giống như sợ Hoa Lân sẽ ra tay ngăn cản, vì vậy càng gia tăng thế công.

Nhưng lúc này, thiếu niên kia đã bị buộc vào tuyệt lộ. Tất cả các đường thoát đều bị phong tỏa, tất cả các con đường phía trước đều bóng kiếm loang loáng, rõ ràng đã tới thời điểm sống chết. Bất đắc dĩ, Hoa Lân hét lớn một tiếng, hai thanh phi kiếm sau lưng đồng thời thoát ra khỏi vỏ, "Tranh tranh …" hai tiếng, bắn thẳng đến hai bên tả hữu của thiếu niên kia. Đồng thời, Hoa Lân cũng tự mình nhân kiếm hợp nhất bổ trúng hai gã áo lam. - Nếu bọn họ không biến chiêu, chính bọn họ cũng sẽ bị một kích trí mạng.
Phải biết rằng, tu vi của Hoa Lân đã tới "Thanh Hư cảnh giới", cả kiếm pháp và tốc độ đều rất tăng tiến. Chợt nghe "Tranh tranh" hai tiếng, hai thanh phi kiếm đã cắm xuống mặt đất, vừa kịp hóa giải nguy cấp của thiếu niên kia. Còn Hoa Lân cũng lập tức chỉ kiếm, nhất thời sợ rằng bốn gã áo lam sẽ trốn mất.
Một người trong đó phẫn nộ quát: "Là ai? mau nói tên ra, ngay cả việc của Thần Kham Môn chúng ta mà cũng dám quản à?"
Thân ảnh Hoa Lân nhoáng lên, đã đứng trước mặt thiếu niên kia, tay đặt lên ngực cười lớn: "Thần Kham Môn? Chưa từng nghe qua!"
Bốn gã áo lam liếc mắt nhìn nhau, trong miệng đột nhiên như đang thì thầm. Hoa Lân sửng sốt, phảng mất nghe được vài câu, hình như là: "… Ảm Thần lão tổ, hộ ta kim thân, xx tá pháp, chân thần phụ thể! … sách ách mật!"
Lúc này, thiếu niên đang bị trọng thương phía sau lưng chợt hoảng sợ nói: "Cẩn thận! … Bọn chúng muốn thi triển thỉnh thần chú, mau động thủ!"
Nhưng đã chậm, chú ngữ của bọn họ đã niệm xong. Ánh mắt bốn người đột nhiên trở nên đỏ bừng, giống như bị ma nhập vậy. Hoa Lân còn chưa kịp xuất chiêu, lam y nhân bên phải đã cử kiếm chém tới.
Đương một tiếng, một mảnh khí lãng trong suốt bắn ra bốn hướng. Lam y nhân không khỏi lui một bước, nhưng Hoa Lân cũng cảm thấy cổ tay phải run lên. Trong lòng kinh ngạc nghĩ thầm tu vi của đối phương rõ ràng chỉ là "Nguyên anh trung kỳ", sao công lực lại thâm hậu như vậy?
Ý niệm này vừa mới hiện lên trong đầu, ba gã lam y nhân đã đồng loạt cử kiếm chém tới, vẻ mặt cực kỳ cuồng bạo, hai mắt phát ra hồng quang nhìn không giống như con người nữa khiến cho người ta phải sợ hãi...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận