Hoa Lân thản nhiên nói: “Trước tiên con phải thanh minh rằng con không làm chuyện này! Miếng vải trên tay sư thúc đúng là từ áo con rách ra, nhưng nó vốn dĩ là do có kẻ muốn hãm hại con.”
Hứa Văn Hà tức giận nói: “Hãm hại ngươi? Ngươi muốn nói là ta hãm hại ngươi à?...Hừ!”
Hoa Lân: “Con không có ý đấy!”
Hứa Văn Hà gằn giọng nói: “Ý của ngươi đã rất rõ ràng rồi…”
Hạng Mạc Thiên xua tay nói: “Các ngươi đừng cãi nhau vội, từng người nói một thôi…Hứa sư đệ, trước tiên đệ hãy tường thuật lại tỉ mỉ mọi chuyện đi!”
Hứa Văn Hà gật đầu, kể lại chuyện hôm qua Hoa Lân lỡ tay làm đổ đĩa thức ăn rồi nhất nhất ghi hận với các sư huynh. Hứa Văn Hà lại giơ miếng vải rách trong tay ra, tả lại mọi dấu vết, các mũi nhọn đều chĩa về phía Hoa Lân.
Sắc mặt Hạng Mạc Thiên ngày càng tối sầm lại, ngay cả thằng ngốc cũng có thể đoán ra chuyện này đích xác là hành vi báo thù của Hoa Lân, hơn nữa nhân chứng vật chứng đều đã xác thực. Hạng Mạc Thiên vẻ mặt lạnh lẽo trừng mắt nhìn Hoa Lân.
Hứa Văn Hà lại nói tiếp: “Vốn dĩ chúng ta cũng không cần phải quá để ý đến những chuyện ầm ĩ giữa các đệ tử, nhưng thủ đoạn của Hoa Lân quá sức bỉ ổi, thực sự đã làm tổn hại đến danh dự của Thiên Sơn. Đệ đề nghị bắt nó đi suy ngẫm nửa năm để tự kiểm điểm!”
Hạng Mạc Thiên lắc đầu nói: “Suy ngẫm cũng đã muộn, bệnh của nó cũng gần khỏi rồi, nên đưa nó về kinh thành thôi.”
Hoa Lân sững người, danh phận đệ tử Thiên Sơn đối với hắn kỳ thực không đáng giá đến vậy, suy cho cùng hắn đích thực là vì chữa bệnh nên mới tới Thiên Sơn, nhưng hắn thực sự không thể chịu nổi tiếng xấu này. Hoa Lân cười lạnh nói: “Chưởng môn sư bá không định nghe con giải thích à?”
Hơn hai chục tên sư huynh đứng bên đều hét lớn: “Ngươi có thái độ gì vậy, dám xuất ngôn ngang tàng với chưởng môn như thế à?”
Chung Thiên Thủy oang oang nói: “Chuyện sớm đã cháy nhà ra mặt chuột rồi, ngươi còn giảo biện à? Thối lắm!”
“Đuổi nó khỏi Thiên Sơn!”
“Đúng đúng, đuổi nó đi…”
Hạng Mạc Thiên trầm giọng thét: “Dừng!”
Mọi người chỉ cảm thấy màng tai lùng bùng, lập tức trầm tĩnh xuống. Hạng Mạc Thiên nói: “Ngươi có lời nào thì nói đi!”
Hoa Lân cười lạnh nói: “Hừ! Ta cảm thấy ở đây có bốn điểm nghi vấn…Thứ nhất, tại sao hung thủ phải dùng mê hương? Ai có thể nói cho ta biết không?”
Lý Tuấn thuận miệng đáp: “Điều này còn không rõ ràng à? Bởi vì võ công của ngươi thấp kém, đánh không lại nên đành phải dùng thủ pháp hạ tam lưu.” Lý Tuấn từ trước tới giờ luôn có thù với Hoa Lân nên làm sao có thể bỏ qua cơ hội hạ gục kẻ thù triệt để thế này được?
Hoa Lân gật đầu nói: “Được! Ngươi nói rất có lý! Giờ ta sẽ nói nghi vấn thứ hai…Tại sao hung thủ nhất định phải dùng thiết côn để hành hung? Các người đã tìm thấy hung khí chưa?”
Lần này đến lượt Triệu Vị Minh tranh nói: “Ngươi đúng là đến chết vẫn chưa sáng mắt ra. Đây là thanh thiết côn nhặt được ngoài cửa sổ, ngươi còn gì thì nói nốt đi.” Thì ra gã đã sớm tìm ra hung khí, vật chứng quan trọng thế này há có thể không mang theo?
Hoa Lân thấy thanh thiết côn đó dài hai thước, rộng một tấc, rất thích hợp để làm tam tiết côn. Hắn gật đầu nói: “Không sai, dùng thiết côn là vì công lực của ta không đủ! Ý ngươi là vậy chứ gì?”
Triệu Vị Minh: “Hừ! Còn phải nói?”
Hoa Lân lại cười lạnh nói: “Điểm thứ ba là vạt áo đó chứng tỏ công phu của kẻ hành hung nhất định rất kém, ngay đến y phục bị rách mà hắn cũng không biết. Đúng không?”
Những kẻ thông minh đã hiểu ra ý của hắn, tiếng ồn ào huyên náo xung quanh lập tức giảm đi rất nhiều.
Hoa Lân lại nghiêm mặt nói: “Hừ! Điểm nghi vấn thứ tư: Thiên Sơn trước giờ luôn coi trọng võ công, nếu dùng thủ pháp quang minh chính đại đánh gãy chân sư đệ chắc là tội danh cũng không quá nặng, đúng không?”
Lúc này đã không còn ai nói gì vì mọi người đều nhìn hắn với ánh mắt kì dị.
Hạng Mạc Thiên nhíu mày nói: “Ý ngươi là ngươi có thể dùng võ công đánh thắng Liễu Tùng Minh?...Nhưng những điểm nghi vấn vừa rồi chẳng chứng minh được điều gì cả.”
Hoa Lân gật đầu, quay sang phía Hứa Văn Hà khom người nói: “Hứa sư thúc võ công cao cường, hành sự quang minh lỗi lạc nên Lân nhi chưa từng hoài nghi sư thúc muốn hãm hại con…Chỉ cần sư thúc tùy tiện tìm một lý do, tung một cước là đã có thể đá con bay lên nóc nhà, muốn giáo huấn con bất cứ lúc nào cũng được, căn bản không phải dùng thủ đoạn.”
Mọi người không biết hắn nói vậy là có ý gì, tất cả đều đứng ngây người.
Chỉ thấy Hoa Lân thong thả nói: “Do đó con cũng không cần phải dùng thủ pháp bỉ ổi đó để làm thương hại Liễu sư huynh. Nếu con muốn báo thù, cứ mượn cớ tỉ thí thì khi đó có thể giáo huấn gã được rồi.”
Triệu Vị Minh cười ha ha trước tiên nói: “Hoa Lân ơi là Hoa Lân! Mọi người đều nói ngươi cuồng ngạo, không ngờ lại đúng thật! Theo ý ngươi nói tức là Liễu sư huynh ‘tuyệt đối’ không đánh lại ngươi hả?”
Hoa Lân cười nhạt không nói…
Tuy Hạng chưởng môn cũng không thích Hoa Lân nhưng mối di hận tám trăm năm trước của Thiên Sơn khiến ông không ngớt cảm thán…
Năm đó Vị Kính bị trục xuất ra khỏi Thiên Sơn một cách oan uổng nhưng không hề chịu cúi đầu trước vận mệnh, ngược lại còn triệu tập võ lâm chính đạo tận lực cứu vãn trận hạo kiếp giang hồ, cuối cùng đã chém chết gian tế trên Thiên Sơn. Nhưng trong trận chiến chính tà, Vị Kính và thiên hạ đệ nhất cao thủ tà phái đương thời đã đồng quy ư tận, từ đó đã trở thành nỗi đau vĩnh viễn của Thiên Sơn.
Hạng Mạc Thiên thường tự cảnh tỉnh, nhắc nhở bản thân không được phạm phải sai lầm tương tự. Tuy ông rất phản cảm với Hoa Lân nhưng thứ cảm giác vi diệu này dường như đã từng trải qua. Sau khi suy nghĩ rất lâu ông mới lên tiếng: “Ý ngươi là với võ công của Liễu Tùng Minh thì ngươi có thể động thủ bất cứ lúc nào?...Ừm, vậy ngươi làm thế nào để chứng minh đây?”
Hoa Lân chớp động thân hình, đoạt lấy thanh thiết côn trong tay Triệu Vị Minh rồi ném ra xa. Hắn chuyển thân rút tiếp bội kiếm của Triệu Vị Minh, “xoẹt xoẹt xoẹt” ba đạo kiếm khí lăng lệ đã tước thanh thiết côn trên không thành bốn đoạn. Không đợi bốn đoạn côn gãy rơi xuống đất, Hoa Lân xoay người vung chân quét ngang, không khí dao động kịch liệt, ‘phập phập phập phập’ chân khí cường đại đã ép bốn đoạn thiết côn cắm thẳng vào bức tường gỗ đối diện. Hắn tính toán thời gian rất chuẩn xác, lực đạo vừa phải, cùng với kiếm khí mạnh mẽ đã khiến cho tất cả mọi người đều bị chấn động đến sững người.
Soạt! Bảo kiếm của Triệu Vị Minh cũng đã nhập bao!
Hoa Lân hừ lạnh nói: “Triệu sư huynh! Nếu ta muốn giáo huấn huynh thì huynh có thể tiếp được mấy chiêu?”
Không riêng gì Triệu Vị Minh, tất cả đều không thốt nổi một câu.
Triệu Vị Minh bị hắn đoạt mất vật trên người mình mấy lần liền, ngay cả thời gian phản ứng cũng không có, trên trán bắt đầu rỉ mồ hôi…
Hoa Lân quay lại gập người nói với Hạng Mạc Thiên và Hứa Văn Hà: “Mong sư bá, sư thúc minh giám!” Hành lễ xong, hắn liền chuyển thân đi xuống cầu thang. “Điều muốn nói thì cũng nói rồi, kể cả ngày mai có bị trục xuất khỏi Thiên Sơn, bản thiếu gia cũng phải cho cái lũ đệ tử đời thứ ba này biết rằng dựa vào bản lĩnh của các ngươi thì chưa có tư cách quá chiêu cùng ta đâu…”
Mọi người thấy hắn quay đi nhưng tất cả vẫn đứng chết trân tại chỗ.
Hạng Mạc Thiên thầm thở dài, tự nói trong đầu: “Chẳng lẽ tất cả các ‘thiên tài’ đều có tật xấu sao? Ài…”
Ông nhìn thấy những đệ tử xung quanh vẫn chưa hết kinh hoàng, liền trầm giọng nói: “Ta phải điều tra tỉ mỉ chuyện này cho rõ ràng, mọi người về trước đi!...Hứa sư đệ, đệ qua đây một lát…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...