Chỉ thấy xung quanh Trữ Tiêm Tuyết là một vầng tiên khí nhàn nhạt, mặc dù cấm chế Phệ Hồn cốc đã làm thuyên giảm một phần công lực của nàng, nhưng nàng vẫn như cũ bảo trì một ít tiên linh khí, như vậy cũng đủ khiến đệ tử Thánh Thanh viện sợ hãi vô cùng. Bọn họ không hẹn mà cùng nghĩ trong lòng: Vì sao Tuyệt Tiên trận trong truyền thuyết lại không có tác dụng với nàng ta chứ?
Toàn trường chỉ có Nhược Phong vẫn đang còn giữ được bình tĩnh, hắn thấy tình hình không ổn, lập tức tiến lên một bước, lưỡng chỉ khép lại, chỉ vào Trữ Tiêm Tuyết nói:
-Yêu nữ, khá lắm! Không ngờ dám giả mạo thần tiên, bổn tọa tuyệt không để cho ngươi đắc ý… mọi người nghe lệnh, nàng ta là thiên niên hồ yêu hóa thành, tuỵệt không được để nàng ta chạy thoát khỏi Tuyệt Tiên trận… Liệt trận!
Chỉ thấy âm thanh vang vọng mãi không thôi, nguyên lai khi nói Nhược Phong đã phổ vào đó bảy thành công lực, Thánh Thanh viện đệ tử lập tức có vài phần thanh tĩnh lại. Nhược Phong lao lên trước tiên, “tranh” một tiếng rút bảo kiếm cầm ở tay, mũi kiếm như mang theo một bức tường nước thật lớn, chém thẳng vào thân thể mềm mại của Trữ Tiêm Tuyết.
Kiếm này của Nhược Phong tên là Lô băng, là một trong các kì bảo của Thánh Thanh viện, kì kiếm như nước vô hình, thông thể bích ba lân động, linh lực hoàn toàn có thể sử dụng trong Phệ Hồn cốc. Hắn lần này tiên phát tấn công là muốn tạm thời ngăn cản Trữ Tiêm Tuyết, để cho mấy trăm đệ tử phía sau kịp phát động Phong Linh trận pháp.
Quả nhiên chỉ nghe tiếng kiếm như rồng ngâm “tranh tranh tranh…”, phía sau chúng đệ tử lập tức giương kiếm chỉ xéo lên bầu trời, vô số kiếm quang lập tức che kín Phong Thần Bi giữa không trung. Lập tức hình thành một “tán” (lọng, ô dù) che phủ lên cả Hoa Lân và Trữ Tiêm Tuyết vào trong đó. Kiếm trận này chính là độc môn pháp chế của Tru Ma viện là Ngự Ma kiếm trận. Lại được Nhược Phong tinh tâm bố trí cho nên tại Phệ Hồn Cốc vắng lặng này đang phát huy tác dụng hết sức mạnh mẽ.
Hoa Lân công lực vốn chưa phục nguyên, khi trận pháp được phát động hắn lập tức cảm thấy máu huyết trong cơ thể giống như bị đóng băng, toàn thân lạnh lẽo, không khỏi nghĩ thầm đây là loại trận pháp cổ quái gì? Tại sao lại có thể giam cầm chân nguyên của mình? Nghĩ thầm nếu lúc này Trữ Tiêm Tuyết bỏ mặc mình thì chết là cái chắc rồi. Đang miên man suy nghĩ thì Trữ Tiêm Tuyết cũng tùy thủ chấn tan kiếm khí của Nhược Phong, mà trận pháp của Thánh Thanh viện đệ tử lúc này cũng đã phát huy tới cực trí.
Chợt nghe một tiếng ra lệnh “Đốt!”, lớp đệ tử thứ hai lập tức bắt đầu xoay tròn, trong phút chốc vô số lưu tinh từ bốn phương tám hướng điện xạ mà đến, chung quanh đều là bạch quang sáng lòa.
Hoa Lân đột nhiên bị vây trong Băng thiên tuyết địa, trong mắt đều là lưu tinh, khắp nơi đều là phi kiếm. Trong lòng không khỏi căng thẳng, chỉ cảm thấy kiếm trận này thật sự rất lợi hại, đầu tiên là khống chế chân nguyên của người khác, khiến cho hắn vô lực phản kháng, sau đó vạn kiếm tề xuất; một khi người bị khốn không thể khống chế công lực nhất định sẽ bị vạn kiếm xuyên tâm mà chết.
Nhưng Hoa Lân còn chưa biết là Phong linh trận này mới chỉ là thức thứ nhất của Hàng Ma cửu trận mà thôi.
Chỉ nghe ở xa xa một thanh âm quát lên:
- Băng Sơn trận!
Trong phút chốc, võng kiếm trên bầu trời đột nhiên hạ xuống, Hoa Lân cảm thấy nhiệt độ không khí xung quanh đang giảm xuống, ngẩng đầu lên nhìn chỉ thấy một tòa băng sơn đang từ trên trời giáng xuống, phủ trời che đất, phảng phất như muốn chôn sống chính mình vậy.
May mắn là tất cả đều không chỉ phát sinh trên người mình. Chỉ thấy Trữ Tiêm Tuyết song thủ nhanh chóng xoay tròn, bắt ấn quyết, hai ngón tay chỉ thẳng lên hét lớn:
- Kình Thiên Kiếm!
Hoa Lân ánh mắt hoa lên, Trữ Tiêm Tuyết rốt cục cũng xuất kiếm, một thanh trường kiếm trong suốt tú mĩ dựng đứng ở trước người, không ngừng lớn lên nhanh chóng hình thành một trụ kiếm cao hơn mười trượng, trực chỉ bầu trời bắn thẳng băng sơn đang rơi xuống. Đồng thời thân thể Trữ Tiêm Tuyết phát ra từng đoàn bạch quang nhu hòa nhanh chóng bao trùm phạm vi một trượng xung quanh nàng, đem Hoa Lân bao trùm luôn vào trong đó. Vô số lưu tinh sắc bén trước mặt dường như gặp phải lực cản cực đại, không thể tiến thêm một chút nào.
Hoa Lân đột nhiên thấy Trữ Tiêm Tuyết toàn thân hàn ý toát ra ngút ngàn, trong lòng cảm thấy không ổn. Quả nhiên Trữ Tiêm Tuyết nắm chặt thủ quyết, thân thể mềm mại khẽ tiến lên nửa bước, song thủ lăng không đánh ra. Hoa Lân cảm giác một vùng không gian xung quanh đang bị co rút lại, hình thành một vùng chân không trong suốt, vốn định khuyên Trữ Tiêm Tuyết hạ thủ lưu tình, nhưng lại nhanh chóng chuyển đổi ý niệm giữ im lặng.
Chỉ trong nháy mắt chiêu thức của Trữ Tiêm Tuyết bộc phát, Thánh Thanh viện đệ tử như cảm thấy ngực bị giáng một đòn. “oanh…” một trận nổ vang, từng vòng khí lãng (sóng khí) tràn ra ngoài, đẩy phi kiếm, băng thạch bay loạn xạ, bóng người trôi nổi, Các đệ tử Thánh Thanh viện đứng gần đều bị thổi bay.
Chỉ có vài vị cao thủ tu vi thâm hậu khi đặt chân xuống đất là còn có thể đứng thẳng, nhưng khóe miệng đã rỉ máu tươi, tu vi thấp hơn đã sớm nằm la liệt trên mặt đất, âm thanh rên rỉ vang lên khắp nơi. Nhược Phong miễn cưỡng ổn định thân hình, chỉ vào Trữ Tiêm Tuyết quát lớn:
-Yêu nữ! ta khuyên ngươi nên bó tay chịu trói, nếu cứ đối chọi với cả thiên hạ thì ngươi không có kết cục tốt đâu…
Chỉ nghe Trữ Tiêm Tuyết cười rộ một tràng:
-Ha ha ha… Thật không? Một lũ phế vật, bổn cô nương nhất định phải cho bọn danh môn chính phải luôn tự cao tự đại nếm hậu quả mới được…
Nói xong tay bắt ấn quyết đang định tiếp tục “giỡn chơi”với bọn chúng một lúc thì đã nghe Hoa Lân nhẹ giọng khuyên nhủ:
-Tuyết nhi tỷ! ta thấy thế cũng đủ rồi, giết bọn xuẩn ngốc này cũng chỉ làm ô uế ngọc thủ của ngươi mà thôi.
Hoa Lân thấy phi kiếm tản mát, Thánh Thanh viện đệ tử thương vong thảm trọng, không đành lòng cho nên mới khuyên nhủ. Nhưng lại thấy Trữ Tiêm Tuyết có vẻ không bằng lòng, liền cười lớn:
-…Vừa rồi không phải ngươi nói là phải thu thập Phong Thần Bảng hay sao? Ta xem cái này cũng rất lớn đây, ta thật không tin là ngươi có thể làm được!
Trữ Tiêm Tuyết thản nhiên xoay người, đôi mắt đẹp lướt qua một chút thấy Thánh Thanh viện quả nhiên đa số đều thương vong, liền cười duyên nói:
-Hì hì… ta còn tưởng rằng ngươi sẽ ngăn cản ta chứ! Thôi hôm nay mới xuất quan, tâm tình cũng tốt, tha cho bọn chúng một lần, ngày sau sẽ tính sổ.
Hoa Lân thấy nàng cười như hoa đào nở rộ, chỉ có thể cười khổ nói:
-Quả thật ta cũng muốn giáo huấn bọn ti bỉ này một chút, nhưng võ công ta hiện nay quá thấp kém, ta tha cho họ lần này chính là để có ngày sau bắt bọn họ phải ở dưới chân ta mới được.
-Ha ha ha…Chuyện này cũng tốt! Cho nên ta khuyên ngươi đừng có rời ta đó.
Hoa Lân không nói gì, nghĩ thầm rằng đương nhiên là ngươi không hi vọng ta luôn ở bên cạnh ngươi rồi.
Quả nhiên Trữ Tiêm Tuyết cũng không động thủ nữa, chỉ xoay người nhìn thẳng vào Nhược Phong nói:
-Bổn cô nương hôm nay để lại cho các ngươi một sinh lộ. Trở về nói với chưởng môn các ngươi bảo hắn chuẩn bị sẵn quan tài, bởi vì sớm muộn bổn cô nương sẽ đến đưa hắn thăng thiên… hừ!
Nhược Phong tức giận đến sắc mặt trắng bệch, đang định tái chiến một trận, quay đầu nhìn lại mới phát hiện trận pháp đại loạn, nghĩ thầm cấm chế của Phệ hồn cốc phản phệ thành ra cấm chế luôn cả mình. Mặt khác thực lực đối thủ quá cường hãn, ngay cả Hàng Ma cửu trận chưa xuất hết ba chiêu đã bị phá. Nếu còn tiếp tục chỉ sợ toàn quân không một ai có thể sống sót. Mà những người ở đây đều là tinh anh của Thánh Thanh viện, vạn nhất ngộ hại thì thực lực của Thánh Thanh viện lập tức đại giảm.
Đã thấy Nhâm Vi lau máu tươi trên khóe miệng phẫn nộ quát:
-Yêu nữ! nếu hôm nay không thể bắt ngươi…
Lời còn chưa nói ra hết đã bị Nhược Uyên lôi lại, lắc đầu không cho hắn nói nữa.
May mắn là Trữ Tiêm Tuyết cũng không tức giận, chỉ quay đầu nhìn Hoa Lân nói:
-Thể theo ý ngươi đi, hôm nay ta tha cho họ. Được rồi, bây giờ ta bắt đầu thu hồi Phong thần bi đây…
Khẽ vén quần lụa mỏng, bước qua bên người Hoa Lân, chậm rãi bước xuống thai giai (bậc thang).
Phía dưới, đệ tử Thánh Thanh viện đều dùng ánh mắt phức tạp nhìn nàng, trong lòng đầy những phân vân.
Hoa Lân vẫn đang đứng trên thai giai, thoảng nghe mùi hương từ trên cơ thể của nàng bay qua, trong lòng nổi lên tâm sự thầm mưu tính: nếu nhờ được Trữ Tiêm Tuyết giúp mình cứu Thượng Quan Linh thì quá tốt, đối với Phần Tinh Tông cũng không cần cố kị nhiều. Nhưng mà ba nguyện vọng của mình đều đã dùng hết, không biết có biện pháp làm cho nàng giúp ta thêm một lần không?
Hoa Lân đang chìm đắm trong suy nghĩ, đột nhiên cảm thấy dưới chân rung động kịch liệt, thiếu chút nữa là đứng không vững. Cúi đầu nhìn xuống thì thấy dưới thai giai tấc tấc chấn động, đại địa vang rền tiếng nổ: “Oanh long long…”. Liền nhìn lại chỗ Trữ Tiêm Tuyết, chỉ thấy nàng nghiêng người về phía mình, tay phải giữ “Lan Hoa quyết”, đối diện với Phong Thần Bảng quát:
-Lên…
Hoa Lân nhìn kĩ xuống chỉ thấy Phong Thần Bảng cực kì to lớn đang từng tấc từng tấc bay lên, bùn đất bám xung quanh bị thổi bay quay cuồng, đáng sợ là Trữ Tiêm Tuyết lại lăng không thi pháp.
Chúng đệ tử Thánh Thanh viện cũng tròn xoe mắt kinh ngạc, bọn họ hiểu rõ rằng, “Khống vật đại pháp” cao thủ cho dù cường thịnh đến đâu cũng có giới hạn. Nếu người tu chân có thể bằng ý niệm nâng một vật nặng nghìn cân tuyệt đối có thể xưng là “Tuỵệt thế cao thủ”. Nhưng Phong Thần Bảng này ước chừng hơn mười ngàn cân, lại bị chôn sâu trong đất đá đến mấy trượng. Tính ra ít nhất cũng đến hai mươi ngàn cân, đã nằm ngoài khả năng của niệm lực. Con người làm sao có thể đạt tới mức đó được? Trừ phi nàng thật sự là tiên nhân!
Chỉ thấy Phong Thần Bảng chậm rãi trồi lên, rốt cục cũng hoàn toàn thoát li khỏi mặt đất. Thần Bảng vừa nổi lên khí tỏa liên miên, linh khí đột nhiên tăng vọt, phát ra tầng tầng quang mang khiến cho Hoa Lân không khỏi cảm thấy một trận áp lực ép lên lồng ngực. Trữ Tiêm Tuyết lập tức chuyển cổ tay khẽ giọng quát nhẹ:
-Thu!
Cự đại thần bảng đột nhiên thu nhỏ vô số lần, chỉ còn chừng hơn một thước vuông mà thôi, khiến mọi người cả kinh trợn mắt há mồm. Trữ Tiêm Tuyết thu lấy thần bảng vào trong tay, hướng tới Hoa Lân kêu:
-Được rồi! Thần bảng đã thu rồi, chúng ta cũng đi thôi?
Thần bảng vừa thu lại Thánh Thanh viện lập tức cảm thấy chân khí trong cơ thể vận chuyển trở lại, cỏ dại trong Phệ Hồn cốc nhanh chóng khô tàn, trong nháy mắt để lộ ra một sơn cốc trống trải. Nhìn ra xa một chút lúc này mười hai tấm bia đá đều có thể thấy rõ ràng, đối diện là vời vợi núi xanh đập vào mắt mọi người. Bầu trời trên đầu cũng trở nên quang đãng dị thường….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...