Ngọc Tiên Duyên


Diệp Thanh thanh với Huyền Thiên Kiếm nặng nề, nghiêng người thủ thế theo “Ngự Tự Quyết”, đây là chiêu thức mở đầu, cũng là kiếm pháp của Thiên Sơn kiếm phái.
Đệ tử Thánh Thanh Viện hết thảy kinh ngạc, phát giác chiêu thế nàng đâu phải kiếm pháp bổn môn, đều thầm cảm thấy kì lạ.
Diệp Thanh vẫn bình thản, cặp thu thuỷ trong veo nhìn Niệm Ngộ, nói: “Ngươi cẩn trọng nhé, ta sắp xuất chiêu đây!”.
Niệm Ngộ ngán ngẩm quá chừng, cũng may đám người đang vây quanh xem quát lên: “Mau…mau bắt đầu tỷ thí đi!”
Diệp Thanh chẳng hề khách khí, mũi chân khẽ điểm, nhân kiếm hợp nhất, đâm thẳng tới vai phải của Niệm Ngộ, chiêu thức này thoạt trông có vẻ tầm thường nhưng thực tế bảy đại huyệt trên người Niệm Ngộ đều rơi vào vòng công kích.
Niệm Ngộ phát động tinh thần lực, hai ngón tay chỉ xuống phi kiếm dưới đất quát: “Lên…”
Phi kiếm vốn đang nằm sát mặt đất kia lập tức “Tranh” một tiếng, bắn thẳng tới vai phải của Diệp Thanh, tốc độ cũng thập phần kinh khủng.
Diệp Thanh đảo tay, trường kiếm của nàng bỗng phất ra bảy đoá kiếm hoa, “Đương” một tiếng đánh bay phi kiếm Niệm Ngộ. Còn chưa dứt chiêu, nàng đã thuận thế vọt thẳng lên trời, phạt ngang một kiếm, một luồng kiếm quang tím ngắt chụp xuống Niệm Ngộ đang đứng dưới đất.

Khán giả đang xem trầm trồ ngạc nhiên, nhận thấy chiêu này ít biến hoá, chẳng giống tiên thuật, phảng phất như kiếm pháp từ viễn cổ nhưng uy lực mãnh liệt, thật hiếm thấy trong cõi Tu Chân Giới.
Mà Niệm Ngộ cũng chẳng ngờ được kiếm pháp của Diệp Thanh lại tinh tế đến vậy, chỉ còn biết lăng không bay lên, nhanh chóng triệu hồi phi kiếm của mình, ngự kiếm phi lên không trung, chuẩn bị giao chiến với đối phương.
Sau một chiêu đánh hụt, thân hình Diệp Thanh xoay tròn, dáng vẻ càng tăng thêm vẻ mĩ miều, trường kiếm vung ra, một đạo kiếm quang nữa lại nhanh chóng công kích tới Niệm Ngộ. Chợt nghe Niệm Ngộ nói: “Cô nương cẩn thận, ta bắt đầu phản kích đây…Tế Vũ Trù Mâu!”
Hắn vừa nhận biết kiếm pháp của Diệp Thanh cũng chẳng kém cạnh mình cho nên không hề nhân nhượng, trường kiếm vẽ thành một hình chữ “Z” ngay giữa không trung, không những đánh bật được kiếm khí của đối phương mà còn thừa thế ập tới thân hình yêu kiều của Diệp Thanh.
Diệp Thanh cảm thấy vô số điểm kiếm quang hợp thành một trận mưa phùn ào đến trước mặt, quả nhiên đúng với cái tên “Tế Vũ”, cho nên chẳng dám chần chừ, đanh giọng quát: “Định Kiếm Thức!”. Huyền Thiên Bảo Kiếm trong tay nàng thần tốc lao đi, mũi kiếm phát ra một vầng tử quang chói mắt, hình thành nên một lớp phòng ngự tuyệt luân.
Chỉ nghe “Đinh đinh đang đang…” một tràng âm thanh hỗn loạn, “mưa kiếm” của Niệm Ngộ nhất thời bị chặn đứng lại.
Mọi người chứng kiến kiếm pháp của Diệp Thanh linh động, bóng trắng phiên vũ nhường vậy, quả thật được mở rộng tầm mắt, cho dù võ công có cao thấp tới đâu, chỉ xét riêng phong thái kiều mị như kia thì chẳng hề thua kém Nhược Thuỷ của Tử Vi Viện.
Niệm Ngộ không hề chậm trễ, lập tức đánh tiếp liền một lúc ba chiêu “Hoàng giang tiệt cồn”, “Băng nhận tam thức”, “Mạn thiên băng tuyết”, một lớp quang vụ dày đặc xé gió lao tới hông Diệp Thanh. Ba chiêu này nằm trong liên hoàn thức “Lưu quang kiếm pháp” của Thánh Thanh Viện với uy lực cực lớn, trong hàng ngũ tứ đại đệ tử chỉ có ít người luyện thành. Nhưng hàng ngày Niệm Ngộ được Nhược Uyên tận tình chỉ điểm cho nên miễn cưỡng có thể thi triển được. Tứ đại đệ tử lập tức vỗ tay rào rào, tán thưởng kiếm pháp xuất chúng của Niệm Ngộ.

Diệp Thanh cảm giác trước mắt tối sầm lại, bỗng quát lên: “Hàn Băng Thuẫn!”, ngọc thủ phách không đánh ra một chưởng một lớp băng bạc bạc hiện ra, chặn ngay phía trước nàng. Trận quang vụ ập đến, chợt nghe “Bàng” một tiếng sắc nhọn, “Hàn Băng Thuẫn” tựa như một chiếc bàn thuỷ tinh bị người ta đập vụn. Chỉ có điều cũng may, chiêu này rốt cục cũng miễn cưỡng ngăn được liên hoàn thức của Niệm Ngộ, Diệp Thanh không dám do dự, chớp lấy thời cơ, bảo kiếm xẹt ra một đạo kiếm khí, chém thẳng vào Niệm Ngộ.
“Khống thuỷ đại pháp” chưa dứt thì kiếm khí đã kích tới, Niệm Ngộ chỉ còn cách thu chiêu, né tránh, đồng thời trong lòng cũng dấy lên niềm sợ hãi. Hắn nào ngờ Diệp Thanh có thể thi triển được “Khống thuỷ đại pháp”, mặc dù đạo hạnh của nàng so với hắn còn kém xa, nhưng nếu so với lớp đệ tử mới nhập môn thì nàng đúng là nhân tài kiệt xuất.
Nhâm Vi cùng đám đệ tử xung quanh cũng đều kinh ngạc, không khỏi vỗ tay rào rào cất tiếng khen ngợi. Nhưng bản thân Diệp Thanh cũng thầm hoảng hồn, thực ra chiêu “Khống thuỷ đại pháp” này, nàng cũng mới lĩnh hội được mà thôi, vừa rồi lúc trước khi đi khỏi Nhược Uyên mới giao cho nàng bí tịch. “Khống thuỷ đại pháp” trong quyển bí tịch đó hết thảy đều chỉ là tâm pháp cơ bản của “Băng hệ tiên thuật”. Tất cả đều là vì tu vi của Diệp Thanh ngày càng tinh tiến cũng như bí tịch của Nhược Uyên có ghi chú đầy đủ nên khoảng thời gian chưa đến mười ngày, nàng đã lĩnh ngộ đến cảnh giới này.
Lại nói Niệm Ngộ đánh xong ba chiêu mà chưa đắc thủ, bèn lùi về phía sau một trượng rồi nói: “Không ngờ cô nương cũng thi triển được “Khống thuỷ đại pháp”, tu vi quả không vừa. Xin hãy cẩn trọng, “Băng Phong Truỵ”!”
Tay trái hắn nâng lên, không khí xung quanh như bị ngưng tụ lại, giữa không trung hiện lên một ngọn băng lăng thập phần sắc bén, hắn lập tức phất tay ra, băng lăng kia liền bắn thẳng tới Diệp Thanh, toàn bộ phạm vi hơn ba trượng gần người nàng đều nằm trong diện sát thương của chiêu này.
“Băng Phong Truỵ” có thể nói là pháp thuật thông thường của Thánh Thanh Viện, tất cả tam đại đệ tử đều học được. Mà Niệm Ngộ dường như cũng liệu trước được không thể dựa vào chiêu này mà thủ thắng được nên lập tức biến chiêu, giương giọng khẽ quát: “Băng phong liên tuyên!”
Diệp Thanh đang định thi triển “Thất tinh kiếm quyết” để nghênh đón, bỗng phát hiện bản thân mình bị một màn băng nhận trong suốt, toả sáng đến chói mắt vây kín. Chiêu “Băng phong liên tuyên” này vốn thuộc tiên thuật bậc bốn, với tu vi hiện tại của Diệp Thanh mà nói thì khó thể kháng cự. Mọi đồng môn đang chứng kiến đều thất thanh hô lên kinh hãi, không ai ngờ được Niệm Ngộ đã sớm lĩnh hội được tiên thuật cấp bốn. Tới lúc này mọi người đều thầm lo cho Diệp Thanh khó tránh được bại trận, ngay cả niềm tin tưởng của Mính Căng cũng đã bắt đầu dao động.
Niệm Ngộ không khỏi cảm thấy đắc ý, chỉ cần lần này thủ thắng được, khẳng định địa vị của mình sẽ được nâng lên một bậc trong hàng ngũ tứ đại đệ tử, thanh danh bản thân cũng nhờ đó sẽ nổi lên như cồn. Nhưng đúng khoảng khắc này, lại nghe thấy một âm thanh thuần khiết vang lên: “Niệm Ngộ mau chú ý…Nàng ta chuẩn bị thi triển “Tru ma cửu kiếm” đó!”

Toàn thân Niệm Ngộ chấn động, quả nhiên một tiếng quát nhẹ truyền đến: “Lâm…”
Trong phút chốc, mắt mọi người hoa lên, thân ảnh Diệp Thanh đột nhiên biến mất, lại chợt nghe “Tranh tranh tranh…”, một luồng tử quang xé gió phạt ngang đến, ngọn băng lăng đang lơ lửng trên không trung bị chém nát. Nhâm Vi đã đoán chẳng lầm, rơi vào tình thế này, Diệp Thanh chỉ còn cách sử dụng “Cửu tự kiếm quyết” mới mong thủ thắng được.
Niệm Ngộ hồn vía bay lên mây, chợt nghe thấy Nhâm Vi nhắc nhở: “Lưu ý đề phòng chiêu thức thứ hai của “Tru ma cửu kiếm…”. Mà cũng thật nực cười, một khi tuyệt học “Tru ma cửu kiếm” đã xuất ra thì chủ tâm phòng bị liệu có ích gì?
Bàng hoàng khôn xiết, Niệm Ngộ vung kiếm lên hòng hoá giải kiếm pháp đối phương, nào ngờ chiêu thứ hai còn chưa xuất hiện đã thấy bóng trắng loé lên, tấm thân kiều mị của Diệp Thanh đã trở lại mặt đất, thản nhiên dắt tay Mính Căng rẽ đám đông mà bỏ đi.
Tất cả mọi người còn đang ngơ ngác, chẳng hiểu sao Diệp Thanh lại đáp xuống, chỉ nghe thấy Nhâm Vi đằng xa xa cười nói: “Sư muội quả nhiên lợi hại, tâm kiếm hợp nhất, thu phát tuỳ ý. Vi huynh tự thẹn không bằng, chỉ có điều thật đáng tiếc là chưa được tận mắt chiêm ngưỡng chiêu thứ hai của “Tru ma cửu kiếm”, ài!”
“Ách…”, Niệm Ngộ đứng sững như trời trồng giữa không trung, chân đạp phi kiếm mà trong dạ rối bời. Nhâm sư thúc rõ ràng gọi cô nương kia là sư muội, như vậy nàng ta cũng chính là sư thúc của mình. Nghĩ đến đây, hắn cảm thấy hai mang tai nóng bỏng lên, chỉ chực muốn tìm cái hố nào mà chui xuống cho đỡ thẹn.
Lại nói Diệp Thanh không thích bị người khác chú ý nên chiêu thứ hai của “Tru ma cửu kiếm” bị nàng đột ngột thu hồi giữa chừng. Nhưng nàng chợt phát hiện một điều, chiêu khởi đầu của “Cửu tự kiếm quyết” đã trở nên quá đỗi đơn giản, thậm chí giờ đây tốc độ thi triển của mình đã vượt trội so với trước đây. Bởi vậy có thể nói, uy lực của “Cửu tự kiếm quyết” còn lợi hại hơn cả tưởng tượng của nàng rất nhiều. Chỉ tiếc công lực của bản thân còn hạn chế, chỉ có thể miễn cưỡng lắm mới đánh ra được năm chiêu, bằng không thì tung hoành thiên hạ dễ như trở bàn tay.
Diệp Thanh đưa Mính Căng về tới Tử Vi Viện, sực nhớ Nhâm Vi gọi “Cửu tự kiếm quyết” của mình là “Tru ma cửu kiếm”, xem ra Huyền Thiên Kiếm quả là có quan hệ mật thiết với Thánh Thanh Viện. Nói như vậy, nên chăng từ đây về sau đổi tên nó thành “Tru Ma Kiếm”? Nhưng sao nó lại lưu lạc tới tận Trung Nguyên được nhỉ? Xem ra điều này vĩnh viễn chỉ là một ẩn số không lời giải…
Diệp Thanh vốn chẳng ưa náo nhiệt, trở lại phòng của mình rồi nhẹ giọng nói với Mính Căng: “Mính nhi, ngươi làm giúp tỷ tỷ một việc nhé?”

Mính Căng mở to mắt, gật đầu nói: “Ác! Chuyện gì vậy?”
Diệp Thanh nói: “Ngươi đi tìm gặp vị Niệm Ngộ sư huynh vừa nãy được không? Hỏi hắn xem rốt cục trên Thần Long Tinh đã xảy ra chuyện gì. Sau này, ta sẽ sao chép lại một phần “Băng tuyết tiên thuật” của Nhược Uyên, hướng dẫn ngươi tu luyện. Ngươi bằng lòng chứ?”
“A?” Ánh mắt Mính Căng sáng bừng lên, bởi vì nàng ta biết được quyển bí tịch đó là do đích thân Nhược Uyên thúc tổ trao cho Diệp Thanh, nếu mình có được một phần, từ nay về sau khẳng định tu vi của mình sẽ nhờ đó mà tăng tiến vượt bậc nên mừng rỡ nói: “Hay quá, hay quá! Con nhất định sẽ đi…Hì hì hì”
Diệp Thanh cũng mỉm cười nói: “Nhân tiện ngươi hỏi hắn thêm câu này nữa, xem có ai tên là Hoa Lân xuất hiện ở Long Thần Tinh không? Ta cần tìm hiểu tung tích của người này! Ngươi đi đi!”
Mính Căng gật đầu lia lịa, tung tăng chạy ra ngoài, Diệp Thanh lấy ra quyển “Băng hệ tiên thuật” của Nhược Uyên rồi chép lại sang một mảnh tinh thạch. “Băng hệ tiên thuật” này chia làm chín bậc, mỗi bậc lại có chín loại pháp thuật, hợp lại thành chín lần chín, tám mươi mốt chiêu. “Băng phong liên tuyên” mà vừa rồi Niệm Ngộ thi triển cũng nằm trong số đó, nhưng nó chỉ là chiêu đầu nằm ở tiên thuật bậc thứ tư mà thôi. Càng về cuối, chiêu thức lại càng thêm phức tạp, đòi hỏi ý niệm cũng như công lực cực kỳ thâm hậu. Lúc này Diệp Thanh mới phát giác, mọi chú thích của Nhược Uyên chỉ dừng lại ở chiêu thứ nhất và thứ hai của bậc chín thôi, còn bảy chiêu cuối cùng chẳng hề thấy diễn giải chi cả, như vậy có lẽ bản thân Nhược Uyên cũng chưa tham ngộ được chúng. Điều này cho thấy, “Băng hệ tiên thuật” này thật khó luyện vô cùng.
Cũng chẳng biết bao nhiêu thời gian đã trôi qua, cuối cùng Diệp Thanh đã chép xong bộ “Băng hệ tiên thuật” này, ngẩng mặt nhìn lên, chỉ thấy Mính Căng đã sớm quay về nên hỏi luôn: “Mính nhi, Niệm Ngộ bảo sao?”
Mính Căng đáp: “Niệm…Niệm Ngộ sư huynh nói, điều…điều này là bí mật của Thánh môn, không thể tuỳ tiện tiết lộ ra ngoài. Hắn nói, tại Long Thần Tinh có một nơi gọi là Phệ Hồn Cốc, ở đó có phong ấn một ác linh ngàn năm, Thánh Thanh Viện chúng ta đã phái tới đó mấy trăm đệ tử nhằm trấn áp sứ giả của Ma giới nhưng cuối cùng vẫn thất bại. Con cũng dò hỏi hắn về Hoa Lân, hắn liền trả lời, có một gã ma đầu tên gọi Hoa Lân từng xâm nhập Phệ Hồn Cốc, liên thủ cùng Ma giới, đồng loạt xông vào Phong Thần Bảng…”
“A…” Diệp Thanh đứng bật dậy, tinh phiến đang nằm trong tay “Ba” một tiếng rơi xuống đất, nàng hỏi gấp: “Rồi sau đó thế nào?”
………


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận