Ngọc Tiên Duyên


Hai người nhìn nhau một lúc, Yến Thu Thủy cười khẽ: “Huynh chuẩn bị đi đâu vậy?”
Hoa Lân chau mày lầm bầm: “Ta đến Kiếm Cương Tông, còn cô?” Vừa nói hắn vừa quan sát biểu hiện của Yến Thu Thủy, hy vọng có thể nhìn ra đầu mối gì.
Không ngờ Yến Thu Thủy nheo mắt cười vẻ vui thích: “Hay lắm, ta cũng đang đến Kiếm Cương Tông, chúng ta đi cùng nhau vậy?”
Hoa Lân nghĩ thầm: “Xem cô ta hưng phấn như vậy, hiển nhiên không sợ gì Kiếm Cương Tông, nữ tử này phải là Vô Cực Tông mới đúng!” Hắn tương kế tựu kế, gật gù: “Hay! Không giấu gì cô, ta vẫn chưa biết Tật Phong Đỉnh ở đâu, hay là cô dẫn ta đến đó?”
Nhãn thần Yến Thu Thủy sáng lên như nhớ ra chuyện gì, gật đầu: “Được, chúng ta đi!”
Hai người bay vút lên cao, tiến thẳng về hướng bắc.
Họ vừa đi được chưa lâu, hai bóng đen khác từ rừng trúc hiện ra, một người hạ giọng: “Nhanh đi thông báo cho thủ toạ, Thủy cô nương phải đến Kiếm Cương Tông!”
Người kia không nói nhiều, chỉ khẽ phất tay trái, một luồng lam quang từ bàn tay y chiếu lên không trung, cách truyền tin này trước giờ chưa hề có...
……
Lại nói đến chuyện Hoa Lân theo Yến Thu Thủy đến Kiếm Cương Tông, hai người vừa bay qua một dãy núi thì Yến Thu Thủy chợt thở dài: “Ôi, sắp mưa rồi, hay là chúng ta xuống trú đi!”
Đúng là trên trời đang dày đặc mây đen, từ trong các hẻm núi mây cuồn cuộn tỏa ra, một trận gió mạnh thổi qua, cảm giác như đất trời đều biến sắc.
Yến Thu Thủy vừa nói xong, một luồng sét chợt đánh xuống, tiếng vang ầm ầm bên tai, chỉ nghe tiếng Hoa Lân hưng phấn: “Con bà nó… thoải mái thật!”
Nhưng Yến Thu Thủy lại giật mình, mặt trắng bệch: “Ối, Yến Nhi không chơi nữa, đi xuống đây...!” Nói đoạn tức thì chuyển hướng, bay xuống dãy núi dưới chân.

Hoa Lân mỉm cười hét to: “Sợ cái gì, có ta ở đây mà!”
Nhưng Yến Thu Thủy đã xuống sâu mấy chục trượng, Hoa Lân nheo mắt nhìn theo bóng cô nàng, lại nhìn những đám mây đen xung quanh. Cảm giác mình như một cánh buồm lẻ loi giữa đại dương khiến hắn vừa hưng phấn vừa sợ hãi.
Đương nhiên Hoa Lân không sợ gì gió mưa hay sấm sét, chính hắn cũng có thể tạo ra những cảnh đó, nhưng những Tu chân giả khác thì không có khả năng ấy. Nghĩ đến gió mưa sấm chớp thì hầu hết đều chỉ muốn trú ẩn, Yến Thu Thủy cũng không phải ngoại lệ.
Chớp mắt mưa lớn đã ầm ầm trút xuống, Hoa Lân đành thở dài, chuyển mình bay theo hướng Yến Thu Thủy. Hóa ra nàng đang đứng trên một tảng đá, vẫy tay gọi hắn lại. Toàn thân Yến Thu Thủy phủ một vầng hào quang trắng bạch, mưa rơi không ngớt bên ngoài, bên trong vẫn hoàn toàn khô ráo, nhìn từ xa quang cảnh đẹp khác thường.
Nhưng Hoa Lân thì lại khác, hắn không dám dùng Sư vương thuẫn để che mưa nên bị ướt khắp người, chỉ một lát là không khác gì con gà trong nồi canh.
Yến Thu Thủy lại bịt miệng cười: “Này, sao người không vận công che mưa? Thật ngốc quá!”
Hoa Lân đưa tay vuốt nước mưa ròng ròng trên mặt, thản nhiên: “Không có cách gì, công lực của ta còn kém, để vậy cho mát cũng được!”
Yến Thu Thủy lườm hắn một cái dài cả trượng: “Chưa thấy ai ngốc như ngươi, rõ ràng có một Không gian pháp bảo mà không biết lấy một cái ô ra dùng, hừ... ngốc chết đi được!”
Hoa Lân chỉ cười, bàn tay ngọc ngà của Yến Thu Thủy chợt vẫy nhẹ lấy ra một chiếc ô xanh nhạt đưa cho hắn, giọng bỗng nhiên dịu dàng: “Xem ra mưa còn lâu lắm, hay chúng ta tìm một chỗ trú đi!”
Nhìn cánh tay trắng ngần mềm mại như tuyết, động tác đưa ô thật thân thiết, Hoa Lân chút nữa không kìm nổi mà ôm chầm nàng vào lòng, may mà hắn vẫn còn chút lý trí kịp dừng lại. Thân phận của nữ tử này chưa rõ, hành động lại càng mập mờ, không cẩn thận hậu quả sẽ khó lường...
Yến Thu Thủy thấy hắn chợt ngây ra, vội giục: “Này, có nghe thấy ta nói không vậy?”
Hoa Lân sực tỉnh, vội vàng đáp: “Được, được, đi tìm một chỗ trú mưa đi!”
Yến Thu Thủy nhăn mặt xì một tiếng: “Đúng là khúc gỗ!”
……

Hoa Lân nhận chiếc ô từ tay Yến Thu Thủy, lúc này mới nhận ra đâu phải đồ che mưa mà chỉ là cái ô hoa cho bé gái chơi đồ hàng, nhỏ nhắn xinh xắn, bên trên còn thêu một bông mẫu đơn...
Khắp mặt hắn nóng bừng, may mà đang ở nơi thanh vắng, nếu có thêm người thứ ba là hắn chỉ còn cách vứt vội cái ô đi...
Hai người đi bộ kiếm một chỗ tránh mưa, Yến Thu Thủy nhìn Hoa Lân từ đầu tới chân, đột nhiên bật cười khúc khích.
Hoa Lân tức giận trừng mắt: “Cười gì mà cười?”
“Hì hì... ta phát hiện ngươi rất giống tiểu muội của ta...”
Hoa Lân lập tức thu ô lại, buồn bực: “Thôi không trú mưa nữa, ta còn có việc gấp phải làm. Chi bằng như vậy đi, chúng ta tiếp tục đến Tật Phong Đỉnh, chỉ cần bay thấp một chút thì sẽ không bị sét đánh. Cô xem thế nào?”
Yến Thu Thủy cong môi, quay đầu bốn phía chỉ thấy toàn là mưa gió mù mịt. Khắp nơi đều mênh mang một màu xám trắng, đâu thể phân biệt được đông tây nam bắc? Nàng nói to: “Ngươi chưa nghe câu dục tốc bất đạt sao? Mưa to thế này, chỉ cần trăm mét là nhìn không rõ rồi, ta không muốn lạc đường đâu!”
Hoa Lân chỉ về phía trước, phản đối: “Ai nói là không nhìn rõ? Cô xem cái cây trên đỉnh núi trước mặt kia... A, cái gì vậy?”
“Ngươi nói cái gì?” Yến Thu Thủy nhìn theo ánh mắt Hoa Lân nhưng không phát hiện ra sự cố nào.
Hoa Lân thấp giọng: “Vừa rồi hình như ta nhìn thấy mấy bóng người, bây giờ lại không thấy nữa...”
Yến Thu Thủy lập tức bật cười: “Thực ra ta sớm đã phát hiện mấy kẻ vận bạch y bám theo rồi. Lẽ nào ngươi không thấy gì?”
Hoa Lân lắc đầu: “Nhưng vừa rồi ta nhìn ra mấy bóng đen!”
Chỉ nghe Yến Thu Thủy thuận miệng: “Vậy nhất định là đồng bọn của lũ áo trắng!”

Hoa Lân lắc đầu, nhìn lên trời, đột nhiên từ trên không một bóng người vận bạch y bay xuống. Yến Thu Thủy chỉ vào hắn, hỉnh mũi: “Chính là tên này sao, hì hì...”
Hoa Lân nhận ra Ấn Tâm, đang định tiến lên chào thì Ấn Tâm vội vàng giục: “Đi mau, hai người đang bị Ám Ảnh Môn bao vây, đi mau!”
Hắn vừa dứt lời, xung quanh bỗng xuất hiện mười ba bóng đen, kẻ đứng đầu cười vẻ tự đắc: “Muốn chạy ư, muộn rồi!”
Ba người nhìn quanh, chỉ thấy toàn thân những người đó đều mang màu đen, đầu đội nón rộng vành đen che hết mặt, nhìn vừa kỳ dị vừa khủng bố, chính là ma đầu đã gặp ở Song Long Môn cách đây không lâu.
Tuy nhiên lần này có chút không giống, hắc y thủ lĩnh vẫn hai tay hai kiếm nhưng ba tên thủ hạ hôm ấy chỉ có một tên cầm Xuyên vân kích đi cùng, hai tên sử Loan nguyệt câu liêm và Lưu tinh trùy không thấy đâu, mười một tên còn lại thì không đáng ngại.
Yến Thu Thủy cười: “Này Ám huyết thị vệ, ba thủ hạ của ngươi đi đâu mất hai vậy? Có phải bị Kiếm Cương Tông giết rồi không? Hì hì… hay là đang bù khú ở lầu xanh rồi?”
Hắc y đầu lĩnh không chút tức giận, ngược lại còn ra vẻ tự hào: “Tuy chúng ta mất nhiều người nhưng mục đích đã đạt được, các ngươi cũng đừng có mừng vội, đối phó với ba trẻ ranh các ngươi chỉ cần một mình ta là đủ. Người đâu, bày trận trói chúng lại cho ta!”
Thì ra hắn đã bị mắc bẫy một lần nên lần này chỉ cho thủ hạ bày trận giam hãm, không có ý bao vây tấn công.
Hoa Lân, Yến Thu Thủy và Ấn Tâm, ba người đều không coi đối phương vào đâu. Bao vây lần này chỉ có hai cao thủ, cứ cho là một đấu một thì họ vẫn còn dư một người đối phó với bọn lâu la, bởi vậy không ai có ý chạy trốn.
Nhưng Yến Thu Thủy và Ấn Tâm đã đánh giá thấp khả năng của Ám huyết thị vệ, cũng giống như đánh giá thấp thực lực của Hoa Lân vậy...
Chỉ nghe tên đầu lĩnh cười một cách kỳ quái, chớp mắt biến mất trong không trung, hai luồng gió lớn đan vào nhau thành một con hắc long che kín cả bầu trời đang mưa, thổi mạnh về phía ba người Hoa Lân.
Trời đất biến sắc, luồng bạo vũ đen ngòm khiến cả ba người cùng chột dạ. Yến Thu Thủy bước lên một bước, tay ngọc chỉ thẳng vào con hắc long hét lớn: “Vạn Mộc Trầm Bích!”
Từ bàn tay nàng nhô ra một cành cây nhỏ, phút chốc mặt đất đột nhiên mọc lên vô số thực vật, làm thành hàng rào ngăn luồng khí đen lao tới. Gió lớn quả có yếu đi vài phần, Yến Thu Thủy không dám ngừng, lại hét lớn: “Phụng Hoàng Quyết!”
“Rào” một tiếng, hàng rào cây cối hốt nhiên bùng cháy khiến cả bầu trời đỏ rực lên. Tuy trời đang mưa nhưng do kỳ lực của Phụng Hoàng Quyết mà những ngọn lửa không hề tắt mà chỉ yếu đi vài phần.
Nhưng tên đầu lĩnh kia rõ ràng là cao tay hơn, luồng khí hình rồng đen vẫn dễ dàng vượt qua tường lửa, chỉ thấy hỏa tinh văng tung tóe bốn phía, cành gãy lá bay. Yến Thu Thủy thấy diễn biến không như mình dự đoán, liền giơ cả hai tay chém mạnh vào không trung, hét lên: “Đứng im!”
Tâm pháp Không vật của nàng quả nhiên có hiệu quả, những đám lửa đang văng tung tóe đột nhiên dừng lại giữa không trung, con rồng đen trúng đòn yếu đi đến một nửa. Dù vậy thì ba người Hoa Lân vẫn phải lúi ra sau mấy bước vì gió mạnh táp đến.

Cả ba người đều không khỏi kinh ngạc đến thất sắc.
Từ đầu đến giờ, hai bên đều dùng pháp thuật tấn công lẫn nhau. Mục kích cảnh giao tranh kinh hồn động phách đó Hoa Lân mới biết, khi những cao thủ Tu chân giới giao đấu, đầu tiên thường dùng pháp thuật áp chế đối phương, sau đó mới thừa thắng đuổi đánh, một lần tấn công có thể lấy mạng. Nhưng nếu chỉ dùng pháp thuật giao chiến thì sẽ mất nhiều thần lực, mà chiêu thức cũng chậm hơn vài phần, rất khó có thể giết chết đối thủ.
Bởi vậy mà tên đầu lĩnh cuối cùng cũng phải dùng đến võ công, tay phải giơ kiếm quét ra một nhát, không gian xung quanh lập tức im lìm, nước mưa trên trời ngưng lại thành những đợt sóng hùng vĩ, kèm theo bóng thiên binh vạn mã bay xuống đầy sát khí khiến cho Hoa Lân cảm giác nghẹt cả thở.
Đến lượt Ấn Tâm ra tay, Kim Quang Bạo Trướng dài đến ba trượng bay lên đối diện với bóng hắc y, chỉ nghe một tiếng “đinh” nhức óc vọng đến, khí lực rung chuyển núi rừng, nước mưa trên không trung toé ra như cơn hồng thủy.
Lồng ngực Ấn Tâm dội lên như bị trực tiếp trúng đòn, phải lùi lại liền ba bước, không ngờ thực lực của đối phương lại mạnh đến vậy. May lúc đó Yến Thu Thủy cùng ra tay, đoản kiếm bay lên thành một luồng sáng bạc tấn công vào ngọn sóng, cả hai người liên thủ xuất chiêu nhanh chóng dồn tên hắc y đầu lĩnh vào thế yếu, trong lòng lại bắt đầu run sợ.
Chớp mắt y đã lui ra cách ngoài hai trượng, từ xa vận lực công vào. Yến Thu Thủy bất đắc dĩ phải cùng Ấn Tâm liên thủ ngăn cản, mười mấy chiêu nhanh chóng trôi qua, chỉ thấy bóng đao kiếm hòa lẫn nước mưa quyện chặt lấy nhau, bóng ba người không ngừng bay lên lộn xuống, nhất thời chưa phân rõ được thắng bại.
Trong lúc đó Hoa Lân lại lùi mấy bước, vuốt nước mưa trên mặt, đứng quan sát như đang xem một trò chơi hấp dẫn. Nhìn xung quanh chỉ thấy bóng đen khắp nơi, hiện trường sớm đã bị bao vây chặt, tên thuộc hạ thân tín tay cầm Xuyên Vân kích đang nhìn hắn chăm chăm, vẻ hằm hằm tức tối như Hoa Lân đang nợ hắn cả triệu ngân lượng vậy.
Hoa Lân lại vuốt nước mưa trên mặt, giơ tay chỉ vào gã thuộc hạ: “Lên đi, ngươi sợ hả?”
Gã thuộc hạ quả biết nghe lời, lập tức giơ trường kích xông về phía Hoa Lân. Hắn chạy đến đâu nước mưa dạt ra đến đấy, công lực thật cũng không phải tầm thường.
Ánh sáng trong tay Hoa Lân lóe lên, đang chuẩn bị ra tay thì gã thủ lĩnh đột nhiên chen vào: “Hắc Lang, dừng lại cho ta, một mình ta là đủ rồi!”
Gã thuộc hạ tên Hắc Lang liền quay ngay lại, thi lễ: “Thuộc hạ tuân lệnh!” Nói rồi nhanh chóng lùi lại chỗ cũ.
Hoa Lân cụt hứng, bèn cười nhạt quay đầu nhìn về phía Yến Thu Thủy. Chỉ thấy ba người vẫn quần thảo không ngừng. Gã đầu lĩnh trước sau vẫn giữ khoảng cách hai trượng, hai bên đều xuất chiêu vào không trung. Cảnh tượng nhìn không có vẻ khốc liệt nhưng thực ra hung hiểm vô cùng, trong không gian đao kiếm giao tranh không thể phân biệt được kiếm khí, chỉ cần không cẩn thận một chút là trúng chiêu mất mạng.
Gã đầu lĩnh thân pháp nhanh như quỷ mị, dù Yến Thu Thủy và Ấn Tâm liên thủ hợp công mà vẫn ung dung không loạn. Ngược lại Yến Thu Thủy và Ấn Tâm không ngừng bay lên lượn xuống, tuy công thủ toàn diện nhưng hiển nhiên là mất rất nhiều sức, e chỉ trăm chiêu nữa là không tri trì được.
Hoa Lân nhìn rõ tình hình, tay trái giơ lên, sau lưng đột nhiên xuất hiện hai thanh trường kiếm, chuẩn bị ra tay giúp đỡ.
Hành động của hắn đương nhiên không thể qua mắt Hắc Lang, kỳ lạ là trong mắt gã lại lộ ra vẻ hưng phấn. Thì ra gã phát hiện hai thanh phi kiếm của Hoa Lân có thể tránh được mưa lớn, dù gió mạnh đến đâu cũng an nhiên đứng giữa không trung. Nhìn thế kiếm thì thậm chí còn vững chắc hơn ý chí chủ nhân của nó.
Hiện tượng kỳ lạ này chỉ có thể thấy ở Hoa Lân.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui