Hoa Lân đạp phi kiếm, vượt lên đám người phía trước, chỉ thấy cửa động của “Long huyệt” có án ngữ một tầng kết giới màu đen, nửa dưới của cửa động chìm dưới mặt nước, thậm chí còn có thể trông rõ dòng thủy lưu đang chậm rãi chảy vào trong. Bởi vậy, khẳng định tác dụng của kết giới chỉ phát huy trong không khí, thông đạo dưới nước vẫn có thể đi xuyên qua được.
Hoa Lân cảm thấy kì quái bèn nói: “A! Kết giới đơn giản như vậy, còn dùng đến Ngũ hành đại trận làm gì?”
Nam tử trung niên kia nhíu mày nói: “Ngươi định hành động thế nào? Chỉ có điều ta muốn nhắc nhở ngươi việc này, ngàn vạn lần không được đào bới lớp nham thạch xung quanh, nếu không cấm chế ở đó sẽ bị kích hoạt, nhiều khả năng Thực Cốt Long sẽ lập tức quay về”.
Hoa Lân ngạc nhiên, còn chưa kịp cất lời, Minh Kiếm đằng sau lưng đã kinh hãi hô lên: “Tiểu huynh đệ, để ý phía dưới chân, trong đầm có kịch độc đó”.
Hoá ra, lúc này, phi kiếm của Hoa Lân chỉ còn cách mặt nước ba tấc, nghe thấy Minh Kiếm quan tâm nhắc nhở mình, Hoa Lân quay lại cười nhăn nhở với hắn, đứng vững trên thân kiếm, hai ngón tay đặt lên mi tâm, lớn giọng niệm chú: “Ngưng thần vật ngoại, vạn pháp tự nhiên…mở ra cho ta!”
Đầu ngón tay hắn đột nhiên cách không điểm tới mặt nước trong “Long huyệt”, chỉ thấy từ chiếc đầm đột nhiên vang lên một tiếng nổ “Hoa lập”, mặt nước ba động dữ dội, rẽ sang hai bên, bất ngờ mở ra một thông đạo rộng chừng ba thước. Chiêu “Phân thủy thuật” tuyệt diệu này làm cho mấy người phía sau ngơ ngẩn nhìn nhau. Trong đó, nam tử mặt lạnh là người ngạc nhiên hơn cả, hỏi: “Khống thuỷ đại pháp? Chẳng lẽ ngươi là đệ tử của Thánh Thanh Viện?”
Hoa Lân chẳng trả lời, chỉ tập trung toàn bộ tinh thần, dẫn thông đạo kia hướng về phía “Long huyệt”, luồn ngay dưới kết giới mà tiến vào động.
Nét mặt bốn người sau lưng lộ ra vẻ mừng vui khôn tả, tưởng rằng đã có thể vào được “kho báu” ngay rồi, nào ngờ khi định thần nhìn kĩ lại thì thấy kết giới trong suốt bỗng nương theo mức nước đang rút xuống, chắn ngang thông đạo mà Hoa Lân vừa tạo ra.
Mặc dù Hoa Lân thất bại trong gang tấc nhưng trong đầu hắn chợt nảy ra một ý tưởng, bèn cười hì hì nói: “Hắc hắc…Hoá ra là vậy!”, rồi lập tức thu hồi tinh thần lực, mặt nước lúc nãy bị tách ra giờ lại “Hoa lạp” một tiếng, hoà vào nhau.
Lúc này, sau lưng truyền đến một tràng cười nhạt: “Ta tưởng ngươi có tuyệt chiêu kinh nhân thế nào chứ, sao giờ lại thu hồi?”
Hoa Lân ngước lại, thì ra là gã nam tử cao gầy đang giễu cợt hắn, vốn định đôi co vài câu nhưng lại chẳng muốn lộ ra ý tưởng của mình, cho nên điềm nhiên cười nói: “Đúng thế, sức ta chỉ có vậy thôi! Ta về trước đây, mà theo ta, Thực Cốt Long cũng sắp quay lại, các ngươi cứ từ từ mà chơi đùa, cẩn thận kẻo bị nó nuốt sống!”
Hoa Lân chẳng thèm để ý đến ánh mắt chế nhạo của họ, đạp phi kiếm vọt lên trời, trong chớp mắt đã bay lên huyền nhai, trên môi vẫn còn lưu lại một nụ cười tươi.
Xa xa bên dưới, thấp thoáng truyền đến tiếng cười của gã nam tử cao gầy: “Tiểu tử kia rõ ràng không có khả năng, thế mà cứ hết lần này đến làn khác làm bộ, làm tịch…”
Hoa Lân tự nhủ: “Bổn thiếu gia chẳng chấp kiến thức nông cạn của ngươi, đợi đến lát nữa xem ai cười ai!”
Kỳ thật, Hoa Lân biết kết giới của Thực Cốt Long khá sơ sài, cho dù ma long có xảo quyệt đến mấy cũng sao là đối thủ của con người? Theo lý thuyết mà nói, đệ tự của Không Tốc Phái có thể thi triển “Độn địa thuật” lẻn vào “Long huyệt”, nếu bọn họ muốn cướp bảo vật, có thể nói dễ như trở bàn tay. Mà đệ tử Thánh Thanh Viện cũng có thể thi triển “Khống thuỷ đại pháp”, rẽ nước mà đi, nước độc chẳng thể xâm nhập vào cơ thể được, sau đó từ dưới mặt nước vượt qua kết giới vào trong, đương nhiên phương pháp này của Thánh Thanh Viện có phần nguy hiểm hơn một chút.
Nói hẳn ra, chỉ cần lĩnh ngộ được “Khống vật đại pháp” là sẽ làm được. Bởi vậy Hoa Lân không hiểu tại sao mấy gã lạ mặt kia chẳng nghĩ ra cách này? Thật là kì quái.
Hắn nào hay, “Khống vật đại pháp” đâu phải người nào cũng học được, một số cao thủ tu chân cho đến tận cuối đời cũng chẳng lĩnh hội được. Hơn nữa, “Khống vật đại pháp” ưu thế của danh môn chính phái, đâu dễ gì tuỳ tiện truyền thụ cho người ngoài? Mà Hoa Lân cùng Lộ Á Phi đều vì gặp kỳ ngộ, vô tình học được “Phạm Mật Tâm Kinh” từ Trữ Tiêm Tuyết, chương thứ mười của tuyệt học này chính là đề cập đến nguyên lý “Khống vật đại pháp”.
Hôm nay Hoa Lân sớm đã nghĩ ra biện pháp vào “Long huyệt” nhưng hắn vừa rồi chỉ là tiến hành dò xét mà thôi. Không nắm rõ được bao giờ Thực Cốt Long về hang, nếu bản thân tùy tiện xông vào, chẳng may ma long bất ngờ trở về thì nắm chắc lấy cái chết.
Hoa Lân lên đến trên đỉnh huyền nhai đã thấy gã râu xồm vẫn đứng nguyên chỗ cũ, vẻ mặt hắn tỏ ra chẳng hề lo ngại Thực Cốt Long quay về. Bởi vậy, Hoa Lân chắc mẩm rằng: xem ra ít nhất nửa canh giờ nữa, ma long mới trở lại hang. Nếu thật thế, khi vào đến “Long huyệt”, hắn sẽ có thời gian nửa canh giờ để bố trí cạm bẫy.
Trong khi hắn còn đang trầm ngâm tính toán, nam tử râu xồm thấy Hoa Lân quay lên đến nơi bèn đứng từ xa cười nói: “Tiểu bằng hữu! Cảnh vật phía dưới cũng không tệ lắm chứ?”
Hoa Lân không thích bị người khác gọi là “tiểu bằng hữu”, cho nên phớt lờ hắn, rảo bước về lùm cây mà hôm qua đã ẩn nấp.
Nam tử kia ngượng nghịu, lẩm bẩm một mình: “Ách…Tiểu bằng hữu này thật có cá tính, hắc hắc..”.
Hoa Lân về đến nơi, ngồi xuống suy tính lại các bước xâm nhập “Long huyệt”, thỉnh thoảng ghé mắt qua khe hở quan sát tình hình bên ngoài, chỉ thấy đã qua nửa canh giờ, gã hào kiệt vẫn đứng bên huyền nhai cảnh giới, Hoa Lân nhất thời phấn khởi tinh thần vô cùng, điều này chứng tỏ mỗi lần Thực Cốt Long ra ngoài kiếm ăn ít nhất phải hết một canh giờ, bằng không những người kia đâu dám lò dò bên ngoài lâu đến vậy?
Quả nhiên nửa canh giờ sau, bốn người bên dưới bay hết về huyền nhai thong thả tiến vào khu rừng. Biết Thực Cốt Long chuẩn bị trở lại, Hoa Lân thu gọn người trong lùm cây, lẳng lặng chờ đợi.
Sau chừng hai khắc, từ xa xa vọng lại một tiếng rồng gầm. Đến lúc này, Hoa Lân đã to gan hơn rất nhiều, hắn ẩn sau bụi rậm, nhìn qua khe hở, quả nhiên thấy một con hắc long thân hình cường đại từ trên không trung lao xuống. Nó dừng lại trên Hắc Long Đàm, xoay người một vòng, hoá thành một làn khói đen khuất dạng dưới Hắc Long Đàm.
Hoa Lân thấp giọng cười: “Ma long ơi là ma long! Sáng mai, bổn thiếu gia sẽ đến tính sổ với ngươi, hắc hắc!” nói xong, khoanh chân ngồi xuống, lại tập trung nghiên cứu cách bố trí cạm bẫy, cũng như kế thoát thân trong trường hợp xấu nhất.
Một ngày bình lặng nữa lại trôi qua, mặt trời đang dần dần ngả về phía tây, hoàng hôn cũng đã buông xuống.
Trong khi những tia nắng cuối cùng đang tà tà chiếu xuống Hắc Long Đàm, Hoa Lân đột nhiên từ giấc ngủ say choàng tỉnh lại. Chỉ cảm thấy một cỗ “năng lượng” bí hiểm từ Hắc Long Đàm nhanh chóng toả ra, trong nháy mắt đã bao trùm cả trời đất.
Toàn thân Hoa Lân run lên bần bật, thì thào nói: “Chẳng lẽ “Ảo Quang Kính” trong truyền thuyết thật sự nằm tại Hắc Long Đàm?”, nghĩ vậy, Hoa Lân vội vàng lấy từ Phần Tinh Luân ra nửa cuốn “Thiên Cơ Đồ”, liếc mắt nhìn qua. Khi hắn xem đến món đại tiên khí thứ chín thì thấy trong đó ghi như sau: “Đứng thứ chín trong mười đại tiên khí, Thiên Địa Thần Thuẫn - Ảo Quang Kính”.
Trên tấm thư đồ, chỗ này có vẽ một chiếc gương màu đen, hình bát giác. Hoa Lân gãi gãi gáy, chẳng lẽ đây chính là “Ảo Quang Kính” mà mọi người thường kể? Hắn bèn giở tiếp trang sau, chỉ thấy miêu tả: “Lai lịch của Ảo Quang Kính cực kì đặc biệt, đã từng qua ba lần đổi chủ. Nó vốn là bảo vật của “Thuỷ Nguyệt Tiên Tử” Thư Bích Dao. Sau khi Thuỷ Nguyệt Tiên Tử luân hồi chuyển thế, vật này rơi vào tay “Thuỷ Hệ Thiên Tôn” Địch Điền. Tiếp đó lại được Hoả Hệ Thiên Tôn tinh luyện thành tiên gia chí bảo. Thế nhưng trong thời Tiên Ma đại chiến, Địch Điền đã đưa cho một hảo hữu là Đái Liên Cừ mượn để chống địch. Nào ngờ, Đái Liên Cừ không may bỏ mạng tại Phiêu Miểu Hà, từ đó về sau, “Ảo Quang Kính” thất lạc trong nhân gian.
Hoa Lân đọc tới đây, thắc mắc lẩm bẩm: “Nếu như vậy, “Ảo Quang Kính” phải nằm ở Phiêu Miểu Hà mới phải, sao lại hiện diện tại Hắc Mang Tinh nhỉ? Hẳn sau sự tình này có bí ẩn gì đây!”
Đang lúc nhàn rỗi, hắn lại giở trang tiếp theo, thấy có viết về công dụng của “Ảo Quang Kính: “…Ảo Quang Kính” được làm bằng quang thạch, có khả năng phản lại mọi công kích vật lí, thêm vào đó có khắc tám kỳ môn đại trận cho nên có thể giảm một nửa sức mạnh tấn công của đối phương. Nói không ngoa, đây chính là “Tuyệt đối phòng ngự chi thuẫn” (Chiếc khiên phòng ngự tối cao) hiếm có trên thế gian. Chưa hết, “Ảo Quang Kính” còn phát ra “ảo quang”, chủ nhân có thể dựa vào đó phân thân ra vô số ảo ảnh, thừa thế phản kích đối phương. Chính vì vậy nó được liệt vào hàng thứ chín trong mười đại tiên khí…”.
Hoa Lân đọc tới đây, không khỏi nghi hoặc nói: “Không thể nào? Thực sự có loại bảo vậy này trên đời? Có thể ngăn cản tuyệt đối, chặn đứng tấn công của kẻ địch, lại có thể dùng để phân thân thành ảo ảnh phản kích, thậm chí còn tạo ra được ảo giác để mê hoặc đối phương? Đã có bảo vật này trong tay, Đái Liên Cừ sao lại bỏ mạng trong Tiên Ma đại chiến? Điều này thật hết sức vô lí!”
Trong khi Hoa Lân còn đang lắc lắc đầu suy ngẫm, xa xa lại vọng đến một tiếng rồng gầm, âm lượng lớn đến mức làm hắn hoảng hồn suýt nữa nhảy chồm lên. Hắn cẩn thận liếc mắt qua khe hở nhìn ra bên ngoài. Chỉ thấy Thực Cốt Long lại đạp mây đen, nhằm về hướng xa phi đi.
Hoa Lân đoán chắc ma long đã đi xa, lập tức thu hồi “Thiên Cơ Đồ”, vạch cỏ dại bước ra ngoài, quay đầu nhìn lại phía rừng cây, quả nhiên thấy xuất hiện vài bóng người. Minh Kiếm cùng mấy gã cao thủ lạ mặt lúc này cũng mạnh bạo lộ diện.
Hoa Lân đang định lên tiếng gọi thì lại chợt nhận ra đã có thêm một gã lùn tịt gia nhập bọn họ. Chỉ bẵng đi mấy canh giờ, nhân số đám người kia giờ đã thành sáu người.
Hoa Lân thầm thấy không ổn, bọn người kia đã đầy đủ nhân lực, chưa biết chừng sẽ lập tức xuống tìm bảo vật, nếu mình không “tiên hạ thủ vi cường” thì e rằng sẽ thiệt thòi mất. Vì vậy Hoa Lân nhếch mép nở ra một nụ cười cổ quái, thấy sáu người bọn họ đến bên huyền nhai đàm luận chuyện gì đó, cho nên nhanh chóng chuyển mình, thừa lúc đối phương không chú ý từ bên trái huyền nhai nhảy xuống, sau đó đạp phi kiếm, hướng về phía “Long huyệt” dưới Hắc Long Đàm bay đi.
Thời điểm này, sắc trời u ám, xung quanh mây đen vần vũ, Hắc Long Đàm sâu thăm thẳm, tựa như một động không đáy, nếu không nhờ mặt nước phản chiếu bầu trời đầy sao thì có lẽ Hoa Lân chẳng thể mò mẫm xuống núi được.
Hoa Lân rốt cục cũng xuống đến sát mặt nước, ngẩng đầu nhìn lên đỉnh thấy bọn Minh Kiếm vẫn chưa xuất phát nên bật cười ha hả nói: “Bổn thiếu ra đi trước một bước, các ngươi cứ chậm rãi mà thương lượng nhé!”
Ai ngờ vừa dứt lời, từ phía đối diện “Long huyệt” bỗng truyền đến một tiếng “Phốc xích” cười duyên. giọng một nữ tử cười nói: “Tiểu đệ đệ! Sao ngươi bây giờ mới tới?”.
Hoa Lân thập phần kinh hãi, thiếu chút nữa đã la toáng lên, chăm chú nhìn lại, hoá ra là ba cao thủ của Không Tốc Phái đang đứng đằng xa, bên cạnh “Long huyệt”. Xem ra Tằng Lộ Vi đã tìm lại được Nguyễn Thu Bình, Lương Thụy Câu.
Hoa Lân gãi gãi gáy, quay đầu nhìn Nguyễn Thu Bình rồi lại ngó Tằng Lộ Vi, đột nhiên cũng bật cười ha hả nói: “Tằng đại hiệp! Ngươi quả là lợi hại, ngay cả Thực Cốt Long cũng chẳng làm gì được ngươi, Long mỗ thực sự muôn phần bội phục!”
Người ta thường nói: “Thiên xuyên vạn xuyên, mã thí bất xuyên”(ám chỉ: không gì lợi hại bằng sự tâng bốc).
Vẻ mặt của Tằng Lộ Vi đang nghiêm nghị, nghe thấy Hoa Lân tán dương võ công của mình, hắn không khỏi có điểm tự mãn, bèn cười ha hả nói: “Tiểu bằng hữu thật là mồm mép lợi hại! Sao lại đến nơi này một mình?”
Lương Thụy Câu thì ngược lại, chẳng nể nang gì, lớn tiếng châm chọc: “Di? Tiểu bằng hữu, sư muội ngươi thế nào rồi? Ngươi đã tìm được nàng chưa?”
Hoa Lân sửng sốt, giận dữ quát lớn: “Uy! Các ngươi đừng có gọi ta là tiểu bằng hữu nữa được không?”.
Tằng Lộ Vi vốn là cao thủ của một danh môn đại phái, cũng thấy lời chế diễu của Lương Thụy Câu có phần quá đáng nên trầm giọng nói: “Lương sư đệ, giữ miệng một chút…”
Nào ngờ lửa giận của Hoa Lân vẫn chưa nguôi, lập tức cất lời châm chọc lại: “Hừ! Chẳng phải các ngươi đã khuyên người khác không nên ham tìm bảo vật ư? Sao bản thân các ngươi lại mò tới đây?”
Lương Thụy Câu nổi giận đang định trả đũa thì Tằng Lộ Vi chợt ho khan hai tiếng, xen lời vào: “Sự việc là thế này! Bảo vật nơi đây thực sự rất tai hại, nếu không rõ ngọn nguồn, nhất định còn có vô số người tu chân bỏ mạng vì nó. Cho nên chúng ta định đến đây điều tra, xem có thể giải trừ được nguy cơ này không. Cùng lắm thì chúng ta thu thập tất cả bảo vật, sau đó đem trả lại cho người thân của các nạn nhân đã thiệt mạng.”
Hoa Lân lại sửng sốt, thắc mắc hỏi: “Người thân của các nạn nhân?”
Tằng Lộ Vi nghiêm nghị gật đầu nói: “Không sai, người thân của các nạn nhân. Thực Cốt Long đã sát hại chẳng biết bao nhiêu người tu chân, mà bảo kiếm cũng như bảo vật của những nạn nhân trên chẳng thấy tăm hơi đâu, chứng tỏ đều bị ma long đem hết về nơi này…Cho nên có thể nói Hắc Mang Tinh quả thật có bảo vật nhưng nhất định không phải “Ảo Quang Kính”. Nếu “Ảo Quang Kính” xuất thế thật, ngươi cho rằng Thất Đại Thánh Môn chỉ phái chúng ta đến đây điều tra thôi sao?”
Hoa Lân giật mình hiểu ra bèn nói: “Hoá ra là như vậy, ta còn đang lo sáu người kia chia chác nhau một món “Ảo Quang Kính” thế nào, nguyên chân tướng sự việc như vậy!”
Nguyễn Thu Bình cả giận nói: “Tiểu đệ đệ! Chẳng phải ngươi bảo là đi tìm sư muội ư? Chẳng lẽ ngươi lừa ta?”
Hoa Lân thấy nàng ta tức giận đến vậy, vội vàng cười ha hả nói: “Tỷ tỷ chớ tức giận, ngươi không biết sao? Ta nói mười câu thì đến tám câu là giả, nếu ngươi cứ để bụng, cẩn thận một ngày nào đó bị ta làm cho tức khí đến nổ tung người! Ha ha ha…”
Tằng Lộ Vi cũng cười nói: “Tiểu huynh đệ quả nhiên mồm mép trơn tuột, ngay cả lời này cũng đem nói rõ với chúng ta, Tằng mỗ thật bội phục vô cùng!”
Lúc này, Nguyễn Thu Bình cũng ôn hoà trở lại, nói: “Ta cũng chẳng có hơi sức mà giận ngươi! Hừ!”
Hoa Lân gãi gãi gáy, lắp bắp nói: “Không giận thì tốt quá! Đúng rồi, các ngươi sao còn chưa đi điều tra. Một lúc nữa, sáu người kia sẽ xuống đây tìm bảo vật, xem các ngươi giải thích thế nào. Theo ta, ý định của các ngươi vĩ đại như thế, có lẽ bọn họ sẽ chẳng tin đâu!”
Tằng Lộ Vi chau mày nói: “Điều này…Chúng ta cũng định xông vào, nhưng bên trong có một bảo vật là “Luyện Hồn Đỉnh”, bao trùm cả “Long huyệt”. Hơn nữa, “Luyện Hồn Đỉnh” này cùng với cấm chế của “Long huyệt” hoà làm một, cho nên không thể thăm dò được địa hình chỗ đó. Ngoài ra, còn sợ kinh động đến Thực Cốt Long vì vậy chúng ta còn chần chừ chưa ra tay.”
Hoa Lân: “Cái gì? Luyện Hồn Đỉnh?”
Nguyễn Thu Bình cười híp mắt nói: “Đúng vậy! Tằng đại ca của ta nói, sau khi mặt trời khuất núi, cả khu vực này bị một màn hắc ám bao phủ, nhiều khả năng đó là ảnh hưởng của “Luyện Hồn Đỉnh””
Hoa Lân thấy nàng nói đến ba chữ “Tằng đại ca” kèm theo nụ cười ngọt ngào nên thầm nghĩ: quả nhiên vị tỷ tỷ này có tình ý với Tằng Lộ Vi. Vì thế hắn cười ha hả nói: “Vậy hả? Các ngươi cứ từ từ bàn tính biện pháp, bổn thiếu gia phải đi thu thập bảo vật đã. Hắc hắc…Lần này phát tài rồi, tất cả bảo bối trong kia đều là của ta, dù là ai cũng đừng hòng tranh đoạt với ta!”
“Ây?...” Ba người Tằng Lộ Vi, Nguyễn Thu Bình và Lương Thụy Câu nhất thời đều kinh ngạc, thầm nghĩ người này đúng là có lòng tham không đáy.
Nhưng không ngờ, Tằng Lộ Vi đột nhiên giữ Hoa Lân lại nói: “Được thôi! Ngươi mau vào lấy đi, ít nhất như thế sẽ không còn ai phải bỏ mạng vì bảo vật nữa. Chỉ có điều phải hết sức chú ý, lấy được “Luyện Hồn Đỉnh” rồi thì lập tức nhanh chóng bỏ chạy, nếu không Thực Cốt Long sẽ đuổi theo ngươi tính sổ đấy. Ha ha ha…”
Hoa Lân nghe vậy ngỡ ngàng, thầm nghĩ không ổn rồi, kế hoạch của mình chưa hề tính đến trường hợp này, nếu chạy không kịp, chắc chắn sẽ bị Thực Cốt Long ăn thịt mất. Hắn cúi đầu suy tính, trước mắt chỉ có hai cách để hành động:
Thứ nhất, dù có vơ vét hết bảo vật cũng phải chừa lại “Luyện Hồn Đỉnh”, như vậy Thực Cốt Long mới không phát hiện được hang ổ nó bị người khác đột nhập. Chỉ có điều nếu thế, sau này sẽ còn nhiều người tu chân phải bỏ mạng vì bảo vật.
Thứ hai, sau khi lấy được “Luyện Hồn Đỉnh” lập tức triển khai kế hoạch đào tẩu “nguy hiểm”, chỉ có điều không chắc được chiêu này có linh nghiệm hay không? Chẳng may sa cơ, lỡ vận thì có thể gọi là “chết vì tiền”.
Tằng Lộ Vi thấy hắn tỏ ra lưỡng lự, liền hỏi: “Sao vậy?”
Hoa Lân do dự hồi lâu, ánh mắt hắn đột nhiên sáng ngời, cười vang mà nói: “Ta không vào địa ngục, thì còn ai vào địa ngục nữa?(dựa theo một câu nói của Phật Tổ-dịch giả). tất cả khó khăn cứ để mình ta gánh vác! Đương nhiên, bảo vật cũng do một mình ta thu nhận. Hắc hắc!”
Mọi người đều kinh ngạc, ban đầu còn tưởng hắn quyết định “ra tay nghĩa hiệp”, giờ đây không ngờ hoá ra lại như thế…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...