Ngọc Tiên Duyên


Hoa Lân làm ra vẻ như không, thậm chí còn hưng phấn à lên một tiếng: “A, thì ra các vị đều là nhân sĩ Kiếm Cương Tông! Tại hạ là Long Hiểu Hoa của Nạp Lan Tinh, được gặp gỡ người nhà ở đây thì thật là may mắn!”
Mắt hắn sáng lên, chủ động tiến sát hán tử bên trái, nghiêng đầu nói: “Vị đại ca này… ta vừa may luyện đến cảnh giới tu chân vi thượng nhưng Nguyên anh cứ chập chờn không rõ, vốn là không hiểu làm thế nào để tiến nhập Thanh hư cảnh giới! Huynh xem có thể chỉ giáo cho ta được không? Này vị đại ca kia, huynh nghe ta nói hết đã!
Hán tử kia không chờ nghe Hoa Lân nói hết đã quay sang bên, nhận từ tay gã đứng sau chiếc mâm ngọc, giơ ra trước mặt hắn: “Xin lỗi, chúng ta có nhiệm vụ phải thi hành, không rỗi thời gian để trả lời câu hỏi của huynh đài. Đây là Ngũ hành thạch dùng xác định chân nguyên, huynh đài ấn bàn tay lên trên cho chúng ta xem.”
Hoa Lân vờ ra vẻ thất vọng: “Nhưng... huynh còn chưa nghe ta nói hết mà…”
Nhận ra hán tử không bị phân tâm, hắn đành cúi đầu nhìn Ngũ hành thạch, nghi ngờ: “Cái này… ta chỉ cần ấn bàn tay lên trên là xong chứ?”
Trong lòng hắn quả thật có chút chột dạ, thầm nghĩ hòn đá này liệu có gì bất tường không? Chẳng hạn như câu rút nguyên lực hay báo động thân phận? Liệu có thể phát hiện ra được điều gì?
Tuy nhiên tình hình đã không cho phép Hoa Lân chần chừ nữa. Hắn giơ tay phải đặt nhẹ lên phiến đá, kiềm chế Phần Tinh Luân trong người, tập trung tinh thần vận hành Thủy Hệ Chân Nguyên của Thánh Thanh Viện, đoạn ấn nhanh tay xuống.
Ngũ hành thạch bỗng lóe sáng, chân nguyên trong người Hoa Lân chợt sôi lên khiến cho hắn được một phen kinh hồn. Cũng may là Hoa Lân đã cố kìm nén ngọn lửa Phần Tinh Luân, nếu không thì lộ tẩy lên tất cả.
Hán tử nhìn Hoa Lân gật đầu: “Thì ra huynh tu luyện Thủy Hệ Chân Nguyên! Tốt rồi, huynh có thể đi!”
Hoa Lân khua khua cánh tay, lẩm bẩm: :Thế là xong rồi à? Thật sự xong rồi à? Được, ta đi trước đây!”

Đang chuẩn bị khởi động lại Truyền tống trận, từ xa chợt vang lên tiếng hét: “Huynh đợi chút đã!”
Hoa Lân ngoái lại nhìn, không khỏi giật mình đánh thót...
Thì ra, một đệ tử Kiếm Cương Tông khác đang cầm tới một cuộn tranh lớn, đến gần trải ra vừa nhìn vừa ngắm nghía Hoa Lân. Nguyên lai đó hầu hết đều là những bức vẽ Thông tập lệnh.
Hoa Lân nghĩ thầm hỏng bét cả rồi! Nhưng hắn không hổ là kỳ tài trong Tu chân giới, trong hoàn cảnh đó nghĩ ngay ra cách ứng phó, lại một lần nữa sáng mắt lên: “A! Huynh định tặng ta Tu chân mật tịch phải không? Đưa ta xem nào!”
Nói rồi “”soạt” một tiếng bay tới ngay trước mặt người kia, giơ tay chủ động giúp hắn ta giở các bức vẽ.
Tấu xảo làm sao, ngay bức thứ hai hắn lật ra là là chân dung của chính mình. Hoa Lân lật tay che đi, đè luôn lên một hình khác, mặt lộ vẻ thất vọng: “Những thứ này... sao toàn hình người như vậy? Không phải là Tu chân mật tịch...” Nói rồi lật tiếp sang trang khác.
Thường có câu mưu sự tại nhân thành sự tại thiên. Nhưng trong một thời khắc nào đó, mưu trí người ta mới là quyết định sự sống chết của bản thân.
Suy tính của Hoa Lân quả thực là tuyệt hảo, hắn hiểu rằng hình vẽ của mình thì đương nhiên mình nhận ra ngay lập tức, còn đệ tử Kiếm Cương Tông thì vốn chưa biết mặt hắn nên phản ứng trì trệ hơn nhiều. Chính vì vậy mà Hoa Lân kịp thời xử trí tình huống, giấu đi được bức vẽ hình hắn!
Hoa Lân lật trang thứ hai lên, đệ tử Kiếm Cương Tông gạt tay hắn ra: “Huynh đài làm gì vậy? Tất cả đây đều là lệnh truy nã, không phải Mật tịch đâu. Tránh ra đi!” Nói đoạn toan lật trở lại xem kỹ hơn.
Nào ngờ Hoa Lân thật quỷ quái, chỉ ngay vào trang cuối: “Ấy, sao cái này lại giống ta? Kỳ lạ thật, ta có phạm sai lầm gì đâu?”

Đệ tử Kiếm Cương Tông ngẩn người, nhìn kỹ một lúc rồi càu nhàu: “Đây đâu phải là huynh đài? Nhìn thế mà cũng nhìn!”
Hoa Lân xem còn sốt sắng hơn cả hắn ta, chỉ tay: “Ấy, bên dưới còn có mấy tờ nữa! Để xem có ta có nhận ra ai không?”
Đệ tử Kiếm Cương Tông loay hoay lật xuống đến trang gần cuối cùng, thấy không có bức vẽ nào giống hắn mới cuộn tất cả lại, hầm hừ: “Huynh đài giống một chút với bức vẽ đầu tiên, nhưng còn chưa có nổi tư cách đó đâu!”
Hoa Lân đưa tay gãi gáy, tiện thể lau sạch mồ hôi lạnh, vờ vịt: “Ta cứ nghĩ huynh có Tu chân mật tịch chứ! Thật là một phen mừng hụt, hì hì…”
Tất thảy đệ tử Kiếm Cương Tông được một phen cười thoải mái, nghĩ thầm tiểu tử này đúng là mặt dày. Người thường thấy lệnh truy nã thì lo lắng không yên, đằng này thì trơ trẽn chủ động hết mức, gã đệ tử đứng trước xua tay lia lịa: “Huynh đài tới đâu thì đi nhanh lên, đừng đứng đây làm phiền phức nữa!”
Hoa Lân làm ra vẻ thất vọng, trở về khởi động lại Truyền tống trận. Những đệ tử Kiếm Cương Tông không cản trở gì hắn, một luồng sáng lóe lên, Hoa Lân thở dài một hơi bay đi...
Vừa tới trạm kế tiếp, tay chân hắn bỗng bủn rủn, tim đập dữ dội, vội ngồi yên thở dốc: “Mẹ ơi! Thật sợ đến chết mất!”
Nào ngờ, sau lưng hắn chợt vang lên tiếng hỏi: “Thế nào? Ngươi đã làm gì khuất tất hả?”
Hoa Lân sợ hãi quay lại nhìn, thì ra hai bạch y hán tử đã đứng cạnh từ lúc nào.

Hắn nhìn kỹ, trước ngực hai người đều thêu hình hoa thủy tiên, lưng đeo trường kiếm, đương nhiên là cao thủ Thánh Thanh Viện.
Lại một lần nữa Hoa Lân toát mồ hôi hột, thầm than sao vừa thoát khỏi hang hổ đã rơi vào tổ gấu thế này? Thật là trời không thương người mà!
Hán tử bên trái ánh mắt rực lửa chằm chằm nhìn vào Hoa Lân, giọng lạnh băng: “Ngươi từ đâu đến? Vừa nãy gặp sự cố gì?”
Hoa Lân lau mồ hôi: “Chuyện này...”
Lòn hắn nghĩ thầm, nếu lại bị tra xét thì xem như xong đời rồi. Nhìn khắp xung quanh thấy chỉ có hai người họ, Hoa Lân kín đáo thở một hơi, nghĩ bụng đánh không được may ra còn có thể chạy! Đoạn bịa ngay ra một chuyện: “Hai vị thánh tiên có biết không? Vừa rồi Kiếm Cương Tông đánh nhau với Ám Ảnh Môn, tại hạ đi qua chút nữa thì bỏ mạng... May mà Truyền tống trận còn khởi động được nên thoát khỏi, chứ không thì đã thành ma rồi...”
“Thật hả? Đánh nhau chỗ nào?”
Hoa Lân nhìn hai người biến sắc, tiện tay chỉ bừa một hướng: “Chính là phía đó, các vị đến thì biết!”
Nhìn vẻ sợ sệt của Hoa Lân, hai cao thủ Thánh Thanh Viện tin ngay. Hai người nhìn nhau gật đầu rồi sát vai đi đến Truyền tống trận, khởi động chi viện cho Kiếm Cương Tông.
Ánh sáng lóe lên, bóng hai người mất hút trong không gian. Hoa Lân thở phào một hơi, cúi đầu nhìn Truyền Tống trận lầm bầm: “Thế mà các người cũng tin được, đồ ngốc!”
Nói rồi rút Hà Chiếu Kiếm, “binh binh bang bang” băm nát Truyền tống trận, miệng lảm nhảm một mình: “Thì ra đến Long Thìn Tinh đã bị chặn hết lối rồi, chỗ nào cũng canh phòng nghiêm ngặt, nếu lại mạo hiểm truyền tống thì chết là cái chắc. Ái chà, hết rồi... đường còn những ba chặng nữa, thiếu gia ta chỉ còn cách sử dụng Phần Tinh Luân thôi!”
Hoa Lân hít sâu một hơi, hữu thủ giơ lên, một luồng hồng sắc hào quang tỏa ra, Phần Tinh Luân xuất hiện trước mặt.
Hắn bước vào trong, thấy quang cảnh loạn như vừa qua một trận hỗn chiến.

Thì ra Hoa Lân mua không ít đồ vật ở Thiên Quần Tinh, vứt bừa bãi vào đây không hề sắp xếp, khiến cho cả chỗ đặt chân cũng không còn. Chỉ tội nghiệp cho Tiểu Bạch bị dồn lại một góc, nhìn thấy Hoa Lân đi vào lập tức hú lên một tiếng mừng rỡ, chạy bổ đến kéo gấu quần rách toạc ra một mảng...
Hoa Lân khom người nắm gáy Tiểu Bạch giơ lên, Tiểu Bạch “gâu gâu” rối rít như muốn bày tỏ điều gì đó.
Hoa Lân thở dài: “Tiểu Bạch à, không phải ta bỏ rơi mày đâu, mà là bị người ta truy đuổi khắp nơi, không có thời giờ để chăm sóc mày, ài…”
Tiểu Bạch chừng như hiểu ý chủ, mở to cặp mắt nhìn Hoa Lân không quấy quả gì nữa.
Hoa Lân gật đầu, đặt Tiểu Bạch xuống bên cạnh, lái Phần Tinh Tuân bay lên không trung.
Lần này hắn đã nắm vững cách sử dụng Phần Tinh Luân nên tìm ngay được nơi đến. Hoa Lân quan sát kỹ bầu trời hành tinh dày đặc, vạch một đường thẳng băng trên Phàn tinh nghi, sau đó điều khiển Phần Tinh Luân bay thẳng hướng Long Thìn Tinh.
Mất sáu canh giờ, cuối cùng thì Hoa Lân cũng đến nơi.
Hắn dừng Phần Tinh Luân trên không trung, định bụng bay xuống mặt đất bằng phi kiếm. Nhìn từ trên cao, chỉ thấy được phía bắc vùng ngoài Huyền Băng Thiên. Hoa Lân biết nếu tiến nhập Phệ Hồn Cốc bây giờ sẽ đánh động ngay đệ tử Thánh Thanh Viện, bởi Phệ Hồn Cốc chỉ cách Huyền Băng Thiên không bao xa.
Hắn quay nhìn về phía Kỳ Long Thành, nghĩ trước hết nên đến Cấm Phong quán mới phải. Bởi Hoa Lân đã hẹn với Lộ Á Phi, nếu thất lạc nhau thì nhất thiết phải đến Cầm Phong quán để lại tin nhắn.
Nghĩ tới nữ chủ quán Cầm Phong, lại nhớ tới Lộ Á Phi, nhận ra thời gian đã qua đi nửa năm, không hiểu Lộ Á Phi đã tu luyện thêm được những gì? Còn Hoa Lân không những đã chế ra Ảo Ảnh Song Long Kiếm, đồng thời còn học được Khống thủy đại pháp và Khống hỏa đại pháp, thực lực hiện thời lợi hại hơn nhiều so với Lộ Á Phi xưa kia.
Nghĩ tới đây mắt Hoa Lân sáng lên, “choang” một tiếng xuất ra phi kiếm, nhằm hướng Kỳ Long Thành lướt đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui